Quên? Cõi đời này có
bao nhiêu cô gái có thể quên người đàn ông đầu tiên ôm mình, quên hoàn
toàn tự mình bỏ qua đau đớn, quên việc mình từng dùng toàn tâm toàn ý
giao phó bản thân cho một người?
Triệu Thần Thành không bị xe
đụng, hư đầu, cho nên không quên anh được. Thậm chí những ký ức kia còn
có thể nhanh chóng khuấy động ký ức, ngày mùa thu mưa thủy tinh táp vào, ướt nhẹp không khí và thân thể, khẽ run rẩy và chuyện mê tình đánh loạn làm gián đoạn, bàn tay đang đặt trên gối đầu đan xen nhau thật chặt,
tất cả hỗn loạn dây dưa trộn lẫn với nhau, biến thành một chiếc nhẫn anh đeo vào tay cô và một câu chuyện tình yêu nồng đậm. . . . . .
Tất cả, tất cả, cô đều tình nguyện quên đi, cũng không phải là ai cũng có
số đỏ có thể mất trí nhớ. Phần lớn mọi người chỉ là một con ốc sên mang
vỏ trên lưng, có cố gắng tháo thế nào cũng không được.
Triệu Thần Thành là một con ốc sên mệt mỏi, tìm một con rùa tên gọi Tưởng Lạc
Sanh, ngồi lên đi, như vậy thì không cần bò mệt mỏi nữa, tốc độ còn có
thể nhanh hơn trước. Cô lựa chọn con đường dễ đi một chút, không hơn.
”Em thích anh ta.” Chốc lát sau, rốt cuộc Triệu Thần Thành cũng mở miệng,
sau đó, chống lại tầm mắt của Thẩm Mục, lặp lại: “Em thích Tưởng Lạc
Sanh.”
Tay của anh đã thủ sẵn, cho nên trong nháy mắt khi lời nói vừa ra khỏi miệng, cơ thể người đàn ông trở nên cứng ngắc. Thẩm Mục rút tay của mình về, khẽ nghiêng mặt sang bên, thấp giọng nói một câu: “Vậy sao.”
Triệu Thần Thành cắn môi dưới, không khí ngột ngạt khiến
người ta hít thở không thông, cô cúi thấp đầu giống như tội nhân, hai
chân cũng mềm nhũn ra. Thẩm Mục liếc mắt nhìn cô, đả thương người là cô, mà co ro giống như bị người khác làm đau, rõ ràng người đau nhất không
phải là anh sao?
Trầm mặc kéo dài hai phút, Triệu Thần Thành vẫn
đứng ở Huyền Vũ môn chờ vấn trảm (chém), Thẩm Mục đã xoay người, giọng
nói hồi phục rất nhiều: “Vốn muốn chà cá cơm, nhưng nhìn bộ dạng của em
thế này. . . . . .” Anh vừa nói xong, đã lập tức xoay người đi vào bếp.
Triệu Thần Thành ngây người tại chỗ, cô cho là anh sẽ bỏ đi, hoặc tối thiểu
cũng phải đánh cô một trận mới đúng. Như thế nào lại tốt như vậy, tóm
lại, không nên như vậy.
Khó khăn lắm mới di chuyển được vào phòng bếp, Triệu Thần Thành gào lên một tiếng: “Thẩm Mục.”
”Cách xa anh một chút.” Thẩm Mục đang cắt thái món ăn.
”Có muốn. . . . . . Éc. . . . . . Đánh một trận. . . . . .”
”Triệu Thần Thành.” Dừng động tác xắt thức ăn lại, đưa lưng về phía Triệu Thần Thành, cuốn họng Thẩm Mục phập phồng: “Em cũng biết đây không phải là
vấn đề mà một trận đánh có thể giải quyết được. Cho nên, cách xa anh một chút.”
Triệu Thần Thành nhìn thấy con dao Thái sáng bóng trong tay anh, nuốt ngụm nước miếng, rốt cuộc im lặng lui ra ngoài.
Bốn mặn một canh, sau khi được đặt lên bàn đã là một tiếng đồng hồ sau.
Triệu Thần Thành vẫn vùi mình nằm trên ghế sofa, từng tế bào đều gào
thét ồn ào mệt mỏi, nhưng suy nghĩ lại đặc biệt thanh tĩnh. Trong căn hộ to lớn, âm thanh trong phòng bếp là âm thanh duy nhất, cúi đầu, tiếng
vang nồi chén. Cô giơ cánh tay lên che mắt, cho đến khi có tiếng bước
chân của người đàn ông đi ra khỏi phòng bếp bắt đầu bày chén đũa, mới
gắng sức đứng lên, hướng về phía không khí cong khóe môi, cảm thấy cơ
mặt còn có thể dùng, lập tức đi tới bên cạnh bàn.
”Ưmh, em có thể ăn không?” Cô chỉ chỉ thức ăn trên bàn, cười hắc hắc.
Thẩm Mục đã ngồi xuống tại chỗ, nhàn nhạt liếc cô một cái: “Cười còn khó coi hơn khóc.”
Triệu Thần Thành nghe vậy, thu nụ cười lại, yên lặng ngồi bên bàn, cầm đũa
lên, người đàn ông đưa từng hạt cơm vào miệng, cũng không gắp thức ăn.
”Sao không gắp thức ăn?” Cô nói xong, lập tức gắp một miếng thịt bỏ vào
trong miệng, còn chưa kịp nhai, Triệu Thần Thành đã nhăn mày lại, nhưng
được nuôi dạy tốt làm cho cô cuối cùng cũng cố gắng nuốt khối thịt bò
vào. . . . . .
Để đũa xuống, Triệu Thần Thành vội chạy tới phòng
bếp cầm hủ muối lên, gần như tất cả muối trong hủ đều hết sạch, sau đó
quay trở về phòng ăn, hướng về phía người đàn ông vẫn ưu nhã ăn cơm
trắng tố cáo: “Anh đổ hết một hủ muối vào đó rồi!”
Thẩm Mục cứng nhắc dừng đũa lại, cũng không thèm liếc mắt: “Ừ, chính là cho cái người Bạch Nhãn Lang như em ăn.”
Triệu Thần Thành còn chưa kịp cãi lại, thì người đàn ông đã để chén đũa xuống, đứng dậy: “Chén em rửa một mình nhé, anh đi đây.”
Không chần chờ, thậm chí không liếc nhìn cô một cái, anh lập tức lấy áo khoác của mình, rời khỏi nhà của cô. Chỉ lưu lại Triệu Thần Thành ôm hủ muối
trống không, hướng về phía những món ăn mặn đến tận chân răng trên bàn,
hai bộ bát đũa, im lặng im lặng.
Khép cửa lại, Thẩm Mục tựa vào
cửa, đứng lẳng lặng, bốn phía yên tĩnh đáng sợ, cô chưa hề đi ra ngoài.
Qua mười phút, cuối cùng anh cũng đi xuống lầu, cửa thang máy từ từ khép lại trước mắt anh, cho đến khi nhà của cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm
mắt của anh. Trở lại trong xe, Thẩm Mục tìm kiếm xung quanh, cuối cùng
lại không thu hoạch được gì, anh phiền não giả bộ hất hộp sữa tươi ra,
tựa người vào ghế. Anh đã quên, mình bỏ thuốc lá từ rất lâu rồi, đi vào
công ty cũng không mang theo thuốc lá, chỉ vì cô không thích mùi thuốc
lá. Sao lại cưng chìu cô ấy nhiều năm như vậy, giúp đỡ cô ấy nhiều năm
như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại liều mạng đẩy anh ra,
Thẩm Mục, anh thật sự để cho mình bị coi thường như vậy sao, còn hèn hạ
xem đó là việc nghĩa không được chùn bước, nghĩa bất dung tình(*).
(*Nghĩa bất dung tình: Những việc nghĩa cử cao đẹp không chứa tình cảm trong
đó, việc nghĩa là việc lớn, không cho tình cảm nhỏ nhen vào để làm lấn
áp!)
Phòng bếp, Triệu Thần Thành cầm thùng rác lớn, mang những
chén dĩa đựng thức ăn, lập tức ném tất cả vào thùng rác. Buông lỏng gân
cốt mệt rã rời, Triệu Thần Thành mở nhạc lên, đi vào phòng tắm, mở nước, nằm xuống. Phút chốc đòng nước ấm bao trùm lấy cô, nhưng không thể giảm bớt chút đau đớn nào.
Cả căn phòng đều ngập tràn lời hát, bi
thương, làm cho người ta hít thở không thông, tên bài hát dường như rất
hợp với tình hình ——”I Cry” .
”You said goodbye /I fell apart /I
fell from all we had /To I never knew /I needed you so bad /You need to
let things go /I know, you told me so
I’ve been through hell /To
break the spell /Why did I ever let you slip away/Can’t stand another
day without you /Without the feeling I once knew”
Triệu Thần
Thành nhắm mắt lại, để cho mình chìm vào trong nước, mở mắt ra, cơ thể
mỏi nhừ, nhưng có thể nhìn thấy đỉnh đầu nổi trên mặt nước. Từ từ cảm
thấy hít thở không thông. . . . . . Tiếng nhạc được thay thế bằng tiếng
nước chảy, nhưng cô vẫn nhớ rõ giai điệu bài hát như cũ, lời ca này. . . . . .
”I cry silently/I cry inside of me /I cry hopeessly/Cause I know I’ll never breathe your love again
I cry/Cause you’re not here with me /I cry/Cause I’m lonely as can be /I
cry hopelessly/Cause I know I’ll never breathe your love again”
Khó chịu, đau đớn, hít thở không thông, ở trong nước cô lại khóc, gào thét, sặc nước, giãy giụa. Đợi đến khi có thể ngồi dậy ra khỏi bồn tắm, sau
khi nghe tiếng nước chảy ào ào, Triệu Thần Thành ho khan mãnh liệt, nước chảy dọc theo tóc cô rơi xuống da cô. Khiến cho cô dần dần bình phục
lại há to miệng thở dốc, đôi tay che hai mắt của mình, khoé mắt vẫn còn
đỏ ửng. Rốt cuộc, cô cũng cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ một giấc.
Thật ra thì, Thẩm Mục nói không sai, Triệu Thần Thành chính là một con Bạch
Nhãn Lang. Nếu không, làm sao ngày hôm sau ở studio quay MV, cô vẫn
không tim không phổi như cũ, vẫn cười nói với những nhân viên đang làm
việc.
Ngày đầu tiên đi quay lại, chính là quay cảnh người cá
khiến cô bị thương lần trước, lần nữa mặc váy đen áo cúp ngực, Triệu
Thần Thành rất là xúc động, mà hiển nhiên bóng ma tâm lý trong Tom càng
trở nên nặng nề hơn, giống như Đường Tăng theo đuôi những nhân viên làm
việc trong studio lặp đi lặp lại nhiều lần xác nhận tất cả thiết bị đều
an toàn, cho đến khi mọi người muốn dùng gậy Kim Cô đập bẹp anh mới dừng lại.
Tuy trên mặt Triệu Thần Thành không biểu lộ cảm xúc gì cả,
nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn có chút kinh sợ, bị quay đi quay lại rất
nhiều lần, đến rất khuya mới có thể kết thúc công việc. Bày gương mặt
người chết đi ra khỏi studio, Triệu Thần Thành lại phải tới buổi chiếu
phim của tiểu thiên hậu Diễm Nguyệt, nghe nói gần đây tiểu thiên hậu đi
theo hình ảnh gợi cảm, Triệu Thần Thành vừa thấy quả nhiên danh bất hư
truyền.
Thời tiết đã vào thu, Triệu Thần Thành đã sớm choàng khăn quàng cổ, mà tiểu thiên hậu vẫn để lưng trần, mát mẻ và rất quyến rũ.
Quần áo này có thể gia tăng thêm số lượng quần áo mùa hè, vả lại còn rất tiết kiệm vải, đúng là điển hình của việc bảo vệ môi trường tiết kiệm
năng lượng điện, Triệu Thần Thành hết sức khâm phục. Chỉ là bên cạnh
Diễm Nguyệt có một người đàn ông dùng khăn Ả Rập màu đen che kín lỗ mũi
và miệng càng hấp dẫn sự chú ý của cô, thân hình và bộ dáng này thấy thế nào, hơi giống Thiên vương Hạ Thanh.
Nhưng mà khi đi tới trước
mặt, đã vội vàng vượt qua, tự nhiên cô cũng không tiếp tục tra cứu nữa.
Yên lặng đi theo Tom lên xe, lái xe chưa được một phút đồng hồ, Triệu
Thần Thành liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ cau mày:
”Tom, đây không phải là đường về nhà của em.”
”À, tổng giám đốc Tưởng bảo em đến nhà anh ấy ăn cơm.” Tom không ngẩng mặt lên, tự nhiên lên tiếng trả lời.
Triệu Thần Thành híp mắt, cảm thấy không dễ dàng như thế, Tom càng lúc càng
giống Đại Nội Tổng Quản rồi. Vì vậy, cô lập tức ôm đầu hỏi: “Tom, bây
giờ anh vẫn chưa tìm được bạn gái đúng không, có phải có gì khó nói nên
lời hay không?”
Tom buông kịch bản trong tay xuống: “Triệu Thần Thành, không nên ép anh thăm hỏi em gái của em.”
”Ưmh, anh có ý tứ với em gái em?” Triệu Thần Thành nhíu mày: “Chỉ đáng tiếc
là, nó vẫn chưa được sinh ra. Anh chắc chắn anh sẽ đợi nó sao?”
Tom nhặt kịch bản lên cầm trong tay làm bộ như muốn gõ đầu, Triệu Thần
Thành vội vàng đổi lời nói: “Cứng cỏi, em sai rồi, em sai rồi. Em nhảy
qua, nhảy qua.”
Chờ Tom thu hồi kịch bản, mở ra xem lần nữa,
Triệu Thần Thành lại cợt nhã chọc tới: “Tom à, thật ra thì anh có bạn
gái hay không không quan trọng. Có xem Tom & Jerry chưa? Anh phải
tin tưởng, cõi đời này luôn có một Jerry, sinh ra để hành hạ Tom.”
Bị Tom tống thẳng vào nhà Tưởng Lạc Sanh, Triệu Thần Thành lại một lần vịn tường đi vào thang máy. Lên lầu, không phải bác Lưu mở cửa cho cô, mà
Tưởng Lạc Sanh đích thân mở cửa.
”Bác Lưu đâu?” Triệu Thần Thành vừa nghĩ tới trong nhà chỉ có hai người, cô lập tức cảm thấy rung động.
”Đi nghe nhạc rồi.” Tưởng Lạc Sanh khép cửa lại, đưa dép trong nhà cho cô, nhàn nhạt trả lời.
Triệu Thần Thành nghe vậy, ngay lập tức lệ rơi đầy mặt, bây giờ tiêu chuẩn
đời sống vật chất và tinh thần của người dân thật sự quá cao, đến quản
gia cũng có thể nhàn hạ thoải mái đi nghe nhạc, giàu có quá, thư thái
quá rồi.
”Ưmh, sao hôm nay gọi em tới?” Cô mang dép, đi theo phía sau người đàn ông, gãi đầu hỏi.
Tưởng Lạc Sanh dẫn cô đến phòng ăn, kéo ghế cho cô ngồi xuống, còn mình ngồi
đối diện cô, nhìn cô sau khi trang điểm rồi trên mặt vẫn còn lưu lại vết sẹo mờ nhạt và đôi mắt vẫn còn hơi sưng, trầm giọng nói: “Bởi vì anh có một sở thích là đưa răng nuốt miệng bạn gái, nhân vật quan trọng đừng
nhìn chằm chằm, tránh cho cổ họng bị đau.”
Đối mặt với một bàn
thức ăn ngon, nhưng giống như có một cái gì đó chặn lại ở cổ họng Triệu
Thần Thành, ngay lập tức chẳng muốn ăn gì cả.