Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bỗng nhiên cảm xúc của Hạ Tinh Thần trở nên kích động, cô nhìn vào đôi mắt của anh, tầm nhìn lập tức bị che phủ bởi một tầng sương mù mong mỏng.
Bạch Dạ Kình ngẩn người, ánh mắt trở nên nặng nề. Cô ý thức được mình đã hơi mất khống chế cảm xúc, nên đã dời khỏi tầm mắt của anh, xoay người muốn đi ra ngoài. Bạch Dạ Kình đưa tay ra kéo cô lại, lần kéo này khá là dùng sức, bị kéo đột ngột nên cô trở nên loạng choạng, bị anh ôm vào trong lòng.
Hạ Tinh Thần cảm thấy ủy khuất. Trong đầu chỉ còn lại hình ảnh Dư Trạch Nam đưa cho cô tấm thiệp đỏ kia, trong lúc nhất thời cô lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Theo bản năng, cô cố giãy giụa, lại bị hai cánh tay của Bạch Dạ Kình ôm chặt hơn. Đầu tựa vào bờ vai của anh, chỉ một phút đó thôi, dường như có cái gì đó chạm vào vị trí mềm mại nhất trong trái tim cô, cô không giãy giụa nữa, nhưng bỗng nhiên nước mắt lại lã chã rơi xuống.
Bạch Dạ Kình không chịu nổi nước mắt của cô, anh bị những giọt nước mắt này làm cho tâm phiền ý loạn, chỉ dùng một tay ôm cô: “Không cho phép khóc.”
Cô khóc nức nở: “Sao anh cứ thích khi dễ hai mẹ con chúng tôi như vậy, nhìn hai chúng tôi là người dễ bắt nạt lắm phải không?”
Bạch Dạ Kình nắm lấy cằm của cô, nâng mặt của cô lên: “Vậy em nói thử xem, tôi khi dễ em lúc nào, Ừ ? Nếu em thích bỏ nhà ra đi, vậy thì tôi để em ra đi, nhưng tôi không thể để em dạy cho con thói hư tật xấu này.”
Hạ Tinh Thần không nói gì, dùng đôi mắt u oán trợn mắt nhìn anh: “Lúc ấy rõ ràng là anh đuổi tôi ra ngoài, sao bây giờ lại trở thành tôi bỏ nhà ra đi?”
Anh ta đúng là rất biết cách đẩy trách nhiệm!
Một tay của Bạch Dạ Kình vẫn còn đặt ở hông của cô, một tay thì chống ở bên cạnh cô, cố định cô ở giữa ngực của anh và tủ lạnh. Anh nhìn cô, ánh mắt rất sâu, Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy dường như trong đôi mắt đó một vòng xoáy, thật chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể dễ dàng cuốn theo trái tim người nhìn vào.
Anh tiến tới, môi như là dán vào đôi môi của cô, thấp giọng mở miệng: “Tôi bảo em đi thì em liền đi, sao em cứ nghe lời như vậy?”
Trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy ê ẩm, trái tim run rẩy. Người đàn ông này, cho dù là ánh mắt câu người hay là khí tức nóng bỏng kia của anh, thì cũng khiến cho cô cảm thấy nguy hiểm. Cô biết, chỉ cần mình tiến về phía trước thêm một bước nữa, thì cũng có thể bị ngã tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.
“Đây là nhà của anh, tất cả mọi người đều là người của anh, anh là Tổng thống một nước, anh bảo tôi đi, tôi tự nhiên phải đi...” Có lẽ là bởi vì cách quá gần, nên lúc cô nói chuyện, giọng nói có chút không ổn định. Cả người căng thẳng cứng ngắt, tựa người vào tủ lạnh, cố gắng hết sức để có thể giữ khoảng cách. Nhưng mà, rõ ràng anh không nghĩ đến việc cứ như vậy bỏ qua cho cô, thân hình cao lớn bước về trước thêm một bước, ánh mắt thâm thúy, giống như là đang ngầm dụ dỗ: “Nếu đã nghe lời như vậy, vậy thì tôi bảo em trở lại, em có trở về hay không?”
Lời này của anh, quá mê người...
Nếu như không có lý trí, không có những lời mà Dư Trạch Nam vừa mới nói cho cô, không xem qua tờ thiệp mời màu đỏ nào, thì nhất định cô sẽ không chút do dự mà gật đầu.
Nhưng mà, không có nếu như...
Hít sâu một hơi, để cho mình trở nên tỉnh táo hơn, để cho tầng sương mờ ủy khuất trong đôi mắt của cô dần tản đi. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Có thể để cho tôi mang Đại Bảo đi không?”
Vào giờ phút này, không khí khá là vừa phải. Dù thế nào thì Bạch Dạ Kình cũng không nghĩ tới cô sẽ nói ra câu nói mất hứng này. Nụ cười trên mặt bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt nhất thời lạnh thêm mấy độ: “Em nói lại lần nữa!”
“Thằng bé là con trai của tôi, tôi có quyền mang con đi!”
“Không thể nào! Hơn nữa, không bao giờ được nói đến cái đề tài này nữa!” Mỗi một chữ đều mang theo sự vô tình. Tay của Bạch Dạ Kình từ hông của cô trượt xuống, so với vừa nãy, sắc mặt của anh đã khó coi hơn rất nhiều, cả người đều trở nên lạnh lẽo.
Anh cho rằng lời nói của mình là khá rõ ràng, anh cho cô bậc thang để đi xuống, để cho cô trở lại. Nhưng mà, cô lại hoàn toàn không cần bậc thang để đi xuống này, trả lại cái bậc thang này cho anh.
“Bạch Dạ Kình!” Lúc anh muốn xoay người rời đi, Hạ Tinh Thần nắm lấy vạt áo của anh, kéo anh lại. Anh dừng chân, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, ánh mắt sâu giống như đại dương vậy. Trong lòng cô cảm thấy chua xót, tay đang nắm lấy vạt áo của anh, cương cứng lại: “Ít nhất, để con ở cùng với tôi cho đến khi trưởng thành, có được hay không?”
Cô như là khẩn cầu nhìn anh, ánh mắt kia làm cho anh cảm thấy không thoải mái.
“Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng hạ giọng với ai như vậy, nhưng mà, lần này, coi là tôi cầu anh...” Cô cố chấp nhìn chằm chằm vào anh, cho dù giờ phút này trong đôi mắt của anh tràn đầy âm trầm và ảm đạm, cô tiếp tục mở miệng: “Lúc tôi có thai với anh, cũng chỉ mới 18 tuổi. Nếu như không phải có con ở bên cạnh tôi thì khi phải chịu đựng nhiều lời chửi mắng và tin đồn như vậy, tôi đã sớm không sống nổi rồi. Anh không có con, thì anh vẫn còn có quốc gia này, cả thế giới đều là của anh. Hơn nữa... Sau này anh sẽ cưới vợ, anh còn có thể có những đứa con của anh và người đó…”
Hô hấp của Bạch Dạ Kình trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Môi mỏng của anh mím chặt, anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt càng ngày càng sắc bén.