Ngay khi Ôn Giản Ngôn vừa dứt lời, những vết phồng rộp căng phồng trên người thi thể lập tức nổ tung, vô số dịch nhầy trào ra bên ngoài.
Tựa như quả bóng bay bị xì hơi, làn da xác chết xẹp xuống.
Một hình người quái lạ được bao bọc bởi làn da nhớp nháp. Dưới tác dụng của chất nhầy, lớp da người kia nhợt nhạt mềm mại giống như tờ giấy bị ngâm trong nước lâu ngày, dễ dàng bong ra từng lớp.
Xột xoạt, xột xoạt.
Những mảng da vụn bong tróc rơi xuống dưới chân.
Chẳng mấy chốc, một hình “người” mới đã xuất hiện tại chỗ.
Da trên người nó mang màu trắng bệch nhớp nhúa, tay chân và thân hình đều dài ngoằng, không có đặc điểm giới tính. Mặc dù khuôn mặt cũng có mắt mũi, song tất cả lại khô khan và cứng đờ, tròng mắt mềm mại cũng hơi phồng lên và lồi ra.
Con ngươi của nó đảo quanh, sau đó từ từ dừng lại trên người mấy kẻ cách mình không xa.
“Chào mừng du khách… đến với… Công viên Giải trí Mộng Ảo…”
Giọng nói của nó như bị mắc nghẹn cứng đờ, nghe qua có vẻ không được lưu loát, giống như đứa trẻ sơ sinh đang bập bẹ nói, lại cũng giống như một con rô bốt được lập trình hướng dẫn cụ thể: “Tuy nhiên… du khách không được tự ý nhìn trộm trang phục và lớp trang điểm của nhân viên.”
Gần như chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khả năng nói chuyện của nó ngày càng trở nên thành thạo.
Có vẻ càng ngày càng giống người sống.
“Bạn đã vi phạm luật của chúng tôi.”
Nó nói.
Khoảnh khắc nghe xong hai chữ “phạm luật”, Văn Nhã và Lilith bỗng nghẹt thở.
Không ai hiểu rõ hơn họ, cái giá của việc vi phạm quy định trong phó bản này đáng sợ cỡ nào, hoàn toàn không thể gánh vác.
“…”
Trong khi đó Ôn Giản Ngôn lại từ từ nheo mắt.
Trí nhớ của hắn trước giờ rất tốt, hầu như tất cả quy tắc từng xuất hiện dù là sau vé hay trong công viên hắn đều nhớ tất.
Và hắn cũng không nhớ trong quy tắc nào lại có điều này.
Tuy nhiên, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng nhận ra bây giờ là một cơ hội hiếm gặp.
Hiển nhiên “con ếch” là một trong những điểm mấu chốt của phó bản, nếu hắn muốn hiểu rốt những gì đã diễn ra trong phó bản thì nhất định phải hiểu được “ếch” là thứ gì.
Chẳng qua trước đó, bọn họ không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với những “con ếch” đã bị bại lộ danh tính trừ lần ở trong ngôi nhà ma ám.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng mở ứng dụng kích hoạt thiên phú.
[Đóa hoa đập tan hư ảnh -1]
“Chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”
Văn Nhã cảnh giác nhìn chằm chằm người ếch cách đó không xa, trầm giọng nói:
“Thiên phú của tôi còn chưa hết thời gian cool down, hiện tại chỉ có thể sử dụng đạo cụ.”
“Tôi cũng vậy…”
Lilith gật đầu, mặt hơi đanh lại: “Em có đạo cụ ẩn dạng tấn công trong ba lô, chị có cần không?”
“Được,” Văn Nhã hạ giọng đáp: “Chờ chút nữa nghe thấy khẩu lệnh của tôi…”
Trong số các đạo cụ của cửa hàng hệ thống, chiếm số lượng nhiều nhất là đạo cụ khống chế và bảo vệ tính mạng, đương nhiên cũng có một vài đạo cụ chỉ dẫn, thế nhưng đạo cụ công kích lại không có cái nào.
Streamer cũng lắm chỉ có thể dùng tích phân đổi dao nhỏ ở mảng vật dụng sinh hoạt. Mà mấy thứ như dao kéo không có tác dụng gì với đám quái vật, song chúng lại có thể khiến con người tàn sát lẫn nhau.
Chỉ những đạo cụ ẩn từ trong phó bản mới gắn thêm thuộc tính công kích.
Nói chung, ở trong Ác Mộng không có nhiều thiên phú và đạo cụ mang tính công kích… Từ góc độ nào đó mà nói, thiết lập này cũng chứng minh khẩu hiệu ác ý trong livestream.
Giải trí đến chết, khán giả là trên hết.
Phần lớn các đạo cụ giúp streamer có năng lực phản kháng và không gian giãy giụa nhất định, nhưng chúng lại không biến họ trở nên mạnh mẽ tới độ chẳng kiêng dè bất kỳ con quỷ nào trong livestream, như vậy mới mang đến độ kích thích và hiệu quả chương trình cao nhất.
“Không được.”
Tuy nhiên Văn Nhã còn chưa kịp làm gì đã bị Ôn Giản Ngôn đứng cạnh cắt ngang.
“Chúng ta mau đi thôi.”
Giọng nói hơi khàn của hắn mang theo vẻ nghiêm túc đáng lo ngại, quanh quẩn ở trong toa xe chật hẹp, khiến trái tim người nghe thắt chặt trong vô thức:
“Không cần đối kháng chính diện.”
Vẻ mặt của Ôn Giản Ngôn trở nên nghiêm nghị, ánh mắt rơi vào hàng chữ nhỏ bán trong suốt trên không trung:
[Ếch (trưởng thành): Chất dẫn gây ô nhiễm.
Con đường gây ô nhiễm: Cấy ghép quy tắc, quan sát trực quan.]
Hiển nhiên mức độ khó chơi của con ếch này đã tăng một bậc so với trứng ếch.
Một khi phương thức công kích của nó kết hợp với cơ chế ô nhiễm tinh thần thì sẽ trở nên cực kỳ khó chơi. Chỉ cần sơ sẩy chút thôi bọn họ sẽ bị nhiễm bệnh, rất khả năng sẽ rơi vào tình cảnh giống như anh Mập lúc trước. Đến khi ấy thì ngay cả đạo cụ thanh lọc cũng không cứu nổi họ.
Thậm chí ghê tởm hơn là, bọn họ không thể ngăn chặn những con đường ô nhiễm kia.
Khái niệm đầu tiên rất dễ hiểu, dù sao trong Ngôi nhà ma ám ở Khu Cảm giác mạnh, bọn họ suýt chút đã bị quy tắc giả mạo của con ếch giết chết, cho nên quy tắc cuối cùng của Công viên Giải trí mới là [Đừng tin con ếch].
Mà quan sát trực quan…
Ôn Giản Ngôn quét mắt nhìn quanh mặt đất, sau đó dừng tại chiếc mũ mèo rơi trong chất nhầy.
Bản thân lớp trang điểm và trang phục linh thú của công viên chính là một loại ngăn chặn.
Hay nói cách khác, thật ra bọn họ đã bị ô nhiễm tinh thần kể từ khi đối phương xuất hiện, chỉ là mức độ ô nhiễm còn chưa đủ sâu, cho nên vẫn chưa biểu hiện triệu chứng ra ngoài.
“Kéo dãn khoảng cách và đừng nhìn thẳng!”
Giọng Ôn Giản Ngôn chắc nịch hùng hồn:
“Đừng tin quy tắc sai lầm mà nó nêu ra! Đừng quên không nên tin vào con ếch!”
Văn Nhã và Lilith ngẩn người, sau đó liếc mắt nhìn nhau.
Từ dáng vẻ của Ôn Giản Ngôn, chắc chắn hắn đã biết được điều gì mà các cô không biết.
“Được, chúng tôi nghe cậu.”
Các cô gật đầu một cách dứt khoát, chạy khỏi toa xe đầu tiên theo hắn mà không ngoảnh đầu.
Thế nhưng vừa chạy tới điểm nối giữa hai toa xe, một âm thanh đinh tai nhức óc bỗng truyền đến…
“Cẩn thận!”
Văn Nhã quay đầu, đồng tử đột nhiên co lại.
Nghe thấy lời nhắc nhở sắc bén và khẩn cấp của cô, mọi người đồng loạt né sang bên cạnh.
Ngay giữa bọn họ là một chiếc lưỡi đỏ tươi nhớp nháp giống như một tấm cao su kéo dài, nhoáng cái đánh úp từ phía sau lưng, sau đó dính chặt lên tấm ván cửa trước mặt.
“Lách cách…”
Cánh cửa toa tàu bị kéo đóng lại, phát ra từng tiếng lách cách.
Xì xì xì xì.
Âm thanh chói tai như bị ăn mòn vang lên.
Chỉ thấy một chất lỏng nhớp nhúa nào đó chảy dọc theo chiếc lưỡi xuống dưới, chầm chầm chảy đến chỗ tay nắm cửa và ổ khóa, khiến những mảnh kim loại bị tan chảy hòa vào nhau.
Con đường rời khỏi toa tàu đã bị chặn.
Đệt!
Thấy tỉnh cảnh này, mọi người không khỏi thầm mắng trong lòng.
“Du khách không được tự ý nhìn trộm trang phục và lớp trang điểm của nhân viên.”
Người ếch bước từng bước về phía trước, chất lỏng dạng keo bán trong suốt dưới chân nó phát ra âm thanh dinh dính:”Bạn đã vi phạm luật của chúng tôi.”
“Tôi sẽ cầm chân nó.” Ôn Giản Ngôn tăng tốc độ nói. Đoạn, hắn bước nhanh đến chỗ cửa tàu, dừng mắt trên ổ kim loại phía trên:
“Hai người phải giữ cho cửa mở ra.”
“Được.” Văn Nhã và Lilith gật đầu.
Thời điểm kích hoạt đạo cụ màng ngăn, ánh mắt Ôn Giản Ngôn đảo nhanh qua cánh cửa xe đang khóa trước mặt, trong lòng nhanh chóng đưa ra phán đoán:
Hắn chỉ cần dùng một hai phút là giải quyết được…
“Loảng xoảng loảng xoảng…”
Toa tàu lắc lư đều đặn theo nhịp, âm thanh cọ xát giữa bánh xe và đường ray văng vẳng bên tai.
Đang lúc Ôn Giản Ngôn nhanh tay khéo léo tháo trục cửa xuống, hắn chợt nhận ra hình như có gì đó không ổn.
Hình như… ánh sáng trong toa xe lửa đã trở nên ảm đạm hơn trước rất nhiều?
Ôn Giản Ngôn đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Đồng tử của hắn co lại, quay phắt đầu nhìn ngoài cửa sổ xe.
Cách đó không xa, thấp thoáng có thể nhìn thấy đường hầm đen kịt giống như chiếc miệng mở to đang nhanh chóng tiếp cận họ, dường như tất cả mọi thứ sắp bị nuốt chửng vào trong.
“Toi rồi! Đường hầm!”
“Vù vù…”
Âm thanh đoàn tàu xé gió lao vào đường hầm. Ngay giây tiếp theo, bóng tối sền sệt dày đặc ập đến nhấn chìm hết thảy.
Tiếng cào móng tay của lũ “thây ma” lại vang từ ngoài toa xe.
Chết tiệt, quá nhanh!
Ôn Giản Ngôn nghiến răng: “Bỏ qua cánh cửa.”
Mặc dù có thể sử dụng đạo cụ chiếu sáng để tiếp tục làm việc, song vấn đề là chuyện mở cửa toa xe hay không đã trở nên không quan trọng vào lúc này.
Sau khi rời khỏi đường hầm thứ ba sẽ đạt đến điểm mấu chốt được viết trong bộ quy tắc nhân viên.
Bọn họ nhất định phải bật công tắc số [1] trong phòng trưởng tàu để đoàn tàu quay về điểm xuất phát. Nếu bây giờ thoát khỏi toa xe đầu tiên, mục đích ban đầu của họ sẽ không hoàn thành.
Đã vậy thì chỉ có thể chấp nhận một chút rủi ro.
Dựa theo tình hình trước mắt, bóng tối cũng được coi như là một lợi thế của họ, vừa khéo chặt đứt một trong những con đường gây ô nhiễm khác… quan sát trực quan.
“Lilith, đạo cụ công kích của cô là gì?” Ôn Giản Ngôn nhanh chóng đưa ra quyết định, giương cao giọng hỏi: “Có cần điều kiện kích hoạt nào không?”
Đạo cụ công kích duy nhất trong tay hắn là khẩu súng đồ chơi lấy từ phó bản Bệnh viện Phúc Khang, ở trong hoàn cảnh hạn chế tầm nhìn và ánh sáng kém thì gần như không thể sử dụng được, do đó hắn đành gửi gắm hy vọng vào đạo cụ công kích trong tay Lilith.
“Không có điều kiện kích hoạt! Là một con dao!”
Lilith lớn tiếng đáp.
Cô kích hoạt màn chắn rồi ném một quả pháo sáng xuống đất, mượn nguồn sáng nâng súng lên, bắn trúng giữa trán một con thây ma đang lao về phía mình.
Cô thoáng giật thót.
Khoảnh khắc ánh sáng vụt lóe, Lilith nhìn thấy con ếch nhợt nhạt nhớp nháp xuất hiện sau lưng “thây ma”, dùng đôi mắt sưng tấy lồi ra nhìn cô chằm chặp. Miệng nó khép mở tựa như con cá mất nước: “Du khách không được tự ý nhìn trộm trang phục và lớp trang điểm của nhân viên.”
“Bạn đã vi phạm luật của chúng tôi.”
Không hiểu vì sao Lilith lại cảm thấy hơi chóng mặt.
Tuy nhiên tiếng gió sau lưng cô lại vang lên khiến cô không thể không dùng thủ thuật cũ…
Ánh sáng của chùm pháo sáng bùng lên trong toa xe, thoáng chốc xua tan bóng tối.
Chân cô bất giác lùi về phía sau, hình như tấm lưng dựa phải thứ gì mềm mại trơn nhẵn.
“Du khách không được tự ý nhìn trộm trang phục và lớp trang điểm của nhân viên.”
Giọng nói kia như văng vẳng sau tai.
Lilith giật mình nhảy dựng!
“Bạn đã vi phạm luật của chúng tôi.”
Giọng nói cứng ngắc của người ếch vang giữa bóng đêm, như thể vang vọng khắp bốn phương tám hướng, căn bản không có cách nào tìm ra nguồn gốc âm thanh.
“Không không, không, tao, tao không phải, mày câm miệng vào…”
Cho dù đã bịt chặt tai, song giọng nói của người ếch vẫn truyền vào tai Lilith:
“Bạn đã vi phạm luật của chúng tôi.”
Giọng nói đờ đẫn cứng ngắc tựa như chiếc băng cát xét kẹt vỏ, cứ mãi văng văng bên tai Lilith hết lần này tới lần khác: “Vi phạm luật, vi phạm luật, vi phạm luật, vi phạm luật…”
Cảm giác chóng mặt ập đến tức thì. Mặt đất, trần nhà, hết thảy mọi thứ như đang xoay tròn.
Thế giới đảo lộn, tất cả đều đang đảo lộn, tất cả đều đang rời xa, tất cả đều đang chạy trốn.
Cảm giác ấy… quá đỗi quen thuộc.
Lilith hốt hoảng buông tay.
Cô nhớ…
Cái lần đã từng xuất hiện cảm giác như vậy là ở… bên trong tàu lượn siêu tốc.
Cả thế giới bỗng sụp đổ, quay cuồng, gào thét, đầu óc như đang dần dần bị ăn mòn tan chảy, sau đó biến thành huyết thanh chảy xuống, tưởng như bị cuốn vào một dòng thác vô tận.
“Lilith? Lilith?”
Ôn Giản Ngôn nhận ra có điều bất ổn, hét to.
“… Khát quá.”
Giọng của Lilith như truyền đến từ nơi xa xôi nào đó: “… Cậu có nước không?”
“Cái gì?”
Ôn Giản Ngôn thoáng sửng sốt.
Khát?
Cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên từ tận đáy lòng.
Nhưng ngay giây sau, vô số thây ma từ bốn phương tám hướng nhào tới, Ôn Giản Ngôn nghiến răng nhanh chóng kích hoạt một màn chắn, không thể không quay về chiến cuộc.
Giọng nói lo lắng của Văn Nhã vang lên từ bóng tối cách đó không xa:
“Lilith! Cô đang ở đâu? Cô bị ô nhiễm rồi sao? Mau trả lời tôi…”
“Keng.”
Một tiếng va chạm kim loại vang lên.
Trong bóng tối, dường như có vật cứng rắn nào đó rơi xuống đất.
Ôn Giản Ngôn sững sờ.
“Vù vù…” Xe lửa lao đi vun vút, phát ra tiếng nổ bén nhọn, gió lạnh vù vù lùa vào bên trong, phía trước xuất hiện tia sáng mờ ảo.
Không ngờ chiều dài đường hầm thứ ba lại ngắn hơn đường hầm thứ hai rất nhiều, gần như dài bằng đường hầm thứ nhất.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng phía trước đầu tàu càng ngày càng khuếch đại… Ánh sáng trắng bao trùm toàn bộ thân xe, cũng giống như hai lần trước, tất cả thây ma lần này lại biến mất.
Văn Nhã ngẩn người, quay đầu nhìn sang phía Lilith đứng.
Lilith đứng giữa toa xe.
Dưới chân cô là vũng chất nhầy sền sệt, trên người không có bất kỳ đạo cụ che chắn nào, không được ngăn cách khỏi khu vực bị ô nhiễm, từ đầu đến chân đều bao phủ trong chất nhầy.
Toàn thân cô run lên bần bật, cơ thể mảnh khảnh tựa như chiếc lá đung đưa, mặt mày tái mét không còn hột máu, máu trong thân thể như bị rút sạch.
Đồng tử của cô giãn nở, đôi tay mềm mại dừng giữa không trung, giữ nguyên tư thế nắm cái gì đó, đầu ngón tay trắng bệch ướt át khẽ run run.
Ôn Giản Ngôn và Văn Nhã chậm rãi trượt mắt nhìn xuống dưới.
Dưới đất, bên trong chất nhầy nhớp nháp là một bộ đồ linh thú làm bằng lông mềm mại.
Bộ đồ hình mèo bị chất nhầy thấm ướt trống rỗng, không có gì ở bên trong.
Người ếch trắng bệch ẩm ướt đã biến mất, sâu trong bộ đồ linh thú là một con dao găm bị chất nhầy làm ướt sũng.
Dưới cái nhìn chăm chú, con dao từ từ hóa thành đốm sáng rồi biến mất.
Sau khi sử dụng đạo cụ sẽ giống như vậy.
Lilith chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn:
“Tôi…”
Giọng cô run run, gần như không thể nghe thấy chất giọng ban đầu: “Tôi biết bản thân đã bị ô nhiễm.”
Lilith nói năng lộn xộn:
“Tôi biết, tôi đã bị ô nhiễm một lần, tôi nhớ, vì vậy tôi biết … Tôi bị ô nhiễm.”
Cô nhìn hai người trước mắt bằng ánh mắt vô hồn: “Vì vậy, tôi sẽ chết.”
“Nếu như đã chết…”
Lilith vẫn giữ nguyên tư thế cứng ngắc kia… tư thế đâm đ*o cụ công kích vào người con ếch, tròng mắt xinh đẹp ầng ậng nước mắt, cô run rẩy nói:
“Có thể, có thể bảo vệ mọi người một lần cũng tốt.”
Cô là streamer hệ nhan sắc.
Xinh đẹp, dịu dàng và vô hại.
Trong những phó bản trước cô luôn được mọi người bảo vệ. Những streamer khác phụ trách qua màn giải mã, còn cô chỉ cần hấp dẫn ánh nhìn đến từ mọi người, đảm bảo cung cấp tích phân trong đội ngũ là xong.
Lilith chứng kiến những người bảo vệ bản thân lần lượt vong mạng.
Cô sợ cái chết.
Ngoài đời cô cũng chỉ là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp được vài năm.
Cô biết mình không có đầu óc thông minh, không có tố chất thân thể siêu phàm, cũng không có tâm lý cường đại, giá trị duy nhất của cô chính là khuôn mặt xinh đẹp quá đỗi.
Cô nhìn bạn đồng hành của mình lần lượt chết đi.
Ban đầu cô còn cảm thấy áy náy, nhưng về sau cũng từ từ quen… hoặc là cảm xúc trong cô đã bị tê liệt.
Lilith chưa từng ngờ rằng, sẽ có một ngày mình lại chủ động đảm nhiệm trọng trách của người bảo vệ.
… Điều này không giống cô ấy.
Cô cúi đầu hốt hoảng nhìn lòng bàn tay mình.
Điều này không giống cô ấy.
“…”
Nháy mắt, toa xe như chìm vào khoảng lặng chết chóc.
Văn Nhã tái mặt: “Lilith, cô đừng nói vậy, mau kích hoạt màng ngăn lên rồi rời khỏi nơi đó, chưa chắc cô đã bị ô nhiễm thật. Mau lên, nhân lúc bây giờ hẵng còn kịp…”
Văn Nhã tiến lên một bước.
“Đừng đi qua đây.”
Giọng của Lilith như bị bóp nghẹt rồi đẩy ra ngoài vòm họng, đầy khó nhọc và khó nghe: “Chị… đừng… qua đây.”
Giọng cô đã thay bị thay đổi.
Đờ đẫn, cứng ngắc và khô khan.
Da cô nhanh chóng xảy ra thay đổi, giống như là bị phồng rộp bởi đám mụn nước, từ từ trở nên nhợt nhạt nhớp nháp, ánh mắt cũng dần trở nên đẫn đờ, các kẽ ngón tay trắng bệch xuất hiện màng mỏng:
“Tôi là…”
Ôn Giản Ngôn nhanh tay túm chặt Văn Nhã muốn xông lên trước, giọng nói khô khốc kìm nén:
“… Bình tĩnh.”
“Tôi là…”
Lilith như bị thế lực vô hình nào đó khống chế, chậm rãi cúi người nhặt bộ đồ linh thú dưới đất lên, nhét hai chân mình vào trong.
Chất lỏng nhớp nháp chảy xuống, bộ đồ linh thú ướt nhẹp từ từ phủ khắp người cô.
“Tôi là…”
Cô vừa choàng quần áo vừa lẩm bẩm.
Chất nhầy trong đục bắt đầu thấm ra từ da của Lilith.
Cô cúi người xuống, lần mò tìm kiếm dưới đất… cuối cùng nhặt chiếc đầu mèo đội lên đầu mình.
Sau khi mặc quần áo xong, cô chậm rãi ngồi xuống ghế dừng hoạt động.
Giống như một con linh thú hàng thật giá thật.
“Lilith…”
Giọng của Văn Nhã run run, nghiến răng dùng âm thanh run rẩy cẩn thận gọi:
“Lilith…”
Lilith mặc bộ đồ mèo ngẩng đầu nhìn thẳng Văn Nhã, đáp bằng chất giọng thô ráp:
“Chào mừng quý khách… đến với Công viên Giải trí Mộng ảo… tôi là…”
Tốc độ nói chuyện của nó dần dần trở nên bình thường.
Một giọng nói vui vẻ giống hệt tất cả các nhân viên khác vang lên từ trong lớp mũ dày: “Tôi là trưởng tàu của bạn, xin hãy vui lòng cho tôi biết bạn cần gì?”
“…”
Văn Nhã như bị sét đánh ngang tai, đứng ngây như phỗng.
“Két két…”
Động cơ đoàn tàu phát ra âm thanh quá tải, tiếng máy móc gầm rú, phong cảnh như phi nước đại ngoài ô cửa sổ từ từ chậm lại, cuối cùng trở nên rõ ràng.
Ôn Giản Ngôn bước ra khỏi phòng trưởng tàu.
Văn Nhã sửng sốt như vừa tỉnh mộng.
Cô quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn rồi nhìn phong cảnh đang dần dừng ngoài kia, ngơ ngẩn vài giây, rốt cuộc lúc này mới lấy lại phản ứng…
Khi cô còn đang ngẩn người thì Ôn Giản Ngôn đã tiến vào phòng trưởng tàu bật công tắc số [1], do đó đoàn tàu mới chậm rãi giảm tốc.
“Tu tu tu tu…”
Tiếng còi báo động vang lên, tiếp ngay sau đó chính là tiếng chuông leng keng báo hiệu phía trước sắp vào trạm.
Hạng mục [Tàu nhỏ điên cuồng] đã kết thúc.
Khi cả đoàn tàu dừng lại, Lilith trong bộ đồ mèo vẫn ngồi bất động nãy giờ trên ghế bỗng đứng dậy, sải bước đi về phía trước.
“Chờ chút!”
Văn Nhã cả kinh, vô thức cất bước muốn đuổi kịp cô.
“Xin hỏi bạn cần gì không?”
Nhân viên mặc bộ đồ mèo ngoảnh đầu, nói bằng ngữ điệu nghìn bài như một: “Hành khách thân mến, hạng mục này đã kết thúc, vui lòng xuống tàu càng nhanh càng tốt, tôi sẽ bắt đều kiểm kê số lượng người.”
“…”
Văn Nhã cắn chặt, lắc nhẹ đầu đáp: “Không, cảm ơn.”
*
Vân Bích Lam và Elise xuống tàu.
Sau khi tiến vào đường hầm thứ ba, các cô lập tức di chuyển đến phòng trưởng tàu, tuy nhiên thời gian vào hầm lần ba còn ngắn hơn những gì họ nghĩ. Hai người còn chưa thoát khỏi trận tập kích của đám thây ma thì xe lửa đã ra khỏi đường hầm và nhanh chóng dừng lại.
Các cô biết chắc, sở dĩ đoàn tàu dừng lại nhất định là vì mấy người Văn Nhã đã bật công tắc.
Dù sao chỉ có bọn họ mới biết cách làm thế nào để dừng tàu.
Bởi vì có người thành công qua màn, hạng mục [Tàu nhỏ điên cuồng] lại tiếp tục đón thêm đoàn khách du lịch mới.
Những streamer sống sót lục tục xuống tàu rồi rời đi.
Song không hiểu vì sao, Vân Bích Lam và Elise đứng ngó trái ngó phải mãi vẫn chưa thấy bóng dáng hai người Văn Nhã Lilith.
Đang lúc bọn họ tràn đầy nghi hoặc, bỗng từ phía xa có hai dáng người quen thuộc xuất hiện.
Là Văn Nhã và…
Vân Bích Lam khẽ giật mình nhìn Ôn Giản Ngôn, trong mắt hiện lên một tia vui mừng: “Cậu vẫn còn sống?”
“Tôi biết cậu không dễ chết vậy mà!”
Cô cười vỗ vai đối phương, sau đó quay đầu nhìn quanh một vòng: “Lilith đâu?”
Văn Nhã vô cảm lắc đầu.
“…”
Vân Bích Lam sửng sốt.
Không ai hiểu rõ hơn những người chơi cũ như họ, hành động này có ý gì.
Nháy mắt, toàn bộ bầu không khí đông cứng lại, gần như khiến người khác không thở nổi.
Cuối cùng vẫn là Văn Nhã phá vỡ sự im lặng, hỏi bằng chất giọng bình tĩnh: “Chúng ta sẽ đi đầu tiếp theo?”
Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn giật mình:
“Đúng rồi, con gấu bông mèo tôi ném lại cho mọi người trước khi tôi biến mất đâu?”
“Nó hả…”
Vân Bích Lam sửng sốt, cẩn thận quan sát sắc mặt Văn Nhã, sau đó đáp: “Đang ở… trên người Lilith.”
Bọn họ hiểu rõ việc Ôn Giản Ngôn lựa chọn hạng mục này ngay từ đầu là bởi trạng thái tinh thần không tốt của Lilith, nếu có gấu bông tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn không ít.
Do đó bọn họ đã để Lilith cầm con gấu bông.
Kết quả không ngờ vẫn…
Dường như Ôn Giản Ngôn đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Hắn sững người, nhanh chóng móc tấm hóa đơn nhàu nát trong túi mình ra, liếc mắt nhìn qua tờ giấy thật dài, nhanh chóng đọc xong nội dung phía trên.
Phải biết rằng, chỉ sau khi quà lưu niệm được kích hoạt hóa đơn mới xuất hiện quy tắc sử dụng quà lưu niệm, vì vậy, mặc dù bọn họ đã tham gia hạng mục con mèo bán vé nhưng vẫn chưa biết rốt cuộc công dụng của món quà lưu niệm là gì.
Khuôn mặt tối sầm của cậu thiếu niên chậm rãi sáng bừng:
“Tiếp theo?”
Vài giây sau, Ôn Giản Ngôn ngước mắt, đôi mắt hổ phách sáng ngời. Hắn nhìn Văn Nhã vừa đặt câu hỏi, mỉm cười thần bí nói: “Đi cứu người thì sao?”
Cái gì?
Mọi người sửng sốt, có chút mất bình tĩnh, ngơ ngác nhìn về phía Ôn Giản Ngôn.
Văn Nhã chớp mắt khó tin: “Cậu… ý cậu là sao?”
Ôn Giản Ngôn nở nụ cười:
“Ý của tôi là, Lilith vẫn còn cứu được.”
Hắn khẽ nheo mắt, ánh mắt nhanh chóng quét qua đám người cách đó không xa, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chẳng bao lâu sau, tầm mắt Ôn Giản Ngôn đã dừng trên một đỉnh đầu quen thuộc.
Ở giữa đám đông, mái tóc vàng kia có vẻ cực kỳ chói mắt.
Nụ cười bên môi thiếu niên từ từ mở rộng:
“Chỉ có điều, có lẽ chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của một người bạn cũ.”