Ninh Thư lấy điện thoại ra: “Em có thể gọi cả Tôn Hiểu Thiến cùng đến ăn cơm không?”
Nghiêm Kiều gật đầu: “Chỉ cần là bạn bè của em thì đều có thể mời đến, càng có thêm người làm bằng chứng.”
Vốn dĩ anh cũng có chuyện muốn nói với Tôn Hiểu Thiến.
Sau khi đỗ xe vào nhà, hai người đem theo Lễ Lễ cùng đi về phía Thanh Nịnh. Ninh Thư để Nghiêm Lễ đi ở giữa, Nghiêm Lễ liếc anh trai mình một cái, sau đó tự ý thức giảm tốc độ, đi tụt lại phía sau một quãng xa.
Nghiêm Kiều đưa tay ra muốn nắm lấy tay Ninh Thư, nhưng lại bị cô né tránh, sau đó thấp giọng nói: “Sao lại đuổi Lễ Lễ đi rồi, liệu em ấy có cảm thấy mình đang bị anh trai bỏ rơi không?”
Nghiêm Kiều xoa tóc Ninh Thư: “Không đâu.”
Ninh Thư quay đầu lại nhìn Nghiêm Lễ đang cách bọn họ hai mươi mét, cậu một mình đi chầm chậm phía sau, cúi đầu dùng chân đá viên đá nhỏ trên đường, mặt trời lặn kéo bóng cậu trải dài trên mặt đất.
Ninh Thư không yên tâm: “Vì sức khỏe tinh thần của đứa trẻ, em phải đến kéo thằng bé lại đây.”
Nghiêm Kiều tóm lấy gáy Ninh Thư, ấn cô đi về phía trước: “Cái đầu nhỏ này của em cả ngày cứ nghĩ linh tinh gì thế?”
“Nếu như là hồi nhỏ, khi ba mẹ mới qua đời thì anh thực sự không dám bỏ thằng bé lại phía sau, nhưng bây giờ thì khác rồi.”
Ninh Thư: “Tại sao lại khác? Cho dù em ấy có cao lớn thế nào đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Nghiêm Kiều mỉm cười: “Bởi vì thằng bé biết anh sẽ không bao giờ bỏ rơi nó.”
Ninh Thư suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, Nghiêm Kiều đối xử với Nghiêm Lễ thế nào cô đều hiểu hết, những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương sẽ không bao giờ cảm thấy bất an.
Nhưng cuối cùng Ninh Thư vẫn kéo Nghiêm Lễ lại để cậu đi ở giữa hai người họ.
Ngược lại, Nghiêm Lễ lại không đồng ý, điều này khiến cậu cảm thấy mình giống hệt một đứa trẻ còn chưa cai sữa: “Cô Ninh, em muốn tự đi một mình.”
Nghiêm Kiều khẽ ho khan một tiếng: “Sao còn không đổi cách xưng hô.”
Nghiêm Lễ cười cười: “Chị dâu.” Nói xong liền sải bước đi về phía trước.
Ninh Thư đánh mạnh Nghiêm Kiều vài cái: “Anh không thể im miệng được à, đợi đến khi thi đại học xong hãy bảo thằng bé thay đổi cách gọi.”
“Ngộ nhớ em ấy gọi quen miệng rồi, ở trên trường cứ mở miệng ra là chị dâu này chị dâu kia thì phải làm thế nào? Không thích hợp đâu.”
Nghiêm Kiều tưởng tượng ra cảnh này: “Anh thấy như vậy rất tốt mà.” Tốt nhất là để các giáo viên nam khác nghe thấy, đặc biệt là cái người nào đó họ Phương.
Ba người đến Thanh Nịnh, Nghiêm Kiều đeo tạp dề xắn tay vào bếp, còn Ninh Thư và Nghiêm Lễ lên lầu hai.
Lúc này, Triệu Vũ Kiệt và La Minh đã ở trong phòng bao. Triệu Vũ Kiệt vẫn ngồi xổm trên ghế, La Minh mặc bộ vest đen như mọi ngày, hai người đang cười nói vui vẻ chuyện gì đó, vừa nhìn đã biết không phải chuyện đứng đắn. Nhìn Thấy Nghiêm Lễ và Ninh Thư cả hai vội vàng im miệng.
Nghiêm Kiều nhanh chóng chuẩn bị xong đồ ăn và bày chúng lên bàn. Thường ngày rất hiếm khi anh vào bếp nấu ăn ở Thanh Nịnh, đến bữa có cái gì tiện thì ăn cái đó. Triệu Vũ Kiệt thấy Nghiêm Kiều đích thân vào bếp, đoán rằng sẽ có chuyện trọng đại gì đó, vì vậy liền chạy ngay xuống tầng hầm đem chai rượu vang đỏ mà anh ta đã giấu từ lâu ra.
Ninh Thư nhìn điện thoại: “Thiến Thiến đã đến cổng trường rồi, sắp tới đây bây giờ.”
Nghiêm Kiều cầm áo khoác lên mặc vào: “Anh đi đón.”
Ninh Thư cũng đứng lên theo: “Em đi cùng anh.”
Nghiêm Kiều: “Bên ngoài lạnh lắm, em ở trong này đi, trông La Minh và Triệu Vũ Kiệt đừng để hai tên đó ăn vụng đồ ăn.”
Ninh Thư ừm một tiếng, ngoan ngoãn ngồi lại ghế, nhìn chằm chằm La Minh và Triệu Vũ Kiệt, ai dám thò đũa vào sẽ đánh luôn vào tay người đó.
Cô quay đầu nói với Nghiêm Lễ: “Lễ Lễ đói không? Để cô đi lấy cái bát nhỏ, cho em ăn chút gì đó lót dạ nhé, không để anh trai em biết đâu.”
Triệu Vũ Kiệt: “Là do tôi không đủ đẹp trai sao?”
La Minh: “Hay là tôi không đủ dễ thương?”
Triệu Vũ Kiệt và La Minh: “Tại sao không cho bọn tôi ăn?”
Ninh Thư bật cười, cô rất thích khi ở cùng với bọn họ, bởi vì lần nào cũng rất vui, cô có thể bắt nạt bọn họ, lại có Lễ Lễ ngoan như vậy để yêu thương.
Nghiêm Kiều gặp Tôn Hiểu Thiến trên đường đến cổng trường, hai người vừa đi bộ, Nghiêm Kiều vừa kể cho cô ấy nghe chuyện hôm nay đến nhà Ninh Thư.
Tôn Hiểu Thiến nghe xong liền cau mày: “Đúng như chúng ta đã nghĩ, ba mẹ cô ấy không hề ép buộc cô ấy làm điều gì cả, nhưng luôn tác động thông qua lời nói và hành động.
Tôn Hiểu Thiến quay đầu nhìn Nghiêm Kiều, dùng ánh mắt để cổ vũ anh: “Bởi vì có anh, nên hiện tại cô ấy đã có cảm giác phản kháng và dần dần tách rời khỏi họ, anh đã làm rất tốt.”
Nghiêm Kiều: “Bây giờ có thể đưa cô ấy đi không?”
Tôn Hiểu Thiến: “Hiện tại vẫn chưa được, thời cơ chưa chín muồi, sợ lôi kéo của ngoại lực sẽ chỉ khiến cô ấy rơi vào xung đột và đau đớn, cô ấy cần có thêm thời gian để quyết định xem mình có nên đoạn tuyệt với gia đình hay không?”
“Dù sao thì đó cũng là ngồi nhà mà cô ấy đã sống hơn hai mươi năm, trước khi em gái mình sinh ra, cô ấy thực sự đã được yêu thương và cưng chiều, nên không thể một sớm một chiều mà cắt đứt được.” Tôn Hiểu Thiến ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Yên tâm, cô ấy là một cô gái rất thông minh và luôn biết bản thân mình phải làm gì.”
Nghiêm Kiều không nói gì thêm, anh rũ mi trầm mặc suy nghĩ.
Đến cửa Thanh Nịnh, Tôn Hiểu Thiến dừng lại, muốn Nghiêm Kiều điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cô ấy quay đầu liếc nhìn Nghiêm Kiều, lại phát hiện mình không cần nhắc nhở anh, vì anh đã chuyển sang dáng vẻ ôn nhu dịu dàng khắc hẳn với vẻ mặt ảm đạm vừa rồi.
Tôn Hiểu Thiến đi theo Nghiêm Kiều lên tầng hai. Nghiêm Kiều đứng trước cửa phòng bao, cảm thấy có chút khó xử. Phòng bao này là sự tồn tại vô cùng đặc của anh, Nghiêm Lễ, Triệu Vũ Kiệt và La Minh, họ ngây thơ và ngoan cố tin tưởng điều đó rồi nghiêm túc tuân theo, nếu không phải người trong gia đình thì không được vào. Nghiêm Kiều đưa Ninh Thư đến vì anh thích cô, xác định muốn cô trở thành người yêu và gia đình của mình.Đối với Tôn Hiểu Thiến lại có chút khó xử, anh không thể để Tôn Hiểu Thiến vào trong.
Trong phòng bao, Ninh Thư là người đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Kiều và Tôn Hiểu Thiến, cô cũng đang có cùng suy nghĩ với Nghiêm Kiều, hay là đổi sang một phòng bao khác. Dù có là bạn bè tốt đến đâu thì họ cũng không giống với người nhà, người yêu, Ninh Thư không muốn phá lệ quy tắc của bọn họ.
Nghiêm Lễ và La Minh cũng nhìn ra, chuẩn bị đứng dậy đổi phòng, đồng thời kiếm cớ là do điều hòa trong phòng này không đủ ấm.
Triệu Vũ Kiệt đứng lên trước, đi tới cửa, tỏ vẻ bất mãn với Nghiêm kiều: “Ngây ra đó làm gì, vào đi.”
Sau đó lại gật đầu với Tôn Hiểu Thiến, lịch sự chu đáo: “Chào cô giáo Tôn.”
Nghiêm Kiều nhìn Triệu Vũ Kiệt thấp giọng cười một tiếng, sau đó nói với Tôn Hiểu Thiến: “Mời vào.”
Ninh Thư, Nghiêm Lễ và La Minh hoàn toàn sốc trước thao tác của Triệu Vũ Kiệt, cả đám cùng nhìn chằm chằm vào Triệu Vũ Kiệt và Tôn Hiểu Thiến.
Triệu Vũ Kiệt không phải là người hành động bừa bãi, Ninh Thư nghe mấy người tiểu Chu nói, trước đây bạn gái cũ của Triệu Vũ Kiệt đã cãi nhau với anh ấy, thậm chí còn dọa chia tay nhưng vẫn bị anh từ chối không cho vào căn phòng này.
Tôn Hiểu Thiến cởi áo khác treo lên mắc áo bên cửa, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra: “Sao mọi người lại nhìn tôi chằm chằm thế, mặt tôi nở hoa à?”
Ninh Thư vội vàng nhường ghế cho Tôn Hiểu Thiến: “Không, không.”
Triệu Vũ Kiệt ngồi xuống đối diện với cô ấy, hai người nhìn có vẻ hoàn toàn xa lạ, hầu như không nói chuyện gì nhiều.
La Minh và Nghiêm Lễ âm thầm liếc nhìn nhau, nhận thấy sự đồng cảm với việc ế sưng ế xỉa trong ánh mắt của nhau.
Nghiêm Kiều bê nốt món ăn cuối cùng lên bàn, rót nước trái cây cho phái nữ và trẻ nhỏ, ba người đàn ông còn lại thì mở rượu vang đỏ.
Triệu Vũ Kiệt trêu chọc Nghiêm kiều: “Kiều muội, muội có chuyện gì muốn tuyên bố phải không? Có tin vui rồi à?”
Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư: “Ăn mừng hôm nay qua cửa ải phụ huynh.”
Triệu Vũ Kiệt và La Minh bắt đầu la lối om sòm, hỏi họ bao giờ kết hôn, thực ra bọn họ muốn hỏi xem Kiều muội bao giờ mới 'Động thổ', nhưng ở đây có nữ giới và trẻ nhỏ nên đành hỏi ẩn ý.
Nghiêm Kiều thân là một tên cầm thú lão làng, đương nhiên vừa nghe đã hiểu: “Việc này đương nhiên là càng sớm càng tốt.”
Triệu Vũ Kiệt và La Minh đồng thanh hét lên, bắt đầu bắt đầu chuốc rượu anh. Ninh Thư cảm thấy ba con người này thực sự khó hiểu, không biết bọn họ phấn khởi vì cái gì, có gì mà lại phải ồn ào náo nhiệt như vậy.
Giữa bữa ăn, Nghiêm Kiều gọi Triệu Vũ Kiệt một tiếng: “Ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều: “Hai người, hai người đàn ông có chuyện vì mà phải ra ngoài thì thầm?” Đến cô và Tôn Hiểu Thiến cũng chỉ ghé sát vào tai nhau thì thầm, chứ chẳng đến mức phải ra ngoài nói chuyện riêng.
Triệu Vũ Kiệt đứng dậy: “Kiều muội đã có tình yêu mới, nên muốn đàm phán việc ly hôn với tôi.”
Khi hai người ra ngoài, Nghiêm Kiều dẫn Triệu Vũ Kiệt tới cửa sổ phía cuối hành lang, rồi ném cho anh ấy một điếu thuốc: “Cậu có nhớ người phụ nữ trung niên làm rơi bánh mì năm đó không?”
Triệu Vũ Kiệt gật đầu, nghịch điếu thuốc trong tay, ánh mắt mờ mịt: “Nhớ, tối qua còn nằm mơ thấy nữa.”
Cho tới bây giờ anh ta vẫn chưa thể quên được khuôn mặt đó, mỗi lần cảm thấy hụt hẫng trong lòng đều sẽ mơ cùng một giấc mơ, trong mơ anh ta bị người phụ nữ đó chỉ thẳng vào mặt la mắng, nói mình là đồ ăn cắp, không biết xấu hổ.
Nghiêm Kiều: “Người đó là mẹ Ninh Thư.”
Triệu Vũ Kiệt đột nhiên ngẩng đầu, suýt chút nữa bẻ gãy điếu thuốc trong tay: “Cậu nói cái gì?”
“Bà ta không nhận ra cậu chứ?”
Nghiêm Kiều lắc đầu: “Không.”
Triệu Vũ Kiệt thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi.”
“Cô giáo Ninh có biết không?”
Nghiêm Kiều: “Biết việc xảy ra hồi đó, nhưng không biết người đánh rơi bánh mì là mẹ cô ấy.”
Triệu Vũ Kiệt thời dài: “Vậy thì tốt nhất là tôi nên tránh đi, bà ta chắc chắn sẽ nhận ra tôi, như vậy có thể ảnh hưởng không tốt tới cậu và cô giáo Ninh.”
Anh ta bắt đầu lo lắng: “Bình thường còn đỡ, khó gặp mặt nhau, nhưng đến ngày cưới có muốn tránh cũng tránh không nổi.”
“Hay là tôi đóng giả làm một con rối hay gì gì đó, chụp cái mũ đội đầu vào là xong, bà ta sẽ không nhìn ra tôi đâu nhỉ?”
Nghiêm Kiều liếc nhìn Triệu Vũ Kiệt: “Cậu là loại người không dám gặp người khác à?”
Triệu Vũ Kiệt châm điếu thuốc hít một hơi: “Là tôi lo xa thôi mà, ngộ nhỡ đám cưới đang diễn ra tốt đẹp lại bị tôi làm rối tung lên thì sao?”
Khi đó, Triệu Vũ Kiệt nhặt chiếc bánh mì, đã bị mắng chửi tới mức không thể phản ứng được gì. Sau này nghĩ lại cảm thấy mẹ Ninh Thư thực sự có hơi xúc động quá, dễ bị kích động, cứ như thể cái anh ta “Trộm” không phải là một mẩu bánh mì mà là thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy.
Nghiêm Kiều: “Ba Ninh Thư ngoại tình.”
Đây là những gì trước đây Ninh Thư đã nói với anh khi ở trong phòng dụng cụ của trường, ba cô ngoại tình với một người phụ nữ ngực lớn, vì vậy mẹ Ninh Thư vô cùng căm ghét những người phụ nữ ngực lớn, nên cô mới phải chọn cách mặc áo nịt ngực. Nhưng vấn đề này tạm thời không phải là mấu chốt, điểm mấu chốt là chuyện khác. Hôm nay, sau bữa trưa tại nhà Ninh Thư, Từ Mỹ Lan nhận một cuộc điện thoại ở trường, nghe nói có một nữ sinh lợi dụng ngày nghỉ cuối tuần không có ai nên lẻn vào văn phòng để nhìn trộm bài thi, nhằm đối phó với đợt thi giữa kì sắp tới. Thái độ của Từ Mỹ Lan rất cứng rắn, bà ta yêu cầu đuổi học nữ sinh đó, mà không thể hiện chút sắc thái tình cảm nào cả. Bà ta chế nhạo trong điện thoại rằng, mới còn nhỏ thì ăn trộm đề thi, lớn lên sẽ thành tên bắt cóc.
Lúc đó, Ninh Chấn Lâm đang làm việc trong phòng nghe thấy vậy, vẻ mặt ông ta rất bình tĩnh, mở cửa rời đi cho tới khi anh và Ninh Thư ra về vẫn không thấy quay lại.
Triệu Vũ Kiệt rất lâu không lên tiếng, đối với mẹ Ninh Thư mà nói, bản chất của trộm cắp vặt với bắt cóc người chẳng khác nhau là mấy, bà ta căm hận kẻ trộm tới mức không thể dung tha.
“Anh Kiều, điều anh cần đối mặt bây giờ là một câu hỏi trắc nghiệm kinh điển, nếu em trai của anh là em và vợ anh cùng lúc rơi xuống sông, thì anh sẽ cứu ai?”
Nghiêm Kiều: “Hỏi thừa, đương nhiên là cứu vợ rồi.” =))))
Triệu Vũ Kiệt ôm chặt lồng ngực, đau lòng nói: “Tôi biết mà, tôi biết ngay mà, cậu là cái đồ không có lương tâm, đồ ngoại tình, có mới nới cũ.”
Một lúc sau, cả hai thản nhiên quay lại phòng bao, có ai hỏi thì đều trả lời là đang nói chuyện ly hôn.
Sau bữa tối, Tôn Hiểu Thiến về nhà, La Minh quay lại tiệm xăm hình, Nghiêm Lễ nói muốn đi tìm bạn học chơi, tối nay không về nhà.
Triệu Vũ Kiệt lại ngồi xổm ở cửa Thanh Nịnh, nhìn theo bóng lưng đang dần xa của Ninh Thư và Nghiêm Kiều, trong lòng rối bời không yên, luôn cảm thấy chuyện xảy ra năm đó giống như quả bom hẹn giờ. Còn công tắc thì nằm ngay dưới chân anh ta, không cẩn thận là lập tức phát nổ.
Ninh Thư và Nghiêm Kiều đi về phía Vĩnh Ninh Lý. Thời tiết hôm nay không tệ, vẫn lạnh, nhưng đỡ hơn hôm qua một chút, đến mặt trăng cũng tròn và sáng hơn. Ninh Thư rất vui vẻ, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười. Cô cảm thấy bàn tay đang buông thõng của mình bị ngón út của người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng móc lấy, vì hơi nhột nên cô liền tránh đi. Nhưng anh đã kịp nắm chặt lấy cả bàn tay cô. Bàn tay của anh to lớn, bao bọc lấy bàn tay cô, vừa khô vừa ấm. Anh thường đút tay cô vào túi áo, để sưởi ấm, đây không phải lần đầu tiên anh nắm tay cô, nhưng lần nào cũng khiến trái tim cô loạn nhịp.
Hai người không ai nói chuyện, tay nắm tay đi về phía trước. Dường như không hài lòng với việc nắm trọn bàn tay cô thế này, anh lại đan các ngón tay mình vào tay cô, mười ngón tay siết chặt vào nhau.
Anh quay đầu nhìn cô: “Lòng bàn tay em đổ mồ hôi rồi.”
Cô cúi đầu nhìn xuống mũi chân: “Anh cũng vậy mà.”
Anh hỏi: “Có thích anh nắm tay không?”
Cô gật đầu: “Thích.”
Đột nhiên, cô cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, giống như bị ấn phải nút quay chậm vậy, cô cảm nhận được ngón tay của mình và của anh đang áp vào nhau, mỗi bước đi lại nhẹ nhàng xoa lên da thịt cô. Lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mọi ngày đi hết phố Thiên Đường phải mất bảy, tám phút, lúc này cứ ngỡ như mới vài giây đã đi hết cả quãng đường. Cô hận không thể kéo dài con đường này ra một chút.
Nghiêm Kiều lại hỏi: “Có thích tay anh không?”
Ninh Thư siết chặt các ngón tay Nghiêm Kiều, thấp giọng nói: “Thích.”
Nghiêm Kiều giơ tay lên, nắm lấy tay Ninh Thư, sau đó đưa đến trước mặt Ninh Thư, âm thanh khàn khàn: “Ngón tay của anh rất linh hoạt.”
Tất nhiên là Ninh Thư không hiểu, cứ nghĩ rằng anh đang tự luyến: “Ngón tay của anh linh hoạt vậy có thể đan được áo len không?”
Nghiêm Kiều mỉm cười: “May quần, đan áo đều không làm được, nhưng có thể làm cái khác.” =))))
Anh dựa vào người cô, cúi xuống ghé sát bên tai cô, thì thầm nói một câu.
Khuôn mặt Ninh Thư đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô lắp bắp: “Anh...Con người anh sao lại thế này cơ chứ?”
Nói xong, cô vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi bàn tay của tên lưu manh này. Nhưng anh lại càng nắm chặt hơn, cô thấp giọng mắng một câu: “Nhẹ thôi, anh làm em đau.”
Sau khi cô nói xong câu này, anh hơi khựng lại một chút, sau đó thực sự thả cô ra.
Giọng nói người đàn ông trở nên trầm thấp, khàn khàn: “Chạy đi, chạy càng nhanh càng tốt, nếu không anh sợ không khống chế được bản thân, sẽ thực sự làm em đau đó.”
Lần này, Ninh Thư đã phản ứng lại được, cô nhấc chân muốn chạy.
Nhưng lại bị Nghiêm Kiều tóm cổ lôi lại: “Đừng chạy, có chạy cũng không thoát được đâu, đứng đây đợi một lát, anh đến cửa hàng tiện lợi mua vài thứ.” =))))
Nghiêm Kiều bước vào cửa hàng tiện loại, lấy một phong kẹo cao su sau đó lấy điện thoại ra thanh toán tiền. Sau đó, lại vô tình nhìn thấy hộp bao cao su bên cạnh.
Nhân viên bán hàng gọi: “Anh gì ơi?”
Nghiêm Kiều định thần lại, đưa mã thanh toán ra, rồi cầm kẹo cao su rời đi. Anh đẩy cửa kính ra, liền thấy Ninh Thư vẫn đang đứng yên bên đường chờ mình. Cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt chỉ bằng lòng bàn tay, đôi mắt to tròn trong veo, ngây thơ và đôi môi hồng nhạt tự nhiên, rất tương xứng với độ tuổi của cô, thậm chí còn trẻ hơn tuổi đôi chút. Anh bất lực khinh thường chính mình, Triệu Vũ Kiệt mắng anh là cầm thú, xem ra anh ta mắng thật đúng.
Ninh Thư nhìn thấy Nghiêm Kiều: “Sao đột nhiên lại mua kẹo cao su?”
Nghiêm Kiều nắm lấy tay Ninh Thư bỏ vào túi áo sưởi ấm cho cô: “Vì vừa rồi uống rượu, mùi rất khó chịu.”
Ninh Thư: “Vậy anh về nhà đánh răng đi.”
Nghiêm Kiều: “Không chịu được đến nhà.”
Họ đã đi hết phố Thiên Đường, rẽ vào khu Vĩnh Ninh Lý, chỉ năm phút nữa là đến nhà.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều: “Có phải anh muốn hôn em không?”
Nghiêm Kiều mỉm cười: “Bị em phát hiện rồi à, biểu hiện của anh rõ ràng vậy sao?”
Ninh Thư cúi đầu, thấp giọng nói: “Anh đến gần em là em cảm nhận được rồi, hô hấp của anh thay đổi rất rõ.”
Nghiêm Kiều ném chiếc kẹo cao su vừa nhai được mấy miếng đi, đi đến phía trước Ninh Thư: “Vậy em có cho anh hôn không?”
Ninh Thư đỏ mặt nhìn anh chằm chằm: “Nếu em nói không cho, thì anh có ngừng hôn không?”
Nghiêm Kiều: “Tất nhiên là không.”
Ninh Thư: “Vậy anh còn hỏi làm gì?” Cô nói xong liền bỏ chạy.
Ninh Thư chạy một mạch đến cổng nhà, cô quay đầu lại nhưng không thấy bóng dáng Nghiêm Kiều đâu, cô mở cửa vào nhà, đợi thêm mấy phút nhưng vẫn không thấy anh.
Cô bắt đầu hoảng sợ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Đang định quay lại tìm thì bất ngờ bị anh ôm chặt từ phía sau. Anh cúi xuống, hơi thở phả bên tai cô, nóng đến mức khiến vành tai bỏng rát.
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng trầm thấp: “Ninh Ninh, làm bạn gái anh được không?”
Ninh thư quay đầu lại nhìn Nghiêm Kiều, cô chưa kịp lên tiếng thì nụ hôn của anh đã rơi xuống. Anh dùng một tay ôm eo cô, tay còn lại giữ chặt sau gáy cô, năm đầu ngón tay xuyên qua mái tóc, anh hôn lên môi cô, rồi chuyển sang mi mắt, đến tai rồi xuống cổ.
Sự cám dỗ dịu dàng đã biến thành tham lam, hô hấp dồn dập thôi thúc người anh cướp lấy, không khí xung quanh bỗng như ngưng đọng. Anh cảm nhận được cơ thể cô khẽ run, bờ môi nếm được chút hơi nóng, anh nghe thấy tiếng thút thít nhỏ phát ra từ miệng cô.
Trong cơn ý loạn tình mê, anh chợt bừng tỉnh, có chút hoảng sợ, nói xin lỗi cô: “Anh xin lỗi, là anh quá nóng vội, đừng khóc.”
Cô ôm lấy cổ anh, hôn anh: “Nghiêm Kiều, đừng bao giờ thay lòng đổi dạ, có được không?”
Anh ôm chặt cô vào lòng, giúp cô ngừng run rẩy, trong lòng vừa mềm mại vừa đau xót: “Anh thề...”
Cô lập tức lấy tay che miệng anh lại, sau đó nhìn vào mắt anh: “Đừng thề, nếu nhỡ bị sét đánh thật thì làm thế nào?”
Nghiêm Kiều bật cười: “Thương anh à?”
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Nếu anh thực sự thay lòng đổi dạ, cặp kè với người phụ nữ khác, sau đó bị sét đánh, chẳng phải một phát chết ngay à?”
Anh ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng nói: “Không cam lòng để anh chết phải không?”
“Không phải.” cô tiếp tục kết thúc điều vừa nói: “Em thấy bị sét đánh chết không bằng bị ngàn mũi dao đâm, như thế sẽ khiến anh chết thật từ từ, cũng đau đớn hơn một chút.”
Anh cúi đầu, cắn lên môi cô một cái, sau khi cắn cô đau, mới mắng một câu: “Đồ hư hỏng.”