Mặt của Minh Tinh soạt một cái liền đỏ, Giới Giải Trí ngư luôn hỗn tạp là không có lỗi, nhưng lần đầu tiên bị một người phụ nữ ở trước mặt mọi người đùa giỡn, thật đúng là lần đầu gặp. Mà từ lời nói sâu xa dời mắt đến trên mặt Tưởng Lạc Sanh, mặt của Tưởng Lạc Sanh đen thui.
“Vậy để lần sau tán gẫu tiếp thôi.” Tưởng Lạc Sanh bỏ lại một câu nói, liền xách Triệu Thần Thành đi ra ngoài, mà Triệu Thần Thành trước khi đi vẫn không quên nghiêng đầu sang chỗ khác đối với tiểu Minh Tinh ném mị nhãn: “Mỹ nữ ~ lần sau gặp lại.”
Triệu Thần Thành hiển nhiên đánh giá cao tửu lượng của chính mình. Đang lúc dọc theo đường đi Tưởng Lạc Sanh mang cô ra hội trường, cô đã hướng bên trong phòng của bữa tiệc bắn mười cái mị nhãn cùng cười duyên “Trai đẹp” “Mỹ nữ” một xấp từ trong miệng gọi ra.
Chờ Tưởng Lạc Sanh xách cô đến chiếc xe Lincoln, mặt của hắn đã từ màu đen chuyển thành xanh lá, mà Triệu Thần Thành lại càng ngày càng hưng phấn.
“Nha, Tưởng tổng, mặt của anh tại sao lại xanh như vậy?” Triệu Thần Thành bên cạnh nói, hai cái tay còn không an phận xoa nắn ở trên mặt Tưởng Lạc Sanh, một nửa người dính vào trên người Tưởng Lạc Sanh, ấp úng khiến người ta tức chếg.
Ánh mắt Triệu Thần Thành trong suốt, đọc rõ từng chữ, thế nhưng hai chân của nóng hổi và cùng giọng nói run run tiết lộ cô đang say đến bất tỉnh nhân sự rồi.
Tưởng Lạc Sanh đánh rơi tay của cô, ra lệnh cưỡng chế cô ngồi xong. Cô lúc này mới ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau được một lát, nhưng chỉ được một lát, cô liền đứng dậy lảo đảo úp sấp trước mặt tấm ngăn trong buồng lái trong suốt, hướng về phía tài xế kêu: “Chú đẹp trai ~” hiệu quả cách âm của tấm ngăn không tệ, nhưng tài xế vẫn là bị cái giọng nói kiều mị này làm run chân, chân đạp thắng dừng lại ngay lập tức. Triệu Thần Thành không hề phòng bị, mặt cùng tấm ngăn liền tiếp xúc thân mật với nhau, hốt hoảng, ngã xuống ở trong xe.
“Kéo tấm ngăn lên.” Tưởng Lạc Sanh trầm giọng phân phó, vì vậy tấm ngăn màu đen hoàn toàn tách rời ra khỏi buồng lái cùng phần sau.
Nhưng Triệu Thần Thành hiển nhiên không có cảm nhận được suýt tý nữa té ngã bên trong xe lần nữa, cô giùng giằng bò dậy, nhưng chân vừa mới chạm đất, lại ngã trở về. Nhục chí rống lên một tiếng, sau đó Triệu Thần Thành cởi giầy cao gót ra, lục lọi tìm được cái nút mở cửa sổ, giơ tay phải đem giày cao gót ném ra ngoài.
Mặt của Tưởng Lạc Sanh đã không biết nên biến thành màu gì mới phải, hắn bước tới một tay đoạt lấy giày trong tay cô, một cái tay khác ghìm chặt cô ấn cô ngồi ở trên ghế sofa: “Triệu Thần Thành, cô an tĩnh một chút.”
Khuôn mặt của người đàn ông chỉ cách mặt Triệu Thần Thành khoảng 5 cm, đôi mắt đẹp liền nhìn thẳng Triệu Thần Thành, tay của hắn thật lạnh, thon dài có lực, ở trên ôm eo cô rất là thoải mái. Triệu Thần Thành không khỏi đem ánh mắt chuyển qua lên trên môi của anh, thật mỏng, nộn nộn, cô nuốt nước miếng một cái, nhìn qua, thật ngon miệng.