Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 49: Chương 49: Chúng ta chỉ cần gặp mặt là yêu




Ninh Thư mở cửa phòng khách, còn chưa kịp nhấn công tắc đèn, thì cả căn phòng đột nhiên bừng sáng. Những bông tuyết từ trên rơi xuống đỉnh đầu, là loại bình xịt giống với hôm sinh nhật Lễ Lễ. Triệu Vũ Kiệt và La Minh một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, thi nhau phun bình xịt tuyết lên người cô.

Ninh Thư phủi phủi những bông tuyết trắng dính trên người, mỉm cười: “Hôm nay là ngày gì thế?”

Không phải sinh nhật cô, sinh nhật cô không phải ngày hôm nay, cũng không thể là sinh nhật của người khác, nếu vậy thì tại sao bọn họ lại xịt tuyết lên người cô? Vốn dĩ người đã rời đi là Tôn Hiểu Thiến lúc lại lại xuất hiện, cô ấy tiến lên đẩy Ninh thư vào phòng khách.

Phòng khách đã được trang trí cầu kỳ, bóng bay đủ màu sắc được treo khắp nơi, còn có rất nhiều bánh Macaron cao cấp và vô cùng đẹp mắt nữa. Bên bậc cầu thang được trang trí một vòm hoa tươi, bên trên có dòng chữ: Chúc mừng sinh nhật Ninh Ninh.

Chữ viết chẳng mấy đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là do ai viết.

Tôn Hiểu Thiến đội chiếc mũ sinh nhật lên đầu Ninh Thư, còn giúp cô cởi áo khoác ngoài.

Đèn trong phòng khách đã tắt, sắc cam pha với trắng của những dây đèn nê-ông nổi bần bật, cả căn phòng và đồ đạc trong nhà đều được nhuộm một lớp ánh sáng dịu dàng, Ninh Thư đứng giữa phòng khách, như đang ở trong thế giới cổ tích. Đôi mắt cô dần dần sáng lên, như những vì sao trên bầu trời đêm.

Có người đi tới với chiếc bánh sinh nhật bên trên được cắm hai mươi ba ngọn nến, ánh sáng của những đốm lửa phản chiếu vạn vật xung quanh một cách vô cùng dịu dàng.

Nghiêm Kiều dừng lại trước mặt Ninh Thư, nhìn cô xuyên qua ánh nến: “Tiểu thọ tinh, ước một điều ước đi.”

Ninh Thư ngước mắt nhìn Nghiêm Kiều, cảnh tượng vô cùng cảm động, nhưng lại là sự nhầm lẫn, sinh nhật cô là vào tháng tư, cô vừa thành thật vừa tham lam: “Em sẽ ước, nhưng sinh nhật em không phải ngày hôm nay.”

Nghiêm Kiều mỉm cười: “Từ nay về sau, ngày hôm nay chính là sinh nhật của em.”

Đúng mười hai giờ, anh nhìn cô nói: “Sau này sinh nhật em sẽ là ngày 26 tháng 11.”

Ninh Thư sửng sốt trước lời nói của Nghiêm Kiều. Sinh nhật cô không phải vào tháng tư khi bị bỏ rơi ở cổng trại trẻ mồ côi, cũng không phải là vào tháng tư ngày cô được Từ Mỹ Lan nhận nuôi, mà chính là rạng sáng ngày thứ hai sau khi anh nói với cô rằng đây chính là nhà của cô. Tất cả sẽ có một khởi đầu mới. Anh muốn cô được sinh ra và già đi tại nơi đây.

Nghiêm Kiều đang cầm chiếc bánh, nên không thể giúp Ninh Thư lau nước mắt, anh nghiêng chiếc bánh sang một bên, cúi người về phía trước, hôn lên đôi mắt cô, sau đó đến gò má cô rồi cuối cùng là đôi môi mềm mại của cô, từng chút từng chút một lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống.

Ba người bên cạnh bắt đầu ồn ào, Triệu Vũ Kiệt che mắt La Minh lại, cười gian: “Không thích hợp với trẻ nhỏ, đừng nhìn.”

Anh ta bị La Minh đá một cái: “Cái đồ õng ẹo này, đừng có đụng vào tôi.”

Tôn Hiểu Thiến thấy chiếc bánh trên tay Nghiêm Kiều càng ngày càng nghiêng, liền vội vàng bước tới giúp: “Đừng mải hôn nữa, bánh sắp rơi đến nơi rồi đây này.”

“Ninh Ninh, mau ước đi.”

Ninh Thư chắp tay, hơi cúi đầu xuống. Triệu Vũ Kiệt và La Minh đứng yên lặng một bên, không hề hé răng, bởi vì nếu như hai người họ mà chạy tới chạy lui, chỉ cái này dặn cái kia thì trông 'ái' chết đi được.

Nghiêm Kiều hát bài hát chúc mừng sinh nhật bằng chất giọng trầm ấm. Ninh Thư nhắm mắt lại, kinh ngạc vì giọng hát của anh, cô vừa mở mắt đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt. Cô luôn nghi ngờ rằng công việc bán thời gian của anh là làm huấn luyện viên thể hình cá nhân cho các quý bà, quý cô và người nổi tiếng giàu có, bây giờ cô đã thay đổi suy đoán của mình, có lẽ anh là một người hát thay cho ca sĩ nào đó, đã ký hợp đồng thỏa thuận bảo mật với người ta.

Cô chưa từng được nghe một giọng hát hay như vậy, vừa nhẹ nhàng vừa trong sáng, như lời ru bên nôi cho những đứa trẻ, lại như những lời thì thầm bên tai dành cho người yêu. Cùng với tiếng hát của anh, cô nhắm mắt lại, ước một điều ước thật lâu, cho đến khi những ngọn nến gần như đã cháy hết mới mở mắt ra thổi tắt chúng.

Tôn Hiểu Thiến ôm lấy cánh tay Ninh Thư: “Cô đã ước gì thế? Sao lại lâu như vậy?”

Hầu hết mọi người chỉ ước điều ước trong ngày sinh nhật trong khoảng ba giây, nhưng cô đã ước tới ba phút. Không chỉ mình Tôn Hiểu Thiến tò mò, mà cả ba người đàn ông có mặt cũng tò mò, đồng thời nhìn qua.

Ninh Thư: “Bởi vì lớp tôi có bốn mươi tám học sinh, tôi cần đọc tên từng người một, ba phút là quá nhanh rồi đó.”

Triệu Vũ Kiệt tỏ vẻ bái phục, giơ ngón tay cái về phía Ninh Thư: “Quả nhiên là cô giáo Ninh.”

Ninh Thư mỉm cười không nói gì.

Cô trộm liếc Nghiêm Kiều, cô còn ước một điều ước khác nữa. Đúng lúc đó, Nghiêm Kiều quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt vụng trộm của cô, liền cúi đầu mỉm cười, rồi đưa tay chạm vào gáy cô, kéo tới bàn ăn, sau đó cong người thì thầm vào tai cô.

“Nếu muốn nhìn anh thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, cởi sạch ra cho em ngắm cũng được, không cần liếc trộm vậy đâu.”

Ninh Thư đỏ mặt không chịu thừa nhận: “Ai thèm nhìn trộm anh.”

Anh cầm con dao trên bàn lên, đứng phía sau, ôm cả người cô vào lòng, rồi nắm lấy tay cô: “Cắt bánh đi, quả cherry bên trên sẽ dành cho em.”

Sau khi cắt bánh, Ninh Thư chia cho mỗi người một phần, vừa chia vừa căn dặn: “Không được bôi bánh lên mặt, không được lãng phí.”

Lúc này, Triệu Vũ Kiệt và La Minh lại không hề tập trung vào chiếc bánh, hai người họ đang chỉ nhìn chằm chằm vào những hộp quà sinh nhật chất đống trên ghế sofa.

Triệu Vũ Kiệt: “Ăn mau lên.”

La Minh: “Ăn nhanh còn bóc.”

Ninh Thư ăn được vài miếng bánh thì Nghiêm Kiều kéo cô sang một bên, cúi người xuống sau đó giúp cô lau kem trên môi.

Ninh Thư sờ sờ lên môi mình, hai má ửng hồng, thấp giọng nói với anh: “Sao anh lại liếm em?”

Nghiêm Kiều cong môi: “Anh đang giúp em lau miệng mà.” Dùng lưỡi để lau cũng được tính là lau.

Cứ hễ nhìn thấy cô, anh lại không khống chế được muốn trêu chọc cô, muốn hôn cô, vừa muốn 'làm' cô khóc lại vừa muốn thấy cô cười. Anh không gọi Lễ Lễ tới cũng chỉ vì lí do này, không nên dạy hư trẻ nhỏ.

Nghiêm Kiều nắm lấy tay Ninh Thư, kéo cô tới sofa: “Quà sinh nhật của em này, mở ra xem đi.”

Ninh Thư nhìn xuống những hộp quà to nhỏ đủ kích cỡ chất đống trên ghế và dưới sàn nhà, sau đó quay đầu nhìn Nghiêm Kiều, có chút khó tin nói: “Bên trong đều là quà thật sao?”

Vừa nãy khi vào đến nhà, cô đã thấy những hộp quà lớn nhỏ này, nhưng cứ ngỡ chúng là những chiếc hộp rỗng làm đồ trang trí giống như trong các trung tâm thương mại mỗi dịp lễ tết.

Nghiêm Kiều gật đầu: “Thật, mỗi một món đều là tự tay anh chọn.”

Đứng giữa núi quà, Ninh Thư phấn khích đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: “Tất cả đều là của em à?”

Người đàn ông âu yếm vuốt ve mái tóc cô: “Tất cả đều là của em, bên trên đã được đánh số, em cứ từ từ bóc từng cái một.”

Ninh Thư cầm một hộp quà màu hồng to bằng lòng bàn tay lên, liền thấy một tấm thiệp gài trong chiếc nơ có ghi ngày tháng của hai mươi ba năm trước, ngày 26 tháng 11 năm xxxx, dòng chữ siêu siêu vẹo vẹo, là nét chữ của Nghiêm Kiều. Cô lại cầm một chiếc hộp khác lên xem, trong tấm thiệp là ngày tháng của hai mươi hai năm trước. Mỗi một hộp quà đại diện cho một năm và gần nhất chính là ngày hôm nay.

Anh chuẩn bị quà sinh nhật cho cô theo từng năm, kể từ khi cô được sinh ra tới giờ. Cứ như thể anh đã đồng hành cùng cô trong suốt quãng thời gian từ khi cô có mặt trên đời cho đến khi cô trưởng thành và hết quãng đời còn lại, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô, sánh bước cùng cô tới khi hai người già đi.

Triệu Vũ Kiệt và La Minh cùng thò đầu vào nhìn xuống tay Ninh Thư với vẻ mặt mong đợi: “Chị Kiều, mau bóc ra đi.”

Mặc dù bọn họ đã chạy đua với Nghiêm Kiều mấy giờ đồng hồ, đại khái cũng biết anh mua những gì, nhưng cụ thể ra sao thì không hề hay biết, bọn họ chủ yếu chịu trách nhiệm mua các món phụ kiện như giấy gói quà hay là bóng bay, vân vân.

Nghiêm Kiều đẩy Triệu Vũ Kiệt và La Minh ra ngoài một cách không thương tiếc: “Tiết mục tiếp theo có liên quan tới bí mật nhỏ của đôi tình nhân, không thích hợp để người ngoài cuộc tham gia, xin mời ra về.”

Triệu Vũ Kiệt và La Minh đã bị đuổi ra ngoài, Tôn Hiểu Thiến cũng không nán lại thêm, trước khi rời đi còn nói với Ninh Thư rằng nếu Nghiêm Kiều bắt nạt cô thì hãy gọi ngay cho cô ấy.

Cả căn nhà lúc này chỉ còn lại mình Ninh Thư và Nghiêm Kiều cùng với ánh trăng sáng trong sân.

Nghiêm Kiều sắp xếp những hộp quà theo trình tự thời gian, Ninh Thư mở chiếc hộp đầu tiên, là món quà của hai mươi ba năm trước. Bên trong là một chiếc khóa trường thọ, nhà ai mới sinh em bé, bạn bè hay người thân rất thích mua khóa trường thọ làm quà tặng. Anh mong cô được bình an, hạnh phúc sống lâu trăm tuổi.

Ninh Thư mở hộp quà thứ hai, hai mươi hai năm trước, khi cô tròn một tuổi. Bên trong là chiếc núm ti giả màu hồng, là món đồ mà em bé một tuổi thích nhất, anh hi vọng cô luôn được an toàn trong sự vỗ về âu yếm.

Hộp quà thứ ba, khi ấy cô hai tuổi, bên trong là một đôi tất màu xanh pha hồng, nhỏ hơn lòng bàn tay một chút, rất dày dặn, mùa đông mang nó sẽ không lo bị lạnh.

Hộp quà thứ tư, món quà sinh nhật ba tuổi của cô, bên trong là chiếc đèn ngủ hình mặt trăng, chỉ cần nhấn công tắc chiếc đèn lập tức phát ra bài hát ru êm ái. Anh hy vọng mỗi ngày cô đều dễ dàng chìm vào giấc ngủ ngon trong tiếng hát ru với những giấc mơ đẹp mỗi đêm.

Hộp quà thứ năm, cô đã lên bốn, bên trong là chiếc bàn chải đánh răng trẻ em màu hồng và một chiếc cốc có in hình chú thỏ xinh xắn. Anh tưởng tượng hình ảnh cô đang đứng bên bồn rửa mặt, đôi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn, trắng nõn cầm chiếc cốc cùng bàn chải đánh răng, khóe miệng đầy bọt kem đánh răng, bởi vì ham ăn kẹo nên cô đã nuốt luôn cả chỗ bọt kem ngòn ngọt đó.

Hộp quà thứ sáu, khi đó cô năm tuổi, bên trong là một chiếc váy công chúa màu trắng hồng. Cô bé năm tuổi đã có khiếu thẩm mỹ và bắt đầu thích làm công chúa. Anh hi vọng cả đời này cô mãi là công chúa, quá khứ của cô anh không gợi lại nữa, anh nguyện ý làm hết sức mình để cho cô có được một giấc mộng công chúa mà không bao giờ phải thức giấc.

Hộp quà thứ bảy, cô đã lên sáu, bên trong là một con búp bê Barbie, cùng với chiếc tủ nhỏ, bạn nhỏ Ninh Thư có thể ngồi trên nệm trong buổi trưa đầy nắng, chơi trò thay đồ cho búp bê cả buổi.

Hộp quà thứ tám, năm cô bảy tuổi, bên trong là một chiếc hũ thủy tinh đựng đầy những viên kẹo đủ màu sắc. Nghiêm Kiều mở chiếc hũ lấy ra một viên kẹo vị cam. Ninh Thư há miệng chờ anh đút cho mình, nhưng anh lại ăn mất. Cô đang chuẩn bị tự lấy một viên, thì anh lại cúi người hôn lên môi cô, sau đó đẩy viên kẹo sang miệng cô.

Ninh Thư đỏ mặt ngậm viên kẹo, đi tới lấy hộp quà thứ chín: “Sao hộp này lại lớn vậy, bên trong có gì thế?”

Nghiêm Kiều mỉm cười: “Mở ra xem đi.”

Ninh Thư kéo chiếc nơ bên trên, mở hộp quà còn cao hơn cả người cô, bên trong là một chiếc máy gắp thú bông, được đựng đầy các loại thú bông khác nhau.

Cô thích thú quay đầu lại nhìn anh: “Chỗ thú bông này, còn cả chiếc máy gắp thú này nữa, đều là của em sao?” Máy gắp thú không chỉ mình những đứa trẻ lên tám thích, mà ngay cả cô khi đã trưởng thành rồi cũng thấy vô cùng thích thú.

Nghiêm Kiều gật đầu: “Đều là của em.”

Ninh Thư lắc lắc tay cầm bên trên, phát hiện dụng cụ gắp bên trong không hề nhúc nhích: “Có phải bị hỏng do vận chuyển không, có cần sửa không?”

“Cô bé ngốc, còn chưa cắm điện mà, lát nữa anh sẽ chơi cùng em.” Nghiêm Kiều nắm tay Ninh Thư, dẫn cô tới hộp quà bên cạnh: “Tiếp tục bóc.”

Hộp quà thứ mười, cô chín tuổi, bên trong là một chiếc ví nhỏ màu hồng. Một đứa trẻ chín tuổi đã có thể được giữ tiền tiêu vặt của riêng mình. Cô mở ví ra, bên trong còn có vài tờ tiền sử dụng vào năm đó, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại tìm được chúng?”

Nghiêm Kiều: “Chỉ cần có thành ý thì khó mấy cũng tìm được.”

Ninh Thư cảm thấy từ khi cô được sinh ra tới giờ, đây là giây phút hạnh phúc nhất.

Hộp quà thứ mười một, năm đó cô mười tuổi, bên trong là một chiếc áo ngực màu hồng dành cho trẻ mới lớn. Ngực của bé gái mười tuổi sẽ bắt đầu phát triển và rất cần một chiếc áo ngực bó sát như vậy bên trong. Từ Mỹ Lan chưa bao giờ dạy cô những điều này, như thể sự phát triển của một cô gái là tội lỗi vô cùng đáng ghét vậy. Ninh Thư cầm chiếc áo lên ướm thử lên ngực mình, chất liệu vải của chiếc áo mềm mại như bông, khiến người ta có cảm giác được yêu thương trân trọng.

Hộp quà thứ mười hai, năm cô lên mười một, bên trong là vài gói băng vệ sinh. Ninh Thư lấy ra từng gói từng gói một, có đầy đủ các loại dùng ban ngày, dùng ban đêm, lại còn có cả loại size nhỏ, đủ loại kích đỡ nào cũng có.

Cô nhớ tới lần đầu tiên mình đến kỳ kinh, hôm đó cô mặc chiếc quần tây sáng màu, tới khi tan học cũng không dám nhúc nhích, khi đó lại đang là mùa hè, chẳng có quần áo thừa quấn quanh hông để che mông. Cô vô cùng hoảng sợ, cứ thế cho đến khi trong lớp không còn ai, cô mới vào nhà vệ sinh cởi quần giặt sạch, không đợi quần khô đã mặc lại, sau đó dùng ít giấy vệ sinh lót vào, nhưng đi được nửa đường giấy vệ sinh cũng đã bị thấm ướt hết. Thật may mắn là gặp được cô chủ nhiệm, cô giáo đã đưa cô đi mua băng vệ sinh, còn mua cho cô một chiếc quần lót và một chiếc váy mới để thay, còn dặn dò cô không được ăn đồ lạnh, không được uống nước đá. Nhưng khi về đến nhà, cơm canh đều đã nguội hết cả, nên cô vẫn đành ăn chỗ đồ ăn nguội lạnh đó.

Nghiêm Kiều đặt lại những gói băng vệ sinh vào trong hộp, nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Sau này vấn đề băng vệ sinh của em cứ để anh lo.”

Ninh Thư dở khóc dở cười: “Rốt cuộc là anh đã đọc bao nhiêu cuốn tiểu thuyết ngôn tình vậy hả? Sao nói chuyện lúc nào cũng như mấy vị tổng tài bá đạo thế?”

Cô đỏ mặt thì thầm: “Nhưng mà, em thích thế.”

Cô thích người đàn ông vừa độc đoán lại vừa ân cần, dịu dàng.

Ninh Thư tiếp tục mở hộp quà thứ mười ba, cô mười hai tuổi, bên trong là một cuốn sổ nhật ký có khóa.

Nghiêm Kiều: “Mật khẩu là sinh nhật em, 1126.”

Cô bé mười hai tuổi đã bắt đầu có những bí mật nhỏ, rất nhiều điều không thể nói đều có thể viết hết vào nhật ký, ví dụ như hôm nay cãi nhau với bạn cùng bàn, ví dụ như lớp bên cạnh có cậu bạn rất đẹp trai, ví dụ như chút tâm tư của tuổi mới lớn.

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều: “Nếu em viết nhật ký anh có xem trộm của em không?”

Nghiêm Kiều lộ ra biểu cảm 'Em đang nói cái khỉ gì thế', nói: “Đương nhiên là không.”

Ninh Thư khẽ cười, hai má lúm đồng tiền hiện rõ: “Cảm ơn.” Cảm ơn anh đã tôn trọng sự riêng tư của cô.

“Có phải em đang hiểu lầm gì rồi không?” Nghiêm Kiều nhướng mày: “Đương nhiên anh sẽ không bao giờ xem trộm, mà là xem một cách quang minh chính đại.”

Anh nhìn cô: “Cả người em đều là của anh, đương nhiên nhật ký của em cũng là của anh rồi.”

Ninh Thư: “...” Đột nhiên cô lại không thích một người đàn ông độc đoán, bá đạo nữa rồi.

Ninh Thư mở hộp quà thứ mười bốn, năm cô mười ba tuổi, bên trong là một sợi dây chuyền đính đá, kiểu dáng đơn giản mà tinh tế, sợi dây chuyền bằng vàng trắng, ở giữa có viên đá sáng chói, rực rỡ làm tâm điểm.

Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư đeo nó lên cổ, sau đó in lên gáy cô một nụ hôn: “Một cô bé mười ba tuổi đã có thể ăn diện được rồi.”

Ninh Thư đeo sợi dây chuyền, quay đầu lại nhìn Nghiêm Kiều: “Có đẹp không?”

Nghiêm Kiều: “Nhìn không rõ, em lại gần hơn chút đi.”

Ninh Thư tiến lên phía trước, Nghiêm Kiều nhấc mặt dây chuyền trên ngực cô lên: “Đẹp lắm, anh có thể hôn một cái được không?”

Ninh Thư: “Được.”

Sau đó, cô thấy người đàn ông cong lưng, cúi đầu hôn xuống trước ngực cô.

Ninh Thư vội vàng lùi lại một bước, ôm chặt lấy người mình, sắc mặt đỏ bừng nhìn anh: “Anh làm gì thế?”

Cũng may là cô đang mặc áo len, nếu là mùa hè anh cứ thế hôn trực tiếp lên người cô, thì sẽ thành thế nào?

Nghiêm Kiều mỉm cười: “Chẳng phải em nói là được sao?”

Ninh Thư biết mình lại bị người đàn ông này lừa, cô đang nói với anh về chiếc dây chuyền, nhưng anh lại nghĩ tới thứ phía dưới nó.

Cô không thèm để ý tới anh, quay sang tiếp tục mở hộp quà thứ mười lăm. Năm cô mười bốn tuổi, bên trong là một chiếc khăn sợi cashmere màu đen.

Ninh Thư lấy ra cuối lên cổ mình hai vòng, sau đó vùi mặt vào chiếc khăn, nở nụ cười ngọt ngào: “Ấm thật đó, lại thoải mái nữa.”

Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư chỉnh lại chiếc khăn trên cô, rồi nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt cô: “Đây là chiếc khăn mẹ anh tự đan cho anh vào mùa đông năm anh mười bốn tuổi.”

Ninh Thư không ngờ đây lại là món đồ quý giá như vậy, nên vội vàng cởi ra: “Quà mẹ anh tặng cho anh, em không thể nhận.”

Nghiêm Kiều lại quàng lên cổ Ninh Thư: “Bà ấy sẽ rất vui nếu biết có một cô con dâu đáng yêu như vậy dùng nó.”

Mặc dù Nghiêm Kiều đã nói như vậy, nhưng Ninh Thư vẫn không nỡ dùng, cô tháo ra xếp gọn gàng lại vào hộp: “Đợi sang năm mới em sẽ quàng nó.”

Ninh Thư mở hộp quà thứ mười sáu, khi đó cô mười lăm tuổi, bên trong là một đôi giày cao gót màu bạc. Nghiêm Kiều bảo Ninh Thư ngồi xuống ghế sofa, sau đó đi tới ngồi xổm trước người cô, nhân chân cô lên. Lòng bàn tay anh rất nóng, nóng đến mức khiến cô không thể không co rụt người lại.

Anh giúp cô xỏ đôi giày cao gót lên chân: “Một cô gái mười lăm tuổi đã vô cùng duyên dáng yêu kiều rồi, có thể đi giày cao gót, mặc chiếc váy xinh xắn, cùng khiêu vũ với bạn nam cùng tuổi.”

Mặc dù điều kiện gia đình Ninh Thư khá tốt, nhưng rõ ràng là những việc như khiêu vũ hay đại loại thế hoàn toàn không thuộc tầng lớp bình dân mà gia đình cô có thể có.

Ninh Thư nhìn chằm chằm vào mắt Nghiêm Kiều: “Có phải năm mười lăm tuổi anh cũng khiêu vũ với bạn gái cùng tuổi không?”

Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư mang nốt chiếc giày còn lại lên chân: “Không có.”

Ninh Thư: “Em không tin.”

Nếu không dựa trên kinh nghiệm của bản thân thì làm sao anh có thể nghĩ ra được điều này.

Nghiêm Kiều kéo Ninh Thư khỏi ghế sofa, anh ôm lấy eo cô, rồi dẫn cô tới một khoảng không gian thoáng đãng hơn trong phòng khách: “Anh chỉ khiêu vũ với em.”

Ninh Thư không biết nhảy, nên Nghiêm Kiều phải kèm cặp cô vài bước.

Ninh Thư bị Nghiêm Kiều dẫn dắt khiêu vũ, cảm thấy người đàn ông trước mặt lại bắt đầu giở trò lưu manh, giang hồ, cô đỏ mặt nói: “Bỏ tay anh ra khỏi áo em ngay.”

Làn da cô bị bàn tay anh áp lên, như thể bị bỏng, vừa nóng vừa tê dại. Màn khiêu vũ kết thúc bằng việc Nghiêm Kiều bị đôi giày cao gót do chính tay mình chọn giẫm lên chân.

Ninh Thư quay lại với đống quà, tiếp tục mở. Hộp quà thứ mười bảy, còn cô thì mười sáu, bên trong là một bó hoa hồng rực rỡ, đỏ như lửa, tươi tắn và quyến rũ.

Nghiêm Kiều: “Tuổi mười sáu như hoa nở, hoa ly sẽ thích hợp với độ tuổi này hơn, nhưng anh lại thích hoa hồng, vì vậy nên tặng hoa hồng cho em, bó hoa này có tổng cộng chín mươi tám bông.”

Ninh Thư: “Tại sao lại không phải là chín mươi chín bông?”

Không phải mọi người đều sẽ tặng chín mươi chín bông sao?

Nghiêm Kiều cúi đầu hôn lên trán Ninh Thư, sau đó khẽ mỉm cười: “Trên tay em có tám mươi tám bông, cộng với một bông trên tay anh chẳng phải là chín mươi chín bông rồi sao?”

Ninh Thư bật cười, gương mặt phản chiếu ánh hồng đỏ, trông cô còn rực rỡ hơn cả ánh hoàng hôn.

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Có thật là anh chưa từng yêu không? Tại sao biết nói nhiều mấy lời âu yếm có cánh này thế?”

Nghiêm Kiều dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Ninh Thư: “Em là người con gái đầu tiên cũng là duy nhất của anh.”

Ninh Thư cảm thấy mình như bị đẩy vào bể mật.

Cô mở hộp quà thứ mười tám, bên trong là một chiếc ô màu đen, vừa mở ra liền thấy mặt ngoài màu đen, nhưng mặt trong lại là một bông hoa hướng dương rất lớn. Mùa mưa năm cô mười bảy tuổi, anh hi vọng cô luôn đem theo ô bên mình, bên dưới ô có mặt trời.

Ninh Thư cầm chiếc ô trong tay, nhớ tới một lần năm học lớp mười một, cô quên không mang theo ô, biết Từ Mỹ Lan sẽ chẳng bao giờ tới đón mình, bởi vì bà ta còn phải đón Ninh Sương. Cô che cặp sách lên đầu, chạy nhanh tới bến xe bus, xuống xe chạy được về tới nhà thì người cũng ướt sũng, nhưng lại chỉ nhận được những lời mắng chửi, Từ Mỹ Lan trách cô không mang theo ô, nói nước trên người cô làm bẩn sàn nhà. Lớp mười hai người khác mười bảy tuổi, còn cô khi đó mới chỉ có mười ba.

Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư cất ô vào vị trí: “Sau này nếu ở trong trường mà gặp mưa, thì cứ ở văn phòng đợi anh, anh tới đón em về nhà.”

Ninh Thư cầm hộp quà thứ mười chín lên, bên trong là món quà sinh nhật mười tám tuổi của cô. Mười tám tuổi tượng trưng cho tuổi trưởng thành, là một dịp vô cùng quan trọng.

Ninh Thư cầm chiếc hộp màu trắng có những đường viền hoa xung quanh lên lắc lắc bên tai, nó không hề nặng, ngược lại còn rất nhẹ, hộp cũng không to, cô hỏi: “Cái gì bên trong thế, đồ lót à? Hay là thú bông bằng len?”  

Nghiêm Kiều nở nụ cười: “Mở ra xem đi.”

Ninh Thư nhướng mắt nhìn Nghiêm Kiều: “Anh nói cho em biết đi, để em còn chuẩn bị tâm lý.”

Nghiêm Kiều thấp giọng cười một tiếng: “Quần áo.”

Món quà sinh nhật mười tám tuổi, Ninh Thư đoán bên trong là một chiếc váy dạ hội, gần giống với chiếc váy hai dây màu đen mà lần trước anh đã tặng cho cô, hoặc có thể còn lộng lẫy hơn đôi chút. Ninh Thư kéo chiếc nơ ruy băng màu hồng bên trên, mở chiếc hộp ra xem rồi lại vội vàng đóng lại.

Nghiêm Kiều khẽ cười nhìn cô: “Vì không có thời gian, nên chưa giặt được cho em, ngày mai anh sẽ giặt sạch sẽ, khi nào khô em mặc cho anh ngắm nhé.”

Trong hộp là một bộ đồ lót ren màu hồng, vừa thuần khiết vừa gợi cảm.

Ninh Thư nhìn người đàn ông trước mặt: “Nếu như anh thực sự quen biết em năm mười tám tuổi, liệu anh có dám tặng em cái này không?”

Nghiêm Kiều dùng ngón tay cái, sờ sờ lên môi Ninh Thư: “Mười tám tuổi, trưởng thành rồi, sao lại không dám.”

Ninh Thư: “Vậy chắc lúc đó anh sẽ bị đánh đến chết cho coi.”

“Không đâu.” Người đàn ông cụp mắt nhìn xuống cô, ánh mắt anh sâu thẳm, có thể chứa đựng cả bầu trời sao: “Bất kể là em hai mươi ba tuổi hay mười tám tuổi, chúng ta chỉ cần gặp là yêu.”

Trái tim Ninh Thư bị câu nói của Nghiêm Kiều khiến cho loạn nhịp. Thực ra mà nói, kể từ khi mở cửa bước vào phòng khách, đến khi mở quà sinh nhật, không lúc nào là cô ngừng cảm kích, cả người luôn trong trạng thái sung sướng tột độ, cảm thấy tất cả những điều này đều không phải sự thật. Giống như đang nằm mơ vậy, sợ khi tỉnh dậy lại phát hiện ra rằng, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Bất kể là hai mươi ba hay mười tám tuổi, chúng ta chỉ cần gặp mặt là sẽ yêu nhau, Ninh Thư nói thầm trong lòng đến mấy lần.

Hộp quà thứ hai mươi, cô mười chín tuổi, bên trong là một hộp son môi, một bộ số màu phổ biến của một thương hiệu nổi tiếng nào đó.

Nghiêm Kiều nhướng mày: “Em biết đây là cái gì không?”

Ninh Thư gật đầu: “Biết, là son môi, em đã nhìn thấy của cô giáo Lâm, trong túi xách của cô ấy lúc nào cũng có mấy thỏi liền.”

Cô đếm đếm, rồi giữ chặt bộ son môi trong tay, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Nghiêm Kiều: “Tổng cộng có mười chín thỏi, em đều nhớ cả rồi đó, anh đừng nghĩ tới việc dùng trộm nhé, Kiều muội.”

Ninh Thư nghĩ tới việc lần trước anh thoa son môi cho cô ở Thanh Nịnh, nhưng cuối cùng lại thành anh tự tô lên môi mình sau đó hôn cô, dùng cách đó để in dấu son lên môi cô.

“Đây không phải là son môi.” Nghiêm Kiều mỉm cười, mở nắp một thỏi, sau đó nghiêm túc tô cho Ninh Thư, sau đó giữ chặt khuôn mặt Ninh Thư, cúi xuống hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếm láp: “Mà là đồ ăn của anh.”

Ninh Thư bị anh hôn suýt chút nữa thì không thở nổi, không thể nào bình tĩnh lại được.

Cô nhìn vết son trên môi nghiêm Kiều, liền dùng ngón tay cái lau đi: “Son môi độc lắm, ăn nhiều nguy hiểm đó.”

Lợi dụng cô không phòng bị, anh dùng đầu lưỡi liếm lên ngón tay cô, Ninh Thư vội vàng rút tay về như bị điện giật, anh khẽ bật cười: “Chết dưới hoa mẫu đơn có thành ma cũng đáng.”

Ninh Thư mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch vì mấy lời tán tỉnh của người đàn ông này, cả người cô đỏ như tôm luộc.

Cô mở hộp quà thứ hai mươi mốt, món quà dành cho tuổi hai mươi, trong đó là một hộp socola rất lớn, chẳng thể đếm nổi có tổng cộng bao nhiêu viên.

Nghiêm Kiều nói với cô: “Một trăm tám mươi viên, để bù đắp cho tất cả những ngày lễ tình nhân đã qua.” Một năm chín viên, hai mươi năm là một trăm tám mươi viên.

Ninh Thư: “Đều là của em à?”

Nghiêm Kiều: “Đương nhiên, em muốn ăn lúc nào cũng được.”

Ninh Thư ngồi trên ghế sofa, tay ôm hộp socola, bắt đầu phân chia: “Lễ Lễ một viên, em một viên, Lễ Lễ một viên, em một viên, cho Thiến Thiến mười viên, bốn mươi tám viên chia cho học sinh trong lớp, chủ nhiệm Đào hai viên, cô giáo Quách hai viên, La Minh và Triệu Vũ Kiệt mỗi người một viên... Phần còn lại, Lễ Lễ một viên, em một viên, Lễ Lễ một viên em một viên...”

Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư đang cúi đầu nghiêm túc chia socola, có chút kinh ngạc, không hiểu sao trên đời này lại có một người con gái đáng yêu đến như vậy.

Anh hỏi: “Anh không có phần sao?”

Ninh Thư ngẩng đầu cười: “Không có.”

Nghiêm Kiều: “...”

Ninh Thư chia xong socola lại tiếp tục mở hộp quà thứ hai mươi hai, cô hai mươi mốt tuổi. Bên trong là một tờ giấy, Nghiêm kiều viết lên đó, còn ký cả tên.

Ninh Thư xem qua, không khỏi bật cười: “Mười tiết Thể dục.” Cô rất thích món quà này, liền cầm tờ hiệp ước 'bán giờ học' này lên ôm hôn thắm thiết.

Không biết anh đã làm thế nào để có được nó, vì ngoài chữ ký của anh ra còn có cả chữ ký của trưởng đoàn thể thao, tổ trường bộ môn Ngữ văn, chủ nhiệm Đào, thậm chí là cả chữ ký của hiệu trưởng, vô cùng chắc chắn, khiến các giáo viên bộ môn chính khác có muốn cướp cũng chẳng cướp nổi. Ninh Thư nâng niu tờ hiệp ước, sau đó cầm hộp quà thứ hai mươi ba lên, dành cho cô của hai mươi hai tuổi.

Chiếc hộp này có màu đỏ, rất lớn, cô nhấc lên đo thử, không phải là quá nặng nhưng cũng không nhẹ: “Bên trong là gì thế, quần áo, giày dép hay là văn phòng phẩm?”

Nghiêm Kiều nhìn cô mỉm cười: “Quần áo.”

Ninh Thư tò mò mở ra, muốn xem là kiểu quần áo gì, cô vừa nhìn đã lập tức ném ngay vào người Nghiêm Kiều, không biết là xấu hổ hay tức giận, cô đỏ bừng mặt nhìn anh: “Không phải anh nói là quần áo à?”

“Anh đâu có nói sai.” Nghiêm Kiều thò tay lấy ra một hộp bao cao su: “Đây thực sự là quần áo.”

Anh tiến lại gần cô: “Là 'áo' của 'bảo bối' lớn của em.”

Ninh Thư lùi lại phía sau, ngồi xuống sô pha: “Vậy anh tự giữ lấy mà mặc, tặng em làm cái gì?”

Nghiêm Kiều quỳ trên ghế sofa, trước mặt Ninh Thư, gần như đè hẳn lên người cô, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối lớn không có tay, không thể mặc, nên cần em giúp đỡ.”

Ninh Thư nhấc chân định đá cho 'Bảo bối lớn' của anh một cái, Nghiêm Kiều liền nghiêng người tránh sang một bên: “Nhẹ nhàng một chút, nếu nó gãy thì người phải khóc chính là em đó.”

Anh đứng dậy khỏi ghế sofa và giải thích: “Vốn dĩ là muốn tặng vào năm mười tuổi, mười tuổi là có thể được học giáo dục giới tính rồi, nên dạy các bé gái biết tự bảo vệ bản thân mình.”

Ninh Thư ngẫm nghĩ, thực sự chẳng có ai dạy cô những điều này, ở trường tiểu học, thầy cô không dạy, Từ Mỹ Lan cũng chẳng bao giờ dạy cô. Tất cả kiến thức mà cô có được chỉ là học trong sách giáo khoa khi lên cấp hai.

Nghiêm Kiều: “Tặng nó vào năm hai mươi hai tuổi là bởi vì năm hai mươi ba tuổi em sẽ gặp được định mệnh của đời mình, nên sắp phải dùng tới chúng rồi.”

Ninh Thư đã quen với lối suy nghĩ bảo thủ và luôn tuân theo triết lý cứng nhắc của mình: “Không được, phụ nữ chỉ có thể phát sinh quan hệ với chồng mình sau khi cô ấy kết hôn.”

Cô nhìn xuống chiếc hộp lớn dưới chân, bên trong chắc phải có tới ba, bốn trăm cái, cứ cho là mỗi ngày dùng một cái thì chỗ này phải dùng một năm mới hết.

Cô cầm nó lên xem hạn sử dụng, còn hai năm nữa.

Nghiêm Kiều: “Không phải tính đâu, một ngày một cái không đủ.”

Anh đột ngột lên tiếng khiến cô giật thót, như thể bị ai đó bắt tại trận khi đang làm điều gì đó mờ ám vậy, sao anh có thể biết cô đang nghĩ gì cơ chứ?  

Nghiêm Kiều đẩy chiếc hộp sang một bên, xoa xoa mái tóc Ninh Thư: “Đừng lo lắng, nếu em không muốn, anh sẽ đợi.”

Ninh Thư còn chưa kịp cảm động đã nghe thấy người đàn ông tiếp tục nói: “Nhưng lãng phí là không tốt, nên phải dùng hết chúng trước khi quá hạn sử dụng.”

Anh hôn lên tai cô: “Chắc chắn em sẽ thích.”

Tai Ninh Thư đỏ ửng, cô xoay người mở nốt hộp quà cuối cùng, cô hai mươi ba tuổi. Chiếc hộp được gói bằng giấy màu xanh đậm, kích thước bằng chiếc hộp bảo quản thực phẩm cỡ lớn, bên trên được thắt chiếc nơ màu đen, trông rất sang trọng, lịch lãm và đầy hương vị nam tính.

Cô ghé lên tay lắc lắc, rất nhẹ: “Là gì thế?”

Nghiêm Kiều: “Mở ra đi.”

Ninh Thư mở hộp ra, bên trong chứa đầy hạc giấy, xem ra kỹ thuật gấp không tồi: “Là anh gấp à?”

Nghiêm Kiều gật đầu: “Tổng cộng có chín mươi chín con, chỉ có một con được viết mòn quà lên trên, còn lại đều để trống, em chọn đi, nếu chọn đúng con có quà, anh sẽ tặng món quà đó cho em.”

Ninh Thư rất tò mò về món quà bí ẩn này.

Cô muốn được nhận quà, nhưng lại không tự tin vào vận may của mình, liền bĩu môi: “Xác suất rút thăm chỉ là một phần chín mươi chín, chắc chắn là em gắp không trúng rồi.”

Trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười, sủng nịnh nói: “Em thử trước đi.”

Ninh Thư chọn đi chọn lại, cuối cùng nhặt lên một con cảm thấy vừa mắt nhất, cô mở con hạc giấy đó ra.

XiaoLiang: Trời ơi, ngọt sâu răng luôn nè ^^

Hôm rồi, có đọc ở một page nào đó có bạn hỏi là điều khiến mọi người khó chịu nhất khi đọc truyện là gì, hầu hết mọi người nói rằng mọi người thấy khó chịu vì chất lượng bản edit, nội dung truyện có hay đến mấy mà edit như đọc bản cv thì cũng bỏ ngang luôn không theo nổi, làm mình tự nhiên thấy hơi nhột:)))) Tuy rằng có nhiều bạn khen là edit mượt nhưng vẫn thấy nhột, nên là nếu có thế nào thì mng cứ góp ý để cùng nhau tiến bộ nhé:v

Thanks all:*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.