Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đệt.”
“Đệt.”
“Ha ha ha ha ha ha, phòng livestream không có võ đức!”
“Ha ha ha ha ha ha khặc khặc khặc, streamer lại lật xe ha ha ha ha ha ha!”
“Tôi sướng không chịu nổi nữa, đây chính là sự quyến rũ của streamer lật xe.”
“Tôi cược 100 tích phân, chắc chắn tâm lý của phía bên kia đã hoàn toàn sụp đổ, rơi vào trạng thái mê mang hoảng hốt.”
Hệ thống phòng livestream không biết nói dối. Dù sao bốn streamer bên đỏ đã trải qua vài phó bản, cho dù trong lòng có sợ hãi đến mức nào thì cũng nhanh chóng lấy lại phản ứng.
...Hóa ra cái tên bác sĩ Lâm Thanh thoạt nhìn như NPC phó bản lại chính là streamer đội đen.
Mẹ kiếp, thế mà thằng này lừa họ suốt cả một đường.
Thằng chó!
Thoáng chốc, tất cả bọn họ lập tức chuyển sang trạng thái đối địch. Nhớ cảnh trước kia bản thân khúm núm sợ hãi nghe lời răm rắp kẻ này thế nào, đáy mắt đám người đều lóe lên sự xấu hổ và giận dữ sau khi bị lừa.
Bọn họ không tiếc tích phân, đủ loại đạo cụ đồng loạt xuất hiện trên tay mọi người.
“Tôi đầu hàng.”
Chàng trai trước mặt giơ tay ra hiệu nhận thua. Phản ứng nhanh nhẹn dứt khoát quá mức của hắn khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bao gồm cả khán giả đang hào hứng xem livestream lúc này.
“?”
“???”
“Hả? Gì cơ? Đầu hàng? Cái đéo gì thế?”
“Stream có biết bản thân đang nói gì không? Nếu hắn đầu hàng tức là bên đen chấp nhận thất bại, đồng nghĩa với việc sẽ phải chết đấy!”
Streamer phe đỏ cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này, tất cả ngơ ngác sững sờ, đạo cụ trong tay cũng dừng hoạt động, cầm không được mà không cầm cũng không xong.
“Kệ mẹ nhà nó, mọi người xông lên đánh chết nó!”
Khổng Lão Lục nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần đời thứ gã ghét nhất là bị lừa dối, hơn nữa lại còn bị lừa trong thời gian dài! Vừa nghĩ tới cảnh bản thân lúc nãy có bao nhiêu kinh sợ, trong lòng có bao nhiêu run rẩy thì cỗ oán khí kia lại mạnh mẽ dâng trào, khiến gã cảm thấy đầy xấu hổ và tức giận.
“Tôi đoán, nếu chỉ giết một mình tôi thì các người cũng không hoàn thành nhiệm vụ đúng không?”
Ôn Giản Ngôn nói. Giọng hắn bình tĩnh mang theo đôi chút lạnh lùng, làm cho tất cả những người có mặt ở đây đều hồi thần từ trong cơn xúc động, đồng loạt rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, suy đoán của Ôn Giản Ngôn hoàn toàn chính xác, bọn họ có hai nhiệm vụ tuyến chính.
Nhiệm vụ đầu tiên là lấy lại đạo cụ và tiêu diệt bên đen.
Nhiệm vụ thứ hai là hoàn thành “kế hoạch“.
Dựa theo hệ thống thuyết mình, chỉ cần trong vòng một giờ cướp được đạo cụ ẩn cấp truyền kỳ là coi như thắng.
Nhưng...
Chắc chắn nhiệm vụ tuyến chính thứ hai không có cách nào hoàn thành.
Thắng thua đoàn chiến liên quan đến chuyện sinh tử. Còn nhiệm vụ tuyến chính... lại liên quan đến lợi ích.
Sở dĩ bọn họ tích cực tham gia phó bản Phúc Khang không phải là vì độ khó và phần thưởng cao sao?
Nếu như bây giờ giết chết đội trưởng bên đen, không biết rốt cuộc hai thành viên còn lại của họ ở nơi nào, chỉ sợ trong vòng một tiếng rất khó tìm ra. Mà thứ được gọi là “đạo cụ bị đánh cắp” càng không biết tìm, việc hoàn thành “kế hoạch” cũng trở nên hão huyền.
Nhìn thấy đối phương rơi vào trầm tư, Ôn Giản Ngôn nói tiếp:
“Tôi hiểu, chắc chắn mọi người không muốn tin tôi.”
“Vì để biểu đạt thành ý.”
Hắn đặt chiếc lọ trẻ con trong tay lên bàn, cẩn thận đẩy về phía trước: “Tôi có thể trực tiếp đưa đạo cụ này cho mọi người.”
Cái gì?!
Bốn streamer phe đỏ đều trợn tròn mắt, suýt chút không tin vào hai tai mình, kinh ngạc nhìn đội trưởng bên đen đứng cách đó không xa vừa lừa gạt họ.
Tên này muốn tự sát sao?
“Đừng tin mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn! Cứ giết hắn đi.” Không Lão Lục nghiến răng hung tợn nói: “Mấy người đừng quên lúc trước hắn đã lừa dối chúng ta thế nào, chắc chắn hắn còn mưu đồ khác.”
Ôn Giản Ngôn liếc mắt nhìn cái lọ:
“Nhưng mà chỉ cần đạo cụ nằm trong tay mấy người thì không phải một giờ sau đội đỏ sẽ tự động thắng sao?”
Khổng Lão Lục hơi cứng họng.
Đúng vậy, chỉ cần đạo cụ trong tay bọn họ thắng chắc, cho dù đối phương có chơi chiêu gì cũng vô dụng.
Văn Nhã trầm tư một lúc.
Sau khi thu hồi đạo cụ trong tay, cô ta tiến lên hai bước cầm đạo cụ trên bàn.
[Ting! Chúc mừng streamer đã lấy được đạo cụ ẩn (cấp truyền kỳ)]
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, chứng minh vật này đúng là đạo cụ truyền kỳ bọn họ vẫn luôn tranh đoạt, cũng không bị đánh tráo bằng đồ giả.
Cô ta khẽ nheo hai mắt, có chút khó hiểu nhìn Ôn Giản Ngôn. Ánh mắt như dao cứa qua từng tấc trên người hắn:
“Mục đích của anh là gì?”
“Tôi không sợ chết.”
Thanh niên hời hợt thở dài. Phía dưới tròng kính, đôi mắt đen tuyền chợt lóe, khuôn mặt hắn phủ một tầng bóng đen, khí chất u ám kinh khủng ban đầu đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt trắng bệch nom có vẻ rất yếu ớt.
“Hay là nói... thật ra ngay từ ban đầu tôi đã muốn chết trong tay các người.”
Hả?!
Bốn streamer phe đỏ đều kinh ngạc.
Ôn Giản Ngôn mím môi chịu đựng, ngón tay thon dài tái nhợt giống như gốm sứ chậm rãi vén vạt áo lên...
Vòng eo thon gọn săn chắc, nước da trắng ngần cũng đường cong cơ bắp xinh đẹp. Đường cong hẹp dài kéo vào trong quần, dán sát vùng xương bên hông.
Dưới ánh đèn trên cao chiếu rọi, bốn người phe đỏ đều nhìn thấy rõ vùng da xanh đen bên eo, tạo thành tương phản rõ rệt với làn da tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng rợn người.
“Đây là...”
Lý Tông Trạch lắp bắp kinh hãi, vô thức tiến lên phía trước một bước.
“Chắc mọi người cũng biết, trong phó bản này tôi đã đạt được một thứ đánh vỡ sự cân bằng của phó bản...”
Ôn Giản Ngôn buông tay thả vạt áo xuống.
“Nhưng để trả thù, tôi bị con quỷ đáng sợ nhất trong phó bản quấn thân.”
Hắn ngước mắt nhìn streamer tự do đối diện: “Lúc trước anh từng nói trên người tôi có hơi thở không giống người sống đúng không?”
Đối phương gật đầu.
“Anh đoán không sai.” Ôn Giản Ngôn nghiến chặt răng: “Cơ thể tôi đang bị quỷ quái chiếm giữ. Tên của hắn là Lâm Thanh, chính là bác sĩ khoa sản bệnh viện này.”
Hắn chỉ bảng tên trên áo blouse mình.
“Tôi càng ngày càng không khống chế được hành động của bản thân, thời gian bị chi phối cũng ngày càng dài...”
Ôn Giản Ngôn dừng một chút rồi chua xót nói tiếp:
“Nếu cứ tiếp tục như vậy... Tôi sẽ trở thành con rối của hắn, vĩnh viễn bị nhốt trong phó bản.”
Văn phòng viện trưởng rơi vào khoảng lặng.
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu lên, đôi môi tái nhợt mím chặt, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ mong manh sợ hãi, tràn ngập mê mang và bi thương: “Cho nên tôi thà... bị nhân loại giết chết cũng không muốn trở thành con quái vật tựa như cỗ xác lang thang khắp phó bản, tiếp tục cướp đi mạng sống con người.”
Tất cả streamer phe đỏ đều trầm tư, mặc dù vẻ ngoài không có biến hóa nhưng đáy mắt lại hiện lên tia dao động.
Suy cho cùng... có vẻ như ngoài lý do đối phương vừa nói thì quả thật không còn lý do nào khác để giải thích cho hành vi hiện tại của hắn.
Mà hành vi lúc trước của Ôn Giản Ngôn khá phù hợp với cách giải thích “bị quỷ quái” điều khiển.
“Cho nên tôi hy vọng mọi người có thể thắng.”
Chàng trai nhìn những người trước mặt chân thành nói: “Để làm thù lao, tôi nguyện ý đưa đạo cụ mình có được cho các người. Chẳng qua vì đảm bảo an toàn nên tôi đã giấu nó ở một chỗ. Tôi chỉ có một yêu cầu... sau khi nói ra vị trí đồng đội của mình, tôi hy vọng mọi người có thể không làm tổn thương họ, để bọn họ chuyển trận doanh sang bên đỏ, chỉ để một mình tôi phải biến mất.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“...”
“...”
“...”
“Chỉ có tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn tên phòng livestream sao?”
*
Ôn Giản Ngôn bị trói hai tay ngồi trước cửa phòng viện trưởng.
Hắn cụp mi xuống, vẻ mặt bình thản.
Cách đó không xa bốn người phe đỏ đang tranh cãi kịch liệt.
“Gì cơ? Mấy người thực sự tin lời thằng kia nói?” Khổng Lão Lục nôn nóng hỏi: “Theo tôi cứ giết quách nó, kệ mẹ nhiệm vụ hoàn thành hay không, đoàn chiến thắng lợi là được.”
Văn Nhã bình tĩnh đáp: “Chúng ta đã thắng đoàn chiến.”
Cô ta quơ quơ đạo cụ trong tay.
“...” Khổng Lão Lục nghiến chặt răng.
Lý Tông Trạch cũng tán đồng với ý kiến của Văn Nhã: “Đúng vậy, nếu bây giờ chúng ta đã ở thế tất thắng thì thời gian tiếp theo chính là lúc mưu cầu lợi ích cho bản thân. Nhất định công hội đã đặt kỳ vọng rất cao nên mới lựa chọn chúng ta tiến vào phó bản, nếu không hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính trong cội nguồn săn, vậy chúng ta trở về phải bàn giao thế nào?”
“Đúng, do đó chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.” Văn Nhã kết luận: “Để hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính trong vòng một giờ, không thể lãng phí thêm thời gian.”
Cô ta nhìn mọi người: “Đã tìm thấy chìa khóa chưa?”
Khổng Lão Lục lạnh mặt gật đầu: “Tôi phát hiện nó trong ngăn kéo.”
“Được.”
Văn Nhã gật đầu đi về phía Ôn Giản Ngôn:
“Cô... cô có thể liên lạc với đồng đội không?” Chàng trai lo lắng ngẩng đầu: “Tôi muốn biết tình hình hiện tại của đồng đội mình thế nào.”
*
Sự thật chứng minh dự đoán của Tô Thành đã đúng.
Trong thời gian ngắn, nhân số bên đỏ ngày càng bỏ xa bọn họ, gia tăng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong khi bên đen vẫn duy trì vỏn vẹn ba người.
Dưới sự truy đuổi của nhiều người, cuộc chạy trốn của Tô Thành, đầu mào gà và Tề Thâm cũng ngày càng gian khổ.
Đạo cụ tích phân nhanh chóng tiêu hao, gần như bị vắt cạn kiệt.
Phía trước, phía sau, thang máy, cầu thang hầu như đều bị người bên phe đỏ vây chặn, khiến cuộc chạy trốn của họ càng thêm gian nan. Tích phân trong tài khoản cũng không đủ mua áo choàng ẩn nấp cho ba người, đáy mắt bọ họ ánh lên sự tuyệt vọng.
Lần này toi rồi.
Tô Thành nghiến răng vươn tay lau mặt.
Anh ta thực sự... được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, gần như lần nào cũng phải để Ôn Giản Ngôn cứu giúp. Vất vả lắm mới được giao cho nhiệm vụ đánh lạc hướng sự chú ý, thế nhưng anh ta lại...
Tô Thành nắm chặt tay, ngay cả móng tay cắm vào da thịt cũng không cảm thấy đau đớn.
Tuy nhiên đúng lúc này, tiếng bước chân đuổi theo bọn họ bỗng dừng lại.
Sau hồi chuông điện thoại ngắn ngủi, phía cuối hành lang có tiếng nói chuyện trầm thấp mơ hồ. Mặc dù Tô Thành không nghe thấy rõ nội dung, song nội tâm vẫn bị khuấy đảo.
Vài phút sau cuộc trò chuyện kết thúc.
“Đội đen phía trước.” Giọng của ai đó cất lên: “Đội trưởng các người đã đầu hàng.”
Gì cơ?!
Đầu mào gà trợn tròn mắt, gần như không dám tin vào tai mình.
Cao thủ... đầu hàng?
“Nhưng mà trước khi đầu hàng hắn đã đặt một điều kiện. Bên phía chúng tôi sẽ cung cấp tích phân để mấy người chuyển sang phe đỏ, cho dù đội trưởng phe đen thất bại mấy người cũng không phải chết.”
Mặt đầu mào gà thoáng cái trắng bệch.
Nhưng, nhưng... hắn và đội trưởng đã ký khế ước, cho dù sử dụng tích phân cũng không đổi trận doanh được.
Trái tim hắn như chìm xuống đáy vực, cơ thể run rẩy chậm rãi quay đầu nhìn Tô Thành, gần như đã chuẩn bị tốt tinh thần bị bỏ rơi.
Tuy nhiên điều kỳ lạ là, đáy mắt Tô Thành lúc nãy vẫn còn chán nản bỗng nhiên lóe sáng.
Không giống niềm vui khi nghe tin mình được cứu, sung sướng sống sót vượt qua kiếp nạn, trái lại càng giống... sự phấn khích sau khi được cứu?
Anh ta hạ giọng nói:
“Cơ hội của chúng ta đến rồi.”
Đầu mào gà: “... Cái gì?”
Hắn ta mê man nhìn Tô Thành, gần như không hiểu lời đối phương nói.
Tô Thành đáp: “Nắm chặt thời gian, nhân lúc bọn họ còn chưa tấn công chúng ta nhanh chóng chuồn đi.”
Đây chính là cơ hội chó lừa đảo tạo ra, bọn họ tuyệt đối không thể lãng phí.
*
Điện thoại cúp máy.
Văn Nhã nhìn Ôn giản ngôn: “Anh hài lòng chưa?”
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Rồi.”
Văn Nhã nhìn ba người còn lại: “Ai sẽ là người trông chừng hắn? Những người còn lại lục soát văn phòng viện trưởng xem có manh mối gì không. “
Khổng Lão Lục xung phong: “Để tôi.”
Gã vừa nói vừa dùng ánh mắt ngờ vực nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn, như thể đối phương sẽ biến mất ngay lập tức.
Văn Nhã nhíu mày: “Anh đừng hành động theo cảm tính.”
Khổng Lão Lục nghiến răng nở nụ cười: “Sao có thể chứ?”
“... Vậy được rồi.”
Văn Nhã thở dài, cuối cùng vẫn mặc kệ gã.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài hành lang chỉ còn hai người là Khổng Lão Lục và Ôn Giản Ngôn, ba người còn lại tiến vào văn phòng viện trưởng tìm kiếm manh mối.
Khổng Lão Lục cất bước đi qua, dùng chất giọng độc ác khẽ khàng nói:
“Con ả kia bị khuôn mặt đẹp của mày lừa đảo, nhưng Khổng Lão Lục tao thì đéo.”
Gã lạnh lùng cười vài tiếng:
“Tao mặc kệ rốt cuộc mày tính toán gì, đợi khi kết thúc tao sẽ tự tay làm thịt mày, để cho mày biết thế nào là cái giá gạt người.”
Nói xong, đột nhiên trong tay Khổng Lão Lục xuất hiện một con dao sắc lóe ánh sáng lạnh, khóe môi gã nở nụ cười dữ tợn: “Yên tâm, tao xuống tay rất nhanh, giống như làm thịt heo vậy, máu vừa bắn ra mày liền chết.”
Chàng trai dựa lưng vào tường, hai chân hơi gập nên trông có vẻ thấp hơn Khổng Lão Lục một đoạn. Hắn dịu dàng ngẩng đầu lên, hàng mi rung rung, ánh mắt bình thản phẳng lặng.
Nghe gã đe dọa, hắn thậm chí còn mỉm cười:
“À, dạo này Khổng Thế Hưng thế nào?”
“!!!”
Đồng tử của Khổng Lão Lục đột nhiên co rút.
Quả nhiên là hắn!
Rốt cuộc bây giờ gã dám chắc chắn 100% kẻ trước mặt mình chính là tên streamer Khổng Thế Hưng từng nói... Phải biết rằng, số tích phân Khổng Thế Hưng bị lừa để mua cho con chó lừa kia ba ngày sinh hoạt cao cấp đều là vay gã!
Không giết chết con chó này thì không giải được mối hận trong lòng Khổng Lão Lục.
Một tia sát ý màu đỏ xẹt qua mắt gã, tuy nhiên lại bị đè xuống.
Không được, tạm thời tên kia còn có tác dụng, nếu giết hắn đồng đội sẽ tìm chuyện với gã.
Nhưng Ôn Giản Ngôn lại không biết xấu hổ mở miệng:
“Lần sau có gặp anh ta nhớ giúp tôi chuyển lời cảm ơn, ba ngày nghỉ đó vô cùng tuyệt vời.”
Chàng trai thờ ơ ngả người ra sau, hai mắt híp lại, trong mắt lóe lên ý cười: “Thật sự tốn kém quá.”
“...”
Khổng Lão Lục không thể nhẫn nhịn nổi nữa.
Gã vốn là tên đồ tề, khoảng thời gian trải qua trong Ác Mộng càng khiến gã mất đi sự tôn trọng mạng người. Tính mạng con người quá đỗi rẻ mạt, vơ bừa một con quái vật cũng đủ khiến cho cả đám chết hết.
Mặc dù kẻ trước mặt không thể giết, nhưng không có nghĩa là gã không thể trút giận. Huống chi gã hiểu rất rõ đâm ở nơi nào không gây tử vong.
Nụ cười dữ tợn hiện trên khuôn mặt của Khổng Lão Lục, gã đột nhiên tiến sát đến, bàn tay mang theo dao nhọn lóe ánh sáng lạnh, sau đó hung tợn đâm về phía bụng đối phương.
Ngay khoảnh khắc đó, chàng trai bất ngờ giơ phắt tay lên, dùng sợi dây thừng buộc quanh cổ tay quấn lấy.
“Roẹt...”
Sợi dây thừng bị dao cắt đứt rơi xuống đất.
Một giây sau, Khổng Lão Lục cảm thấy cổ tay lạnh lẽo. Gã trơ mắt nhìn bàn tay nhỏ bé màu xanh đen đang đặt trên mu bàn tay mình, sau đó anh linh khủng bố xuất hiện trước mặt, dùng cặp mắt đen xì không có lòng trắng nhìn gã chằm chằm:
“Không được làm mẹ đau.”
“A a a a a...”
Tiếng hét thảm thiết thê lương vang giữa hành lang.
Ba streamer trong phòng viện trưởng đột nhiên giật mình nhanh chóng lao ra ngoài...
Sợi dây thừng bị cắt đứt rơi dưới đất, làm gì còn nhìn thấy bóng Ôn Giản Ngôn, chỉ có mình Khổng Lão Lục ngã trên sàn nhà ôm tay gào thét. Có thể nhìn thấy dấu tay trẻ con xanh đen chậm rãi hiện lên trên cổ tay gã, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.
“Tên kia chạy mất rồi.”
Đáy mắt Khổng Lão Lục tràn đầy sợ hãi, dùng chất giọng biến điệu hét to.
Văn Nhã giật mình, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Không sao, ít nhất đạo cụ vẫn còn trên tay chúng ta...”
Cô ta vừa nói vừa quay đầu nhìn ba lô của mình.
... Không biết ba lô đã rỗng tuếch từ lúc nào.
Làm sao có thể?!
Văn Nhã hít sâu một hơi, trên mặt lộ vẻ khó tin:
“Không có khả năng... chuyện này không có khả năng...”
Khổng Lão Lục gào ầm: “Sao không thể chứ! Tên kia có anh linh chuyên bán mạng cho mình, chắc chắn hắn nhân lúc cô không để ý sai quỷ quái đi trộm đồ.”
Đồng tử Văn Nhã đột nhiên co rụt, cô ta móc điện thoại ra, thuần thục bấm một dãy số.
Chẳng bao lâu sau điện thoại được kết nối.
Lần đầu tiên giọng của cô ta mất bình tĩnh: “Mau, mau coi bên đen bị các anh bao vây còn ở đó không?”
Ba phút sau, sắc mặt Văn Nhã tái nhợt.
Dựa theo những gì đội đỏ khác nói, hiển nhiên sau khi nhận được tin tức đội trưởng bên đen đầu hàng và bọn họ thắng chắc, tất cả mọi người đều thả lỏng, không còn cảnh giác với ba streamer bên đen kia.
Mặc dù đối phương vẫn chưa rời khỏi nơi ẩn nấp nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi nhận được điện thoại của Văn Nhã, bọn họ vội vàng đi tìm, song nơi đó đã không còn bóng người, cũng không biết ba kẻ bên đen trốn đi đâu.
Văn Nhã buộc mình phải giữ bình tĩnh: “Không sao, bây giờ chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến tầng hầm thứ hai, ắt hẳn bên trong sẽ có cơ hội lật ngược thế cờ...”
Khổng Lão Lục được Lý Tông Trạch đỡ dậy.
Nghe Văn Nhã nói, gã theo bản năng sờ vào túi mình, một giây sau mặt gã lập tức xanh mét: “... Chìa khóa, chìa khóa biến mất rồi.”
“Cái gì?!!!”
“Chắc chắn... là thằng ranh kia đã trộm nó.”
Nụ cười trên môi đối phương khi lướt ngang qua chợt hiện lên trong đầu gã, Khổng Lão Lục nói với vẻ mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi.
*
Thành Di cúp máy.
Hắn hít một hơi thật sâu, vừa xoa lông mày vừa thầm cắn chặt răng. Theo cuộc nói chuyện từ đầu dây bên kia, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra...
Hiển nhiên đội trưởng bên đen rất giỏi, không chỉ lừa được đồng đội của hắn thả lỏng cảnh giác, cứu giúp đồng đội bị bao vây của mình, đã thế trước khi chạy trốn còn trộm chìa khóa đi xuống tầng hầm thứ hai cùng đạo cụ truyền kỳ mấu chốt giành thắng lợi.
Càng tệ hơn là, chỉ sợ về mặt ý nghĩa nào đó đối phương có thể sai sử anh linh thay hắn bán mạng. Các yếu tố trên kết hợp với nhau thật sự là đòn chí mạng.
Nếu cứ tiếp tục phát triển theo đà này, chỉ sợ...
Bên đỏ sẽ thua.
Đáy mắt Thành Di hiện lên một tia ác độc.
Thế mà cuối cùng cuộc đi săn này phe đỏ lại trở thành phe yếu thế!
Phải chăng đám người Ám Hỏa Vĩnh Trụ đều là kẻ ngu?! Lẽ ra hắn không nên giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho bọn họ.
Rốt cuộc phải để Thần Dụ chùi đít... Thật sự toàn lũ được việc thì ít hỏng việc thì nhiều.
Hắn lấy la bàn từ trong túi ra, ánh mắt dừng trên vạch đen dày đặc tượng trưng cho đường nhân quả cực xấu, khóe môi chậm rãi nhếch lên để lộ nụ cười lạnh lẽo âm trầm.
Có vẻ như... phải sử dụng phương án dự phòng rồi.
P/s: Nếu ai đọc thấy đoạn cuối chương này có số chữ nhiều hơn QT bên wikidich thì không phải mình chém gió thêm vào mà là raw bên Tấn Giang tác giả đã sửa đổi lại đoạn cuối. Cũng may mình mới tải lại raw bên đó cách đây ba hôm chứ không dùng raw tải từ tháng 12 năm ngoái chắc cũng bị thiếu ;;-;; Ncl bản edit của mình sẽ cập nhật theo raw của tác giả bên Tấn Giang nên đôi khi sẽ có những chương dài (hoặc ngắn hơn) so với bản QT bên wikidich. Thế nhé, giải thích để mong không bị tế là thêm thắt tình tiết truyện, đồng sáng tác với tác giả...
Hết chương 33