Ngày kế tiếp, Triệu
Thần Thành tiếp tục tiến hành cuộc giải phẩu khâu lại vết thương. Không
có bị nhiễm trùng, tình trạng sức khoẻ của cô trở nên tốt hơn. Ước chừng qua hai tuần nữa, công ty quyết định mở buổi họp báo, để cho Triệu Thần Thành dự họp báo, chính thức giải thích sự việc xảy ra trong buổi quay
MV mới.
Buổi họp báo ngày hôm đó, phóng viên ùn ùn kéo tới, hội
trường lớn nơi diễn ra buổi họp báo đầy ắp người chen lấn nhau. Phía sau khán đài, thợ trang điểm đang cẩn thận trang điểm cho Triệu Thần Thành, Triệu Thần Thành được đánh một lớp kem lót dày hơn quá khứ nhằm để che
đi khuyết điểm, không có trang điểm mắt khói nhẹ nhàng nhưng lại xinh
đẹp làm cô thoạt nhìn còn có thêm phần thân thiện. Tom ở một bên không
ngừng bảo cô phải chú ý việc này việc kia, chỉ sợ cô lại làm ra chuyện
rắc rối gì đó.
Triệu Thần Thành gục mí mắt sắp ngủ mất, Tom chuẩn bị gõ đầu cô một cái, lại bị người khác ngăn lại. Chẳng biết Tưởng Lạc
Sanh đến đây từ lúc nào, Tom lập tức từ con cọp thật biến thành con cọp
giấy, tâm trạng lập tức xẹp xuống, thuận tiện đưa thợ trang điểm ra
ngoài.
Người đàn ông vỗ vỗ bả vai của cô, Triệu Thần Thành mở mắt ra, nhìn thấy nửa mặt của mình trong gương trang điểm, kinh ngạc một
chút, nhìn lần thứ hai mới nhìn thấy Tưởng Lạc Sanh.
“Buổi họp báo kết thúc sẽ đưa em về, kiên trì một lát nữa.”
Triệu Thần Thành gật đầu, chỉ muốn nhanh chóng tìm thợ trang điểm, tẩy xoá đi lớp trang điểm này.
Gần một tháng không xuất hiện trước công chúng, khi đến hội trường, những
ánh đèn flash chiếu thẳng vào làm cho Triệu Thần Thành có phần không kịp thích ứng, cũng may Miêu Miêu giơ tay giúp cô ngăn cản ánh đèn nhức
mắt.
Đợi đến khi ngồi vào vị trí của mình rồi, Tom chủ trì buổi
họp báo, chủ yếu là nói một chút về quá trình điều trị và kế hoạch làm
việc sau khi Triệu Thần Thành hồi phục. Triệu Thần Thành vốn vẫn nghe,
nhưng lúc cô nhìn thấy Thẩm Mục ngồi ở hàng ghế phía sau thì lời nói của Tom tựa như gió thổi bên tai rồi đi ra hết.
Cô nhìn anh, vẫn cười nói như cũ, ánh mắt phách lối, giống mấy năm về trước như khuôn đúc.
“Thần Thần.” Miêu Miêu bấm tay của cô: “Tom bảo cậu lên tiếng, bản thảo.”
Triệu Thần Thành bị bấm đau đớn, lúc này mới chợt bừng tỉnh, đứng lên cầm bản thảo trong tay đọc lên một cách khó khăn, lúc giương mắt vẫn không quên nhìn về phía Thẩm Mục:“Tôi muốn cám ơn những người đã ủng hộ trong
thời gian qua, hạnh phúc của tôi, là ở bên mọi người. . . . . .” Triệu
Thần Thành đọc một cách vô cảm, đọc xong cúi mình chào mọi người.
Nhưng lúc cô ngẩng đầu lên nhìn xuống phía dưới sân khấu, thì Thẩm Mục đã rời đi. Triệu Thần Thành có chút gấp gáp, nhưng buổi họp báo vẫn còn tiếp
tục. Cô ngồi trên ghế mà cứ như dưới đệm có kim châm, trả lời hai ba câu hỏi dễ dàng nhận ra trạng thái hồn lìa thể xác. Sau khi buổi họp báo
kết thúc, Triệu Thần Thành đứng dậy, rời khỏi hội trường trước Tom. Các
phóng viên chú ý đến điểm này phá vỡ sự ngăn cản của an ninh vọt theo
đuôi Triệu Thần Thành, mà cô chỉ lo chạy ra cửa, thậm chí không để ý đến sắc trời ảm đạm bên ngoài cửa kính hành lang.
Khi Triệu Thần
Thành chạy đến cửa lớn muốn tìm bóng dáng người đàn ông thì nhìn thấy
mưa bay đầy trời, thị giác thông qua thính giác, trong nháy mắt âm thanh nước mưa quất vào cửa thủy tinh bị phóng đại lên rất nhiều lần. Chân
của cô như nhũn ra, trước mắt trời đất trở nên quay cuồng, đưa tay lên
che lỗ tai theo bảo năng, cô muốn lui về phía sau, nhưng phóng viên đã
đuổi tới vây quanh cô.
Dưới chân không còn có sức lực chống đỡ,
Triệu Thần Thành quỳ một chân trên mặt đất, bốn phía đã ồn ào nay lại ồn ào hơn, trong lỗ tai Triệu Thần Thành vẫn là tiếng mưa sắc bén như cũ,
gõ vào từng sợi dây thần kinh ép cô thở không nổi.
Chỉ lát sau,
những người phóng viên vây quanh đã bị an ninh kéo ra, Tưởng Lạc Sanh đi tới, cởi áo khoác ra bao lấy Triệu Thần Thành, ôm chặt vào lòng đi ra
ngoài, không hề để ý đến sự quấy nhiễu của những máy chụp hình và mấy
câu hỏi kia, mặt lạnh sải bước rời đi.
Lúc về đến nhà Tưởng Lạc
Sanh, mồ hôi của Triệu Thần thành đã thấm ướt áo sơ mi của Tưởng Lạc
Sanh. Dì Lưu thấy Triệu Thần Thành sắp trở thành dưa chuột muối, đau
lòng không thôi. Vội vàng giúp cô thay quần áo, tẩy trang, đóng tất cả
cửa sổ nhà lại, kéo rèm cửa sổ lên.
Bị bọc trong chăn khoảng hơn
nửa tiếng, Triệu Thần Thành mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Trong phòng
rất tối, Tưởng Lạc Sanh an tĩnh ngồi ở bên cạnh cô. Triệu Thần Thành thò đầu ra, giọng nói yếu ớt hỏi: “Mưa đã tạnh rồi.”
“Ngủ một giấc, thức dậy sẽ ngừng.” Người đàn ông vuốt ve tóc của cô, cho đến khi cô lật người lại, nhắm mắt mới rời khỏi phòng.
Khi Triệu Thần Thành tỉnh dậy đã là nửa đêm, cô mơ mơ màng màng trong hai
ba giấc mộng, vì sợ nên toàn thân toát mồ hôi lạnh. Xuống giường, mở rèm cửa sổ ra, trời tối đen, mưa cũng là ngừng.
Ra khỏi phòng, cô
đến phòng ăn rót một cóc nước, đi ngang qua thư phòng, thấy cửa khép hờ, có chút ánh sáng lộ ra ngoài, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu trên sàn
nhà. Triệu Thần Thành không tự chủ được lập tức bước lên trước, nhẹ
nhàng đẩy cửa ra.
Nghe bước chân, Tưởng Lạc Sanh đang nhìn văn kiện ngẩng đầu lên.
“Thật xin lỗi. . . . . . Không có gõ cửa.” Triệu Thần Thành có chút ngượng ngùng, hôm nay cô lại làm chuyện xấu hổ như thế.
“Không sao. Thế nào đã tỉnh rồi hả?” Người đàn ông khép văn kiện lại, đứng dậy đi tới trước mặt cô, chạm vào lòng bàn tay của cô, thật lạnh.
“Ừ, nằm mơ nên ngủ không ngon lắm.” Cô hơi cúi đầu.
Tưởng Lạc Sanh dắt tay cô, đến phòng để quần áo cầm một cái áo khoác đưa cho cô.
“Mộng cũng chỉ là mộng, tỉnh là tốt.”
Hai người ngồi xuống ghế salon trong phòng, cả người Triệu Thần Thành vùi ở trên sô pha, ôm cái gối, Tưởng Lạc Sanh ngồi ở một bên nhìn đèn bàn
trang điểm, giống như là chờ cái gì đó.
“Buổi sáng lúc họp báo,
tôi nhìn thấy Thẩm Mục rồi.” Triệu Thần Thành nhìn chằm chằm về phía
trước, mắt không có tiêu cự: “Tôi không thể ở bên cạnh anh ấy.”
Tưởng Lạc Sanh không hỏi gì thêm, vẫn ngồi yên lặng như cũ. Một lát sau, Triệu Thần Thành lại lên tiếng:
“Cái ngày mà Vệ Nhiên chết, cũng mưa rất lớn, vừa lạnh, vừa ướt. Anh ấy cứ
ngồi ở trong chiếc máy bay mặc nó lao thẳng xuống đáy biển vừa sâu vừa
lạnh lẽo.”
“Vệ Nhiên, thật ra thì anh ấy là một con quạ đen. Lần
đầu tiên thấy anh ấy, là lúc tôi bị một người lớn tuổi doạ nạt, anh ấy
định tới cứu tôi, kết quả bị đánh rất thảm, cuối cùng là tôi cứu ngược
lại anh ấy.” Triệu Thần Thành cười khẽ một tiếng.
“Từ khi bắt đầu học cấp hai, anh ấy đã chiếm cứ cuộc sống của tôi, thời gian tôi gặp
anh ấy còn nhiều hơn thời gian tôi ở bên cha mẹ. Không biết vì sao lại
dính vào anh ấy. Anh ấy cứ ríu ra ríu rít, không ngừng hỏi những vấn đề
vớ vẩn. Nói, Triệu Thần Thành, chúng ta cùng đi thôi. Hoặc là, Triệu
Thần Thành, giới thiệu cho em biết một người anh em. Triệu Thần Thành,
Triệu Thần Thành. . . . . .”
“Mặc dù cuối cùng tôi vẫn thường nói ‘cút’, rồi đẩy anh ấy ra, anh ấy vẫn giống như kẹo dẻo bám dính lấy
tôi. Cả cấp hai rồi đến cấp ba, anh ấy đều đối với tôi như thế. Đối với
tôi mà nói, anh ấy là một người rất quan trọng, là ánh mắt của tôi, là
một phần thân thể rất quan trọng trong tôi . . . . . . Nhưng không hiểu, anh ấy có thích tôi không, có muốn ở bên cạnh tôi cả đời hay không.”
“Chuyện xảy ra ngày ấy, thật ra thì tôi có thể ngăn cản anh ấy. . . . . . Lúc
anh ấy đến sân bay có gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi muốn trở về
gặp tôi, thừa dịp tôi còn chưa quyết định được có ở bên Thẩm Mục hay
không. Tôi vẫn giống như bình thường, hướng về đầu dây bên kia, rít lên
với anh ấy ‘cút’. . . . . .”
Triệu Thần Thành hít mũi một cái,
lại bật cười một tiếng: “Có ai đoán được chữ ngờ đâu, đời này, câu cuối
cùng tôi nói với anh ấy lại là ‘cút’. Có lúc ngay cả chính tôi cũng cảm
thấy buồn cười. . . . . . Sau đó cười đến rơi nước mắt.”
“Thẩm
Mục luôn nói logic của tôi rất kỳ quái. Tôi thật sự không có cách nào tự mình vượt qua cửa ải này. Những ký ức càng quay về, càng làm cho tôi
cảm thấy khó thở. . . . . . Cổ họng giống như bị ai đó bóp chặt . . . . . .”
Qua một lúc lâu, Triệu Thần Thành ngẩng mặt lên, kéo ra một nụ cười không tính là khó coi: “Thật xin lỗi, đây không phải là một
chuyện vui vẻ gì, anh ấy cũng là chuyện cũ rồi.”
“Còn bị em kể
thành lung tung.” Tưởng Lạc Sanh kéo cô lại gần, để cô gối đầu lên chân
mình, tay luồn qua tóc cô, giống như an ủi vỗ về lại giống như chơi đùa: “Thật may là em không đi làm biên kịch.”
“Như thế công bằng với Thẩm Mục không?” Triệu Thần Thành hỏi.
“Anh ta thích em, sẽ không nói đến công bằng hay không. Trong cảm tình không có công bằng, người nào thích nhiều hơn thì sẽ bị thương sâu hơn.”
“Vậy còn anh?”
“Triệu Thần Thành, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ quan tâm tới công bằng.
Muốn, phải tranh thủ, bất luận thắng thua.” Anh cười, khóe mắt đuôi mày
đều là nụ cười, cõi lòng anh như được thắp sáng:“Nhưng em có thể nói
cho tôi biết, tôi thua hay thắng?”