Editor: Tiểu Anhh
Một lúc sau, Mạc Trăn đã mang hành lý bỏ vào trong phòng ngủ của Lê Nhan, sau đó định đi tắm rồi ngủ. Lê Nhan cũng thực sự mệt mỏi, nghĩ chờ ngày mai dậy thì sắp xếp hành lý lại sau, nhưng khi tay vừa chạm tới tay nải bên hông, chợt xoay người lại gọi Mạc Trăn đã đi tới cửa: “Mạc Thiên Vương!”
Mạc Trăn quay đầu lại, mắt nửa híp mang theo vẻ ngáy ngủ nhìn cô: “Chuyện gì vậy?”
“À, cái đó. . .” Bỗng nhiên Lê Nhan tỏ ra xấu hổ, “Em có thể dán poster trong phòng anh được không?”
Poster?
Đột nhiên nghĩ tới lần trước Phiêu Phiêu nói với anh, Lê Nhan lấy được poster đặc biệt của anh, còn là bản phúc lợi. Mạc Trăn nhếch môi lên, lại đi ra phía cửa: “Cái này phải xem người trên poster là ai.”
“Không ai cả, đó chính là. . . tranh phong cảnh!”
“Tranh phong cảnh?” Mạc Trăn đứng lại quan sát Lê Nhan mấy bận, trong mắt cũng chan chứa ý cười, “Không thể, nó sẽ phá hỏng phong cách nhà tôi.”
. . .
Lê Nhan giật nhẹ môi, không ngại học hỏi kẻ dưới: “Vậy phải dán poster gì mới không phá hỏng phong cách nhà anh?”
“Đương nhiên là poster của tôi.”
Lê Nhan: “. . .”
Ha ha, cô biết ngay mà.
Nhưng bảo cô đưa tấm poster không mấy tiết tháo kia ra trước mặt Mạc Trăn. . . Xin lỗi, cô không làm được.
“Được rồi, em không dán nữa, ngài trở về phòng đi ạ.” Lê Nhan cười tít mắt chỉa chỉa cánh cửa, rất có dáng vẻ đi thong thả, không tiễn.
Mạc Trăn chớp chớp mắt, cũng không nói thêm điều gì, xoay người đi ra khỏi phòng Lê Nhan.
Lê Nhan lục lọi hành lý lấy quần áo ra, rồi vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra cả người đều đỏ bừng. Lăn hai vòng trên giường lớn, Lê Nhan chôn mặt trong gối, vẫn còn cảm thấy chuyện này có chút khó thể tưởng tượng nổi.
Cô thế mà ở chung với Mạc Thiên Vương? Bạn nói xem Hương Ba mà biết liệu có xách đao tới chém cô không?
Nghĩ đến trước đó mình còn lừa cô ấy một tấm poster, trong lòng Lê Nhan hốt nhiên có chút áy náy. Nếu sớm biết có thể nhìn thấy người thật, cô việc gì phải đi tham một tấm poster nho nhỏ chứ!
Tìm một cơ hội tặng cho Hương Ba một tấm poster có chữ ký của Mạc Thiên Vương vậy, nghĩ tới cô cũng đáng thương quá man.
Lúc này Trần Thanh Dương đang ngồi trên giường ra sức gõ chữ, bất chợt hắt xì một cái.
Trong đầu Lê Nhan vẫn xoay quanh trên tấm poster, quả nhiên, không dán poster lên thì cô không tài nào ngủ được.
Xoay người ngồi dậy, Lê Nhan mở hành lý của mình, lấy tấm poster được bọc cẩn thận ra. Nếu anh nói có thể dán poster của anh ấy, vậy cô dán lên cũng không có quan hệ gì chứ?
Lê Nhan gỡ tấm poser ra, ha ha cười ngu, dính nó vào đầu giường.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi điện thoại báo thức vang lên, Mạc Trăn đã đứng trong phòng Lê Nhan được năm phút.
Nhìn lướt qua đồng hồ báo thức trên đầu giường vang lên không ngừng, Mạc Trăn thuận tay tắt đi.
“Ưm. . .” Lê Nhan cọ cọ lên gối, từ từ mở mắt ra. Mạc Trăn đứng bên mép giường, cười tủm tỉm nhìn mình.
Lê Nhan ngớ ra trong phút chốc, sau đó cuộn chăn lên người, thét chói tai ngồi dậy: “Anh anh anh anh anh sao lại ở đây!”
Mạc Trăn nhướn nhướn mày, chẳng những không thấy quẫn bách vì bị bắt tại chỗ chút nào, mà còn có cỗ quân tử thẳng thắn vô tư đứng ngoài thế tục: “Đây là nhà tôi, tại sao tôi không thể ở đây?”
“Nhưng anh đã nhường phòng cho em rồi mà!”
“Nhường cho em?”
“Em nói là, nhường cho em ở. . .”
Mạc Trăn nhàn nhạt cong môi lên, ánh mắt lại dời đến trên bức tường đối diện. Lê Nhan phản ứng một giây, sau đó nhanh chóng nhào tới bức tường: “Không được nhìn!”
Mạc Trăn cuối cùng không nhịn được bật cười, sắc mặt Lê Nhan trong tiếng cười của anh càng lúc càng đỏ, tiếng cười Mạc Trăn cũng theo đó càng lúc càng lớn.
Lê Nhan sắp bị anh cười chỉ muốn độn thổ cho xong, dán ảnh nude của người ta lên đầu giường của mình lại còn bị người ta phát hiện. . . Mẹ kiếp, có để cho người ta sống hay không!
Cô thuận theo mặt tường mềm oặt lui về trong chăn.
Mạc Trăn đi tới, một tay chống trên giường, khom lưng nhìn cô: “Thực ra nếu em muốn nhìn, anh có thể cởi cho em xem.”
. . . ?
Đầu óc Lê Nhan đã hoàn toàn chết máy, lúc này chỉ có một cái xác không hồn ngu ngơ nhìn Mạc Trăn.
Mạc Trăn lại nhích gần thêm mấy phần, ngay cả trong âm thanh cũng nhiễm thêm một tầng đầu độc: “Người thật so với poster còn đẹp hơn nhiều.”
Lê Nhan thề đời này tim cô không có đập nhanh như vậy, ngay cả lúc tra điểm thi vào đại học cũng không. Có chút máy móc nuốt nước miếng, cô ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người trước mắt, thành tâm thành ý hỏi: “Có thể cởi đến mức độ nào?”
“Em muốn nhìn đến mức độ nào. . .” Tiếng Mạc Trăn có chút khàn khàn, anh hơi cúi thấp đầu, đụng vào môi Lê Nhan.
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Trong đầu Lê Nhan ầm một tiếng, tựa như có pháo bông nổ tung vậy, cô cảm thấy tim cô cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.
Mạc Trăn hơi thở gấp mấy cái, sau đó mau chóng rời khỏi phòng cô.
Lê Nhan không nhúc nhích ngồi đực ở đó, trong đầu chỉ còn lại nụ hôn vừa rồi —— có thể nó không tính là một nụ hôn, nhưng, nhưng. . . cô vẫn chưa đánh răng a! ! ! !
Lê Nhan tức giận cùng xấu hổ không chịu nổi, nếu như không phải dáng dấp ông chủ anh tuấn như vậy, ban nãy cô nhất định sẽ đẩy anh ra, sau đó đi đánh răng!
Chộp lấy điện thoại, Lê Nhan rất có cảm xúc viết một Weibo: “Không sợ lưu manh hư, chỉ sợ lưu manh lớn lên đẹp zai.”
Mạc Trăn tắm xong đi ra, trong lòng còn chút phiền não. Hành vi vừa rồi của mình có chút lưu manh, theo cái nhìn của Lê Nhan, hoàn toàn là lưu manh đùa bỡn xong trực tiếp thoát khỏi hiện trường nhỉ? (editor: vâng, anh có chắc là 'có chút' lưu manh không ạ?)
Đang nghĩ như thế, trên điện thoại lại nhảy ra Weibo Lê Nhan đăng mười phút trước.
Không sợ lưu manh hư, chỉ sợ lưu manh lớn lên đẹp zai.
Mạc Trăn: “. . .”
Anh tích cực huy động thiên phú văn học hai mươi mấy năm qua cũng không huy động được, còn chưa nghĩ ra vế sau, văn học thiếu nữ chân chính đã ra sân.
Nước Nấu Chanh trả lời @Là Đại Lê Không Phải Là Đại Lực: Cho dù lớn lên đẹp zai, cũng không cứu được lưu manh hư.
Mạc Trăn: “. . .”
Anh vào tài khoản Ăn Lê, nhấp vào trả lời phía dưới bình luận của Nước Nấu Chanh.
Ăn Lê trả lời @Nước Nấu Chanh: Đầu tiên, bạn cần một kẻ lưu manh. :)
Trần Thanh Dương: “. . .”
Đệch, người này có tật xấu gì vậy hả!
Cô muốn lên top! Lên chết anh ta luôn!
Lê Nhan ở trong phòng tắm đánh răng ba lần, rốt cuộc mới hài lòng. Thay quần áo khác đi ra khỏi phòng ngủ, cô có chút đau trứng suy nghĩ xem lát nữa nên lấy biểu cảm gì để đối mặt với Mạc Thiên Vương.
Song, thật sự 'đau trứng' đương nhiên là Mạc Thiên Vương có đầy đủ công năng về khoản này, trong lòng anh ưu buồn, ngay cả lên dạo taobao cũng không được nhiệt tình cho lắm.
Bởi lẽ tối hôm qua ngủ hơi sớm, hôm nay hơn mười giờ hai người đều thức dậy. Khoảng giờ này ăn sáng thì quá muộn, ăn trưa thì quá sớm, đúng là một khoảng thời gian khó xử.
Vậy nên Mạc Thiên Vương lựa chọn không ăn. Đợi chống đỡ đến lúc 12 giờ là có thể ra ngoài ăn.
Lúc Lê Nhan đi xuống, Mạc Thiên Vương vẫn đang ưu buồn dạo taobao. Cố làm ra vẻ thoải mái đi tới xem, Lê Nhan phát hiện trang anh đang lên lại là taobao, ngay tức khắc lại càng đau trứng.
Một người ở biệt thự cao cấp mà lại mua đồ trên taobao? Có thể lưu lại cho bọn họ một con đường sống không!
“Khụ khụ.” Đứng sau Mạc Trăn, Lê Nhan làm bộ ho khan hai tiếng. Tay Mạc Trăn đang trượt con chuột nhất thời cứng đờ, lại nghe thấy Lê Nhan đằng sau hỏi: “Mạc Thiên Vương, lên taobao hả?”
“. . . Ừm.” Anh mở một trang bán bánh quy chocolat, giả đò như đang xem giới thiệu sản phẩm. Lê Nhan bị hình ảnh chocolat hấp dẫn, cô kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Mạc Trăn: “Oa, cái bánh chocolat này nhìn có vẻ rất ngon nha, là hàng của Hokkaido?”
“À, ừm, em thích?” Mạc Trăn vừa hỏi như thế, vừa thuận tay thêm nó vào xe hàng, “Cửa hàng này còn có rất nhiều đồ ăn khác, bánh pudding hoa quả của bọn họ cũng không tệ.”
Mạc Trăn mở trang đầu, đủ mọi loại đồ ăn vặt trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt Lê Nhan: “Nhìn cũng rất ngon à nha, cái bánh quy này dễ thương quá mà, còn có cái socola này nữa, em muốn ăn từ lâu rồi!”
Mạc Trăn vừa nghe, vừa thêm những món Lê Nhan nhắc tới vào xe hàng. Lúc tính tiền, Lê Nhan thấy số nhân dân tệ gần bằng tiền lương một tháng của cô, khóe miệng không nhịn được co giật: “Anh rất thích mua đồ vặt trên mạng?”
Cô hoàn toàn không ý thức được, 90% đồ ăn trong chỗ này đều là thứ mà cô vừa 'khâm điểm'.
Mạc Trăn dùng thẻ ngân hàng để trả tiền, gật đầu với máy tính: “Ừ, mỗi tháng đều mua một lần.”
Sau khi anh nói xong, Lê Nhan rất lâu cũng không có phản ứng, anh không kìm được xoay đầu lại nhìn Lê Nhan: “Có vấn đề gì à?”
“Không, chẳng qua là thấy có chút đáng yêu.” Lê Nhan nhịn cười nói.
Mạc Trăn: “. . .”
Hướng Vân Trạch và Đường Cường đều cười anh thích ăn đồ ăn vặt, nhưng không có người nào lấy lý do là “thấy có chút đáng yêu” cả. Mà lý do có chút đáng yêu này. . . thực ra cũng không phải là xấu, bởi vì anh cũng cảm thấy mình có chút đáng yêu.
Liếc nụ cười của Lê Nhan, Mạc Trăn mím mím môi, nói: “Chuyện vừa rồi, xin lỗi. . .”
Lê Nhan: “. . .”
Cô đã cố tình không đề cập tới chuyện này, sao anh cứ phải nhắc tới hả!
Hai má lại không ngăn được bắt đầu nóng lên, Lê Nhan đứng dậy, xoay người đi tới phía phòng bếp: “Em đi làm bữa trưa.”
Mạc Trăn há miệng, đang định nói ra ngoài ăn, nhưng lời đến miệng lại buột thành: “Nhớ nấu cơm đấy.”
Lê Nhan: “. . .”
Chuyện ngu xuẩn này cô sẽ không lặp lại lần thứ hai, được chưa hả!
Ngày hôm qua cô đã dùng hết cà chua trong tủ lạnh, hôm nay không thể mở bữa tiệc cà chua được nữa, đành phải lấy lò vi sóng hâm nóng lại đồ ăn. Trong tủ lạnh còn có ít đồ ăn gia đình bình thường chuyên dành cho kẻ lười, đều được cắt và trộn gia vị sẵn, chỉ cần đổ vào nồi xào chín là xong.
Gom góp lại, Lê Nhan vẫn làm ra ba món ăn một món canh. Cô bỗng hoài niệm lúc ăn cơm hộp ở trường quay.
Thức ăn Lê Nhan làm tuy không tính là quá ngon, nhưng cũng không khó ăn, huống chi đối với Mạc Thiên Vương, cho dù Lê Nhan cho anh ăn thuốc độc, thì đó cũng là mật đường. Xong một bữa cơm, thức ăn cũng không còn lại bao nhiêu, Lê Nhan nhìn đồng hồ, rửa chén xong thì cũng nên tới studio được rồi.
Dọn dẹp bát đũa trên bàn xong, cô đang chuẩn bị bê đến phòng bếp rửa thì bị Mạc Trăn ngăn lại: “Em đã làm cơm rồi, bát thì để tôi rửa cho.”
“Hả?” Để Mạc Thiên Vương đích thân rửa chén, e là không được tốt lắm, “Không cần đâu, đây vốn dĩ là công việc của em mà.”
Mạc Trăn không để ý tới phản bác của cô, vẫn bê bát đũa tới phòng bếp.
Lê Nhan nhìn Mạc Thiên Vương siêng năng làm việc trong phòng bếp, có cảm giác hai người bọn họ không giống như là minh tinh và trợ lý, mà càng giống như là vợ chồng hơn.