Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 102: Chương 102: Chương 100




Đoàn tàu lao nhanh về trước, toa xe liên tục rung lắc kèm theo âm thanh xình xịch mỗi khi di chuyển.

Mặt Ôn Giản Ngôn sầm xuống. Hắn vung tay gạt bỏ lớp trứng ếch treo bên ngoài kết giới, nhanh chóng rời khỏi toa xe trước mặt, tìm một khoảng trống tạm thời chưa bị ô nhiễm bởi chất dịch nhầy gần phòng trưởng tàu.

Đúng lúc này, âm thanh máy móc lạnh lẽo chợt vang bên tai:

[Streamer cấp D… xoẹt xoẹt… nhiệm vụ đang được ban hành… xoẹt xoẹt…]

Ôn Giản Ngôn giật mình.

Chờ đã?

Dường như hình thức ban hành nhiệm vụ cùng với âm thanh máy móc xoẹt xoẹt giống bị quấy nhiễu… có chút quen tai?

[??? Nhiệm vụ: Tìm kiếm đạo cụ mấu chốt???]

Sau vài giây, âm thanh máy móc của hệ thống dừng lại, chỉ còn một sự im lặng chết chóc bên tai.

Ôn Giản Ngôn chậm rãi nheo hai mắt.

Hắn quá quen thuộc với thứ gọi là “nhiệm vụ hệ thống”.

Lần cuối cùng hắn nhận được nhiệm vụ tương tự là trong phó bản Trường cấp ba Đức Tài.

Khi đó phó bản sắp đến hồi kết nhưng hắn lại bị kéo vào không gian trong gương, không những không thể rời đi mà còn không thể sử dụng hoặc mua đạo cụ. Giữa không gian được lấp đầy bởi bóng tối, âm thanh giống hệt hệ thống văng vẳng bên tai.

Trong hoàn cảnh ấy, hắn không còn lựa chọn nào ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ.

Chính vì nhiệm vụ “trao đổi dịch thể” khốn nạn kia mà Ôn Giản Ngôn đã đánh thức tên “Đức Cha” chết tiệt, tự rước cho mình một phiền phức lớn.

Nghĩ đến những chuyện không hay xảy ra sau đó, Ôn Giản Ngôn nhịn không được hơi ngứa răng.

Khốn kiếp, nếu biết tương lai mọi chuyện sẽ phát triển thành như này thì lúc ấy hắn nên nghĩ cách giết chết tên đang say ngủ kia. Cho dù không chết cũng phải xiên thêm mấy dao giải hận.

Hắn hít sâu một hơi kìm nén lửa giận trong lòng.

Tuy nhiên mọi chuyện vẫn phải xác nhận.

Nghĩ vậy, Ôn Giản Ngôn móc điện thoại từ trong túi ra rồi mở ứng dụng Ác Mộng.

Không ngoài dự đoán, bên dưới nhiệm vụ tuyến chính có thêm một nhiệm vụ được đánh dấu [???].

Chẳng qua bởi vì không phải nhiệm vụ chủ tuyến cũng không phải nhiệm vụ tuyến phụ nên rất khó đoán liệu hắn có thể nhận được phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là nếu không hoàn thành nhiệm vụ có bị hệ thống xóa bỏ hay không.

Nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình, Ôn Giản Ngôn nheo mắt trầm ngâm.

Quả nhiên khi phó bản Trường cấp ba Đức Tài sắp kết thúc, lý do khiến hắn nhận được nhiệm vụ kỳ lạ là vì Vu Chúc.

Cho nên… là do những nhiệm vụ này tự ý xâm nhập hệ thống ban hành hay là vô tình tác động vào hệ thống?

Rất khó để nói.

Tuy nhiên bản thân Ôn Giản Ngôn nghiêng về vế sau hơn.

Rốt cuộc, mặc dù hiện tại nhiệm vụ tìm kiếm mảnh vỡ linh hồn đúng là từ miệng Vu Chúc nói ra, song trước khi ban hành nhiệm vụ, Vu Chúc không chỉ ở trong trạng thái linh hồn tàn khuyết mà còn vẫn đang say ngủ. Ôn Giản Ngôn không tin đối phương sẽ chủ động xâm nhập hệ thống khi có ý thức.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi tắt màn hình điện thoại, nắm chặt lòng bàn tay.

Cho dù thế nào, ít nhất bây giờ hắn đã xác nhận được một điều. Chỉ bằng việc y có thể thông qua hình xăm xâm nhập không gian hệ thống và ảnh hưởng đến việc tuyên bố nhiệm, có lẽ sự tồn tại của “Đức Cha” Vu Chúc là độc nhất vô nhị trong toàn Ác Mộng… Ít nhất với sự hiểu biết của hắn về Ác Mộng, tạm thời còn chưa tìm thấy vị Boss thứ hai nào thần thông quảng đại giống y.

Mà hắn, mặc dù không hiểu vì sao lại trở thành “giáo chủ” duy nhất của y, nhưng bất kể là về đãi ngộ hay địa vị đều thật sự không xứng với danh hiệu này.

Không chỉ thời thời khắc khắc lo lắng sẽ biến thành thức ăn mà còn phải thay đối phương thức bán mạng làm việc.

… Hơn nữa còn chẳng có thù lao!

Quá quắt vãi chưởng!

Nghĩ vậy, Ôn Giản Ngôn không khỏi tức trợn tròn mắt.

Vốn dĩ thực hiện nhiệm vụ tuyến chính trong phó bản cấp A đã rất khó khăn, dù là hạng mục trò chơi nào đi chăng nữa cũng giống như việc diễn xiếc trên dây, chỉ cần sơ sẩy chút thôi sẽ bị lao đầu xuống vực thẳm, vạn kiếp bất phục.

Kết quả nhiệm vụ tuyến chính còn chưa hoàn thành được mấy mà bây giờ lại có thêm một nhiệm vụ!

Còn là loại không hoàn thành sẽ bị ăn luôn nữa.

Đúng là xúi quẩy.

Tuy nhiên, lúc trước khi ở trong mê cung gương nhận được nhiệm vụ…

Mặc dù khi ấy hắn bị dọa sợ gần chết, nhưng phải nói rằng không phải Ôn Giản Ngôn không dự đoán được chuyện kia.

Nếu đối phương chủ động tới tìm hắn, vậy thì chắc hẳn y còn ẩn giấu mưu đồ.

Liên hệ với vị trí lúc đó của Vu Chúc, thật ra trong lòng Ôn Giản Ngôn đã loáng thoáng có khái niệm mơ hồ.

Rốt cuộc, mặc dù đối phương vẫn có thể xuyên qua gương, thậm chí là khống chế bóng đen kéo hắn vào một chiều không gian khác, song cơ thể y lại không có cách nào rời khỏi gương.

Sau khi chú ý tới điểm này, một suy đoán nhanh chóng hiện lên dưới đáy lòng Ôn Giản Ngôn.

Dù rằng đối phương là Boss mạnh nhất hắn từng gặp, nhưng trong phó bản và không gian hệ thống, chắc chắn đối phương không phải tồn tại mà không có hạn chế nào.

Bởi vậy, mặc dù mối thù của họ đã kết trong phó bản Trường cấp ba Đức Tài, song mãi đến khi lưu lại ấn ký trên thân thể hắn thì Vu Chúc mới có thể thông qua giấc mộng tiến vào không gian hệ thống, bao gồm cả lần định vị hắn trong Công viên Giải trí Mộng Ảo.

Những lần chạm trán trong các phó bản sau đó cũng dần chứng minh suy đoán của Ôn Giản Ngôn.

Trong hai phó bản Trường cấp ba Đức Tài và Tiểu khu An Khang, chính trong bản đồ có giấu mảnh gương phong ấn mảnh vụn linh hồn Vu Chúc. Còn trong phó bản Bệnh viện Phúc Khang, tuy đến lúc này Ôn Giản Ngôn vẫn chưa hoàn toàn xác định được nguyên nhân vì sao đối phương lại xuất hiện, nhưng từ việc hắn đâm vào tim viện trưởng khiến y biến mất…

Chắc hẳn không phải điều kiện phụ nào cũng có thể đạt thành sự hiện diện của đối phương.

Ít nhất từ tin tình báo trong tay Ôn Giản Ngôn, nếu Vu Chúc muốn xuất hiện trong phó bản thì nhất định phải có “môi giới”.

Cho dù là mảnh gương phong ấn linh hồn hay là cơ thể NPC viện trưởng thì đều nhất định phải có vật “môi giới”, bằng không, vô luận đối phương có thân phận đặc thù cỡ nào trong Ác Mộng, thực lực có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không thể tùy ý xuất hiện ở bất cứ nơi nào.

Và nếu thiếu vật “môi giới”, sức mạnh của y sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Ví dụ như trong phó bản hiện tại, hiển nhiên phạm vi sức mạnh Vu Chúc bị giới hạn trong mê cung gương, hoặc mở rộng hơn một chút cũng tức là trong công viên Thư giãn. Mặc dù vậy, trong trường hợp không có phương tiện môi giới, y vẫn không thể dùng chân thân xuất hiện trong phó bản, cùng lắm chỉ là hư ảnh trong gương mà thôi.

Sau khi nhận ra đối phương không phải thực thể, Ôn Giản Ngôn không còn sợ hãi như trước.

Là một kẻ lừa đảo với bản chất khó dời, hắn ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm cơ hội để giành lợi thế cho sự sống còn của mình.

“Đương nhiên, nguyện vọng của Ngài chính là sứ mệnh của tôi. Vì Ngài, tôi nhất định sẽ tìm ra mảnh vỡ linh hồn, cố gắng hết sức khôi phục vinh quang cho Ngài.”

Giữa không gian toàn là gương, cơ thể chịu sự khống chế của thiếu niên tỏ rõ thái độ phục tùng. Miệng lưỡi của hắn dẻo quẹo, bất kể cử chỉ hay ngôn từ đều không có gì bắt bẻ.

Sau khi nịnh nọt xong, Ôn Giản Ngôn cẩn thận dẫn dắt vào chủ đề chính.

“Vậy, rốt cuộc Ngài có biết mảnh vỡ linh hồn của mình nằm ở đâu không? Hoặc có gợi ý nào về phạm vi chứ?”

Song câu trả lời của Vu Chúc lại vô cùng đáng giận.

Y mặc kệ Ôn Giản Ngôn tự giải quyết.



Ôn Giản Ngôn: “.”

Ha ha, con mẹ mày.

Vẻ mặt hắn không mảy may thay đổi, vẫn là thái độ cung kính tuân theo, giống như tín đồ mẫu mực nhất thiên hạ: “Cảm ơn Ngài đã tin tưởng năng lực của tôi. Nhưng Ngài biết đấy, diện tích bản đồ phó bản thật sự quá rộng, hơn nữa thời gian cũng vô cùng hạn chế…”

Ôn Giản Ngôn trộm nhìn từ khe hở hàng mi, tiếp tục nói bằng giọng điệu hết sức khó xử:

“Nếu không có manh mối hoặc bất kỳ cơ sở phán đoán nào, vậy thì tôi phải làm sao để vừa hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính vừa tìm kiếm mảnh vỡ linh hồn của Ngài trong công viên giải trí lớn thế này? Phải nói sao nhỉ… đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng.”

Hắn hít sâu một hơi, đoạn ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi bất chấp tất cả nói:

“Chi bằng bây giờ Ngài ăn thịt tôi luôn đi!”

“…”

Ôn Giản Ngôn nhắm tịt hai mắt, thả nhẹ hô hấp, lo lắng chờ đợi.

Tất nhiên sẽ không có chuyện hắn mặc người khác ăn tươi nuốt sống. Nếu cuối cùng đối phương vẫn không cho hắn gợi ý nào, Ôn Giản Ngôn sẽ nhanh chóng khom lưng uốn gối, cam đoan mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà không cần thông tin.

Đáy lòng hắn cảm thấy bất ổn.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Vu Chúc đại phát từ bi nhả ra cho hắn một chút tin tức.

Nếu đến gần mảnh vỡ linh hồn, chắc chắn dấu ấn trên bụng Ôn Giản Ngôn sẽ nhắc nhở hắn. Hơn nữa bởi vì đặc thù linh hồn của y, mảnh vỡ sẽ không xuất hiện ở nơi dễ lấy… ít nhất nó cũng liên quan đến thông tin cốt lõi của phó bản.

Đương nhiên đây không phải nguyên văn lời Vu Chúc, mà là kết luận cuối cùng Ôn Giản Ngôn phân tích được từ đám gợi ý ít ỏi của đối phương.

Tuy nhiên, việc Vu Chúc sẵn sàng tiết lộ thông tin đã được coi là khởi đầu tốt đẹp.

Vì thế Ôn Giản Ngôn được đằng chân lân đằng đầu, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước:

“Đúng rồi, Ngài coi, dù sao hiện giờ tôi cũng là giáo chủ duy nhất của Ngài…”

Mặc dù tư thế của tên lừa đảo kia rất nhún nhường, song ánh mắt đầy ranh mãnh lại hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt hắn:

“Tuy tôi không dám cầu xin uy năng của Ngài, nhưng thân là giáo chủ, nếu tôi cũng giống hệt những người bình thường khác thì chẳng phải sẽ làm tổn hại thân phận của Ngài sao?”

“Tôi biết mình không xứng đáng với sự che chở của Ngài, nhưng mà… một vài năng lực khác là điều giáo chủ cần có… cho nên có phải…”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“… Tôi thừa nhận mình đã coi thường tên lừa đảo.”

“… Tôi thừa nhận mình đã coi thường da mặt dày của tên lừa đảo.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đờ mờ, bàn về trình độ trâu bò thì streamer vẫn là trâu nhất… Đối diện nhìn hắn như hồ rình mồi, muốn thịt hắn luôn, còn hắn không những muốn có thông tin mà còn muốn bug, thật sự không hổ danh là hắn!”

“Cười muốn chết mất, sau này nếu ai dám nói tố chất tâm lý của chó lừa đảo không tốt tôi sẽ là người đầu tiên phản đối.”

“Mi sợ thật sao! Mi sợ cái rắm ấy! (Chỉ chỉ trỏ trỏ)”

“Mẹ nó, được hôm thành tâm lo lắng cho hắn mà thế này đây… Ha ha, hóa ra tôi mới chính là vai hề.”

Vu Chúc: “…”

Y cụp mắt xuống nhìn chăm chú vào nhân loại bị thu nhỏ hơn một cỡ so với trí nhớ.

Dưới sự trói buộc của bóng đen, hắn vẫn chịu sự khống chế, nom thật đáng thương và không có chút phản kháng nào. Nửa người dưới của hắn ngoan ngoãn dán vào mặt gương, thân trên bị buộc phải ngả về sau, vòng eo trắng nõn duỗi dài tạo thành đường cong mềm dẻo.

Hắn ngửa đầu, yết hầu mềm mại khẽ run, thoạt nhìn mong manh mà sợ hãi.

Tuy nhiên, đôi mắt hổ phách ẩn dưới hàng mi trông thật gian xảo và nguy hiểm, song cũng tràn đầy sức sống.

Vu Chúc nheo mắt, dục vọng lóe lên trong con ngươi màu vàng.

Đầu lưỡi lành lạnh liếm qua răng nanh rục rịch.

Đói.

“Như cậu mong muốn.” Y đáp.

Lòng Ôn Giản Ngôn vui mừng khôn xiết, ngẩng phắt đầu lên.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp hỏi rõ điều mình mong muốn là gì thì cả người đã bị xách lên một cách thô bạo, sau đó bị ném vào đống trứng ếch trong toa xe.

“…”

Nghĩ tới đây, Ôn Giản Ngôn không khỏi hít sâu một hơi dùng sức vuốt mặt.

Đừng tức, đừng tức, tức rồi sinh bệnh sẽ chẳng có ai chăm mày.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt, cẩn thận sắp xếp manh mối hiện có trong tay.

Trong mọi trường hợp, điều cần giải quyết bây giờ là hạng mục trước mắt.

Mặc dù giữa chừng bị kéo ra ngoài, thế nhưng hạng mục Tàu nhỏ điên cuồng vẫn chưa kết thúc trước khi hắn rời đi. Cho dù kế tiếp hắn muốn đi đến chỗ khác tìm kiếm mảnh vỡ linh hồn “Đức Cha” thì cũng phải rời chuyến tàu này trước mới được.

Muốn rời khỏi tàu phải gặp đồng đội của mình.

Nhưng…

Ôn Giản Ngôn lộ vẻ đăm chiêu.

Mặc dù kế hoạch trước đó của hắn bị quấy nhiễu, song nếu tính kỹ thì tình hình hiện tại thật sự có lợi cho hắn hơn. Dù sao đối với đám người đuổi giết hắn trước đó, hắn đã “chết” thật ở trong đường hầm thứ hai. Nếu lợi dụng tốt trạng thái này có thể mang đến hiệu quả rất tốt.

Theo một ý nghĩa nào đó, chuyện xấu do Vu Chúc làm bỗng hóa thành chuyện tốt.

Nếu đã như vậy, hắn không thể chủ động hiện thân trước mặt các streamer.

Tuy rằng điện thoại di động hệ thống phân phát cho phép đồng đội liên lạc với nhau, nhưng nó chỉ giới hạn những “đồng đội” đã hoàn thành việc tổ đội trước khi tiến vào phó bản, hoặc là hoàn thành phân phối trận doanh trong đoàn chiến. Mà streamer hành động tạm thời với hắn như Vân Bích Lam không được hệ thống công nhận là “đồng đội”, nếu muốn liên lạc với đồng đội tạm thời thì hắn chỉ có thể mua đạo cụ liên quan trong cửa hàng cấp C.

Mặc dù tự xưng là streamer cấp C, song trên thực tế Ôn Giản Ngôn chỉ là streamer cấp D.

Hơn nữa nếu bốn đồng đội của hắn cùng nhau rời khỏi toa xe và quay trở về với mục đích nào đó thì rất có thể sẽ khiến mấy kẻ đuổi giết nghi ngờ.

Trong trường hợp đó…

Ôn Giản Ngôn cụp mắt nhìn điện thoại di động trên tay, khóe môi nhếch lên thành một độ cong nho nhỏ.

*

“Rì rì…”

Điện thoại di động của Văn Nhã rung lên.

Cô thoáng sửng sốt.

… Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vì sao lại có người muốn liên lạc với cô?

Văn Nhã ngẩng đầu, xác nhận phụ cận không có người nào chú ý đến mình mới móc điện thoại từ trong túi ra.

Sau khi nhìn thấy tên người gửi tin trên màn hình, đồng tử của cô bỗng co lại.

… “Tin nhắn trong đội.”

Hiện tại tiểu đội Vĩnh Trú tiến vào phó bản chỉ còn hai người là cô và Lilith, ngoài hai người họ… cũng chỉ còn lại người mới mạnh nhất thần bí.

Nhưng mà sau khi tiến vào phó bản, đối phương chưa hề liên lạc với họ lần nào, giống như biến mất không có chút tin tức gì.

Văn Nhã nghĩ đến khả năng đối phương đã chết, và xác suất xảy ra điều này cũng không nhỏ.

Xét cho cùng, ngay cả khi được xưng là người mạnh nhất thì hắn cũng chỉ là một lính mới từng trải qua ba phó bản. Lần này bọn họ được phân phối vào phó bản cấp A đáng sợ, cho dù là tiểu đội thân kinh bách chiến cũng không dám chắc có thể toàn mạng đi ra chứ đừng nói đến một người vừa mới tiến vào Ác Mộng.

Xác suất của khả năng này tăng dần theo thời gian.

Mỗi khi nghĩ đến điều ấy, Văn Nhã sẽ cảm thấy vô cùng tiếc hận.

Dù sao lý lịch của tên người mới thật sự quá kinh diễm.

Ít nhất ở trong ấn tượng của cô, không người mới nào ngoài hắn đạt được thành tích như vậy.

Nếu hắn không quá tự phụ và chọn cấp A ở trong phó bản thứ tư, thì có lẽ sau một khoảng thời gian trải nghiệm, chắc chắn hắn sẽ trở thành streamer cao cấp mà toàn bộ Ác Mộng đều hướng tới…

Đáng tiếc…

Chẳng qua, cô thật sự không ngờ đối phương lại gửi tin nhắn cho mình sau khi phó bản mở hơn năm tiếng.

Văn Nhã hít sâu một hơi trấn định tâm tình, chậm rãi ấn mở tin nhắn.

Chỉ có bốn từ ngắn ngủi:

“Đến toa xe đầu.”

Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn, Văn Nhã không khỏi hít sâu một hơi.

… Người mới không chỉ không chết mà còn ở chung hạng mục với họ!

Hắn sẽ là ai?

Kể từ khi bước vào hạng mục, khuôn mặt của tất cả các streamer cô có ấn tượng lần lượt hiện lên trong đầu, song vẫn không thấy manh mối gì cả.

Tuy nhiên, Văn Nhã cũng có thể đoán được lý do vì sao đối phương lại lựa chọn cách không liên lạc với họ.

Bởi vì đội ngũ trước đó của họ có quá nhiều người, hơn nữa còn có ba người không đeo phụ kiện đã thỏa thuận trước khi vào phó bản. Việc hắn lựa chọn không đến bắt chuyện với họ cũng là điều rất dễ hiểu.

Vậy thì… vì sao bây giờ hắn lại đổi ý?

“Đúng rồi,”

Văn Nhã cất điện thoại di động về túi, quay đầu nhìn Vân Bích Lam, làm như vô tình nói: “Chúng tôi sẽ đi lục soát các toa xe khác xem có manh mối nào không.”

Vân Bích Lam cũng không nghĩ nhiều, cô gật đầu: “Được.”

Văn Nhã quay đầu vẫy tay với Lilith.

Lilith sửng sốt trong giây lát, sau đó nhanh chóng chú ý đáy mắt lóe lên thần sắc bất thường của đồng đội mình.

Dường như hiểu ra gì đó, cô gật đầu rồi nhanh chóng đuổi theo.

Hai người cẩn thận tránh đống trứng ếch, cùng nhau rảo bước về phía toa xe đầu tiên.

“Người mới đã liên lạc với tôi.” Văn Nhã hạ nhỏ giọng nói.

“!”

Lilith thoáng trợn trừng mắt: “Hắn, hắn cũng đang ở trên chuyến tàu này?”

Văn Nhã gật đầu: “Có lẽ là vậy.”

“Vậy mà hắn còn sống được tận đến bây giờ… Thật sự không thể tin nổi.” Lilith thán phục nói: “Bảo sao cấp trên cứ muốn chúng ta đào hắn về đội bằng mọi giá, thậm chí còn phái cả em đến đây.”

Cô nheo mắt khẽ mỉm cười.

Dưới sáng sáng lập lòe ngoài đoàn tàu, Lilith da trắng như tuyết môi đỏ như son mị nhãn như tơ. Thiên phú quyến rũ mang đến hào quang ưu việt, biến cô trở nên cực kỳ mê đắm lòng người:

“Tất nhiên, nếu hắn thật sự giống với loại người cấp trên từng dặn thì sẽ không thành vấn đề.”

Càng tiến về trước, trứng ếch và chất nhầy càng nhiều, gần như không có chỗ để đặt chân. Hai người phải nhanh chóng mua đạo cụ lồng bảo vệ để ngăn chặn đám ấu trùng dị chủng đang liên tục bơi về phía mình.

Chẳng mấy chốc toa xe đầu tiên đã xuất hiện trước mặt.

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

Nếu đối phương không nói dối trong tin nhắn, vậy thì chắc hẳn hiện tại hắn đang ở chỗ này.

Không hiểu vì sao bọn họ bỗng cảm thấy hơi hồi hộp.

Văn Nhã hít sâu một hơi, vươn tay đè tay nắm cửa trước mặt xuống.

Chất nhầy từ trên đỉnh đầu rỏ xuống lồng chắn quanh cơ thể họ, sau đó trượt xuống dưới đất, tạo ra âm thanh lộp bộp nhớp nháp theo bước chân.

Độ bao phủ chất nhầy trong toa xe thứ nhất gần như đạt tới 80%, phần lớn khu vực đều bị trứng ếch lúc nhúc bao trùm. Cũng chính bởi vì lý do ấy mà sau khi trải qua đường hầm thứ hai, toàn bộ streamer phải rời khỏi khu vực này. Rốt cuộc, mặc dù có thể sử dụng đạo cụ lồng chắn nhưng không phải ai cũng gánh vác được chi phí chi trả liên tục để mua đạo cụ.

Nơi duy nhất có độ bao phủ chất nhầy thấp là một khoảng trống gần phòng trưởng tàu.

Cửa sổ toa xe rộng mở, làn gió vù vù thổi vào bên trong, tấm rèm được vén lên bay phấp phới.

Thiếu niên ngồi trên chiếc ghế sạch sẽ duy nhất, dựa lưng vào bên cửa sổ, trầm ngâm ngắm nhìn phong cảnh ngoài kia. Đường nét khuôn mặt của hắn sắc sảo nhu hòa, ánh sáng đứt quãng từ ô cửa sổ chiếu vào mặt hắn, nếu không phải đám trứng ếch nhớp nháp xung quanh vẫn còn nhúc nhích thì hình ảnh này đẹp tuyệt như đang quay phim.

“May quá, cậu vẫn ổn.”

Hai mắt Lilith sáng ngời, cô chạy ào qua chỗ hắn: “Tôi biết mà.”

Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Giản Ngôn vẫn còn sống, nét mặt Văn Nhã bỗng buông lỏng.

Xem ra suy đoán của Vân Bích Lam là chính xác, đối phương chỉ vì nguyên nhân nào đó nên mới biến mất trong khoảng thời gian ngắn ngủi chứ không phải gặp nguy hiểm gì.

Mặc dù Văn Nhã từng kết thù với hắn, song trải qua thời gian gắn bó trong phó bản này, sự thù hận cùng cơn phẫn nộ mạnh mẽ đã dần phai nhạt, thậm chí còn bị tán thưởng và thiện cảm thay thế. Dù rằng không nói ngoài miệng, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Giản Ngôn, Văn Nhã vẫn bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Thật tuyệt.

Cô biết kẻ có thể đùa giỡn cả đội đỏ trong phó bản sẽ không chết dễ dàng như vậy.

Tuy nhiên…

Văn Nhã nhíu mày nhìn quanh một lượt, tìm kiếm bóng hình của người thứ hai.

Và cô đã thất bại.

Phóng mắt nhìn quanh chỉ có mình Ôn Giản Ngôn ngồi ở toa xe thứ nhất, cả toa xe không có bất kỳ chỗ nào để ẩn núp, huống hồ còn là một streamer cường tráng cao gần hai mét.

Chẳng lẽ…

Là vì đối phương nhận ra trong toa xe đầu còn có người khác nên rời đi trước rồi sao?

“Này…”

Văn Nhã nhìn Ôn Giản Ngôn, mở miệng hỏi: “Cậu thấy chỗ này còn người khác không…”

Cô quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.

Một giây sau, giọng nói của cô đột nhiên ngưng bặt, tất cả những lời muốn nói đều bị kẹt trong cổ họng.

Văn Nhã khó tin trợn tròn hai mắt, ánh mắt dần dần trượt từ khuôn mặt của Ôn Giản Ngôn trượt xuống, cuối cùng dừng trên cổ áo đối phương.

Ở đó cài một bông hoa diên vĩ nho nhỏ.

Giống hệt với phụ kiện đang cài trên cổ áo cô.

Hay nói chính xác, trước khi tiến vào phó bản bọn họ đã cài xong… đây là dấu hiệu nhận biết mà họ đã thỏa thuận trước.

Phút chốc, trong đầu như có tia sáng lóe lên, soi rọi cả bầu trời tăm tối.

Vô số manh mối đứt đoạn được liên kết với nhau trong nháy mắt, tạo thành một luồng thông tin khổng lồ khiến não Văn Nhã ngừng hoạt động trong giây lát.

Cô nhìn chằm chặp thiếu niên cách đó không xa, trợn mắt cứng mồm, âm thanh khô khốc giống như bóp nghẹt thoát ra khỏi cổ họng:

“Cậu, cậu…”

Ôn Giản Ngôn thu hồi tầm mắt rồi nhìn về phía hai người cách đó không xa. Dường như nhận ra gì đó, hắn nhìn đồng đội đang đứng sững người, sau đó thong thả đứng lên:

“Chúng ta lại làm quen lần nữa nhé.”

“Ôn Giản Ngôn, streamer mới.”

Thiếu niên nheo đôi mắt màu hổ phách, khóe môi nhạt màu nhếch lên lộ nụ cười nhợt nhạt:

“Lần đầu gặp mặt, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Thành:?

Sao lời này nghe quen tai thế nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.