Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành

Chương 33: Chương 33: Chương 28




Lúc Tưởng Lạc Sanh trở về nhà, đã qua nửa đêm, rửa mặt xong bước vào phòng lập tức nhìn thấy một nửa cái chăn đã rơi xuống đất, còn cô gái thì nằm ngang giữa giường, tư thế ngủ rất Triệu Thị. Trong mộng đang bận nói chuyện dời núi với Ngu Công, Triệu Thần Thành không tự nhiên biết nói, người đàn ông ở trong suy nghĩ của cô có chút dịu dàng nhưng càng lớn tuổi càng khó chịu nổi những thử thách, vạn kiếp bất phục.

Bất đắc dĩ, chỉnh lại xong, Tưởng Lạc Sanh nằm lên giường, ôm cô gái vào trong ngực. Triệu Thần Thành ngủ thiếp đi không hề cảnh giác, cảm thấy có hơi ấm, lập tức tự chủ động quấn lấy, tay khoác lên hông của anh, chóp mũi cọ xát lồng ngực của anh, thoải mái rên hai tiếng, lập tức không hề động đẩy nữa.

Những hành động thân mật này khiến cho Tưởng Lạc Sanh không khỏi sửng sốt một chút, một lát sau mới thả lỏng. Hơi thở mạnh mẽ của Triệu Thần Thành lúc lên lúc xuống, có thể nghe rõ, giống như theo một nhịp điệu nào đó, thong thả, một trận ấm áp núp trong lồng ngực của mình, yên tĩnh tốt đẹp.

Anh cúi đầu, có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vén tóc ngắn thời trang của cô ra đặt xuống một nụ hôn.

Triệu Thần Thành, làm sao em lại không có tính tự giác kia, em có biết bản thân mình rất đáng tiền hay không.

Ngày hôm sau Triệu cô nương rất đáng tiền bị chuông báo thức của điện thoại di động đánh thức, còn ăn vạ cúi đầu trong chăn lầm bầm vài tiếng, Tưởng Lạc Sanh đã ở trên máy chạy bộ rèn luyện thân thể xong, một thân nhẹ nhàng khoan khoái trở về phòng ngủ.

Triệu Thần Thành bị tiếng chuông reo không nhẫn nại, rốt cuộc ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở, đưa tay lên cố mở mí mắt ra. Tưởng Lạc Sanh thấy nét mặt vô cùng khổ sở của cô, bật cười đi tới, ngồi ở mép giường, ôm lấy cô từ phía sau lưng, hôn lên cổ cô một cái: “Chưa tỉnh ngủ? Vậy thì đừng đi nữa.”

”Ưmh, Tom sẽ chém em một lần nữa đấy.”

”Anh ta dám?”

”Lòng anh ta thừa thực lực không nghe lệnh.” Cuối cùng Triệu Thần Thành chống mở được mí mắt của mình, thả tay xuống, thở dài: “Nhưng em là người rất có trách nhiệm, không gây thêm phiền toái cho người khác.”

Tưởng Lạc Sanh nghe vậy nhíu mày, ba chữ lòng trách nhiệm này được thốt ra từ trong miệng của Triệu Thần Thành, cảm giác rất thần bí. Quả nhiên, mới vừa hô khẩu hiệu xong, mí mắt Triệu Thần Thành lại dính vào cùng một nơi rồi, Tưởng Lạc Sanh rõ ràng cảm thấy trọng lực của cô gái này gần như đã toàn dựa vào trên người anh.

”Ưmh, nằm ngủ một lát nữa đi.” Cô quay đầu đi, lẩm bẩm giống như xin người đàn ông tha thứ. Tưởng Lạc Sanh không thúc giục cô, để cho cô dựa vào mình ngủ.

Sáng sớm dì Lưu đã trở về nhà còn chuẩn bị bữa ăn sáng xong, đang muốn vào phòng gọi hai người ra dùng bữa, nhưng mới vừa đạp nửa bước chân vào lập tức nhìn thấy thiếu gia nhà mình ôm Triệu cô nương ngủ gục, quả thật phong cảnh như tranh vẽ, vì vậy thức thời lui ra ngoài.

Triệu Thần Thành cứ luôn miệng nói “Một lát”, ‘một lát’ kia là hết nửa tiếng đồng hồ, quả thật đã trễ rồi. Nhưng cũng may Tưởng Lạc Sanh là cấp trên, tự nhiên không phải chịu chỉ trích, Triệu Thần Thành cũng không giống mọi người, đã trễ hoặc là không đến muộn, Tom ở chỗ đó, không mắng rất khó chịu.

Nhưng dùng vật đúng lúc, giở trò là sở trường của Triệu Thần Thành, cô đổ thừa Tưởng Lạc Sanh không chịu hối thúc mình hơn nữa còn lên tiếng cổ vũ mình ngủ thêm chút nữa, cho nên anh có tránh nhiệm phải nghe trách mắng. Tưởng Lạc Sanh tốt bụng dường như không tranh luận với cô, còn thật sự cùng cô đi đến studio. Có Boss Tưởng làm bia đỡ đạn, quả thật không có gì bất lợi. Khi Tưởng Lạc Sanh dắt Triệu Thần Thành xuất hiện trước mặt Tom, cứ như có gió xuân hôn lên mặt Tom, mặt mày hớn hở, vui vẻ hòa thuận.

Quay MV kéo dài hai tuần lễ, mỗi ngày Triệu Thần Thành đều sống trong cảnh thiếu ngủ thiếu ăn, dựa vào những tình tiết câu chuyện khác nhau, buổi sáng quay khuôn mặt tươi cười, buổi chiều chụp cảnh khóc như mưa khóc đến sưng cả mắt. Đừng bảo là lái xe, nấu cơm; Triệu Thần Thành không có cả thời gian để đọc tin nhắn điện thoại, vì vậy từ tình trạng bị Tưởng Lạc Sanh gọi lên ăn cơm diễn biến thành Triệu Thần Thành chủ động tiếp nhận việc ăn chực, cuối cùng, lâu lâu ăn một bữa cơm do dì Lưu nấu trở thành mỗi ngày Triệu Thần Thành kiên trì tiếp tục niềm tin duy nhất này.

Rốt cuộc tới chạng vạng tối thứ hai tuần thứ ba của tháng mười, tất cả công đoạn quay phim đều được hoàn thành. Một đám nhân viên la hét muốn mở tiệc chúc mừng, thấy Triệu Thần Thành đang tháo trang sức, dựa vào ghế nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tom đề nghị dời tiệc Chúc Mừng đến sau khi chế tác và phát hành xong, vì vậy mọi người rối rít làm bộ dáng chim muông tản đi.

Xe bảo mẫu đưa Triệu Thần Thành đến dưới lầu nhà mình, cô đạp giày đế bằng hé nửa mí mắt đi lên lầu, đến cửa gặp một đôi giày cao gót màu vàng nhạt, cô theo hướng giày cao gót nhìn lên trên, áo đầm màu trắng, ngực 34D, đỉnh nhũ hoa cao vút—— Vệ Lam.

”Tôi muốn gặp Thẩm Mục.”

Triệu Thần Thành tiếp tục ngẩng đầu, nhìn ông trời, bàn tay cô nắm chặt lại rồi lại duỗi thẳng, có một loại kích động đang khống chế cô, để cho cô muốn dùng một cây dao chém chết người trước mặt, sau đó vượt qua thân thể của người kia, lên lầu ngủ. Nhưng lý trí vẫn còn sống, khiến Triệu Thần Thành lựa chọn đi vòng qua cô ta, tiếp tục đi về phía thang máy.

Không đến hai bước, tay Triệu Thần Thành đã bị đối phương giữ lấy: “Anh ấy không nhận điện thoại tôi, tôi cũng không tìm được anh ấy. Chắc chắn cô biết anh ấy đang ở đâu, dẫn tôi đi gặp anh ấy đi.”

Triệu Thần Thành nhìn cánh tay bị giữ chặt của mình, không kiên nhẫn tới cực điểm, theo bản năng đè bả vai của cô gái đang giữ tay mình, lạnh lùng phun một chữ: “Cút.”

Vệ Lam yên lặng nhìn Triệu Thần Thành, tư thế hơi vặn vẹo, sau đó, một dòng nước mắt từ từ xuất hiện ở hốc mắt cô ta, từ khóc sụt sùi lập tức biến thành gào khóc: “Anh ấy nói anh ấy không thích tôi. . . . . . Hu hu. . . . . . Anh ấy không chịu đính hôn với tôi. . . . . . Triệu Thần Thành. . . . . . Làm thế nào. . . . . .”

Triệu Thần Thành trợn mắt há mồm lớn chừng hạt đậu đưa mắt nhìn hai gò má không ngừng chảy nước mắt trước mắt, cô buông tay ra, vuốt trán của mình, có thể biết vị cô nương này, thật sự là bản lãnh của Triệu Thần Thành, hãm hại không nổi, hãm hại không nổi.

Lấy điện thoại di động ra, Triệu Thần Thành gọi điện thoại, sau đó mở chiếc xe Jeep của mình. Đạp chân ga xuống...phóng đi, chiếc xe bay vọt trên đường trong đêm tối, Vệ Lam bị ném trên ghế lái phụ làm bộ khóc thút thít, nắm chặt lòng bàn tay run sợ hỏi:

”Chúng ta đi đến đâu?”

”Câm miệng.” Triệu Thần Thành chỉ muốn nhanh đến nơi, vậy mới được ngủ sớm.

Thứ hai là ngày Thẩm Mục và nhóm anh em của mình quậy phá, trong cái nhóm người kia, phần lớn giống như Thẩm Mục, tuổi xấp xỉ nhau, là gia tộc giàu có ba đời hoặc là giàu có hai đời. Trong nhà ít nhiều gì cũng có quan hệ hợp tác làm ăn, hoặc là bạn học chung cấp ba với đại học, hôm nay tất cả đều có sự nghiệp riêng, hai mươi tám hai mươi chín hay khoảng ba mươi, chính là một nhóm người trẻ tài giỏi ở thành phố S.

Địa điểm bọn họ tụ họp vào mỗi tuần đều không cố định, cực kì riêng tư, phần lớn là căn biệt thự nào đó hoặc sản nghiệp trên danh nghĩa ai đó. Gặp mặt uống chút rượu, tâm sự, trên phương diện làm ăn hoặc sinh hoạt, thiệt giả nửa này nửa kia. Về phần cô gái, phần lớn là người quen hoặc có quan hệ cố định, đôi khi cũng có người lạ, sẽ được sắp xếp nói chuyện trời đất với cùng bọn họ ở một căn phòng khác trên lầu.

Ngày trước Triệu Thần Thành đã tham gia mấy lần, nói trắng ra là, đến để thưởng thức những kẻ đốt tiền khoe khoang đáng xấu hổ, tìm người cùng nhau hợp tác làm ăn. Có lúc Triệu Thần Thành nhìn những cô gái nhà giàu ngồi mát ăn bát vàng xung quanh, trên người toàn là hàng hiệu, còn có một đám người khác cùng tuổi đang tìm kiếm cơ hội tốt để tiến thân vào Làng Giải Trí thậm chí không tiếc bán mình. Triệu Thần Thành thường tự hỏi, như thế công bằng sao?

Sau khi nhìn quá nhiều cuộc đời chìm nổi, cô lại rút ra được một đáp án như thế này: Thế giới có lúc chính là như vậy, quyền phát biểu nắm trong tay người có tài sản, bọn họ lập ra quy tắc của trò chơi. Nhưng quy tắc sinh tồn mãi mãi là cá lớn nuốt cá bé.

Địa điểm lần này là nhà của người giàu vừa mới nổi lên, Ngao Thang hận không thể phá hủy ngôi biệt thự thuộc khối bất động sản này của người con trai thứ hai, Triệu Thần Thành mới vừa lái xe vào khu biệt thự, lập tức bị bảo vệ mặc đồng phục màu đen ngăn lại, Triệu Thần Thành không kiên nhẫn quăng điện thoại cho chủ nhân, mười phút sau, thấy chủ nhân chạy xe hàng hiệu bảnh bao ra đón tiếp, lúc này mới có thể đi vào.

Đến cửa biệt thự, xuống xe. Triệu Thần Thành nghe thấy người đàn ông nhạo báng: “Ơ, em gọi điện thoại cho anh làm anh sợ hết hồn, nơi đây rất ít khách tới, ngôi sao lớn họ Triệu.” Người đàn ông sờ cằm, lại nói: “Sao chưa từng thấy cô gái này?”

”Đừng dài dòng, nhà giàu mới nổi. Tôi tới tìm Thẩm Mục.” Một khi Triệu Thần Thành phát cáu, thật sự không có cách nào dập tắt.

”Haizzz, sao lại trả lời khó nghe như vậy chứ?. Anh ta đang uống rượu với mọi người trên lầu hai.”

Triệu Thần Thành nghe vậy, dắt Vệ Lam ngu ngốc không biết gì lên lầu hai. Lên giữa lầu hai, đã ngửi thấy đủ mùi thuốc lá bay khắp phòng, Triệu Thần Thành cau mày, liếc mắt một cái đã tìm ra người đàn ông giữa một đám người trẻ tuổi bảnh bao.

”Thẩm Mục!” Miệng của Vệ Lam vĩnh viễn nhanh hơn đầu cô ta, cô ta nhìn thấy người đàn ông đang nằm nghiêng người trên ghế sofa lập tức hô lên.

Thẩm Mục biết Triệu Thần Thành đến đây, nhưng lại không ngờ tới, còn có cả Vệ Lam. Dưới ánh mắt tò mò của mọi người anh đứng dậy đi tới, còn chưa đứng lại, Triệu Thần Thành trực tiếp quăng Vệ Lam vào người anh.

”Phòng ngủ ở lầu mấy?” Triệu Thần Thành nghiêng đầu, hỏi đám nhà giàu mới nổi đi theo sau lưng.

”Trên lầu.”

Người đàn ông vừa dứt lời, Triệu Thần Thành lập tức ba chân bốn cẳng đi lên cầu thang, chỉ quăng một câu: “Tôi đi bổ giấc, các vị cứ tự nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.