Rất nhanh sau đó, cả nhà của Tống Thiên Hoàng cùng Cố Gia Hy đã có buổi gặp mặt và bàn chuyện kết hôn chính thức. Cả hai nhà đều rất vui vẻ vì chuyện này.
Gần đến ngày kết hôn, Cố Gia Hy rất băn khoăn không biết có nên gửi thiệp mời cho Hạ Lan hay không. Nhưng dù ra sao thì hai người cũng từng có mối quan hệ là chị em tốt với nhau, coi nhau như gia đình của mình vậy. Lấy điện thoại gọi cho Hạ Lan, Cố Gia Hy cảm thấy có chút gì đó lo lắng. Hạ Lan vừa nghe máy, cô liền nói:
- Hạ Lan....ờm....chị có chuyện này....
- Sao vậy chị? Chị cứ nói đi.
- Ừm....cuối tuần sau chị cưới, em coa thể về không?
Nghe câu nói ấy của Cố Gia Hy, Hạ Lan vô cùng bất ngờ. Khoé mắt cô bắt đầu đỏ dần, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào:
- Nhanh vậy sao chị?
Cố Gia Hy có chút khó xử cùng đau lòng nói:
- Chị cũng không biết phải nói sao nữa.
Nuốt nước mắt vào trong lòng. Hạ Lan cố gắng mỉm cười:
- Vâng. Hôm đó em nhất định sẽ đến. Ngày vui của chị mà, em muốn thấy chị được hạnh phúc.
- Chị cảm ơn em!
Tắt điện thoại. Hạ Lan dảo bước trên con đường. Nước mắt cứ bất giác rơi. Lúc này cô vô tình va phải một chàng trai. Nhìn người trước mặt cô thoáng nghĩ “là bác sĩ sao?” Trần Khải Hoàn nhìn cô. Hình như cô đang khóc, anh liền hỏi:
- Sorry! Are you okay? (Xin lỗi! Bạn ổn chứ?)
- I'm fine! (Tôi ổn)
Lấy trong túi ra chiếc khăn tay, Trần Khải Hoàn nói:
- I also have a sad day today. We are so lucky to meet. Can we guys give each other a little encouragement? (Ngày hôm nay của tôi cũng rất buồn. Chúng ta thật may mắn khi gặp nhau. Có thể động viên nhau một chút không?)
Vừa mới đây thôi, anh nhận được tin Cố Gia Hy sẽ kết hôn. Tình cảm anh dành cho cô bao năm qua còn chưa kịp thổ lộ đã phải giấu kín mãi mãi rồi.
Hạ Lan nghe anh nói, cũng khẽ khựng người lại. Cô vốn không hề thích đàn ông một chút nào. Vốn định rời đ nhưng lại bị câu nói của Trần Khải Hoàn cản lại. Từ từ nhận lấy chiếc khăn tay, cô đáp:
- Thank you! Let's not be sad. Everything will pass. (Cảm ơn bạn! Chúng ta đừng buồn nhé. Mọi chuyện sẽ qua thôi)
- Okay. Keep smile. I have a job now, I go first. Goodbye! (Được. Hãy giữ nụ cười nhé. Giờ tôi có việc rồi, tôi đi trước đây. Tạm biệt!)
- Goodbye! (Tạm biệt.)
Ngày kết hôn cũng đang đến dần. Hôm nay Tống Thiên Hoàng và Cố Gia Hy sẽ đi đăng kí kết hôn và chụp ảnh cưới. Bộ trang phục cưới của hai người được thiết kế riêng giờ cũng đã gửi tới tiệm váy nổi tiếng của Kim Đại.
Cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tay, cả hai vui sướng ôm chầm lấy nhau trong hạnh phúc.
Chiếc váy cưới mà Cố Gia Hy sẽ mặc là bộ váy đuôi cá có đính rất nhiều viên kim cương lấp lánh. Phía bên trên cúp ngực trông thật sang trọng và quyền quý. Khi tấm rèm được mở ra, Tống Thiên Hoàng như bị choáng ngợp trước vẻ đẹp tuyệt sắc giai nhân của cô. Giang Hạ Lam lại gần cảm thán:
- Gia Hy, cậu xinh lắm luôn ấy! Như một công chúa vậy.
Cố Gia Hy mỉm cười:
- Cảm ơn cậu nha.
- Nhìn xem, có người nào đó đã hoàn toàn chìm đắm vào nhan sắc của cậu rồi kìa.
Đưa ánh mắt về phía của Tống Thiên Hoàng, Giang Hạ Lam liền lên tiếng trêu trọc.
Tống Thiên Hoàng không hề phủ nhận điều đó, tiến lại gần phía cô, nắm lấy bàn tay mềm mại ấy, cậu cất lời khen:
- Em đẹp lắm! Thật sự rất đẹp!
- Em cảm ơn!
Chỉnh lại chiếc cà vạt cho Tống Thiên Hoàng, Cố Gia Hy nở nụ cười ngượng ngùng:
- Anh cũng đẹp lắm đó, chồng à!
Nói xong câu ấy, khuôn mặt của Cố Gia Hy đã đỏ bừng lên.
Một tiếng “chồng à” của Cố Gia Hy khiến cho Tống Thiên Hoàng cứng đơ lại. Tiếng “chồng” đó chính là thứ mà cậu mong đợi suốt bao lâu nay. Hạnh phúc nhìn cô, cậu đáp:
- Cảm ơn em, vợ à!
Giang Hạ Lam ở bên cạnh nhìn đôi vợ chồng trẻ ở trước mặt đang không ngừng phát cẩu lương khiến cô rất tức giận. Quay đầu lại, cô bắt đầu nhõng nhẽo:
- Em tủi thân quá, chồng à!
Ngô Hàng nhìn vợ mình đang ấm ức, cậu rất phối hợp với cô, tiến tới ôm chặt cô vào lòng:
- Anh thương em lắm, vợ à!
Hai người nào đó nhìn họ bằng ánh mắt vô cùng chán ghét. Tưởng thế là hay ho đấy.