Trên đời này luôn có một nhóm người như vậy, có ăn là sao cũng được, thân thể vô cùng khoẻ mạnh.
Nhìn bọn họ ăn, giống như có thể ăn được tất cả đồ ăn, bao gồm hành gừng tỏi giã cũng là những món ngon, ăn hết một bàn thức ăn, ăn xong rồi còn có thể phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, híp mắt rất hưởng thụ. Khiến người ngồi bên cạnh cũng cảm thấy ngon miệng, tin chắc rằng sẽ không xem việc ăn sạch sành sành là hành động đáng xấu hổ.
Triệu Thần Thành chính là một trong số đó, khi cô ăn xong thức ăn trong hai toa xe đẩy thức ăn, hài lòng đặt nĩa xuống, Tưởng Lạc Sanh ngồi ở đối diện cô cũng cảm thấy thật sự đói bụng.
Bữa cơm này làm cho trái tim nhỏ của Triệu Thần Thành có chút rung động. Nhìn điện thoại di động đặt trong tay một chút, tin nhắn cầu cứu SOS××OO đã được gửi hơn một giờ đồng hồ, thế nhưng không có chút động tĩnh nào cả, đáy lòng Triệu Thần Thành không ngừng gầm thét, khẳng định cái tên Thẩm Mục kia lại đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm!
Tình huống này không phải xảy ra lần đầu tiên. Khi Triệu Thần Thành mới ra ngoài, không ít lần bị người đại diện yêu cầu đi rượu uống phục vụ “nhân vật quan trọng”, trong đó có màu sắc gì, tất cả mọi người đều hiểu. Hết lần này đến lần khác Triệu Thần Thành vừa uống một ly lập tức lường trước mọi chuyện, Thẩm Mục bị giao nhiệm vụ đi theo phía sau cứu trợ. Chỉ cần Triệu Thần Thành gửi tin nhắn cầu cứu SOS××OO, nhị thiếu gia nhà họ Thẩm sẽ phải vắt óc suy nghĩ cách đưa người đi.
Mỗi lần Triệu Thần Thành ngồi xuống bàn rượu, không quá hai mươi phút sau, sẽ nhận được điện thoại, nhận điện thoại cô lập tức thét lên với vẻ đầy hoảng hốt: “Cái gì? Bệnh viện?” “Xảy ra tai nạn xe cộ? Người chết? Còn là một xác hai mạng?!” Cúp điện thoại, cô nhanh chân bỏ chạy, tất nhiên dưới lầu đã có một chiếc xe dừng lại đón người, cô vừa chui vào trong xe thì chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Thẩm Mục luôn bị những tin nhắn như vậy khiến cho đầu óc căng thẳng, buổi tối đi ra ngoài tán gái cũng không yên, chỉ sợ sẽ làm tất cả mọi người giật mình, từ đó trong lòng bắt đầu sinh ra một bóng ma. Thật may là sau khi Triệu Thần Thành bị giấu trong tuyết, người làm việc này lại là Tom, những chuyện như thế này không còn xảy ra nữa.
Nhất định là do lâu rồi chưa được huấn luyện, đưa đến thái độ lười biếng, kỹ thuật không thành thạo. Triệu Thần Thành cắn nĩa, tay nắm thành quyền, tiếng xương vang lên răng rắc, chẳng lẽ thật sự muốn cô đánh cho Tưởng Lạc Sanh hôn mê?
“Ăn no?” Tưởng Lạc Sanh khoanh tay lại, hỏi.
Triệu Thần Thành cười ha ha, trước khi người đàn ông mở miệng nói ra câu tiếp theo là: “Giờ đến phiên tôi ăn”, cô vội vàng mở miệng: “Sau khi ăn cơm là ăn bánh ngọt.”
“Em đã ăn bốn cái bánh bông lan rồi.”
“Kem!”
“Ăn ba ly rồi.”
“Còn sữa tươi?”
“Năm ly.”
“. . . . . .”
Tưởng Lạc Sanh dù bận rộn vẫn ung dung nhìn cô, giống như Tôn Hầu Tử chắc chắn không thể bay ra khỏi năm ngón tay Phật Như Lai. Tuy Triệu Thần Thành là một con người rất tuỳ tiện, nhưng rốt cuộc cô vẫn là cây Hồng Miêu tức là một thanh niên tốt, có sức sống, thích sạch sẽ. Coi như lui vạn bước mà nói, ga giường cũng không thể muốn chạy là chạy, muốn chạy thì cũng phải nghĩ ra cách nào đó, có câu: nhân sinh đắc ý tu tận hoan(*), mang thai ngoài ý muốn thì phải làm thế nào!
(*Nhân sinh đắc ý tu tận hoan: Nghĩa là Tận hưởng những vui vẻ sung sướng của cuộc sống)
“Triệu Thần Thành, em không nên dùng ánh mắt ma quỷ mà nhìn tôi?”
“Hả?”
“Chính em là người nói ăn no mới có sức chiến đấu.” Tưởng Lạc Sanh có chút vô tội nói: “Nhưng vào giờ phút này ánh mắt của em hình như đang nói là tôi bức một cô gái lương thiện lên giường.”
Thật sự, đừng nên tìm quái thú bàn chải nói đạo lý, anh ta luôn có biện pháp để làm cho lý lẽ đứng bên cạnh anh ta.
Chốc lát, Triệu Thần Thành từ bất đắc dĩ “bị ép” trở thành tự nguyện “ngã vào“. Muốn trách thì trách cô bị một câu kia “kích thích” đầu óc mê muội, xương cốt Triệu Thần Thành không ngừng phát ra tiếng kêu răng rắc, rất muốn vung một đấm thật mạnh để kết thúc mọi chuyện.
Ngay lúc này, rốt cuộc Thẩm Mục cũng gọi điện thoại tới. Triệu Thần Thành lệ rơi đầy mặt, đáy lòng vui vẻ tung tăng như chim sẻ, cô nhận điện thoại, nhưng cuộc nói chuyện này làm cho cô nhíu chặt chân mày.
“Thật xin lỗi, bác gái vừa gọi điện cho anh, mất chút thời gian.”
“Hai người bọn họ bị sao vậy? Bị thổ dân bắt cóc hay là bị Hải Tặc uy hiếp?”
“Budapest xảy ra phản bạo loạn Gov, bọn họ bị bắt rồi.”
(*Budapest: thủ đô Hung-ga-ri)
Triệu Thần Thành vỗ trán: “Sao không đi đến Đại Sứ Quán, gọi cho chúng ta có tác dụng gì!”
“Bác gái nói không biết tiếng Hungary. . . . . .”
“Lúc bọn họ đưa phiên dịch tới mọi người đã đi chỗ khác rồi!”
Triệu Thần Thành gần như muốn nổi trận lôi đình: “Hai người kia bao nhiêu tuổi rồi mà còn hành hạ người khác thế!”
“Bác ấy không muốn anh nói cho em biết, sợ em sẽ tức giận.”
“Bọn họ cũng không biết mất thể diện là gì! Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Không phải anh đến cứu em sao.”
“Anh đến tầng dưới của khách sạn đi? Em sẽ xuống.”
Cúp điện thoại, gương mặt Triệu Thần Thành tối đi, đứng dậy cầm túi xách nói với Tưởng Lạc Sanh: “Thật ngại quá, tổng giám đốc Tưởng, có chút việc gấp, phải đi.”
“Có chuyện gì phải đi?” Người đàn ông ngã cơ thể ra sau: “Bản lãnh kim thiền thoát xác(*) rất quen.”
(*kim thiền thoát xác: lặng lẽ chuồn mất)
Giọng điệu của anh mang theo trêu chọc, Triệu Thần Thành lại nghiêm túc trả lời: “Là ba mẹ của tôi xảy ra chút chuyện.”
Thoáng qua trong mắt Tưởng Lạc Sanh là một ý gì đó không rõ ràng, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng khách, lúc quay lại thì trong tay cầm một bộ quần áo. Anh đi tới trước mặt Triệu Thần Thành: “Muốn đi, trước tiên phải thay quần áo.”
Lúc này Triệu Thần Thành mới phát hiện ra mình chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm cổ chữ V khoét sâu. Cô sa sút tinh thần bỏ túi xách xuống, nhận lấy quần áo.
Nhìn bộ dáng như đưa đám của cô, Tưởng Lạc Sanh chần chờ, sau đó giơ tay lên, vuốt vuốt đầu của cô: “Mặc kệ như thế nào, chú ý nghỉ ngơi.”
Giọng điệu của anh không giống thường ngày, có chút dịu dàng, làm cho Triệu Thần Thành không kịp thích ứng, nhưng lại không thể nói ra lạ ở chỗ nào. Cô giương mắt muốn tìm tòi nghiên cứu vẻ mặt của người đàn ông này, Tưởng Lạc Sanh nhíu mày lại, nói thêm một câu: “Nghỉ ngơi thật tốt, mới có hơi sức chiến đấu.”
Triệu Thần Thành híp mắt, quả nhiên chăm sóc kia đều là mây trôi. . . . . .
Thay quần áo xong, Triệu Thần Thành lấy từ trong túi xách ra một chiếc mắt kính đeo lên rồi vội vã đi xuống lầu, quả nhiên là nhìn thấy Thẩm Mục và một chiếc xe hơi kiểu dáng thể thao đang đậu bên kia đường.
Chạy qua đường, mở cửa xe chui vào, câu nói đầu tiên của Triệu Thần Thành chính là: “Hai kẻ dở hơi ngủ lại khách sạn nào? Liên lạc Đại Sứ Quán rồi hả?”
Thẩm Mục nằm dài trên vô lăng, đôi mắt hẹp dài đầy ý cười phách lối: “Khách sạn nào cơ chứ, bọn họ căn bản không ở Hungary.”
“Cái gì?” Triệu Thần Thành cúi đầu nhìn anh, ánh sáng mờ ảo trong xe rọi vào mặt anh, hình dáng xinh đẹp lại có thêm vài phần yêu nghiệt. Triệu Thần Thành chợt hiểu, đánh lên vai anh một cái: “Còn tốt chứ, thế mà anh lại dám dùng chiêu này!”
“Ông chủ của em là người rất thông minh, dựa vào kỹ thuật diễn rách nát của em, không có tình huống mãnh liệt liệu có lừa được không.” Thẩm Mục ngồi thẳng dậy, khởi động xe.
Triệu Thần Thành nhéo anh một cái, bất quá bây giờ tâm trạng khá hơn nhiều, không cần quan tâm xử lý phiền toái của kẻ dở hơi nào đó, thật sự làm cho người ta an tâm.
“Nhưng. . . . . . Nếu hai kẻ dở hơi không có việc gì, sao anh lại tới thành phố B?”
“Đến thị sát công việc, ai biết được vừa đúng lúc em gửi SOS.”
“Vậy sao tốn nhiều thời gian như vậy, khẳng định anh đang làm việc không đứng đắn.”
“Quá lâu không có nhận được tin nhắn SOS, anh có chút hoài niệm nho nhỏ.”
Triệu Thần Thành bĩu môi, Thẩm Mục lại không trêu chọc hay cười một tiếng. Lúc anh thông qua Tom biết được Triệu Thần Thành và Tưởng Lạc Sanh ở nơi này, lòng như lửa đốt lập tức ngồi máy bay từ thành phố S qua đây, anh vừa tới nhà ở thành phố lập tức nhận được tin nhắn cầu cứu của Triệu Thần Thành, không cần suy nghĩ nhanh chóng lái xe tới cứu trợ. Nhưng những thứ này, anh cũng không muốn giải thích với cô.
“Hôm nay quá muộn, sáng mai hãy trở về. Đến nhà của anh nghỉ ngơi một đêm đi.”
“Ân nhân cứu mạng, anh tự quyết định.”
Trở về nhà, đã gần mười một giờ. Ngôi nhà này nằm trong khu phức hợp, mặc dù bình thường không ở, nhưng có thuê một dì đến quét dọn thường xuyên, mua sắm chút nguyên liệu nấu ăn, nên trong nhà vẫn có sinh khí.
Triệu Thần Thành ngủ một ngày một đêm, lại ăn uống no đủ, giờ phút này tinh thần thật tốt, buồn ngủ biến mất. Trái lại Thẩm Mục có vẻ phong trần mệt mỏi, rất là mệt mỏi. Nhìn đại ân nhân họ Thẩm như vậy, Triệu Thần Thành có chút áy náy. Vì vậy thừa dịp Thẩm Mục đi tắm, cô chạy đến phòng bếp lục lọi, suy nghĩ định nấu bữa ăn khuya cho anh.
Thẩm Mục tắm xong, lau tóc ra ngoài, ngửi được mùi thơm, men theo nó đi xuống lầu, lập tức thấy Triệu Thần Thành bưng chén bánh trôi hấp thơm mát mền dẻo đi ra khỏi phòng bếp. Động tác tay của anh dừng lại một chút, sau đó đi tới trước bàn ngồi xuống.
Triệu Thần Thành nghe tiếng bước chân của anh, vừa bưng chén vừa nói: “Không ngờ trong tủ lạnh lại có rất nhiều nguyên liệu. Mau tới nếm thử một chút, còn có trứng gà. . . . . .” Đặt chén xuống, Triệu Thần Thành ngẩng đầu. . . . . . Cái người đàn ông chết tiệt thế mà chỉ quấn một cái khăn đã nghênh ngang đi ra ngoài. . . . . .
Đừng thấy trên mặt Thẩm Mục toàn vẻ yêu nghiệt rồi xem thường, cũng là người luyện võ, vóc người này, bắp thịt này, đến Tưởng Lạc Sanh cũng kém xa anh một đoạn, Triệu Thần Thành gặp một lần phun máu một lần.
Trước mắt xuất hiện ánh sáng chói loà, Triệu Thần Thành vỗ trán, nói lảm nhảm: “Thẩm Mục nói với anh qua bao nhiêu lần rồi. . . . . . Anh đừng mặc bộ quần áo đáng chết này. . . . . . Làm sao lại giống mấy tên đàn ông đẹp trai trình diễn trang phục áo tắm vậy.”
Trong nháy mắt mặt của Triệu Thần Thành lập tức đỏ ửng, Thẩm Mục nhíu mày: “Hả? Em nhìn qua người Tưởng Lạc Sanh rồi hả? Vóc người thế nào?”
“Ưmh, cũng không tệ lắm.” Triệu Thần Thành vô thức trả lời, nhưng nghĩ lại. . . . . .”Đây không phải là trọng điểm đúng không. . . . . .”
Triệu Thần Thành dùng tay bịt mũi, la hét giải thích. Dưới ánh đèn, đôi môi nhỏ nhắn của cô sưng đỏ cực kỳ chói mắt.
“Xem ra kỹ thuật hôn của anh ta không tồi.” Ý chế nhạo trong câu nói của Thẩm Mục rất rõ ràng, kéo ghế ra ngồi xuống bên bàn, cầm muỗng lên múc một viên.
Triệu Thần Thành cũng ngồi xuống, tay chống cằm, hỏi: “Anh nói như thế có phải ý nói là em có vẻ. . . . . . Ừ, rất tùy tiện?”
“Không phải rất tùy tiện.” Thẩm Mục dừng một chút: “Là quá tùy tiện rồi, toàn là lấy tiền lừa em đến. Uổng công nuôi em bao nhiều năm.”
“Nhưng Tưởng Lạc Sanh là ông chủ của em, khó đối phó. Cố gắng chải lông dễ dàng hơn. Hơn nữa. . . . . . Anh ta còn nói yêu em đó. . . . . .”
Động tác của Thẩm Mục hơi chậm lại, để muỗng xuống, anh đánh giá: “Vậy anh ta cũng rất tùy tiện.”
“Ừ. Như vậy mới đúng.” Triệu Thần Thành chỉ chỉ vào cái bát trống, hỏi: “Muốn ăn thêm không?”
Thẩm Mục gật đầu một cái, Triệu Thần Thành bưng chén lên đứng dậy trở vào phòng bếp. Thẩm Mục nhìn theo bóng lưng cô, cuối cùng không nhịn được, nói:
“Triệu Thần Thành, khi nào thì em mới có thể bắt đầu lại lần nữa, nghiêm túc sống một chút.”
Triệu Thần Thành buông chén xuống, sắc mặt của cô trầm lại, đôi mắt nhìn chằm chằm nồi bánh trôi nóng hổi, một lúc lâu sau, cô nói:
“Vậy Thẩm Mục anh vì cái gì mà đàng điếm bên ngoài? Chúng ta đều hiểu rõ, cái chết của Vệ Nhiên vào ngày đó. . . . . . Tất cả đã kết thúc.”
Âm thanh của cô mang theo chút chán nản, Thẩm Mục khẽ cười ngửa đầu, dùng cánh tay che khuất mặt mày. Làm sao anh lại không biết, lúc Vệ Nhiên qua đời đã làm cho mối quan hệ giữa mình và Triệu Thần Thành kết thúc, Triệu Thần Thành cần anh, nhưng lại không chịu để cho anh đến quá gần cô.
Anh hiểu được thứ anh bảo vệ cũng chỉ là một ngôi mộ.