Chào Em, Bảo Bối!

Chương 14: Chương 14: Trận đấu bóng rổ




Editor: Boomtini

Giang Niên không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Lục Trạch.

Nam sinh đứng lên mang theo bộ dáng biếng nhác, thản nhiên, trên mặt như cũ không có biểu tình.

Diêu Tử Kiệt cau mày: “Sao em không nói lời nào?

Nam sinh mang theo thanh âm trầm thấp, có điểm hơi khàn khàn: “Em không có gì để nói, vì em xác thực đã đọc truyện tranh.”

“Lục Trạch. Thầy không quan tâm đến em và cô Vương đến tột cùng khúc mắc ân oán gì trước kia, dù sao cô ấy cũng là giáo viên dạy em, em nên tôn trọng cô ấy chứ, không phải sao? Em cũng không học bao nhiêu tiết lịch sử, một tuần một tiết thôi mà, nên đừng làm việc riêng trong giờ cô ấy được không?”, Diêu Tử Kiệt tận tình khuyên bảo.

Khúc mắc ân oán trước kia?

Giang Niên sửng sốt trong giây lát, cô căn bản không nghĩ đến Lục Trạch thế mà còn có ân oán trước kia với Vương văn Nhạn.

Luc Trạch mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Tử Kiệt.

“Thưa thầy, em nghĩ rằng em đã đủ tôn trọng cô ấy.”

Diêu Tử Kiệt nghẹn họng, không nói gì nữa, chỉ là hạ tay ý bảo Lục Trạch ngồi xuống.

Sau đó liền bỏ qua mọi ánh mắt bát quái tò mò dưới lớp.

..... Mọi người: “Chết tiệt.”

Cho nên đến tột cùng vì cái gì lại nói “khúc mắc ân oán trước kia” rồi không giải thích?

Này không phải mở nắp rồi nhưng không cho uống sao? Thật khiến người ta tò mò chết đi được!

Cho nên thừa dịp Diêu Tử Kiệt yêu cầu mọi người thảo luận về bài tập vật lý, Giang Niên nóng lòng dùng bút chọc chọc Hạ Gia Dương.

Hạ Gia Dương quay lại.

“Lớp trưởng, trước đây cô Vương cùng Lục Trạch có cái gì... ân oán vậy?”, Giang Niệt thực sự rất tò mò.

Hạ Gia Dương nhanh chóng liếc nhìn Diêu Tử Kiệt, sau đó bắt đầu cùng Giang Niên bái quái: “Nữ ma đầu trước kia là giáo viên lịch sử lớp bọn tội, cô ấy đặc biệt không thích A Trạch, cảm thấy A Trạch quá lộn xộn. Cho nên khi đến tiết lịch sử thường xuyên nhắm vào A Trạch, nhưng A Trạch thành tích lịch sử cũng không tệ, nữ ma đầu liền không nói được cái gì.”

Giang Niên lắng nghe một cách cẩn thận, đôi mắt hạnh bởi vì nghe được chuyện cũ của Lục Trạch mà lấp lánh tỏa sáng.

Hạ Gia Dương sờ sờ cái mũi, lại lần nữa bình tĩnh tránh đi ánh mắt của Giang Niên, tiếp tục: “Kết quả lần đó, nữ ma dầu bắt gặp A Trạch ngẩn người trong lớp, liền kiểm tra sách Lục Trạch, phát hiện trên đó đều sạch sẽ, không vết mực, không có đánh dấu gì. Cho nên nữ ma đầu tức giận, sau đó một hai phải phạt A Trạch chép lại sách bài tiết đó mười lần.”

Giang Niên cau mày: “Cái này không phải là rất quá đáng sao?”

Hơn nữa, sách là sách của mình, muốn ghi chú thì ghi chú, muốn làm dấu thì làm dấu, giáo viên cũng đâu thể can thiệp vào, không phải sao?

Hơn nữa, thành tích lịch sử của Lục Trạch khá tốt, cô biết điều này.

“ Đúng vậy, cổ là một người vô cùng quá đáng luôn.” Hạ Gia Dươg tán đồng, “Sau đó, A Trạch nhất định không chép sách. Xong nữ ma đầu lại báo lên Diêu Tử Kiệt, miễn cưỡng hòa giải, nhưng hiện tại thì đã thành ân oán trong quá khứ. Ai biết kì này giáo viên lịch sử lại là cô ấy chứ, thật quá đen đủi“.

Giang Niên bĩu môi, cảm thấy chính mình cũng đặc biệt không tán đồng với những gì Vương Văn Nhạn đã làm.

Nói cô không công bằng cũng không sai, cô chỉ là cảm thấy cô Vương đối với Lục Trạch có chút ghét bỏ.

Đặc biệt lại là lớp trọng điểm ban tự nhiên bọn họ, giáo viên chính sử địa đối với họ chính là không quá để tâm, mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không quá ầm ĩ trong tiết học, thầy cô liền ở trên bục giảng thao thao giảng bài, cùng lắm nhắc nhở hai câu rồi thôi.

Bây giờ cô ấy yêu cầu học sinh ban tự nhiên bọn họ phải học hành nghiêm túc, còn phải đạt đến các tiêu chuẩn khắc khe cô ấy đặt ra, có phải là hơi quá rồi không?

Giang Niên lắc lắc đầu, dừng lại cuộc bát quái với Hạ Gia Dương, sau đó quay đầu liếc nhìn Lục Trạch.

Lục Trạch tựa hồ đang thảo luận về đề bài của Diêu Tử Kiệt với các nam sinh bàn trước.

Có thể thấy được Lục Trạch thực sự rất thích toán lý hóa, ít nhất thì hiện tại, hơi thở lười nhác đã tiêu tan không ít.

Hắn dường như đang giải thích một vấn đề gì đó với nam sinh bàn trên.

Trước đó nam sinh kia còn có chút không tin tưởng, nhưng sau khi nghe Lục Trạch nói tiếp, vẻ mặt của hắn dần dần chuyển từ bất mãn sang bối rối, cuối cùng cũng chuyển sang bừng tỉnh đại ngộ ( bất ngờ nhận ra).

Sau đó, hắn nhìn Lục Trạch với vẻ mặt ngưỡng mộ. Như rằng đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi Lục Trạch.

..... Quá mê người.

Giang Niên cảm thấy tâm mình hơi nhột nhột/

Lục Trạch thật sự.....

Quá đẹp trai.

Cô cắn cắn môi dưới, không biết vì cái gì, thế nhưng lại không nhịn được cong lên khóe môi.

Được rồi, cô thẳng thắn thành khẩn vậy---

Đối với một cẩu nhan khống trung thành mà nói, lớp học có một nam sinh đẹp trai như Lục Trạch, thật là cảnh đẹp ý vui khiến người ta vui sướng vô cùng, khoan khoái dễ chịu.

  

Nghĩ đến đó, Giang Niên lại không nhịn được bắt đầu nghi vấn.

Với khuôn mặt đẹp trai của Lục Trạch, vì sao giáo viên lịch sử lại gây khó dễ kia chứ?

Cô thật sự không thể hiểu nổi

  / *************** /

Chiều thứ sáu, trung học chỉ xếp cho học sinh ba tiết, một trong số đó là tiết thể dục. . truyện tiên hiệp hay

Chờ mãi cũng đến chiều thứ sáu, cũng có nghĩa là ngày nghỉ cuối tuần đã không còn xa.

Giang Niên tuy nói là học sinh ngoại trú, nhưng cô cảm thấy đi đi về về rất phiền toái, cho nên vẫn luôn cùng Khương Thi Lam ăn trưa ở nhà ăn, sau đó nằm bò trên bàn ngủ một lát.

Tiếng chuông vang lên, giờ nghỉ trưa đã kết thúc, Giang Niên mới mờ mịt mở mắt ra, sau đó dụi dụi mắt.

Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lục Trạch đang đứng cạnh chỗ ngồi của Hạ Gia Dương thảo luận gì đó.

Cô bừng tỉnh, cơn buồn ngủ dường như tan biến trong nháy mắt.

Lục Trạch nhàn nhạt liếc qua nhìn cô.

Giang Niên có chút bối rối, sau đó lại nghe được Hạ Gia Dương vẫn đang nói gì đó: “.....Cậu yên tâm đi, có gì đâu mà lo lắng, đến lúc đó cậu ra sân, nhất định sẽ đạt điểm cao, tôi thật sự rất tin tưởng vào cậu.”

Điểm cao.....?

“Lớp trưởng, các cậu đang nói cái gì đấy?” Giang Niên không khỏi tò mò.

Hạ Gia Dương quay đầu, hứng thú nói: “ Đợi chút nữa cậu sẽ biết thôi.”

Còn rất thần bí.

Giang Niên bĩu môi, vươn tay xoa xoa mặt.

Cô gái vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt có hơi phiếm hồng, gương mặt trắng nõn, cảm giác hai má phấn phấn nộn nộn, trắng mềm. Ngón tay mảnh khảnh đem gương mặt mình xoa xoa như lăn bột khiến người nhìn liền.....

Lục Trạch mím môi.

Sau đó, hắn nghe thấy chính mình hỏi: “Có bài tập nào mà cậu không làm được không?”

Giang Niên sửng sốt.

Cô duỗi ngón tay chỉ vào chính mình: “Cậu hỏi tôi sao?”

Lục Trạch gật đầu.

Giang Niên lần thứ một trăm trong lòng cảm khái---

Lục Trạch thật sự quá tốt!

Cô nhanh chóng lấy sách bài tập vật lý sau đó chỉ vào một câu: “Có thể giảng cho tôi câu này được không?”

Lục Trạch gật đầu, sau đó đến chỗ Giang Niên.

Hơi thở trên người nam sinh thơm tho, thoải mái, thanh thoát phả vào mặt cô trong chốc lát.

Giang Niên bị hương vị dễ ngửi làm cho choáng ngợp, thậm chí cảm thấy chính mình đầu váng mắt hoa.

Lục Trạch nhanh chóng nhìn qua câu hỏi, sau đó bắt đầu nói ra các bước giải.

Giang Niên nhanh chóng thu lại những suy nghĩ hoa si vô cùng vô tận trong đầu, theo hướng suy nghĩ của Lục Trạch giải bài.

Cô gật đầu lắng nghe, còn thỉnh thoảng chỉ vào một trong những bước giải của Lục Trạch hỏi: “Chỗ này tại sao lại làm như vậy?”

Lục Trạch dừng một chút, nhấp nhấp môi, sau đó nói lại chi tiết một chút.

Giang Niên hiểu ra vấn đề, nhìn Lục Trạch đầy ngưỡng mộ: “Cậu đỉnh thật đó!”

Rõ ràng, lời khen của nữ sinh khiến cho Lục Trạch rất vui vẻ.

Biếng nhác lộ ra chút ý cười, Lục Trạch tùy ý gật đầu: “Cũng tạm“.

Giang Niên tiếp tục khen ngợi: “Còn nữa, Lục Trạch, cậu thật tốt bụng!”

..... Mặt Lục Trạch cứng đờ.

Lời này lại không có thoải mái như câu kia. Vì sao lại bị phát thẻ người tốt rồi?

Giang Niên nhìn bài tập được giảng vui vui vẻ vẻ.

Cũng may Lục Trạch đã chủ động dạy cho cô, bằng không dựa vào bản thân mình thì phải tốn rất nhiều thời gian với câu hỏi này.

Hết giờ nghỉ trưa, mọi người lần lượt vào lớp.

Chờ đến khi mọi người vào hết, Hạ Gia Dương bước đến bục giảng.

“Mọi người dừng lại một chút, tôi có hai việc thông báo”, hắn thấy mọi người đều đã nhìn về phía mình, liền tiếp tục nói, “Trước tiên là tiết thể dục chiều nay, thầy day thể dục trưa nay thông báo lớp ta cùng cùng lớp 11 học chung tiết, muốn tổ chức một trận đấu bóng rổ giữa nam sinh hai lớp. Hiện tại tôi và A Trạch đã xác định tham gia, nếu ai muốn đăng ký thì chút nữa đến gặp tôi nhé.”

Ngay sau khi nghe thông báo, lớp học ban nãy có vẻ như còn uể oải vì nghỉ trưa không đủ thoáng chốc trở nên náo nhiệt.

Chết tiệt, là thi đấu bóng rổ đó!!

Có thể nói, nam sinh cấp 3 không mấy ai không thích chơi bóng rổ. Hiện tại vừa nghe đến thi đấu, nam sinh trong lớp sôi sục hẳn lên

Hạ Gia Dương cười cười, tiếp tục nói: “Nếu các bạn nữ có hứng thú, hãy đến cổ vũ cho bọn tôi nhé, tuy rằng nữ sinh lớp chúng ta cũng không có quá nhiều.....”

Mọi người đồng thời bật cười.

“Còn có chuyện thứ hai”, Hạ Gia Dương dừng một chút, cầm phấn viết lên một dãy số, “Mới đó đã cuối tuần, tôi đã lập một nhóm trên wechat. Mọi người về nhà nhớ tham gia để về sau tiện trao đổi một chút, số nhóm tôi đã viết ở trên bảng.”

Giang Niên mang theo điện thoại, nhanh chóng lấy ra tìm số nhóm, sau đó lập tức xin gia nhập.

Không biết ai đặt tên của nhóm, khi Giang Niên nhìn đến đều không nhịn được mà cảm thấy buồn cười---

“Lớp mười chín の thanh niên bất tử”

Mới vừa yêu cầu liền có người thông qua.

.....

【 sao trời 】đã gia nhập nhóm.

Giang Niên tò mò xem qua danh sách các thành viên.

Trưởng nhóm là Hạ Gia Dương, id đặc biệt đáng yêu, là “∑ + Sheep” (*)

(*)贺嘉阳 (Ha Jia Yang): Hạ Gia Dương, còn cái sheep trong id, thì để là 羊(yang), là từ đồng âm, mình cảm thấy để sheep thì dễ thương hơn, với lại rõ nghĩa hơn.

Nguyên cả id của Hạ Gia Dương là cậu ấy đặt theo từ đồng âm của tên

.....

Lúc đầu nhìn thấy id cô còn choáng váng một chút, sau đó nhìn ký tự đọc từng cái từng cái – “Ha Jia Yang”, Hạ Gia Dương

Cũng quá rắc rối đi!

Ngoài cô, các thành viên trong nhóm, còn có quản trị viên.

Là một ảnh đại diện màu đen, id cũng vô cùng đơn giản, là “ze” (**).

Giang Niên suy nghĩ một chút, chẳng lẽ đây là Lục Trạch sao?

(**) Lục Trạch pinyin là Lu Ze

Sau khi lướt qua danh sách thành viên, thoát khỏi giao diện nhóm, Giang Niên đã nhận được lời mời kết bạn.

Là “ze“.

“Tôi là Lục Trạch“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.