“Mạc, Mạc thiên vương……” Một mỹ nữ mặc váy dài hồng nhạt, đeo trang sức trang nhã kéo nhẹ khóe miệng với Mạc Trăn, khó khăn lộ ra một nụ cười mỉm, “Em, em đột nhiên nhớ ra em còn có việc, xin đi trước!”
Lời cô ta còn chưa dứt, người đã nhanh chóng đi ngang qua Mạc Trăn, giày cao gót màu đen đạp lên sàn nhà trơn bóng, phát ra tiếng “cộp cộp cộp” trầm đục.
Hương nước hoa trên người cô gái theo gió nhẹ tỏa ra khắp đại sảnh, chóp mũi A Diêu giật giật, sau đó buồn buồn đánh một cái hắt xì.
Bóng dáng hồng nhạt rất nhanh biến mất ở cuối hành lang, người đẹp mặc bộ nâu ở lại đại sảnh còn chưa kịp chiêm ngưỡng cho đã —— đậu má đồ vô nhân tính! Chuồn cũng quá nhanh đi!
“Hàn Mai Mai.” Mạc Trăn đi đến trước eo quầy, tay trái tùy ý đặt lên trên. Cả người Hàn Mai Mai đều cứng đờ, như một con cá chết, trên mặt chỉ còn lại biểu tình chờ người khác đến thịt.
“Xóa số điện thoại của tôi đi.”
Mệnh lệnh cực ngắn gọn, Hàn Mai Mai lại như nhận được thánh chỉ, thật nhanh cầm lấy di động đặt trên bàn, chuẩn xác tìm được số điện thoại Mạc Trăn, không chút do dự xóa bỏ.
Mạc Trăn nhìn cô ta xóa số điện thoại, mới từ quầy rút ra một chút khoảng cách. Khoảng cách này rất ngắn, khả năng chỉ đến mấy centimet, nhưng Hàn Mai Mai lại như được đại xá, ngay cả hô hấp cũng thông thuận hơn so với vừa rồi.
“Nếu lại bị tôi nghe thấy cô và Lucy ở sau lưng nói chuyện thị phi của tôi……”
“Đảm bảo sẽ không lại để anh nghe thấy!” Hàn Mai Mai không chờ Mạc Trăn nói câu “Tôi sẽ XXX” đã đánh gãy lời anh.
Mạc Trăn cúi đầu, trầm mặc nhìn cô ta. Ánh nắng mặt trời chiếu trên đỉnh đầu anh, phản chiếu ra ánh vàng nhạt, dễ chịu lại ấm áp. Trong lòng Hàn Mai Mai lộp bộp một cái, cô ta hơi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Mạc Trăn, rốt cuộc vẫn thua dưới sắc đẹp của anh, “Đảm bảo không nói chuyện thị phi của anh nữa!”
Mạc Trăn hài lòng, hơi giơ khóe miệng với Hàn Mai Mai, xoay người rời khỏi bàn công tác của cô ta.
Máy tính trên bàn “Tích tích tích” kêu không ngừng, mãi cho đến khi thân hình Mạc Trăn biến mất sau cánh cửa khoảng năm phút, Hàn Mai Mai mới “Phịch” ngồi xuống ghế, click mở hình đại diện đang không ngừng nhảy lên kia.
Boss là tên đại biến thái: Hàn Mai Mai cậu còn sống không?
Boss là tên đại biến thái: Hàn Mai Mai cậu nhất định phải chống cự được nha!
Boss là tên đại biến thái: Hàn Mai Mai tớ sẽ đến nhặt xác cho cậu QAQ
Boss là tên đại biến thái: Hàn Mai Mai, lần này làm chén canh Mạnh bà, kiếp sau còn làm nữ tráng sĩ!
Hàn Mai Mai nhìn lướt qua tin nhắn ghi lại, ngón tay “Cạch cạch cạch” đánh lên bàn phím.
Cửu chế thoại mai: Mạc thiên vương thả đại chiêu với tớ!!!! Thanh máu đã về không!!
Boss là tên đại biến thái: Tốt quá Hàn Mai Mai cậu còn sống!
Boss là tên đại biến thái: Là Phật Sơn vô ảnh cước hay là Hàng Long Thập Bát Chưởng?
Cửu chế thoại mai: Là mỹ nam kế thất truyền đã lâu!
Boss là tên đại biến thái:……
Boss là tên đại biến thái: Cậu chống đỡ được không?
Cửu chế thoại mai: Không ┭┮﹏┭┮
Cửu chế thoại mai: Tớ đã xóa số điện thoại của anh ấy ┭┮﹏┭┮
Boss là tên đại biến thái: Trả Lệ Hữu phái lại cho tớ, không bao giờ là bạn nữa.
Cửu chế thoại mai: Nhưng số của anh ấy tớ đã sớm học thuộc lòng rồi √
Boss là tên đại biến thái: Tối nay mời cậu ăn thịt nướng, yêu quá đi! =3=
Cửu chế thoại mai: 【 bái bai 】
Sau khi Mạc Trăn đóng cánh cửa lại, liền trực tiếp ngồi xuống phía đối diện Đường Cường. Trên mặt bàn anh ta bày mấy tấm ảnh chụp, là trang bìa album của Oh~my God!.
Mấy tấm ảnh đều tương tự nhau, sự khác biệt duy nhất là vị trí của người đứng giữa là không giống.
Oh~my God! là một nhóm nam đang nổi tiếng ở Khải Hoàng, mới ra mắt gần ba năm đã giành được nhóm nhạc đứng đầu trong bảng xếp hạng doanh thu album vào năm ngoái.
Ánh mắt Mạc Trăn nhàn nhạt đảo qua trên mặt năm người, tuổi trẻ lại đẹp trai mỗi người mỗi vẻ quả thật rất dễ hút fans. A Diêu cũng theo ánh mắt Mạc Trăn nhìn sang, sau đó chỉ vào cậu bé đứng giữa trong bức ảnh, “Tôi thích người này.”
Mạc Trăn nhướn nhướn mày, ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên một độ cong nhỏ. A Diêu chỉ chính là Trương Thừa Diệc, cũng là một người có nhân khí cao nhất trong Oh~my God!.
Ha ha.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Mạc Trăn ngẩng đầu lên nhìn Đường Cường, không khách sáo hàn huyên, thậm chí cũng không nói câu chào buổi sáng.
Đường Cường mơ hồ cảm thấy Mạc Trăn có chút không vui, nhưng cậu ta vừa mới vào, mình muốn đắc tội cậu ta cũng không có cơ hội nha. Ho khan hai tiếng, Đường Cường mở miệng nói: “Sự việc trên Weibo ngày hôm qua công ty đã biết, bọn họ cuối cùng cũng thỏa hiệp, Tống Nghê sẽ không quấn lấy cậu nữa.”
“Còn gì nữa không?” Kết quả này Mạc Trăn cũng không thấy ngoài ý muốn, nếu sự tình đã phát triển đến bước này, công ty còn tính toán dùng anh nâng cao Tống Nghê, chính là cùng anh xé rách mặt.
“Kịch bản《 Thượng Đế Cấm Khu 3》sẽ có thay đổi, nhân vật của Tống Nghê…… có khả năng sống không được bao lâu.”
Mạc Trăn có chút ngạc nhiên nhìn Đường Cường, chuyện này đúng là anh chưa từng nghĩ tới. Tống Nghê đóng vai Nessa là một nhân vật đặc thù, mặc dù suất diễn cũng không nặng, nhưng bởi vì thân phận là trợ lý của Cao Sâm nên rất có khả năng cô ta còn xuất hiện trong Thượng Đế Cấm Khu 4, 5, 6.
Bây giờ kịch bản thay đổi, chính là cắt đứt khả năng này.
“Mạc thiên vương, hiện tại không còn nghĩ đi đổi công ty khác chứ?”
Đường Cường đứng dậy rót ly nước ấm, đưa tới trước mặt anh.
Đối với hành động ân cần của anh ta, Mạc Trăn vẫn không dao động, “Lão già đó nhẫn tâm buông tha Tống Nghê?”
Đường Cường cười khổ hai tiếng, tối qua anh ta phải họp đến hai giờ đêm “Bọn họ đại khái sẽ tìm một phương án khác cho Tống Nghê. Nhưng cậu biết đấy, Chủ tịch ghét nhất nghệ sĩ của công ty truyền ra gièm pha, bất kì hình thức nào.”
Mạc Trăn từ chối cho ý kiến, Khải Hoàng là công ty lớn số một số hai trong làng giải trí, ngoài việc thiết lập vỏ ngoài cho các thần tượng, công tác quản lý nghệ sĩ phải dùng từ ‘khắc nghiệt’ để hình dung. Đây cũng là nguyên nhân Khải Hoàng có số lượng nghệ sĩ lớn lại hiếm khi có người truyền ra tin tức tiêu cực.
“Kịch bản trong vòng hôm nay sẽ sửa xong, ngày mai sẽ khôi phục quay chụp, đừng đến trễ đấy.” Đường Cường liếc nhìn Mạc Trăn, không yên tâm dặn dò.
“Biết rồi.” Mạc Trăn đứng lên đang chuẩn bị rời đi, văn phòng Đường Cường lại bị người khác gõ hai tiếng.
“Mời vào.”
Cửa phòng bị người đẩy ra, Trương Thừa Diệc từ bên ngoài đi vào. Mạc Trăn đã nhấc chân lên lại hạ xuống, anh thong dong xoay người, một lần nữa ngồi xuống ghế.
Trương Thừa Diệc đến trước bàn làm việc của Đường Cường, thấy Mạc Trăn cũng không ân cần chào hỏi, chỉ gật gật đầu với anh, sau đó nhìn về phía Đường Cường, “Đường Đổng, có chuyện gì vậy?”
Đường Cường nhìn Mạc Trăn bất động như núi, chỉ vị trí trống bên cạnh anh, “Ngồi đi.”
“Không cần.” Trương Thừa Diệc đứng tại chỗ không động đậy, chỉ nhìn Đường Cường nói, “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Đường Cường có chút không vui mà nhăn mày lại, anh ta ngẩng đầu nhìn Trương Thừa Diệc, ngay cả giọng nói cũng nhiều thêm một phần nghiêm khắc, “Thừa Diệc, Oh~my God! là một nhóm, em luôn cùng thành viên trong nhóm bất hòa, không chỉ ảnh tới sự phát triển của cá nhân em, mà còn ảnh hưởng tới sự phát triển của cả nhóm.”
Trương Thừa Diệc mím môi, không trả lời.
Đường Cường như bị chủ nhiệm lớp bám vào người, tiếp tục giảng giải cậu ta, “Làm nghệ sĩ của công ty, anh nghĩ trước hết em nên học cách tuân theo công ty quản lý.”
Trương Thừa Diệc cười khẽ hai tiếng, cậu ta liếc Mạc Trăn một cái, mới quay đầu nói với Đường Cường: “Mạc thiên vương không phải cũng độc hành sao?”
“Chờ anh đứng ở độ cao như cậu ta thì lại đến thảo luận vấn đề độc hành với tôi.” Đường Cường tựa như bị ý cười trong mắt Trương Thừa Diệc chọc giận, cả khuôn mặt đều xụ xuống. Đột nhiên cất cao âm điệu dọa A Diêu nhảy dựng, cô run lên, theo bản năng mà bay tới sau Mạc Trăn
“Đường Cường, anh nói nhỏ một chút.” Mạc Trăn dựa vào ghế da, quang minh chính đại nghe bọn họ nói chuyện, không có ý tứ tránh ra chỗ khác.
Đường Cường bị hai câu nói của Mạc Trăn làm cho lúng túng, anh ta uống một ngụm cà phê trong ly, làm nhuận yết hầu.
Tay Trương Thừa Diệc đặt bên người dần dần nắm thành quyền, cũng không tự giác mà đề cao âm lượng, “Nếu vẫn dựa theo ý định của công ty để phát triển tiếp, em vĩnh viễn cũng đứng trên độ cao của anh ta!”
Đường Cường cùng Mạc Trăn đều nhìn cậu ta, ngay cả A Diêu cũng yên lặng nhìn cậu. Cả văn phòng lâm vào một trận yên lặng, chỉ có tiếng hít thở quanh quẩn ở trong phòng, ngắn ngủi, rất nhỏ.
“Các fans của cậu, họ chỉ thích hình tượng mà công ty đắp nặn cho cậu, trừ bỏ lớp vỏ này, cậu chả là cái thá gì cả.” Giọng nói Mạc Trăn trầm thấp dễ nghe, không mang theo bất cứ cảm xúc nào, lại cố tình đâm vào lòng người nghe.
Tuy những lời này làm tổn thương người khác, nhưng lại là sự thật.
Nghệ sĩ bi ai ở chỗ, họ chỉ có thể sắm vai thành người khác, mới có thể được mọi người thích. Dù bản thân mình cùng với mình trên màn hình khác xa đến vạn dặm, nhưng bọn họ vẫn không biết mệt đóng vai người khác trước màn ảnh.
Bởi vì công việc của nghệ sĩ là được người ta thích.
Đường Cường nhìn Mạc Trăn, tiếp tục câu chuyện, “Mạc Trăn nói không sai, giới nghệ sĩ rất thực tế, em không nghĩ đi theo con đường mà công ty đặt cho em, đến cuối cùng rất có thể em sẽ không có đường để đi.”
Đây không phải uy hiếp, anh ta đã từng gặp rất nhiều người mới bước chân vào giới giải trí, họ đều mang trong mình một giấc mộng, ảo tưởng ngày mai mình là ngôi sao. Nhưng sự thật là, những năm gần đây ở Khải Hoàng, siêu sao Thiên Vương chân chính cũng chỉ có một người Mạc Trăn.
Trương Thừa Diệc không nói gì nữa, cậu ta chỉ đứng tại chỗ trong chốc lát liền bước ra khỏi văn phòng Đường Cường.
Mạc Trăn ngước mắt nhìn Đường Cường hỏi: “Cậu ta muốn ‘bay’ một mình?”
“Ừ.” Đường Cường gật đầu, “Cậu ta cho rằng hình thức theo nhóm đã kìm hãm sự phát triển của cậu ta. Quả thực cậu ta có chút tài hoa, nhưng muốn một mình sáng tác vẫn còn kém chút.”
Đua đòi, đây có lẽ là bệnh chung của người mới.
Ánh mắt Đường Cường quét lên vài tấm bìa album, ấn vào nút trò chuyện trên điện thoại, “Hàn Mai Mai, vào đây.”
Hàn Mai Mai vào rất nhanh, Đường Cường đưa cho cô ta một album ảnh, phân phó nói: “Nói cho Lili, album tiếp theo dùng bìa này.”
“Vâng, Đường Đổng.” Hàn Mai Mai nhận ảnh chụp, cúi đầu nhìn thoáng qua. Đường Cường chọn tấm ảnh này, đứng ở vị trí chính giữa không phải người đang nổi nhất Trương Thừa Diệc, mà là người vẫn luôn cùng anh ta bất hòa - Ngô Ngôn.