“Rầm!”
Ôn Giản Ngôn ngửa mặt lên trời, tiếp đất bằng một động tác vô cùng khó coi.
Xương cụt đập xuống nền đất cứng rắn, một trận đau nhức râm ran truyền đến khiến vẻ mặt hắn hơi vặn vẹo. Một câu chửi tục thoát ra từ kẽ răng Ôn Giản Ngôn.
Nhưng giờ không phải lúc để oán giận.
Ôn Giản Ngôn nuốt cơn bực tức vào bụng, nhe răng trợn mắt ngẩng đầu nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh mình.
Chiếc đèn sợi đốt phát sáng trên đỉnh đầu, bồn rửa tay bẩn thỉu trước mặt và dãy buồng ngăn màu xanh đậm ở phía sau. Cho dù là về màu sắc hay cơ sở trang thiết bị thì đều mới hơn nhiều so với khung cảnh phó bản trước đó.
Rõ ràng đây là một nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nữ.
“...”
Ngay cả những người không thường xem phim cũng biết, khung cảnh trước mặt là địa điểm yêu thích của tất cả các dòng phim kinh dị. Đột nhiên bị ném một thân một mình vào nơi như vậy, khiến Ôn Giản Ngôn vốn chẳng phải người to gan gì lập tức cảm thấy hơi sợ.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Hắn thầm lặp lại nhiều lần trong lòng.
Ôn Giản Ngôn đi tới trước cửa, dùng sức đẩy mạnh.
Không xê nhích.
Tay nắm cửa rung lắc phát ra tiếng kêu lạch cạch, tuy nhiên cánh cửa như bị bịt kín bởi xi măng, chẳng thèm di chuyển dưới lực đẩy của hắn.
......
Đừng hoảng đừng hoảng đừng hoảng!
Đây chỉ là một phó bản cấp D, phó bản cấp D! Chắc chắn nó sẽ không ném người khác vào ngõ cụt nhanh như vậy. Ôn Giản Ngôn nhắm chặt mắt, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Hắn móc tấm thẻ thân phận trong túi ra.
[Thẻ thân phận]
Họ tên: Trình Vĩ (Đã thay đổi: Tiểu Ôn/ Tiểu Triệu)
Tuổi: 16 (Đã thay đổi:???)
Nghề nghiệp: Học sinh lớp 10 Trường cấp ba Đức Tài (Đã thay đổi: Giáo viên thực tập lớp 10 Trường cấp ba Đức Tài/ họ hàng xa của chủ nhiệm Thẩm)
Cốt truyện liên quan: Chưa được mở khóa (Đã thay đổi:???)
Ôn Giản Ngôn phát hiện màu sắc của những dòng chữ liên quan đến thân phận “Tiểu Ôn” đã đậm hơn so với trước, trong khi đó hàng chữ bên “Tiểu Triệu” vẫn là màu xám nhạt, như thể một giây sau sẽ biến mất.
Hắn lộ ra vẻ đăm chiêu. Có vẻ khi số lượng người tin tưởng tăng lên thì thân phận sẽ dần dần được củng cố, giống như đang từng bước được công nhận.
Do đó, chỉ cần thân phận của hắn không bị vạch trần, biết đâu hắn lại có thể tạo ra một cốt truyện chưa từng có trong phó bản?
... Quả thực giống như bóp méo kịch bản.
Hắn bình tĩnh lại, chấm dứt dòng suy nghĩ miên man. Đây không phải điều đáng lo ngại nhất của một người có mạng sống bấp bênh.
Ôn Giản Ngôn lật mặt sau thẻ thân phận.
Những con số trên mặt sau dừng lại ở 21:05, bất di bất dịch.
Hắn giật mình nhìn thời gian đếm ngược bị đình trệ, điều này có nghĩa là thời gian sinh tồn không bị tiêu hao trong “nhiệm vụ nhánh ẩn“.
Không lãng phí thời gian là chuyện tốt, tuy nhiên... nó cũng tượng trưng cho một loại nguy hiểm. Mặc dù thời gian sinh tồn bên ngoài có giới hạn, song nó cũng là một loại bảo vệ ở mức độ nhất định.
Dựa theo thông tin streamer kỳ cựu tiết lộ lúc trước, trong loại phó bản đơn giản này, chỉ cần không vi phạm quy tắc và không chết thì sẽ không bị khấu trừ thời gian sinh tồn, streamer sẽ luôn được tạo tâm lý đệm.
Còn trong “nhiệm vụ nhánh ẩn”, hiển nhiên thứ quy tắc trên không được áp dụng. Hay nói cách khác, hắn không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Ôn Giản Ngôn rùng mình, đột nhiên trong lòng dấy lên dự cảm xấu.
Đúng lúc này, một âm thanh máy móc vô cảm vang bên tai: “Ting, phát hiện thời gian livestream của streamer đã đạt hai giờ, bạn có muốn mở kết toán tích phân không?”
Giọng nói gọi Ôn Giản Ngôn từ trong trạng thái xuất thần trở về.
“Mở.” Hắn trả lời.
“Phòng livestream 789326qwk cấp E, số lượt người xem bình quân mỗi giờ là 2000, có thể đổi được 200 tích phân.
Kiểm tra đo lường phát hiện streamer là người mới, tích phân thu được lần này sẽ tăng gấp đôi. Đã kết toán 400 tích phân vào tài khoản của bạn.
Vẫn còn thiếu 4600 tích phân để nâng cấp phòng livestream. Mong streamer tiếp tục cố gắng để tạo ra nhiều thành tích rực rỡ hơn!”
“Trong livestream của bạn, có 63 người đã donate, thu được tổng cộng 500 tích phân.
Kiểm tra đo lường phát hiện streamer là người mới, hệ thống livestream sẽ không trích xuất tích phân của bạn. Đã kết toán 500 tích phân vào tài khoản của bạn.”
[Tích phân còn lại trong tài khoản của bạn là: 900]
[Thời gian kết toán tích phân tiếp theo là: 24:00]
“Khoan đã...” Ôn Giản Ngôn đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Trích xuất? Hệ thống livestream sẽ không trích xuất tích phân của bạn?”
“Đúng vậy.” Giọng nói máy móc lịch sự đáp: “Sau khi kết thúc thời gian người mới của streamer, hệ thống sẽ tăng dần việc trích xuất phần thưởng.”
“...”
Khóe mắt Ôn Giản Ngôn giật giật, nói bằng chất giọng khô khốc: “Mày biết kiếm tiền thật đấy.”
Đột nhiên hắn có linh tính chẳng lành, tiếp tục dò hỏi: “Còn tích phân người xem thì sao? Bọn mày có trích xuất không?”
“Không.”
Ôn Giản Ngôn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, giọng nói máy móc lại tiếp tục phát biểu:
“Nhưng cấp bậc của streamer càng tăng, tỷ giá hối đoái tích phân cũng sẽ thay đổi linh hoạt, tất cả quy tắc của chúng tôi đều dựa trên trải nghiệm của người xem, mong bạn hãy yên tâm.”
...Nói cách khác, nếu bây giờ tỉ lệ là 1-10 thì sau này chưa chắc đã giữ nguyên như vậy đúng không?
Ôn Giản Ngôn: “...”
Tao yên tâm cái cứt ý!
Việc lấy trải nghiệm người xem có khác đéo gì muốn hắn đánh đổi tính mạng!
Đám tư bản chết tiệt!
Không chờ Ôn Giản Ngôn kịp hỏi tiếp, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân đến gần. Sau đó, tiếng cười đùa khe khẽ của nữ sinh vọng qua từ sau cánh cửa.
“!”
Ôn Giản Ngôn giật mình, theo phản xạ chui tọt vào một gian buồng gần đó. Ngay khi hắn vừa trốn xong thì nghe thấy một tiếng “két“. Cánh cửa vừa rồi mà một người đàn ông trưởng thành không thể lay chuyển dễ dàng bị đẩy ra.
“Cộp, cộp, cộp.”
Theo tiếng bước chân dồn dập, cuộc đối thoại giữa hai cô gái ngoài cửa vọng vào.
“...Nhắc tới mới nhớ, cậu đã bao giờ nghe qua chuyện kia chưa?”
Giọng của nữ sinh trầm thấp, mang theo sự sợ hãi phấn khích.
“Chuyện gì thế?”
“Thì là, thì là cái truyền thuyết kia ấy!”
Ôn Giản Ngôn đứng trong buồng vệ sinh, vẻ mặt có chút rối rắm nghe cuộc nói chuyện bên ngoài. Là một người đàn ông trưởng thành, nhưng lại lén lút trốn trong nhà vệ sinh nữ nghe lén...
Đúng là hơi biến thái thật.
Cuộc nói chuyện giữa hai cô gái bên ngoài vẫn tiếp tục.
“Uầy! Có phải ý cậu là...”
“Đúng!”
Bất giác, bước chân của nữ sinh dừng trước gian buồng vệ sinh Ôn Giản Ngôn đang trốn, bóng người đung đưa dưới khe cửa, giọng nói trong trẻo cất lên:
“Người ta đồn rằng có một tấm gương ở trong phòng ký túc xá 408, chỉ cần cậu tìm thấy nó, nó có thể đáp ứng một yêu cầu của cậu.”
Giọng nói của một cô gái khác hơi ngập ngừng: “Tầng bốn có phòng 408 à?”
“Nghe kể là có, nhưng sau đó phòng 408 đã bị bịt kín bằng xi măng.”
Nữ sinh thần bí nói: “Yêu cầu phải sau 0 giờ mới tìm được, hơn nữa chờ sau khi cậu mở cửa...”
“Ây da, cậu đừng nói nữa!”
Nữ sinh khác hơi hoảng sợ nâng cao giọng, cắt ngang lời kể của người kia: “Nếu để cô Dương nghe thấy lại phạt cậu ngồi phòng kín!”
“Cái mụ phù thủy kia sao?”
Giọng của nữ sinh bỗng trở nên u ám: “Mấy ngày trước bà ta không chỉ tát mình mà còn phạt không cho mình ăn cơm tối. Cái loại phụ nữ vừa xấu vừa ngu vừa đáng tởm đó sao chưa chết quách đi nhỉ. Có khi chết sớm một chút mới là cống hiến cho nhân loại.”
“Cậu, cậu nói nhỏ chút...”
“Việc gì mình phải nói nhỏ.” Cô ta mỉm cười khúc khích: “Tốt nhất bà ta đừng để mình tìm thấy gương, bằng không còn lâu mình mới bỏ qua cho mụ.”
Vòi nước mở rồi lại tắt, hai cô gái vừa nói cười vừa rửa tay, tiếng bước chân đi xa dần. Theo tiếng bước chân rời đi, tất cả âm thanh trong nhà vệ sinh như bị bọt biển hút sạch, chỉ còn lại sự im lặng.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi thở hắt một hơi, cụp mặt nhìn xuống khe hở phía dưới. Cái bóng lay động vừa rồi đã biến mất.
...Họ đã đi sao?
Hắn nhấc đầu ngón tay lên định mở cửa ra ngoài.
“Tách.”
Có tiếng nhỏ nước vang bên ngoài cửa, động tác của Ôn Giản Ngôn bất giác hơi khựng lại.
“Tách, tách.”
Tiếng nước nhỏ giọt gần kề vọng vào bên trong.
“Tách.”
Một giọt chất lỏng sền sệt màu đỏ tươi rơi từ trên trần nhà xuống, đậu trên mu bàn tay trắng nõn của chàng trai.
Ôn Giản Ngôn sững người đứng tại chỗ, một trận rùng mình chậm rãi bò dọc sống lưng, cảm giác kinh khủng khó nói thành lời khiến toàn thân hắn ớn lạnh.
Sau đó, hắn cảm thấy gáy mình hơi ngứa.
Thật sự khá giống... một mái tóc dài buông thõng từ trên trần nhà khẽ đung đưa, nhẹ nhàng cọ lên làn da ướt đẫm mồ hôi của hắn.
Đúng lúc này, tiếng cười của một cô gái vang trên đỉnh đầu Ôn Giản Ngôn:
“Hì hì, xin chào nghe lén, bắt được mi rồi.”
Chữ “rồi” còn chưa nói xong, Ôn Giản Ngôn đột nhiên nhấc chân lên, đạp mạnh vào cánh cửa nhà vệ sinh trước mặt.
Một nửa bản lề long ra, cánh cửa đổ rầm xuống đất, cuốn theo một đám bụi bẩn. Ngay giây sau, giống như bị lửa dí mông, bóng người chàng trai lao vọt ra khỏi cửa mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.
“......”
Dường như chưa kịp hoàn hồn, mái tóc xõa trên trần nhà dừng lại một lúc, sau đó như bị chọc cáu, đột nhiên lao thẳng về phía chàng trai vừa chạy...
Khán giả trong phòng livestream cũng không phản ứng kịp.
“?”
“???”
“Tôi còn đang chờ hắn ta ngẩng đầu chịu chết mà!! Thế nào lại thành cắm đầu cắm cổ chạy.”
“Tức chết tôi! Ngẩng đầu lên! Không ngẩng đầu lên thì bọn tôi thấy cái khỉ gì!”
“Đệt, streamer lẩn còn nhanh hơn thỏ, tôi cảm thấy hắn ta chạy có cả tàn ảnh kìa.”
“Ha ha ha ha ha ha ha, dục vọng cầu sinh của streamer sắp tràn màn hình rồi, cười chết mất.”
A a a a a a a a a!
Sau lưng có cái gì vậy!!!!
Ôn Giản Ngôn vừa hét thảm thiết trong lòng vừa cắm đầu chạy như bay.
Xàm chó! Bây giờ không chạy thì còn chờ gì, chờ người đối diện lịch sự hỏi “Tôi có thể giết cả lò nhà anh không” chắc?
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Mặc cha nó là thứ gì, cứ chạy trước rồi hẵng tính!
Sau khi lao ra khỏi nhà vệ sinh, trước mặt hắn là hành lang tối đen quen thuộc, kéo dài về phía xa xa, gần như không thấy điểm dừng.
Hiển nhiên bây giờ hắn đã trở về ký túc xá.
Chẳng qua, khung cảnh trước mặt nom mới hơi lúc trước nhiều. Phần lớn vết bẩn trên tường và sàn nhà đều biến, chắc hẳn cả hai không cùng tuyến thời gian.
Đúng lúc này, sau lưng vang lên từng tiếng sột soạt, như thể có thứ gì đó đang cọ vào tường và sàn nhà.
Ôn Giản Ngôn vừa chạy về trước vừa bớt chút thời gian quay đầu nhìn đằng sau.
Cái liếc mắt này khiến da đầu hắn tê dại.
Mái tóc đen xì như một con rắn ngoe nguẩy, từ trong cửa nhà vệ sinh kéo dài ra. Ẩn sâu trong làn sóng đen, mơ hồ có thể thấy được tứ chi trắng bệch đang cất từng bước lao thẳng về phía hắn.
Giọng hát tinh tế, đứt quãng phát ra từ bên trong.
Âm thanh máy móc vô cảm không hợp hoàn cảnh vang lên:
[Chúc mừng streamer đã kích hoạt cảnh: cuộc chiến truy đuổi
Thời gian đếm ngược: 10:00]
Ngay sau đó, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy hai thanh máu xuất hiện phía trên tầm mắt mình.
Một là HP, một là giá trị lý trí.
[Nếu HP trở về 0, streamer sẽ chết và buổi livestream kết thúc.
Nếu giá trị lý trí về 0, streamer sẽ trở thành một phần của phó bản và buổi livestream kết thúc.]
[Để mang lại trải nghiệm xem tốt hơn cho khán giả, streamer vui lòng đảm bảo buổi livestream thông suốt, không được ngắt kết nối đường truyền đâu nha!]
“......”
Chết tiệt, chúng mày tính vắt khô giọt máu cuối cùng của quần chúng nhân dân lao động hả.
Vẻ mặt Ôn Giản Ngôn hơi vặn vẹo, dồn hết sức mình chạy về phía trước.
Mài tóc dài sau lưng đuổi theo sát nút.
Công bằng mà nói, thể lực của Ôn Giản Ngôn cũng không kém, thậm chí có thể nói là rất tốt.
Dù sao, vẻ ngoài cân đối là yêu cầu cơ bản của nghề nghiệp. Là một chuyên gia lừa đảo theo đuổi cuộc sống hoàn mỹ, Ôn Giản Ngôn là người đại diện cho câu mặc vào thì gầy mà cởi ra thì có thịt. Nói tóm lại, chạy thục mạng trong hành lang mười phút không bị đuổi kịp cũng không thành vấn đề.
Nhưng Ôn Giản Ngôn luôn cảm thấy cuộc truy đuổi này không đơn giản.
“Hì hì.”
Tiếng cười ngây thơ hồn nhiên của cô gái vang khắp bốn phương tám hướng, nhất thời chưa thể phân biệt phát ra từ đâu:
“Bé hư không ngoan phải bị trừng phạt.”
“Tách, tách...”
Dưới ánh đèn mờ ảo, chất lỏng sền sệt màu đỏ máu từ từ nhỏ xuống sàn nhà, tiếng nước tí tách vang vọng khắp hành lang trống trải.
Ôn Giản Ngôn tinh mắt nhìn thấy một vùng sàn nhỏ - nơi máu nhỏ xuống chậm rãi thay đổi. Sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn trở nên đen xì mềm mại, giống như một sinh vật sống đang ngoe nguẩy dưới đất.
“!”
Ôn Giản Ngôn nhảy bật sang bên cạnh, mạo hiểm tránh được đám tóc đánh úp từ dưới đất.
“Tách.”
Một giọt máu rơi xuống trúng vai hắn.
Nháy mắt, Ôn Giản Ngôn cảm thấy nửa người bên phải lạnh căm, cảm giác rùng mình quấn quanh cơ thể. Trong lúc sợ hãi, dường như hắn đã nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ trắng bệch dán sát vai phải.
Nó mở to cặp mắt đen xì không có lòng trắng, mỉm cười toe toét với hắn.
“Đệt!”
Da đầu hắn run lên, bước chân vô thức dừng lại.
Tuy nhiên trước khi Ôn Giản Ngôn kịp nhìn kĩ thì gương mặt trắng bệch đã biến mất, chỉ còn lưu lại một cái lỗ nhỏ ăn mòn bên vai áo phải của hắn.
Ôn Giản Ngôn rời tầm mắt, phát hiện thanh giá trị lý trí trên đỉnh đầu đã bị giảm xuống một phần.
“...”
Ồ, hóa ra giá trị lý trí là có ý này.
Đám tóc đen xì trên hành lang nhân cơ hội đuổi tới sau lưng, từng chút lan rộng dưới đất, như thể chỉ muốn vươn tay cầm lấy đôi tay bé nhỏ của hắn.
“Hì hì.”
Tứ chi trắng bệch rẽ vào chỗ ngoặt.
“Lược nhỏ màu đỏ, chải chuốt trước gương, một lược đến đuôi, thông minh xinh đẹp, hai lược đến đuôi, vui vẻ không rời...”
Bài ca đồng dao ê a đứt quãng vang lên từ trong tóc, giọng hát ngây thơ quanh quẩn khắp hành lang trống trải, thực sự làm cho người ta sởn tóc gáy.
Ánh đèn hành lang lập lòe, vầng sáng mơ hồ chiếu lên tứ chi vặn vẹo bò giữa đống tóc.
Lông tơ trên người Ôn Giản Ngôn dựng ngược, quay đầu co chân bỏ chạy.
Lần này hắn không cắm đầu cắm cổ lao về trước nữa mà thận trọng hơn. Suốt dọc đường đi, Ôn Giản Ngôn cẩn thận né tránh máu nhỏ từ trên đỉnh đầu, cùng với đống tóc đang trườn về phía mình.
Càng về phía trước, máu tươi nhỏ ngày càng nhanh và càng khó tránh.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực chạy không ngừng nghỉ, cửa cầu thang đã ở gần ngay trước mặt.
Một con số màu đỏ tươi được in trên vách tường: 2
Một đầu cầu thang hướng lên một đầu cầu thang hướng xuống, cả hai đều chìm trong bóng tối, giống như báo hiệu của điềm gở.
Ôn Giản Ngôn lao đầu chạy lên mà chẳng cần suy nghĩ. Tuy nhiên, chưa kịp bước được vài bước thì hắn bỗng dừng chân đứng tại chỗ.
Chàng trai đứng trước cầu thang, quay đầu nhìn mái tóc đen xì đang đuổi theo ở đằng xa. Dưới ánh đèn tù mù, hiếm khi khuôn mặt hắn lộ ra chút do dự.
Bình luận trong phòng livestream 789326qwk livestream vô cùng sôi nổi.
“Nào nào nào, đến lúc quyết định rồi, streamer sẽ lên lầu hay là xuống lầu đây?”
“Nhất định là đi lên, không thể rời được ký túc xá, dưới lầu nhỏ hẹp thế kia làm gì có chỗ chạy. Trận đuổi bắt này còn gần sáu phút nữa, nếu như bây giờ chạy xuống thì chỉ có nước chầu các cụ.”
“Thôi ông im mẹ cái mồm đi. Chuyện không thể rời khỏi ký túc xá chỉ có ông biết chứ streamer biết à? Tôi cá hắn ta sẽ xuống lầu!”
“Cá cược phải biết suy tính, tôi cũng cược streamer sẽ xuống lầu! Mấy người đã quên rồi sao? Lúc trước bà cụ trong nhà ăn từng khuyên streamer 'tránh xa tầng bốn'. Nếu tôi là hắn tôi cũng không chạy lên lầu!”
“Cách nói của lầu trên không sai, nhưng trong nhiệm vụ ẩn này thì cửa sống lại nằm ở tầng bốn. Chậc chậc, tiếc ghê!”
“Lầu trên đừng bày vẻ ông đây biết tuốt được không? Lúc trước hai NPC trong nhà vệ sinh đã nhiều lần đề cập tới tầng bốn. Dựa theo lối chơi trước đó của streamer, tôi tin chắc hắn ta sẽ không bỏ qua gợi ý rõ ràng đó!”
[Bình luận của người xem trên liên quan đến kịch bản, chỉ có khán giả mới xem được bình luận này.]
Đám tóc cách ngày một gần.
Biểu cảm trên mặt Ôn Giản Ngôn cũng ngày càng dao động, giống như đang lưỡng lự giữa hai lựa chọn.
Cuối cùng, có vẻ hắn đã đưa ra được quyết định.
Chàng trai thu chân, sau đó xoay người vọt thẳng xuống dưới.
Trong phòng livestream, có người vui sướng có người ủ ê.
“Ha ha ha ha ha, thắng rồi. Tôi đã nói hắn ta sẽ chạy xuống lầu mà! Hầu hết mọi người gặp phải chuyện này đều sẽ làm vậy!”
“A a a a a a a a, tức chết ông mất, ban nãy streamer này còn thông minh mà sao giờ đã biến ngu rồi?”
“Ầy, chán thế. Còn tưởng streamer này có thể sống lâu một chút. Không ngờ sắp ngủm củ tỏi.”
“Cạn mẹ nó lời, có thể trả lại tiền thưởng ban nãy được không? @Trợ thủ quản lý phòng livestream.”
Nhìn Ôn Giản Ngôn xuống lầu lao thẳng ra cửa, bình luận cũng trở nên nóng máu.
“Bây giờ chạy ra ngoài có tích sự gì? Chạy vòng quanh đại sảnh đi cha. Mặc dù sáu phút hơi cố sức tí nhưng cũng không phải là không làm được!”
“Lầu trên gắt thế, xem livestream thôi mà cứ làm quá lên. Cùng lắm thì đổi phòng live chứ sao.”
“Thành thật mà nói tôi vẫn muốn xem tên streamer này lật xe.”
“Đúng đúng, không phải xem livestream của người mới là để giải trí sao? Nếu muốn xem mấy cao thủ với chỉ số IQ cao ngất ngưởng thì tôi đã xách dép qua chỗ người ta ngồi rồi.”
Mặc dù nói vậy nhưng số người xem đạt đỉnh bắt đầu có xu hướng giảm xuống, từ hơn hai nghìn giảm xuống còn khoảng hơn một nghìn.
Ôn Giản Ngôn tăng tốc lao thẳng về phía...
Phòng trực bên cạnh.
Lần này hắn không chuẩn bị bất kỳ công cụ cạy khóa nào mà nhấc thẳng chân đạp lên cánh cửa làm nó đổ rầm.
“???”
“??? Hắn ta muốn làm gì vậy?”
“Cái lề gì thốn? Thằng này bị nghiện chạy vào phòng trực ban hả? Nhưng tình huống lần này không giống trước, hắn ta chạy vào phòng trực ban để làm gì?”
“Chậc chậc chậc, đám streamer cấp thấp chính là thế đó. Đứa nào cũng thích rúc sâu vào cái xó an toàn của mình, ngu y như lợn, chẳng ra đâu với đâu.”
Ôn Giản Ngôn cắm đầu xông vào, phi thẳng về phía trước tủ quần áo, lấy loại thuần thục kinh người kéo khóa tủ, mở ngăn kéo ẩn lấy ra một thứ gì đó.
Hắn quay người lại.
Giờ phút này, mái tóc như thủy triều đã đổ ập vào phòng trực ban. Sợi tóc đen xì bám trên vách tường, vượt qua cửa chính và cửa sổ, tiến về phía con mồi mình đã nhìn chằm chằm từ lâu...
Ánh đèn trong tiền sảnh bắt đầu lập lòe dưới tác động của thế lực kỳ bí nào đó. Tứ chi trắng bệch vặn vẹo biến dạng bò trong đống tóc.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi hít sâu một hơi, trên trán và gáy đều đổ mồ hôi lạnh, ngón tay khẽ co giật dưới áp lực lớn và căng thẳng, lòng bàn tay ướt nhẹp và lạnh ngắt.
Hắn ổn định lại cơn run, bắt đầu ngâm nga:
“Lược nhỏ màu đỏ, chải chuốt trước gương, một lược đến đuôi, thông minh xinh đẹp, hai lược đến đuôi, vui vẻ không rời, ba lược đến đuôi, đồng tâm mà lại hợp ý.”
Bình luận vốn đang châm chọc khiêu khích tức thì bị sốc tập thể:
“Chờ chút, giai điệu này?”
“Lời bài hát này?!”
“Lầu trên mất trí nhớ hả? Đây không phải là bài hát boss vừa ngâm nga sao?”
“Không không không, boss chưa từng hát câu cuối cùng!”
“!! Tôi hiểu rồi! Cái đền đệt! Giai điệu mụ phù thủy ngâm nga không hoàn chỉnh, bài hát boss hát cũng không hoàn chỉnh... nhưng bây giờ chúng đã được ghép lại với nhau!”
Ôn Giản Ngôn từ từ nâng tay lên rồi mở lòng bàn tay.
Giữa lòng bàn tay trắng nõn thon dài của hắn là một chiếc lược.
Giống như toàn bộ tòa nhà, dường như thời gian trên chiếc lược này cũng quay ngược lại. Mặc dù màu sắc hơi tối nhưng có thể mơ hồ nhìn ra màu đỏ tươi một thời, thậm chí ngay cả răng lược bị gãy cũng trở về dáng vẻ ban đầu.
Mái tóc im lặng dừng chuyển động.
Sau lưng chàng trai là ngăn kéo mở ra vẫn chưa kịp khép vào.
Giữa đống đồ vật lộn xộn có vài tấm ảnh ố vàng.
Tro bụi còn chưa kịp rơi xuống, có thể nhìn thấy bóng người một lớn một nhỏ ở bên trong.
Một người phụ nữ cao to đứng trong công viên giải trí, bên cạnh là một bé gái 13, 14 tuổi. Mái tóc đen dài của cô bé được thắt thành bím lớn buông thõng trên vai. Hai người đứng rất gần, bởi vì thời gian khá lâu nên khuôn mặt bị nhòe mất, song vẫn có thể nhìn thấy nụ cười hạnh trên khuôn mặt của cả hai đọng lại trong bức ảnh nhỏ.
Bên dưới viết vài chữ:
“Chúc mừng sinh nhật Tiểu Khiết.”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên phía trước:
“Tiểu Khiết, mẹ... mẹ rất nhớ con...”
Bình luận lặng thinh.
“...”
“...”
“...Cái của nợ gì thế này?”
Hết chương 5