Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 63: Chương 63




Tô Thành lo lắng đứng chờ ngoài hành lang, cách đó không xa là cửa phòng 1316 đóng chặt.

Lớp sơn trên ván cửa đã bong tróc loang lổ, số nhà trên tấm bảng đồng có vẻ cực kỳ nổi bật giữa bóng đêm.

Quá yên tĩnh.

Thật sự là quá yên tĩnh.

Không khí lạnh lẽo nồng nặc mùi máu tươi, mùi rỉ sắt xộc vào khoang mũi mang đến cảm giác bất an mãnh liệt, trái tim đập thình thịch trong ngực như muốn đập gãy cả xương sườn.

Bên trong đang xảy ra chuyện gì vậy?

Tô Thành không biết.

Anh chỉ biết rằng, khoảnh khắc Ôn Giản Ngôn mở cửa thì bóng dáng hắn đã bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó cuốn vào bên trong, lập tức biến mất khỏi tầm mắt. Giây sau, cánh cửa bỗng đóng sầm lại che giấu tất cả âm thanh và động tĩnh.

Một giây trước khi cánh cửa đóng lại, điều cuối cùng anh ta nghe thấy là tiếng da thịt bị xuyên thủng.

Sau đó Tô Thành chỉ biết đừng chờ hồi lâu.

Anh ta đứng ở hành lang gần đó, cau mày mất tập trung, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cánh cửa 1316 đóng chặt.

Suốt nãy giờ không có chuyện gì xảy ra. Không có âm thanh cũng không có tín hiệu, ngoại trừ không khí nồng nặc mùi máu thì chỉ còn sự tĩnh lặng.

Chàng trai bị kéo vào phòng tựa như hòn đá chìm xuống đáy biển, mất tăm mất tích.

Chó lừa đảo còn sống không?

Anh ta không biết.

Tô Thành còn nhớ trước khi vào phòng 1316 Ôn Giản Ngôn đã nói với mình, nếu hắn đi vào hơn 5 phút mà chưa ra thì anh ta không cần chờ nữa, cứ việc rời khỏi đây ngay.

Mặc dù không rõ lý do, nhưng Tô Thành biết điều này có nghĩa rằng đối phương đã chết.

Tô Thành không nhịn được lại cúi đầu liếc điện thoại.

Bốn phút trôi qua, thế nhưng căn phòng 1316 vẫn im lặng, tựa như tảng đá đè lên lồng ngực khiến anh ta không thở nổi.

Trong đại sảnh livestream [Tiểu khu An Khang], đồng hồ đếm ngược hai mươi phút đỏ tươi treo lơ lửng phía trên đang thay đổi, các con số giảm dần đều theo thời gian.

Thỉnh thoảng tất cả khán giả đều ngẩng đầu nhìn, chờ mong thay đổi xảy ra sau khi thời gian đếm ngược kết thúc.

Cuối cùng đếm ngược cũng về 0.

“Ting.”

Nháy mắt, âm thanh máy móc của hệ thống vang bên tai tất cả streamer:

“Phó bản [Tiểu khu An Khang] đã dị hóa thành công! Độ khó tăng lên! Sắp mở khóa hình thức đoàn đội mới: Trận chiến không phe đối đầu.”

“???”

Tô Thành hơi trợn tròn mắt.

Không phải nhiệm vụ truy nã do bà Văn tuyên bố là nội dung dị hóa sao? Chuyện này là thế nào?

Hơn nữa Trận chiến không phe đối đầu là cái quỷ gì?

Tô Thành cảm thấy tuyệt vọng.

Những streamer khác đang chiến đấu khác cũng bị dọa giật mình, tất cả bất giác dừng cuộc chiến.

Chờ chút, vậy có nghĩa là bây giờ bọn họ mới bắt đầu đoàn chiến sao?...Thế cuộc hỗn chiến giữa họ và trận doanh tín đồ tà linh bên công hộ Ám Hỏa là cái gì?

[Streamer có thể dùng tích phân để cầu cứu đối tượng được chỉ định bên ngoài phó bản, hệ thống sẽ rút 20% hoa hồng.]

[Người tiếp ứng và người cầu viện sẽ cùng trận doanh.]

[Sau khi tập hợp đông đủ thành viên, bản đồ sẽ được nâng cấp và làm mới nội dung thẻ thân phận cho toàn bộ streamer. Hơn nữa sẽ tiến hành phân bổ trận doanh ngẫu nhiên.]

[Quy tắc chiến thắng trận doanh: Người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính sẽ giành thắng lợi.]

[Bên thắng sống hết, bên thua chết sạch]

Sau khi nghe xong quy tắc, Tô Thành giật thót tim.

Tất cả mọi người chết hết?!

Điều này khác hẳn so với trận săn lần trước. Dưới quy tắc tàn khốc kia của hệ thống, bọn họ chỉ có lựa chọn duy nhất là liều mình chiến đấu, chỉ cần trận doanh thất bại thì tất cả streamer trong trận doanh đều được vé chầu các cụ...

Thắng sống, thua chết.

Dù chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người ta hãi hùng.

Tô Thành cúi đầu mở hội trường Ác Mộng trên điện thoại.

Màn hình lựa chọn phe mới xuất hiện.

Bên đỏ là phe Bồ Tát, bên đen là phe Tà Linh.

Tuy nhiên lần này số người bên đỏ và đen đều là 0, bản thân streamer không thể chủ động lựa chọn trận doanh, chỉ đành ngồi chờ hệ thống phân bổ ngẫu nhiên.

“Bùm...”

Có tiếng nổ mơ hồ truyền đến từ vách tường, ánh đè đỏ tươi trên đầu khẽ đung đưa, dường như mặt đất cũng đang rung chuyển.

Tô Thành phải vịn vách tường để ổn định cơ thể choáng váng.

Chấn động ngắn ngủi biến mất, Tô Thành bất giác ngẩng đầu nhìn về phía phòng 1316.

Một giây sau, anh ta không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Trên tấm ván cửa dán đầy phù chú màu vàng viết bằng mực đỏ, những sợi xích sắt lạnh lẽo thô nặng rủ xuống hai bên, ổ khóa lệch sang một bên giống như đã bị ai đó cạy mở.

Rõ ràng đây là... hình ảnh giống hệt thế giới bên ngoài.

Tuy nhiên ngọn đèn trên cao vẫn tỏa ánh sáng đỏ tươi đáng sợ, vách tường vẫn vặn vẹo và kỳ lạ, song lại mang hình dạng giống như trong gương bát quái.

Không lẽ nó là... bản đồ vừa được nâng cấp?

Thế giới ngoài gương đã bị bà Văn và đám người giấy của bà ta hoàn toàn không chế, bọn họ tiến vào thế giới trong gương chỉ vì muốn thoát khỏi cuộc truy sát. Nếu thế giới bên trong gương và ngoài gương thật sự hợp nhất làm một, vậy thì...

Tô Thành rùng mình cúi đầu mở giao diện cầu viện.

Có hai phương án cầu viện. Một là cầu viện đối tượng được chỉ định, hai là cầu viện streamer rảnh rỗi bất kỳ.

“Có cầu viện đối tượng được chỉ định không?”

“Có.”

Số dư 10.000 tích phân nhanh chóng bị khấu trừ khỏi tài khoản.

Tô Thành thấp thỏm bất an chờ đợi. Chẳng mấy chốc, giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang bên tai: “Ting! Người cầu viện đã chấp nhận lời mời!”

Bóng người quen thuộc xuất hiện trên khoảng đất trống bên cạnh.

Quý Quan ngã ngồi trên nền đất cứng lạnh, vẻ mặt hắn hơi vặn vẹo, nhe răng trợn mắt mắng: “Đệt mẹ, đau quá.”

Tô Thành vừa mừng vừa sợ: “Anh đồng ý lời mời của tôi sao?”

Quý Quan phủi bụi trên mông rồi đứng dậy: “Tất nhiên là đồng ý chứ. Chắc chắn vì cần giúp đỡ nên anh mới gửi cầu viện mà.”

Lần này hắn ta không vào phó bản cùng Ôn Giản Ngôn và Tô Thành, chủ yếu là do cấp bậc streamer khác nhau thì số lượng thành viên tổ đội cũng khác nhau. Streamer cấp D tự do không có công hội chỉ có thể tổ đội tối đa hai người, hơn nữa rất có khả năng Tô Thành đang bị Thần Dụ theo dõi, nếu để anh ta một mình tiến vào phó bản thì quá nguy hiểm, cho nên lần này Quý Quan tiến vào phó bản một mình, còn Ôn Giản Ngôn lập tổ đội cùng Tô Thành.

“Lần này tôi vào bản cấp C có độ khó không kém bệnh viện Phúc Khang chút nào... Nhưng tóm lại vẫn sống sót, còn kiếm được một khoản tích phân kha khá, chắc chẳng mấy nữa là thăng cấp.”

Quý Quan thở dài lải nhải nói tiếp: “Không ngờ vừa ra đã nhận được tín hiệu cầu viện của anh. Tôi biết ngay mà, Ôn Giản Ngôn đâu phải kẻ chịu an phận, nhất định là hắn lại thay đổi độ khó phó bản rồi đúng không?”

“Nhưng nhắc mới nhớ...”

Hắn ta quay đầu nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, vì thế nghi ngờ hỏi:

“Tên kia đâu rồi?”

Tô Thành chỉ cánh cửa phòng 1316 đóng chặt: “Ở bên trong.”

Quý Quan dõi mắt theo hướng Tô Thành vừa chỉ. Sau khi nhìn thấy căn phòng dán đầy bùa chú, hắn ta không khỏi trợn mắt há hốc mồm: “Mẹ nó, dữ dằn vậy sao?”

Hắn xắn ống tay áo lên: “Đó là lý do anh gọi tôi à? Ôn Giản Ngôn đang gặp nguy hiểm đúng không? Chúng ta đi...”

Tô Thành giữ chặt tay Quý Quan: “Chờ chút...”

Sau đó Tô Thành giải thích ngắn gọn những gì xảy ra lúc trước. Mặc dù anh ta đã mô tả rất ngắn gọn song Quý Quan vẫn bị dọa sợ mất hồn: “Khoan khoan, tại sao phó bản của các anh nghe khó nhằn vậy? Cấp mấy thế?”

Tô Thành cũng sửng sốt: “Lúc anh đi vào không có thông báo nhắc nhở hả?”

Quý Quan ngơ ngác: “...Không.”

Tô Thành chớp mắt, thong thả phun hai chữ: “B-”

Quý Quan: “...”

Sau vài giây im lặng, hắn ta hốt hoảng mở miệng: “... Hả?”

Gì cơ...

Cấp mấy cơ?!

Đúng lúc này, âm thanh hệ thống máy móc lại vang lên:

[Ting, phó bản đã tập hợp đủ nhân số, nội dung thẻ thân phận đang đổi mới...]

[Thành viên trận doanh đã được phân bổ]

Nghe vậy, Tô Thành cúi đầu mở ứng dụng Ác Mộng của mình ra. Khoảnh khắc nhìn thấy trận doanh mình được phân phối ngẫu nhiên, đồng tử của anh ta bỗng co lại.

[Chúc mừng bạn đã gia nhập trận doanh phe đỏ.]

[Nhiệm vụ tuyến chính đã được làm mới: Luyện thành Tỏa Hồn Đàn thứ mười và trấn áp tà linh]

Phe đỏ?!

Chính là trận doanh bên phía bà Văn sao? Nhưng sao chuyện này có thể xảy ra chứ?!

Tô Thành hoảng sợ mở cửa hàng hệ thống, tuy nhiên lại không tìm thấy đạo cụ nào giúp anh chuyển đổi trận doanh.

Với tư cách là tiếp viện, Quý Quan cũng bị phân vào phe đỏ.

Mặc dù hắn ta còn chưa kịp hoàn hồn từ đống tin tức nằm ngoài sức tưởng tượng, nhưng thấy vẻ mặt đanh lại của Tô Thành, Quý Quan vẫn bất giác hỏi: “Sao vậy?”

Tô Thành chậm rãi ngẩng đầu: “Chúng ta... được phân vào phe đỏ chứ không phải phe đen.”

Lúc này Quý Quan còn chưa hiểu rõ về các thế lực ở trong phó bản, khuôn mặt lộ vẻ hoang mang:

“Thế thì làm sao?”

Tô Thành hít sâu một hơi, dùng tay vuốt mặt rồi cắn răng đáp: “Thẻ thân phận của Ôn Giản Ngôn là tín đồ tà linh.”

Chính là phe đen hàng thật giá thật chứ sao nữa.

*

Bên kia, những streamer trong phó bản đang cẩn thận tản ra xung quanh, đề phòng việc đứng quá gần với người không thuộc trận doanh phe mình.

Thông báo nhắc nhở cuộc chiến giữa các trận doanh vang lên.

Mọi người nhốn nháo mở ứng dụng Ác Mộng, nhanh chóng nhìn lướt qua thẻ thân phận của mình, cuối cùng dõi mắt về phía bản đồ nhân số trận doanh.

Tất cả streamer đều giật mình.

[Số lượng bên đỏ: 23]

[Số lượng bên đen: 01]

Nếu như nhân số bên phe tà linh chỉ có một, vậy thì suy đoán trước đây của họ hoàn toàn sai lầm... Hay nói cách khác, từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một tín đồ tà linh?!

Sau khi sững sờ mất mấy giây, mặt Vương Hàm Vũ lập tức tối sầm:

“Mẹ kiếp, tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.”

Hắn ta nhìn những streamer phe đỏ khác bên cạnh mình, hằn học nghiến răng nói: “Tên streamer Ám Hỏa kia đã dắt mũi tất cả chúng ta.”

Đại sảnh livestream [Tiểu Khu An Khang]:

“Vãi lều thật, lần đầu tiên tôi thấy trận doanh chỉ có một người đấy.”

“Ha ha ha ha ha ha ha, hay lắm. Cuối cùng những streamer khác cũng nhận ra mình bị dắt mũi suốt nãy giờ à.”

“Nhưng chẳng phải streamer bên đen tiêu rồi sao? Theo quy tắc hiện tại, trừ khi hắn hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính của bên đen trước thì mới thắng nổi. Nhưng ngay cả khi hắn hoàn thành trước thời hạn thì hai đồng đội của hắn cũng sẽ chôn thân cùng bên đỏ... Tình hình hiện tại đã không còn cách nào giải quyết.”

“Hu hu, đừng mà. Chó lừa đảo của tui, tui vẫn đang chờ hắn lập băng lừa đảo mà.”

*

Trong khi Tô Thành và Quý Quan đang trao đổi thông tin với nhau thì cuối hành lang bỗng có tiếng bước chân lộn xộn.

... Không ổn.

Tô Thành giật thót tim.

Giây tiếp theo, một giọng nói nghiến răng nghiến lợi phát ra từ hướng đó: “Mau lên! Là hắn, hắn chính là đồng phạm của thằng chó lừa đảo.”

Tô Thành theo phản xạ mở ba lô... Toi rồi, áo choàng ẩn nấp đã dùng hết.

Ngay sau đó, anh ta bị một sức mạnh vô hình quăng ngã, toàn thân đụng mạnh lên tường, bả vai đập vào bức tường cứng rắn tạo thành cơn đau âm ỉ.

Tô Thành vô thức cắn chặt răng, mùi máu tanh nồng bốc trong khoang miệng.

Tuy rằng Quý Quan không rõ lúc trước đôi bên đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn vội vàng chạy qua: “Chờ chút, chúng tôi cũng là người bên phe đỏ. Không phải chúng ta đồng đội sao?”

Nếu bên đen chỉ có một người là Ôn Giản Ngôn, vậy thì tất cả những người còn lại đều là bên đỏ.

Bây giờ bọn họ không đối địch nổi bên kia, cho nên tốt nhất cứ để đối phương nghĩ rằng bọn họ cùng phe...

Thế nhưng Quý Quan còn chưa kịp nói thêm gì thì cơ thể đã bị trói chặt bởi sợi dây thừng vô hình, sau đó ăn một đấm mạnh vào bụng, vẻ mặt vặn vẹo ngã nằm xuống đất.

“Tất nhiên tôi biết mấy người thuộc phe đỏ.”

Vương Hàm Vũ lắc lắc tay, thuận thế xoay người đá mạnh vào bụng Tô Thành.

Tô Thành đau đớn nhăn mặt, cuộn tròn người như con tôm.

Vương Hàm Vũ thấy vậy liền nở nụ cười khoái trá: “Dù sao bên đen cũng chỉ có một người thôi, đúng không?”

Hắn nhấc chân lên, dùng đế giày cứng nghiền xương ngón tay Tô Thành. Đốt xương ngón tay dưới sự nghiền ép phát ra âm thanh răng rắc:

“A a a a a.”

Tô Thành tái mặt hét lớn.

“Nhưng vì là đồng đội cũ, chắc hẳn mấy người biết thằng kia ở đâu đúng không?

Vương Hàm Vũ khom lưng túm tóc Tô Thành, xốc nửa người trên của anh ta lên: “Nếu mày chịu nói cho tao biết thằng đó thằng kia đang ở đâu thì tao sẽ tha mạng cho mày, thế nào?”

Quý Quan bên cạnh nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Hắn ta ôm bụng ho khan mấy tiếng, khó khăn mở miệng ngăn cản: “Chờ chút... Các người cũng biết đúng không? Đây là trận doanh phi đối kháng, nếu muốn chiến thắng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính...”

“Hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính?”

Cao Thành Tân đứng bên cạnh đột nhiên cất lời.

Gã nở nụ cười nhạo. Dưới ánh đèn màu đỏ sậm, cặp mày vốn đã dữ tợn càng trở nên kinh khủng hơn: “Tất nhiên đây cũng là cách, nhưng làm vậy có khác nào đang bỏ gần tìm xa đâu?”

Cao Thành Tân tiến lên, thong thả nói tiếp: “Dù là trận doanh phi đối kháng thì cũng có thể giải quyết bằng cách của trận doanh đối kháng... Nếu bên đen bị xóa sổ, bên đỏ cũng có thể chiến thắng.”

“Dù sao hiện tại bên đen chỉ có một người, đúng không? Chuyện này còn dễ dàng hơn cả hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính.”

Vương Hàm Vũ vươn tay đè gáy Tô Thành vào vách tường:

“Nói cho tao biết thằng lừa đảo kia ở đâu?”

“... Tôi không biết.”

Tô Thành cắn răng, khó khăn gằn từng âm tiết.

Trán của anh ta đã bị rách da chảy máu, chất lỏng đỏ tươi ấm áp từ từ nhỏ xuống dính chặt vào mi mắt: “Chúng tôi tách nhau lâu rồi.”

“Mày trung thành nhỉ.”

Vương Hàm Vũ đẩy gọng kính trên sống mũi: “Tao đã nói chuyện với mấy đội khác, sở dĩ thằng kia có thể dắt mũi bọn tao là nhờ công mày giúp đỡ.”

“Đã lên tới cấp C rồi mà mày vẫn chưa hiểu sao? Lòng trung thành trong Ác Mộng không đáng một xu...”

Vương Hàm Vũ buông tay ra, mặc cho cơ thể mềm nhũn của đối phương ngã dưới chân mình:

“Không sao, dù gì mày cũng sẽ nói ngay thôi.”

Một streamer đứng gần đó ngập ngừng nói:

“Chờ chút, tôi cảm thấy hắn ta không thiết phải nói dối đâu. Dù gì bây giờ hắn cũng là một thành viên bên đỏ, nếu chúng ta thua thì hắn cũng chết...”

“Thì?”

Vương Hàm Vũ đáp: “Nó phải trả giá cho việc chơi khăm bọn tôi.”

Khóe miệng hắn nở nụ cười độc ác, một con dao lóe ánh sáng lạnh xuất hiện trong lòng bàn tay, thoạt nhìn lưỡi dao chứa đầy gai ngược rất bén.

Hắn đăm chiêu nhìn con dao trong tay, sau đó cúi người ấn nó vào mặt đối phương.

Làn da trơn bóng từ từ bị rách, máu đỏ tuôn ra.

Tô Thành bình tĩnh ngước mắt nhìn hắn, cánh môi khép mở phun hai chữ:

“Tower.”

“...... Cái gì?” Vương Hàm Vũ giật mình nhíu mày.

“Bài xuôi.”

Một bên mắt dính máu của Tô thành nhắm lại rồi chậm rãi nói: “Tàn phá, hủy diệt và khủng hoảng sắp xảy ra, một thảm họa to lớn đang đến gần. Không thể cứu vãn những gì sắp tới, mọi thứ của anh sẽ bắt đầu sụp đổ từ dưới vực sâu, tất cả chuyện xấu anh từng làm sẽ vận vào người anh.”

Vương Hàm Vũ: “...”

Vẻ mặt của hắn dần dần trở nên u ám.

Tô Thành mỉm cười để lộ hàm răng dính đầy máu tưới: “Chỉ là thẻ bói miễn phí thôi.”

“Con mẹ mày.”

Vẻ mặt của Vương Hàm Vũ âm trầm đáng sợ, thình lình giơ chân nhắm vào bụng thêm đối phương lần nữa...

“Két....”

Tiếng bản lề ma sát bén nhọn chói tai vang giữa hành lang tĩnh mịch. Giống như điềm báo của sự diệt vong, nó khiến tất cả mọi người cảm thấy hoảng sợ, bất giác quay đầu nhìn về hướng của âm thành.

Cánh cửa được bao phủ bởi vô số bùa chú lặng lẽ trượt vào, để lộ bóng tối bên trong, giống như miệng đáy vực sâu từ từ hé mở, chờ đợi tế phẩm tiếp theo xuất hiện.

Mùi máu nồng nặc tản ra.

Căn phòng tỏa ra một luồng khí lạ đáng ngại.

Đám streamer giật nảy mình, bất giác lùi về phía sau một bước.

“Lép nhép...”

Tiếng nước quỷ dị vang giữa căn phòng tối tăm, như thể có thứ gì đó trơn trượt nhớp nháp đang cựa quậy, thò những xúc tu của nó ra bên ngoài.

Khung cửa gỗ bạc màu nhanh chóng bị nhuộm đỏ và biến thành kết cấu đỏ tươi mềm mại kỳ lạ. Sau đó là vách tường...

Cứ như loại bệnh truyền nhiễm nào đó, quái vật giống như máu thịt nhô các xúc tu ra khỏi cánh cửa đóng kín, ăn mòn sắt thép và gỗ...

Đồng tử của đám streamer co lại.

“Đây... đây là cái gì?!”

“Chuẩn bị mau.”

“Ai có lồng giam thì đổi mau lên.”

Mặt Vương Hàm Vũ tái mét, không biết phải do “thẻ bói miễn phí” vừa rồi khiến hắn cảm thấy phát lạnh hay không, nhưng hắn cứ luôn cảm thấy toàn thân ơn lạnh, giống như bị thứ kinh khủng nào đó nhìn chằm chặp.

Khi những người khác chuẩn bị ứng chiến thì hắn lại lui về phía sau vài bước, gần như sinh ra dục vọng muốn xoay người bỏ chạy.

“Rắc rắc.”

“Rắc rắc.”

Tiếng xương ma sát chói tai cùng với cánh tay trắng bệch lao ra từ trong bóng tối, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào tường, tạo thành âm thanh quỷ dị gần như vui sướng quanh quẩn khắp hành lang, khiến cho da đầu người nghe tê rần.

“Không được, bọn chúng quá đông.”

“Có chuyện gì vậy. Tại sao trong phòng 1316 lại nhiều quái vật như thế?”

Đám streamer bị dọa biến sắc. Bọn họ lập tức nhận ra chênh lệch sức mạnh, không còn cố gắng chống cự mà đều quay đầu bỏ chạy không chút đắn đo: “Mau lên, mau lên.”

“Rời khỏi đây mau.”

Một streamer quay đầu nhìn Tô Thành và Quý Quan ngã dưới đất, có chút không đành lòng hỏi: “Hai người bọn họ thì sao? Chúng ta có mang theo không?”

“Không cần để ý đến chúng.”

Cao Thành Tân cất giọng sắc bén lạnh lùng: “Bên đỏ cũng nhiều người rồi, thiếu hai người họ cũng chẳng sao.”

“Rắc rắc.”

“Rắc rắc.”

Những con quái vật trắng bệch lao khỏi bóng tối.

Nương theo tiếng xương ma sát, chúng nó phi thẳng về phía con người với một tốc độ gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trên tường, tốc độ lan tràn của đống máu thịt nhanh gấp mấy lần.

Dưới ánh đèn màu đỏ sậm chập chờn, vách tường nhanh chóng thay đổi kết cấu. Vách tường cũ kỹ bẩn thỉu, phủ đầy graffiti và những mẩu quảng cáo nhỏ đang bị nuốt chửng bởi con quái nhầy nhụa màu đỏ tươi. Tựa như đồ vật bị mắc kẹt giữa thực quản chờ đợi tiêu hóa.

(*) graffiti: là tranh phun sơn hoặc hình vẽ trên tường

Mọi thứ trông thật kỳ quái và đáng sợ, giống như khung cảnh chỉ xuất hiện trong những cơn ác mộng sâu thẳm nhất.

Tô Thành và Quý Quan tái mặt.

Mặc dù hai người vừa bị nhóm streamer khác vây đánh nhưng cũng chưa chịu tổn thương nặng nề gì, ít nhất bọn họ vẫn có thể chạy. Tuy nhiên...

Đây không phải vấn đề chạy hay không chạy được nữa.

Ba con quái vật vây quanh bọn họ, khuôn mặt trắng bệch không có ngũ quan từ từ áp sát, một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ cơ thể chúng.

Tô Thành và Quý Quan mặt cắt không còn giọt máu, vô thức lùi về phía sau, thẳng cho đến khi sống lưng dựa vào vách tường mềm mại dinh dính thì họ mới chợt nhận ra đằng sau là thứ gì.

Hai người không hẹn mà cùng bật ra tiếng kêu yếu ớt.

A a a a a a a, sao lại có nhiều quái vật thế hả.

Ba con quái vật lại tiến về phía trước mấy bước, từ từ vươn những cánh tay trắng bệch về phía con người, cơ thể mềm mại tựa như loài rắn phát ra tiếng động răng rắc.

Tô Thành và Quý Quan tuyệt vọng nhắm chặt mắt.

“... Được rồi.”

Giọng nói quen thuộc vang lên từ xa.

Giọng nói này...?!

Tô Thành và Quý Quan hoảng sợ mở to mắt, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

“Rắc rắc.”

Quái vật trắng bệch ngoan ngoãn thu tay về rồi xoay người đuổi theo mấy streamer đã biến mất.

Trong bóng tối, một chàng trai cao gầy khập khiễng bước ra.

Quần áo trên người hắn rách tơi tả, vải vóc còn lại dính trên cơ thể đã nhuốm máu, để lộ cơ thể cường tráng chồng chất vết thương bên dưới. Từ ngực phải đến vai trái rồi đến toàn bộ cánh tay, tất cả đều bị bao trùm bởi những phù chú đen kịt.

Trắng nõn, đỏ tươi, đen xì, ba loại màu sắc cực kỳ tương phản đang được tập trung trên cùng cơ thể, mang đến tác động thị giác vô cùng mạnh mẽ.

“Cậu...”

Tô Thành và Quý Quan trợn tròn mắt, con ngươi như thể sắp rớt ra ngoài, gần như không dám tin vào mắt mình: “Cậu, cậu...”

“Có vẻ hai người đã gặp bạn mới của tôi nhỉ.”

“Thế nào, ở chung vui không?”

[Nhiệm vụ chính: Thoát khỏi sự bao vây của các hộ gia đình khác]

[Mức độ hoàn thành: 100% Thưởng tích phân: 10000]

[Làm mới nhiệm vụ nhánh cấp khó: Đánh thức mảnh vỡ tà linh]

[Mức độ hoàn thành: 80% Thưởng tích phân: 80000]

[Chúc mừng bạn đã gia nhập trận doanh bên đen]

[Làm mới nhiệm vụ tuyến chính: Phá hủy tất cả Tỏa Hồn Đàn và giải phóng tà linh]

[Thẻ thân phận]

Họ tên: Ngô Thanh Hà

Tuổi: 22

Nghề nghiệp: streamer thám hiểm thân quái/ tín đồ ma quỷ/ giáo chủ tà phái.

Cốt truyện liên quan: Mặt ngoài bạn có thân phận là streamer thám hiểm thần quái, nhưng thực tế lại là một tín đồ trung thành của ma quỷ. Để đánh thức chân thần của tín ngưỡng, ngày rằm tháng bảy bạn đến tiểu khu An Khang nhằm cố gắng phá hủy phong ấn, giải phóng tà linh mà bạn điên cuồng tín ngưỡng.

Bạn đã thoát khỏi vòng vây của những cư dân sống trong tòa nhà, sau đó chạm mặt đám quái vật cũng là tín đồ linh.

Dưới sự hỗ trợ của các tín đồ tà linh còn lại, bạn trở thành đại diện của ác thần tại nhân gian, được bầu làm thủ lĩnh giáo phái.

Lấy đó làm điểm xuất phát, bạn bắt đầu cuộc sống tội lỗi của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Vô tình trở thành giáo đồ tà giáo thì phải làm sao?

Ôn Giản Ngôn: Tất nhiên là phải thông đồng với các tín hữu, giả mạo lời của thần linh, thay thế Đức Cha, cuối cùng trở thành người đứng đầu tà phái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.