Ôn Giản Ngôn nói bằng tốc độ ổn định, suốt cả quá trình không mấy nhấp nhô, gần như không dùng tốc độ quá nhanh.
Thế nhưng Tô Thành vẫn bị choáng ngợp bởi lượng thông tin quá lớn trong cuộc hội thoại, gần như không thể đuổi kịp suy nghĩ của hắn.
Mặc dù không hoàn toàn hiểu đối phương nói gì, song Tô Thành đã bị lây nhiễm bởi loại cảm xúc chất chứa nào đó trong lời của Ôn Giản Ngôn, nó khiến cả người anh ta lạnh toát, tóc gáy dựng ngược.
“Chờ chút, ý cậu là sao?”
Tô Thành đột nhiên cảm thấy huyệt thái dương đau nhức, đầu óc cũng trở nên rối bời, lắp ba lắp bắp hỏi:
“Cái bình thứ ba nào?”
Ôn Giản Ngôn thở dài. Hắn vươn tay vỗ vai Tô Thành rồi dùng giọng điệu trấn an đáp: “Không có việc gì, đầu óc đơn giản thế này cũng khá tốt.”
Tô Thành: “...”
Uây, cậu không thấy mình nói chuyện hơi khó nghe à.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Hửm? Chờ chút, tôi cũng không hiểu vấn đề? Có cao nhân nào giải đáp thắc mắc giúp tôi không?”
“Nó có nghĩa là, Tỏa Hồn Đàn kia cần phải luyện từng cái một, luyện xong cái này mới có thể luyện cái khác. Thời điểm bà Văn luyện cái cuối cùng đã không thành công bởi vì sơ suất, cho nên bây giờ phải dùng đám streamer để luyện Tỏa Hồn Đàn mới.”
“Vờ lờ, bà già NPC đó ác vãi, tôi còn tưởng bà ta muốn giúp streamer thật cơ.”
“Bảo sao trước giờ chưa có streamer nào hoàn thành nhiệm vụ bà Văn... Bởi vì nó hoàn toàn không có khả năng hoàn thành được.”
“Vậy chẳng phải sẽ biến thành cục chết sao? Hồi trước tôi chưa xem qua phó bản tiểu khu An Khang lần nào, ai xem qua rồi tiết lộ tình hình cho tôi được không?”
“Sao mà biến thành cục chết được chứ? Đây là phó bản giới hạn thời gian, không phải phó bản giải mã.”
“Đúng vậy, tôi đã xem qua phó bản vài lần. Ở đây streamer có hai lựa chọn, một là không vào trong gương bát quái hoàn thành nhiệm vụ, tuy nhiên nếu không vào gương sẽ bị đám quái vật kia đuổi giết, còn nếu vào gương bát quái thì sẽ bắt đầu cạnh tranh giống như bây giờ.
Tỷ lệ sống sót dao động rất lớn. Nếu tâm lý cạnh tranh không cao thì tỷ lệ sống sót lên đến 50%, nếu tâm lý cạnh tranh cao thì đến cuối cùng chỉ có vài người sống sót. Tuy nhiên chưa có lần nào bị diệt toàn đoàn, dù sao cũng là phó bản giới hạn thời gian, sau khi thời gian kết thúc những streamer còn lại sẽ được tính là qua màn và rời khỏi phó bản.”
“Cho nên... chiếc Tỏa Hồn Đàn thứ ba chưa từng được luyện thành bao giờ?”
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn nhìn Tô Thành, sao đó hắng giọng nghiêm túc nói:
“Hay nói một cách đơn giản hơn, bà Văn không phải kẻ tốt lành gì cho cam. Mục đích bà ta tuyên bố nhiệm vụ và giao nhiều gương bát quái cho streamer như vậy là vì muốn dụ dỗ chúng ta chém giết nhau trong gương, cuối cùng để bà ta luyện thành Tỏa Hồn Đàn thứ ba. Anh hiểu chưa?”
Tô Thành: “... Hiểu rồi.”
Anh ta không khỏi nhìn chiếc gương bát quái trong tay Ôn Giản Ngôn, hơi ngập ngừng hỏi:
“Vậy cái gương này...?”
Ôn Giản Ngôn cúi đầu liếc nhẹ chiếc gương bát quái trong tay, đáp rằng: “Nó chỉ là một thông đạo, là cánh cửa cho phép người ngoài tiến vào trong Tỏa Hồn Đàn mà thôi. Những chiếc gương bát quái này không phải đạo cụ ẩn giấu, đạo cụ ẩn giấu thật sự chính là bình Tỏa Hồn Đàn bị nó nối liền. Cửa thì có thể rất nhiều, nhưng bình chỉ có một cái.”
Tô Thành giật mình, lộ ra nét mặt bừng tỉnh.
Hóa ra là vậy...
Bảo sao trong thế giới ấy lại có rất nhiều nhiều gương được phán định là đạo cụ ẩn, chính bởi vì chúng đều không phải đạo cụ ẩn cho nên số lượng mới nhiều như vậy.
Ôn Giản Ngôn bỏ gương bát quái vào túi rồi ngước mắt nhìn Tô Thành: “Anh đã hết vấn đề hỏi chưa?”
“Ừm, chắc cũng hết rồi.”
Tô Thành hít sâu một hơi, duỗi tay vuốt mặt một cái thật mạnh.
Anh ta thật sự không ngờ... bà Văn từng cứu bọn họ từ trận vây đuổi của đám quái vật, đưa đạo cụ cho họ và giao nhiệm vụ cho họ lại là người có tâm địa độc ác như thế.
Bà già này thật sự quá tà môn, cho dù bây giờ nhớ lại đôi mắt đục ngầu của bà ta thôi cũng khiến Tô Thành cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Tô Thành ngẩng đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: “Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
Ôn Giản Ngôn nhận điện thoại di động của mình từ tay Tô Thành, mở màn hình lên, cúi đầu liếc nhìn thời gian hiện tại: “Chưa đầy bốn tiếng nữa là phó bản kết thúc.”
Hắn hơi nheo mắt, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ mép điện thoại di động: “Tất nhiên chúng ta sẽ dựa theo kế hoạch triển khai ban đầu, tiếp tục câu giờ, thẳng cho đến khi phó bản phó bản kết thúc cũng là lựa chọn không tồi. Chẳng qua...”
Tô Thành kìm không được tiếp lời: “Chẳng qua...?”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên, con ngươi nhạt màu được ánh sáng màn hình điện thoại hắt vào hiện vẻ mềm mại, trong suốt và thấu triệt. Khóe môi của hắn nhếch lên, để lộ nụ cười xán lạn:
“Tôi ghét nhất chuyện bị người khác lừa.”
Tô Thành: “.........”
Chó lừa đảo kia, thời điểm thốt ra câu ấy mi không thấy xấu hổ chút nào à?
Chàng trai chớp mắt mấy cái, đáy mắt mang theo chút trẻ con tinh nghịch: “Chẳng lẽ anh tưởng tôi là đứa ngoan ngoãn mặc kệ người khác dắt mũi à?”
Tô Thành trầm mặc hồi lâu: “... Không ạ.”
Tôi cảm thấy cậu là thằng sẽ lừa người khác đến còn duy nhất cái quần xi líp mới thôi.
Nụ cười trên môi Ôn Giản Ngôn càng rạng rỡ: “Anh xem, không phải chúng ta đạt được nhất trí rồi à?”
Tô Thành:??
Anh ta nghệt mặt: “Hả? Nhất trí gì cơ?”
Ôn Giản Ngôn tự nhiên duỗi tay ra, choàng vai đối phương như anh em chí cốt, tủm tỉm tuyên bố: “Tất nhiên nhất trí chuyện trả đũa ngược chứ sao.”
“......”
Tô Thành từ từ nhắm hai mắt lại.
Anh ta biết mà, tên này mà không đắc tội tất cả mọi người sẽ không bỏ qua... cho dù là streamer, công hội hay NPC trong phó bản.
Thôi, anh ta quen rồi.
*
Trong phó bản này, 1316 được coi là một căn phòng vô cùng đáng sợ.
Cửa phòng đóng chặt, bên ngoài có mấy ổ khóa cực lớn được khóa chắc chắn bằng xích sắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, tấm bùa màu vàng viết bằng mực đỏ dán trên cánh cửa đã phai màu và bong ra từng mảng, thoạt nhìn dưới ánh đèn đỏ tù mù có vẻ vô cùng âm u chết chóc, tràn ngập sát khí khó tả.
Tô Thành nhìn chằm chằm vào căn phòng 1316 cách đó không xa, nhịn không được nuốt nước bọt rồi chầm chậm nói:
“Ừm thì... cậu có thể nói lại lần nữa được không? Tại sao chúng ta lại ở đây?”
Lúc này Ôn Giản Ngôn đã tiến lên phía trước, hắn khom lưng đánh giá sợi xích dày cộp đang khóa chặt cửa, bóng lưng tạo thành hình cung, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ gầy yếu.
Hắn không quay đầu, đáp:
“Không phải tôi nói rồi sao? Ở thế giới bên trong kia, có lẽ bảy chiếc Tỏa Hồn Đàn khác đã bị phong ấn ở đây.”
“Chuyện này tôi hiểu.”
Hai mắt Tô Thành dừng trên tấm bùa dán trước cửa, giọng hơi run run hỏi tiếp: “Nhưng mà, chẳng phải nó muốn ám chỉ cho chúng ta biết đừng đến gần đây sao?”
Ôn Giản Ngôn quay đầu liếc anh ta một cái: “Tin tôi đi, người trong phó bản không muốn vào phòng này nhất chính là tôi.”
Nơi này có thứ gì đó không chỉ liên quan đến “Đức Cha” kia mà còn bị hắn làm nhục đủ đường đủ kiểu, tóm lại thù cũ nợ mới đều có hết.
Tuy nhiên sự khác biệt giữa thế giới bên trong và bên ngoài vẫn rất lớn, vả lại hắn cũng không phải hoàn toàn không có phần thắng.
Hơn nữa hắn còn để Tô Thành chờ ở xa, một khi xảy ra chuyện gì thì anh ta có thể sử dụng đạo cụ trong phó bản đầu tiên kéo hắn ra ngoài.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, như làm ảo thuật móc một sợi dây thép tinh tế ra khỏi túi áo, thuần thục tra vào ổ khóa xích sắt. Chẳng mấy chốc, theo tiếng “lách cách” vang lên, xích sắt lập tức được mở.
Ôn Giản Ngôn nhanh nhẹn đỡ được sợi xích, thân trên của hắn hơi chúi xuống, may mà không khiến xích rơi loảng xoảng dưới đất.
Hắn dùng cách tương tự để mở cửa phòng 1306.
“Két...”
Một tiếng động nhẹ vang lên, cánh cửa dán đầy phù chú từ từ trượt vào bên trong.
Bóng tối dày đặc bao trùm.
Từ sâu trong phòng bốc ra thứ mùi hôi thối tựa như xác chết, xen lẫn vào đó là mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn.
Ôn Giản Ngôn bình tĩnh lại. Hắn mở đèn pin điện thoại lên rồi chiếu vào phòng.
Nguồn sáng yếu ớt rọi từ đèn pin miễn cưỡng xuyên qua bóng tối, đảo quanh khắp phòng...
Thật bất ngờ, bên trong không có gì cả.
Trống rỗng, thậm chí đến cả đồ đạc nội thất cũng không có.
Giấy dán tường bị bong ra, cuốn theo phần lớn lớp sơn dán tường, thoạt nhìn loang lổ nham nhở, sàn nhà nguyên bản cũng bị cạy đi, chỉ còn lại lớp xi măng trần trụi.
Tuy nhiên, thứ mùi hôi thối gay mũi càng nồng nặc hơn, hun lên khiến cho người khác không thể mở mắt.
Đúng lúc này, âm thanh máy móc quen thuộc vang bên tai hắn:
[Phát hiện đã đủ điều kiện, bạn có muốn dùng tích phân để kích hoạt đạo cụ [Ngài Gương] không?]
Ôn Giản Ngôn giật mình, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này.
Hắn mở ba lô với vẻ nghi ngờ. Chỉ thấy [Ngài Gương] mà hắn lấy được trong phó bản đầu đã nhảy lên ô đầu tiên của ba lô lúc nào không hay, góc trên bên phải còn xuất hiện một chấm đỏ nho nhỏ.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói sợ hãi của Tô Thành từ cách đó không xa truyền đến: “Cậu phát hiện được cái gì à?”
“Không có gì...”
Ôn Giản Ngôn nhíu mày đáp: “Là hệ thống gửi thông báo đến, nói đạo cụ tôi lấy được ở phó bản trước có thể kích hoạt.”
“Sau khi kích hoạt có lợi ích gì?” Tô Thành hỏi.
“Không biết.”
Tô Thành ngơ ngác: “Vậy... Cần bao nhiêu tích phân để kích hoạt? “
Ôn Giản Ngôn nhún vai: “Cũng hông biết luôn.”
“Nếu không thì thử xem sao?” Tô Thành đề nghị.
Ôn Giản Ngôn rơi vào trầm tư.
Trước kia hắn bị cơ chế phòng livestream Ác Mộng lừa quá nhiều lần, nhất là phó bản đầu tiên, vừa mới tích lũy đủ điểm đã đổ xuống hết thân cây táo giống kia. Và quan trọng hơn là, mảnh gương vỡ đó có liên quan chặt chẽ đến người đàn ông quỷ dị ấy. Lỡ như sau khi kích hoạt sẽ xuất hiện chuyện bất ngờ ngoài sức tưởng tượng thì sao?
Vì dụ như... đánh thức y một lần nữa?
Nhưng mỗi đạo cụ đều có công dụng cơ bản, nhất là những loại đạt đến cấp bậc truyền kỳ, Ôn Giản Ngôn vô cùng tò mò công dụng của nó.
Đã đến nước này... thôi thì cứ thử xem sao.
Ôn Giản Ngôn cắn răng chọn kích hoạt đạo cụ.
[Tài khoản của bạn sẽ bị khấu trừ 20.000 tích phân]
Hai mươi nghìn cũng không sao.
Một giây sau, một mảnh vỡ gương phản chiếu làn nước sóng sánh chậm rãi xuất hiện trong lòng bàn tay Ôn Giản Ngôn.
Phải nói rằng... sau khi ở trong phó bản tiểu khu An Khang quá lâu, mỗi khi thấy gương là Ôn Giản Ngôn lại thấy hơi sợ. Mặc dù biết đó là đạo cụ của mình, nhưng hắn vẫn sợ trong gương sẽ xuất hiện thứ kỳ quái nào đó, hoặc là đột nhiên bị hút vào trong.
Chẳng qua...
Làm thế nào để sử dụng?
Ôn Giản Ngôn hơi nghi ngờ chọc tay lên bề mặt gương.
Tức thì, một lực hút mạnh ập đến rồi kéo hắn vào trong gương!
Ôn Giản Ngôn trợn tròn mắt, gần như không thể kìm được những lời chửi thề.
Cái ***.
Không phải đấy chứ? Đến thật luôn à!!!
“......”
Ôn Giản Ngôn cảm thấy suy sụp.
Nói là làm ngay cũng không phải cần làm ngay thế chứ!!!
- -------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Trăm nhân ắt có quả
Quả táo nhãn lồng không chừa con lươn.