Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi được nhắc nhở điều này, mặt của Hạ Tinh Thần trở nên đỏ rần.
Lúc này cô mới ý thức được chuyện mình bị anh ấy ôm ở trên đùi dưới con mắt của mọi người, cắn cắn môi, liền vội vàng đứng lên. Xấu hổ không dám nhìn vào mắt của anh ta nữa. Tim đập vừa loạn mà lại vừa nhanh.
Bạch Dạ Kình cũng đứng dậy theo, không ở lại đây lâu, đi ra bên ngoài lạnh lùng mở miệng: “Bác sỹ Phó, anh đúng là người không thú vị, sao phu nhân của anh chưa muốn ly dị với anh?”
Một câu nói này, cứ như vậy bay vào trong tai của Trì Vị Ương, cô giật mình ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái xanh. Tay đang buông thõng bên người, không tự chủ được nắm chặt.
Phó Dật Trần không tiếp lời của Tổng thống tiên sinh, mà lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trì Vị Ương. Nhưng cô vẫn bị mắc kẹt ở trong suy nghĩ của mình, không lấy lại được tinh thần.
Đến khi người đã đi xa, ánh mắt của Hạ Tinh Thần quan sát ở trên người Trì Vị Ương thật lâu, thấy cô ấy vẫn còn run sợ, cô phất phất tay: “Vị ương, suy nghĩ cái gì vậy”
“Đang suy nghĩ chuyện của cậu và Tổng thống tiên sinh.” Sau khi đã hoàn hồn, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, không nhịn được xúc động: “Thật là hâm mộ các người.”
“Hâm mộ?”
Hạ Tinh Thần bối rối: “Mình và anh thì có cái gì đáng hâm mộ.”
Trì Vị Ương ôm lấy chiếc chăn mỏng ở trên ghế cho cô, hai người sóng vai đi ra ngoài: “Mình cũng nhìn ra, Tổng thống tiên sinh đặc biệt có ý với cậu. Còn Hứa Nham, cậu đừng nghĩ đến anh ta nữa, thích anh ta, còn không bằng thích cái vị trước mắt này, huống chi người ta còn tốt với cậu như vậy. Mới vừa rồi ở trước mặt Hạ Tinh Không, ai ôi, còn cho cậu nhiều mặt mũi như vậy. Có lẽ sau này cô ta cũng không dám khi dễ cậu nữa.”
“Thích anh ta?” Hạ Tinh Thần trầm ngâm chớp chớp mắt, khổ sở ghé mắt nhìn cô: “Cậu thật sự cảm thấy mình có thể không chút kiêng kỵ đi thích anh ta?”
“Sao lại không thể, mặc dù mình không nói nhất định ngài ấy sẽ yêu cậu, nhưng mà, ngài ấy tốt với cậu như vậy, thì nhất định là có thích cậu.”
“Nếu như bây giờ đổi lại là cậu, cậu biết rõ chuyện thích người kia căn bản là như thiêu thân lao vào trong lửa, hai người tuyệt đối không thể ở chung một chỗ, vậy cậu sẽ không chút kiêng kỵ nào đi thích anh ta sao?” Hạ Tinh Thần không quên vị Tống tiểu thư kia, cũng không quên việc Bạch Dạ kình nói ra sự chênh lệch thân phận giữa mình và cô ta.
Cô dùng hết khả năng để duy trì lý trí của mình.
Lúc cô đưa ra vấn đề này, Trì Vị Ương giống như là bị cái gì đó đập phải, trong nháy mắt sắc mặt ngưng trọng hơn rất nhiều, cô chỉ nói: “Nếu như ban đầu đã định sẵn là không thể ở chung một chỗ, thì mình tuyệt đối sẽ không để mặc cho bản thân mình yêu anh ấy “
Cái loại cảm giác không thể cùng nắm tay nhau sánh bước đó, quá đau đớn, đau đến nỗi khiến cho cả đời này cô cũng không dám tùy tiện chạm tay vào tình yêu nữa.
Hơi dừng lại, trong đôi mắt xinh đẹp của cô thoáng hiện lên nỗi buồn: “Nếu như tình yêu của mình như vậy, thì mình sẽ móc trái tim của mình ra, quên anh ta đi.”
Mỗi một chữ, đều bi thương như vậy, nhưng cũng rất kiên quyết.
Hạ Tinh Thần không kìm được nhìn cô ấy nhiều hơn, là do mình gặp ảo giác sao, sao mình luôn cảm thấy hôm nay hình như Vị Ương không đúng.
Trì Vị Ương cũng không ở phủ Tổng thống lâu, sau khi căn dặn Tinh Thần phải nghỉ ngơi cho khỏe, thì một mình rời đi.
Phủ Tổng thống cách bên ngoài rất xa, mà lại không cho xe ở bên ngoài đi vào, nên việc đi lại là khá bất tiện, cũng may là trong phủ có sắp xếp tài xế, cô đứng đợi một lát, một chiếc xe từ bên trong lái thẳng ra, dừng lại ở bên cạnh cô. Theo bản năng, cô cho là tài xế đến đón, nở nụ cười mở cửa xe muốn đi lên, nhưng mà, khi thấy người đàn ông ngồi ở chỗ tài xế kia, thì nụ cười trên mặt lập tức vụt tắt.
“Lên xe.” Phó Dật Trần chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra gương mặt anh khí bức người.
“Thật xin lỗi. Tôi muốn rèn luyện thân thể, tôi tự đi bộ là được.” Trì Vị Ương vừa nói vừa đạp giày cao gót đi về phía trước.
Phó Dật Trần nhìn cô, lại nhìn đôi giày cao gót mà cô đang đi cao khoảng 8cm, khiến cho thân hình cao gầy của cô nhìn lại càng mảnh khảnh hơn.
Cô đã trưởng thành, cũng đã thành thục. So với cô gái ngây thơ non nớt của năm năm trước, thì cô của bây giờ, đã là một người phụ nữ đích thực
“Từ chỗ này mà đi ra ngoài phải mất 10km. Lên xe.”
Phó Dật Trần lái xe không nhanh không chậm, đi theo bên cạnh cô.
Trì Vị Ương cười cười nói với anh ta: “Bác sỹ Phó, anh ân cần như vậy, không sợ Phó phu nhân biết, sẽ ghen sao?”
Tay nắm vô lăng của anh ta trở nên hơi căng thẳng, đôi mắt khẽ u sầu. Thế nhưng tình cảm phức tạp đó chỉ thoáng hiện ra rồi biến mất, khoảng khắc tiếp theo, anh ta tận lực giữ bình tĩnh nói: “Em là em gái của anh, cho dù cô ấy biết cũng sẽ không ghen.”
Hai chữ em gái, giống như là tảng đá lớn chợt nện xuống vậy, cô cảm thấy chấn động, lập tức thấy đau chân.
Lúc người chật vật ngã xuống, hốc mắt đã đỏ hồng.
Hạ Tinh Không chịu sự sỉ nhục, trốn ở trong phòng khóc lớn. Mấy con búp bê bị cô ta ném ở trong góc đã bị lòi hết bông ra, bị cô ta cầm kéo đâm nát mặt, giống như là cô ta đang muốn rạch mặt của Hạ Tinh Thần vậy.
Lý Linh vừa tiến vào, đã thấy dáng vẻ giàn dụa nước mắt của cô ta, bà ta cảm thấy đau lòng muốn chết.
“Đừng cầm kéo nữa, coi chừng làm mình bị thương.” Một tay bà ta vừa ôm con gái, một tay vừa cướp lại cây kéo mà cô ta đang cầm.
“Cục cưng, nói cho mẹ nghe, con bị ủy khuất gì. Có phải là con bé Hạ Tinh Thần kia khi dễ con hay không, con cứ nói đi, mẹ sẽ giúp con tìm con bé đó tính sổ.”
“Có thể làm được gì?” Hạ Tinh Không khịt mũi: “Cô ta có Tổng thống làm chỗ dựa, hôm nay con đi phủ Tổng thống, thiếu chút nữa thì bị độc câm!”
“…” Lý Linh bị nghẹn nước miếng. Vừa nghe thấy từ độc câm, tinh thần đã bay mất. Nhưng khi nhìn thấy con gái khóc ủy khuất như vậy, lại an ủi: “Con cũng đừng sợ không trị được Hạ Tinh Thần. Tổng thống cũng chỉ vui đùa với cô ta mà thôi, con nghĩ rằng bọn họ có thể lâu dài được sao, thời gian trước mẹ mới nhìn qua mấy tạp chí bát quái, nói là ngài ấy muốn kết hôn với con gái của Phó tổng thống, đến lúc đó, nào còn có chuyện gì của Hạ Tinh Thần nữa!”
“Con gái của Phó tổng thống, mẹ, người mà mẹ nói không phải là Tống Duy Nhất đấy chứ “
“Không phải là Tống Duy Nhất thì còn là ai, con biết cô ấy!”
“Chúng con trước kia là bạn học ở nước ngoài. Hồi đó học chung một thầy dạy nhảy. Tuy nhiên, đến gần đây con mới biết thì ra cô ấy là con gái của Phó tổng thống nước chúng ta.”
“Ai ôi, mẹ đã nói là Tinh Không nhà chúng ta có tiền đồ rồi mà. Xem kìa, ngay cả bạn học cũng là thiên kim của Phó tổng thống.” Lý Linh đầy kiêu ngạo, xoa xoa gương mặt của Hạ Tinh Không: “Con cố gắng đi lại với cô ấy nhiều hơn nhé, mẹ cũng sẽ cảm thấy có mặt mũi. Đặc biệt, nếu cô ấy thật sự là Tổng thống phu nhân tương lai, vậy thì càng đang tự hào hơn.”
“Chỉ có cô ấy mới có thể là Tổng thống phu nhân tương lai.” Hạ Tinh Không đột nhiên nhớ tới cái gì đó. “Hạ Tinh Thần dám không chút kiêng kỵ vào ở phủ Tổng thống như vậy, thì với tính tình kia của Tống Duy Nhất, khẳng định sẽ không tha cho cô ta, mẹ nhanh chóng tìm giúp con, lúc con trở về nước có mang về quyển sổ liên lạc với mấy bạn học. Mong là con chưa ném nó đi.”
Hạ Tinh Không vừa nói vừa đứng dậy, lục tung ở trong phòng.
Lý Linh ai ôi một tiếng: “Mấy cái đồ con mang về cũng toàn là thứ linh ta linh linh, mẹ còn không biết đã ném nó vào cái góc nào rồi. Thôi đành đi tìm vậy, đừng nóng, càng nóng vội thì sẽ càng tìm không ra.”