Editor: Tiểu Anhh
Lần thứ năm Lê Nhan bừng tỉnh từ trong cơn ngủ gật, con số Ả Rập trên màn hình điện thoại nhảy thành 15 : 00.
Có một thói quen ngủ trưa thật sự rất không ổn, đặc biệt là trong hoàn cảnh công việc của bạn không cho phép bạn có thói quen này.
Lê Nhan vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo lại, nhắc nhở mình ngày mai nhất định không được ngủ nữa!
“Ngày mai mang một cái gối ôm tới đi, ngủ sẽ thoải mái hơn.” Đạo diễn vừa mới hô 'cắt', Mạc Trăn trở lại khu nghỉ ngơi thì thấy Lê Nhan lim dim mắt buồn ngủ, giống như một con mèo nhỏ còn chưa tỉnh ngủ.
Lê Nhan: “. . .”
Một thùng nước đá từ trên trời giáng xuống, tưới tắt ý chí chiến đấu của Lê Nhan. Ông chủ nhất định là kẻ địch lớn nhất trên con đường chăm lo việc nước của cô.
Nhưng mà. . .
“Thật sự có thể ngủ ư?” Cô thấy trợ lý của người khác đều bận bận rộn rộn đi theo làm tùy tùng, ân cần vô cùng, nói thế nào thì Mạc Trăn cũng là minh tinh lớn nhất ở đây, mà trợ lý của anh ta lại ngủ khì khò ngay trong trường quay?
Cô có thể nhìn thấy các fan hâm mộ thân ái trên diễn đàn lấy miệng mắng chết cô rồi.
“Không sao, dù sao em cũng chẳng giúp được cái gì.”
Lê Nhan: “. . .”
Ngày mai nếu cô còn ngủ thì cô là con chó! Một chiêu lạt mềm buộc chặt này của ông chủ đi thật là hay!
Mạc Trăn không hề biết ý tốt của mình bị người ta xuyên tạc, anh cầm lấy nước khoáng trên bàn lên uống một ngụm. 'Học sinh' trong phòng ríu ra ríu rít, ầm ĩ đến mức làm anh hơi nhức đầu. Những học sinh này một phần là diễn viên quần chúng được chiêu mộ trên mạng, người có nhiều cảnh trước ống kính một chút đều là nghệ sĩ ký hợp đồng của công ty quản lý.
Mạc Trăn nhìn bọn họ thì lại nhớ tới một năm kia khi mà mình mới xuất đạo.
Muốn đem toàn bộ thế giới đều đạp dưới chân, leo lên sân khấu cao nhất, để cho tất cả mọi người phải chăm chú nhìn mình.
Không chỉ có Khải Hoàng, gần như mỗi một công ty kinh tế hàng năm đều sẽ ký hợp đồng với mấy người nghệ sĩ như vậy, bao gồm cả anh - được coi là minh tinh thành công điển hình; giống như là sách giáo khoa vậy, được bọn họ lên kế hoạch có bài có bản.
Chỉ là sự thành công của Mạc Trăn không phải được phục chế dễ dàng như vậy.
Không phải là ai cũng có thiên phú và dáng vẻ bề ngoài như anh, cho dù mấy năm đó anh được truyền thông khen là “Bình hoa tinh xảo nhất”, nhưng anh chưa từng hoài nghi thực lực của mình. Bởi vì anh vẫn cho rằng, trên con đường giải trí này, ngoài dáng bẻ bề ngoài ra thì thực lực cũng là một loại để phát triển.
Chỉ có điều, mấy đứa trẻ bây giờ cùng với anh năm đó không giống nhau, khi đó anh có thể thành công nổi tiếng đều bằng thực lực của mình, mà bọn họ lại càng muốn nhờ vào sự giúp đỡ của các thế lực bên ngoài.
Ví như hiện tại, cho dù Mạc Trăn không nghe nhưng cũng biết, nội dung bọn họ trò chuyện đều liên quan tới mình.
Có thể vào đoàn làm phim 《 Ouỷ Giáo 》, hoặc là có chút thủ đoạn, hoặc là được công ty nâng lên. Tất cả mọi người đều biết, bởi vì Mạc Trăn và Ôn Hiểu Hiểu bắt tay nhau làm diễn viên chính khiến bộ tiểu thuyết nguyên gốc càng nổi tiếng hơn, cho dù bọn họ chỉ diễn một vai phụ nhỏ trong bộ phim này, cũng có thể được nâng cao danh tiếng chỉ trong chớp mắt.
Đây chính là đường tắt.
“Nghĩ gì vậy?” Lê Nhan đứng bên cạnh Mạc Trăn, thấy anh uống một hớp nước liền nhìn chằm chằm vào học sinh trong phòng học rồi ngố người, không nhịn được lấy tay huơ huơ trước mắt anh.
Tay Lê Nhan rất đẹp, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên kẽ ngón tay cô, rơi trên mặt Mạc Trăn. Anh nhìn bàn tay nho nhỏ mềm mềm ở trước mắt, cố nhịn xuống xúc động muốn nắm chặt nó: “Không có gì, chỉ là nhớ lại lúc mình mười lăm mười sáu tuổi mà thôi.”
Lê Nhan nghe anh nói như vậy, cũng có chút xúc động nhìn thoáng qua những học sinh trong phòng học, nhìn họ cùng cô trước đây không có gì khác biệt, nhưng cô biết, bọn họ đều không giống nhau.
“Lúc em học lớp 10 vẫn còn chơi bùn, bọn họ đã cố gắng phấn đấu trên con đường đời, thật là làm cho người ta kính nể!” Cô nói xong, còn đặc biệt chân thành nhìn Mạc Trăn, “Anh cũng giống vậy!”
Mạc Trăn không nhịn được cười nhẹ hai tiếng: “Lớp mười vẫn còn chơi bùn, em cũng vậy, đáng được kính nể.”
“Quá khen quá khen.” Lê Nhan cười hết sức khiêm nhường.
Mạc Trăn cười nhạt mím môi, không nói nữa. Ở cùng một chỗ với cô, cho dù cái gì cũng không làm, cũng luôn cảm thấy có một dòng nước ấm chảy xuôi trên người, cả trái tim cũng đều ấm áp.
“Tại sao anh lại muốn quay phim ma vậy?” Vấn đề này đã nhen nhóm từ lúc cô nghe nói Mạc Trăn quay phim ma. Tuy Mạc Trăn theo đuổi màn ảnh đã nhiều năm như vậy, nhưng nhân vật anh diễn hoặc là cao quý lạnh lùng, hoặc là ôn văn nho nhã, hoặc là uy phong lẫm liệt, phim ma. . . dù sao cũng có chút làm hỏng hình tượng diễn viên trước ống kính, hơn nữa người xem thường sa vào trong bầu không khí kinh khủng, nên xem nhẹ diễn xuất của bản thân diễn viên.
Ít nhất, cho tới bây giờ cô chưa từng nghe thấy có người dựa vào đóng phim ma mà cầm lấy giải ảnh đế.
Lê Nhan không biết, vấn đề cô hỏi đã sớm vượt qua phạm vi mà một người trợ lý có thể can thiệp, nhưng, Mạc Trăn cũng không để bụng.
Anh hít một hơi, ánh mắt tựa như rơi trên mấy nhành cây đang nhú trồi non bên ngoài cửa sổ, lại tựa như rơi trên một chỗ xa hơn: “Em biết đấy, tuy tôi đã cầm lấy hai giải ảnh đế, nhưng đều là bởi vì Cao Sâm.” Anh muốn một đột phá, ít nhất. . .
“Tôi muốn cho mọi người biết, tôi có thể diễn, không chỉ dừng lại ở Cao Sâm.”
Trong nháy mắt đó, Lê Nhan cảm thấy trong mắt anh dường như có bông pháo hoa đang nở rộ ra, rực rỡ đến chói mắt.
“Vậy thì gay rồi.” Lê Nhan thở dài, tiếc rẻ nhìn anh, “Năm nay có thể anh lại phải cầm một cái ảnh đế vì Cao Sâm rồi.”
Mạc Trăn: “. . .”
Anh nhìn cô, không nhịn được phá lên cười. Tiếng cười trầm thấp dễ nghe lại có kỳ tích khiến cho học sinh không ngừng ồn ào trong phòng đều an tĩnh lại, ngay cả Ôn Hiểu Hiểu ngồi bên kia cũng phải nhìn lại.
Nhăn mày, tiếng cười lạnh từ trong đáy lòng Ôn Hiểu Hiểu sắp lan tràn lên khóe miệng, người phụ nữ này, đúng là có chút bản lĩnh.
Mạc Trăn cười đủ rồi, cuối cùng cũng dừng lại, chỉ là ý cười vương trên khóe môi vẫn không kịp tản đi: “Vậy còn em? Có giấc mộng tương lai nào đó không?”
Mạc Trăn nhìn cô, đôi mắt như được vẩy đầy vì sao sáng trên bầu trời đêm, đẹp như truyện cổ tích vậy, dễ dàng làm say lòng người.
“Em?” Lê Nhan bẻ bẻ ngón tay, “Khi còn bé em có viết văn, viết mình muốn làm một nhà khoa học, nhưng thật ra em chỉ muốn làm một người bán đậu hủ, vì như vậy mỗi ngày em có thể được ăn đậu hủ rồi.”
. . .
Mạc Trăn câm lặng trong chốc lát, mới nói: “Không nên đặt giấc mộng quá cao quá xa, giấc mộng của em tốt lắm, phù hợp với thực tế.”
“. . . Có thật không?”
“Thật.”
Nhìn vẻ mặt thành thật của Mạc Trăn, Lê Nhan chân thành khuyên bảo: “Anh ngàn vạn lần không nên dạy học sinh của mình như vậy, phụ huynh sẽ đến tìm anh liều mạng đấy.”
Mạc Trăn: “. . .”
Hai người rảnh rỗi nói chuyện tào lao xong, đạo diễn vừa đúng lúc tuyên bố tiếp tục quay phim.
Lê Nhan nhìn Mạc Trăn trong nháy mắt đã hóa thân thành thầy giáo, suy nghĩ bay cao bay xa. Giấc mộng tương lai? Cô quả thật không có. Từ nhỏ đến lớn cô đều làm theo từng bước, lên sơ trung, lên cao trung, thi đại học, cô đi theo con đường thường thấy nhất. Nếu muốn nói giấc mộng, thì sau khi tốt nghiệp đại học xong liền tìm một công việc tốt, có được tính không?
Đột nhiên cô cảm thấy cuộc đời của mình có chút nhạt nhẽo, cho dù là Mạc Trăn, hay là ba đứa bạn cùng ngủ chung phòng, mỗi một người bọn họ đều có thứ mình muốn theo đuổi, duy chỉ có cô, vẫn luôn. . . không có thứ gì để theo đuổi.
Nhìn Mạc Trăn dưới ống kính ngay cả sợi tóc cũng lấp lánh sáng lên, một đề tài thảo luận mới được đưa lên nhật trình của Lê Nhan.
Tìm lại giấc mộng của chính mình.
“Hôm nay ông chủ cùng tôi thảo luận về chuyện nhân sinh, tôi cảm thấy mình được lợi không ít.”
. . .
Trần Thanh Dương nhìn Weibo này của Lê Nhan phát từ nửa tiếng trước, khóe miệng co giật so với ban trưa còn lợi hại hơn. Giữ nguyên tần số co giật, Trần Thanh Dương cạch cạch gõ ra một hàng chữ: “Tới đây, tớ cũng muốn thảo luận chuyện nhân sinh với cậu.”
Lê Nhan thấy trả lời của Trần Thanh Dương là lúc đoàn phim đã kết thúc công việc. Bầu trời bên ngoài của sổ đã tối sầm, Mạc Trăn chở Lê Nhan, theo bản năng lái về nhà mình.
“A, tới giao lộ sau thì dừng xe là được, em có thể tự đón xe về nhà.”
Mạc Trăn ngẩn người, có chút rầu rĩ đáp tiếng 'ừm'. Lê Nhan không phải A Diêu, cô có nhà phải về.
Tại sao lúc phỏng vấn Đường Cường không nói công việc này phải cần theo anh 24 giờ chứ?
Land Rover dừng lại bên lề đường, Mạc Trăn ngó sắc trời, lại nhìn sang Lê Nhan, cau mày: “Không còn sớm nữa, một cô gái như em đi về không an toàn.”
Lê Nhan cười hai tiếng, dáng điệu kia nhìn có chút kiêu ngạo: “Yên tâm đi, anh quên em đã nói rồi sao? Em từng luyện võ.”
Dù cho em có luyện cửu âm chân kinh thì anh cũng không yên tâm.
“Hay là để anh đưa em trở về đi.” Cho xe chạy lần nữa, dứt lời, Mạc Trăn đã chuẩn bị lái xe đi. Lê Nhan vừa nghe liền say, mợ nó chứ, rốt cuộc ai là trợ lý của ai hả.
Vội vàng ngăn cản Mạc Trăn, Lê Nhan rất nhanh tháo đai an toàn ra: “Thật sự không cần phải phiền phức như thế đâu, em có thể tự mình đi về. Anh đã diễn cả một ngày rồi, sớm trở về nhà nghỉ ngơi chút đi, à phải rồi, nhớ phải ăn cơm tối đấy nhé!”
Cô nói xong thì nhảy xuống xe, Mạc Trăn không thể làm gì khác hơn, đành phải lui mà cầu: “Vậy, sau khi về nhà em gửi một tin nhắn cho tôi.”
“Được.” Lê Nhan sảng khoái nhận lời, sau đó lại lộ vẻ mặt khó xử, “Em tag anh dưới Weibo được không?” Số điện thoại là thứ trang bị cấp cao như vậy, cô không dám xin đâu.
Mạc Trăn sửng sốt một chút, mới phát hiện anh vậy mà lại quên mất chuyện này. Chìa tay phải ra, Mạc Thiên Vương cuối cùng cũng ngầu ngầu đẹp trai một lần trong ngày hôm nay: “Đưa điện thoại di động cho tôi.”
Lê Nhan ngoan ngoãn móc điện thoại ra, đặt vào trong lòng bàn tay đang mở ra của Mạc Trăn. Cầm máy lên nhập một chuỗi số dài, điện thoại trên người mình liền vang lên. Ngắt điện thoại, Mạc Trăn trả điện thoại lại cho Lê Nhan: “Được rồi, về nhà nhớ nhắn cho tôi.”
Lê Nhan nâng điện thoại, tựa như nâng một đĩnh vàng nặng trĩu. Số điện thoại của Mạc Thiên Vương, lại dễ dàng tới tay như vậy?
Thượng Đế quả nhiên đóng lại một cánh cửa đồng thời không quên mở ra cho mình một cánh cửa sổ! Yêu dễ sợ!
Nhìn Lê Nhan lên xe taxi, Mạc Trăn ghi nhớ biển số xe, mới lái Land Rover rời đi. Phiêu Phiêu 'bụp' một tiếng xuất hiện ở bên cạnh, mặt mũi hồng hào nhìn anh: “Mạc Thiên Vương lo lắng cho mèo con hả? Cũng thật là, mèo con dễ thương như vậy, rất dễ đụng phải kẻ xấu đó.”
Mạc Trăn lia con mắt sắc như dao tới, Phiêu Phiêu bay ra ngoài xe: “Tôi giúp anh đưa mèo con về nhà ~ “
Nhìn Phiêu Phiêu vẫn một mực theo mông xe taxi, Mạc Trăn đổi hướng ở giao lộ kế tiếp.
Trở lại trang viên Kensny, đã tám giờ. Trước cửa nhà có đậu một chiếc xe hơi, Mạc Trăn lái xe đến gần mới nhìn rõ đó là xe của Hướng Vân Trạch.
Trong lòng có chút kinh ngạc, lần trước Hướng Vân Trạch tới đây, đã là chuyện của ba năm trước. Với lại cậu ta muốn tới, sao không nói với anh trước một tiếng?
“Mạc Thiên Vương, cuối cùng cậu cũng trở lại.” Hướng Vân Trạch xuống xe, nhìn Mạc Trăn từ trong bóng đêm đi tới, giương cao khóe miệng lên.