Cháo Ngọt

Chương 11: Chương 11: Bát cháo




Đan Ý:???

Xin cho tôi hỏi thịt bên hội sinh viên nướng bị hỏng sao.

Đường Tinh Chu lợi dụng lúc cô còn đang ngây người, hơi dùng sức đem đĩa thịt cô đã nướng về chỗ mình.

Mọi người xung quanh nhìn thấy một màn này cảm xúc đều lẫn lộn.

Chủ tịch hội sinh viên lại “hạ mình” tới clb âm nhạc của bọn họ bên này, cũng chỉ vì đĩa thịt nướng kia?

Đan Ý cũng tỏ vẻ khó hiểu.

Chẳng lẽ cô nướng thịt so với bên kia ngon hơn sao?

Đường Tinh Chu sau khi về lại bên này, không về chỗ ngồi cũ mà đến ngồi cạnh bạn cùng phòng Chu Mộ Tề.

Chu Mộ Tề vừa rồi nhìn anh chằm chằm, sự việc kia cũng xem đến rõ ràng.

Hắn nhìn một màn “đoạt” thịt kia, kêu một tiếng, “Lão Tứ, cậu cũng không biết xấu hổ?”

Một bên nói một bên đưa móng vuốt giành lấy đĩa thịt kia.

Đường Tinh Chu vỗ tay hắn, ánh mắt cảnh cáo, “Đừng chạm vào, đều là của tôi đấy”

“Này” Chu Mộ Tề cảm thấy hiếm lạ, “Cậu không phải luôn ghét ăn mấy thứ này hay sao?”

Đường hội trưởng người như trích tiên, không gần khói lửa, cùng với thịt nướng không ăn khớp chút nào.

Ngày thường ở ký túc xá tổ chức BBQ cũng không thấy cậu ta tham gia bao giờ.

Đường Tinh Chu: “Tóm lại cậu không được chạm vào”

Nói xong còn bổ một đao: “Có bản lĩnh thì đến lấy của bạn gái cũ cậu đi”

Chu Mộ Tề nghẹn, không nói ra lời.

Bảo hắn đến đoạt thịt nướng trong tay Lâm Hạ, quả thực là si tâm vọng tưởng.

Hai người đã chia tay từ đợt nghỉ hè năm nhất, đến giờ đã được hai tháng rồi nhưng vẫn luôn trong trạng thái khó xử, xấu hổ này.

Chia tay là Lâm Hạ chủ động nói.

Chu Mộ Tề lúc đó nhận được điện thoại của cô thì rất vui vẻ, hai người đã rất lâu chưa gặp nhau từ sau khi nghỉ hè, kết quả cô chỉ mở miệng nói một câu “Chúng ta chia tay đi“.

Nháy mắt niềm vui sướng bị một gáo nước lạnh dập tắt.

Một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại, khó khăn hỏi một câu: “Vì sao?”

Lâm Hạ lúc này lạnh nhạt nói: “Mệt rồi”

Chu Mộ tỏ ra kiêu ngạo, nghe thấy hai chữ này liền trực tiếp cúp máy.

Khoảng thời gian mới chia tay, hắn vẫn luôn đợi điện thoại, chờ cô gọi tới, chủ động cầu hòa, nói cô lúc ấy chỉ là mạnh miệng nói bừa mà thôi.

Đến sau này, hắn tưởng chỉ cần đợi cô chủ động gọi điện lại, vô luận cô nói cái gì thì hắn sẽ đều tha thứ.

Nhưng đợi mãi cũng không có, một cuộc cũng không.

Hắn cũng có lòng tự trọng, không thể vứt bỏ liêm sỉ mà đi cầu hòa được.

Đến khai giảng năm hai, lần đầu tiên hai người chạm mặt sau chia tay, cô nhìn thấy hắn liền muốn bỏ chạy.

Chu Mộ Tề nghĩ trăm lần cũng không ra, “Cậu nói nữ sinh thích liền dễ dàng nói chia tay vậy sao?”

Nói ở bên nhau là cô, chia tay cũng là cô.

Vì cái gì cô nói không yêu liền có thể không yêu chứ.

Hắn đến bây giờ cũng không biết chính mình làm sai điều gì.

Những lời này không biết đã đụng chạm gì đến Đường Tinh Chu, chỉ thấy anh giống như nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi trầm xuống.

Sau đó anh cầm lấy đĩa thịt nướng cùng một lon bia, bốn ngón tay cầm thân lon, ngón trỏ nâng cái mấu lên, dùng sức mở ra.

Toàn bộ quá trình chỉ dùng một thao tác, động tác thoạt nhìn nhẹ nhàng lại trôi chảy, dường như rất đơn giản.

Bên kia Đan Ý vừa vặn thấy được một màn này.

Cô nhớ tới khi ở Cao Trung, có một đợt bọn Tinh Lâm, Trác Khởi đi chơi bóng, sau lại gọi cô cùng tiểu Chanh tới.

Lúc ấy Trình Tinh Lâm cũng là một tay mở lon nước, Lộ Dĩ Nịnh còn nói hắn là người thứ hai cô nàng gặp có thể mở lon bằng một tay.

Mà người đầu tiên, là Đường Tinh Chu.

Cô lúc ấy cũng đã tưởng tượng trong đầu bộ dạng anh một tay mở lon như thế nào.

Hiện giờ, hình ảnh đó thành hiện thực.

Cô phát hiện ra mặc kệ anh làm cái gì đều soái hết.

Đặc biệt là khi làm những việc này, hanh động trong vô thức nhưng lại mang theo sự hấp dẫn chết người. Nói đúng hơn thì đó là sức hút chết người đối với cô.

.......

Màn đêm dần buông xuống.

Tiệc nướng bên clb âm nhạc đã đi đến 2/3 giai đoạn rồi.

Kế tiếp họ chuẩn bị tiết mục đặc trưng của mình —— ca hát.

Âm nhạc từ trước đến nay luôn là hoạt động làm khuấy động không khí tốt nhất.

Vừa vặn ở khu nướng BBQ này cũng có một sân khấu nhỏ, bên trong có đầy đủ thiết bị để tổ chức buổi KTV ngoài trời.

Phó nhóm dẫn đầu đi lên, cầm lấy micro la lớn: “Everybody, good morning!”

Dưới đài một trận cười lớn vang lên.

Phó nhóm lúc này mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lập tức sửa lại ngay, “Không đúng không đúng, là good evening!”

Lâm Hạ cũng nghe thấy bên hội sinh viên cười vang lên, đặc biệt là người nào đó, cực kỳ vang dội.

Cô nàng cầm lấy vỏ quýt mình vừa bóc, ném về hướng người đang đứng trên đài, “Trần Tư Hằng, cậu có làm được không đấy!”

Trần Tư Hằng chính là phó nhóm, hắn nghiêng người né tránh công kích, lại cảm thấy có chút không ổn.

Vừa rồi lúc ăn thịt nướng hắn bị vài người chúc rượu, nhưng vẫn còn chừng mực, trước mắt ý thức vẫn còn thanh tỉnh.

Nghe thấy lời nói đầy nghi ngờ của Lâm Hạ, hắn không phục mà phản bác lại: “Nam nhân không thể nói chính mình không được!”

Những lời này nhiều ít lại mang theo vài ý tứ ám.

Cho nên lại một trận cười nữa vang lên, hơn nữa đại bộ phận đều là nam sinh.

Mộc Niên Mộc Cận xấu hổ che kín lỗ tai mình.

Tôi không hiểu tôi không hiểu!!!

Các cô chính là đóa hoa thuần khiết của tổ quốc.

Đan Ý nhìn hai cô nàng đang giấu đầu hở đuôi, “Bịt tai trộm chuông* “

(*câu này hàm ý giống câu “Lừa mình dối người”, chỉ người dối trá với người khác và cũng tự dối trá với chính mình)

Lâm Hạ tức đến nỗi bật dậy, định kéo tên kia xuống khỏi sân khấu.

Trần Tư Hằng cầm cái micro tranh tới tranh lui, không cho cô bắt được.

Hai người này như mèo vờn chuột trên sân khấu, trông rất buồn cười.

Clb âm nhạc đều bị một màn này làm cho cười nghiêng ngả.

Hội sinh viên bên kia cũng có vài người hóng hớt cười trộm.

Chu Mộ Tề lạnh mặt, nhìn hai người đang đuổi nhau vui đùa trên sân khấu kia.

Hắn cầm lấy lon bia trên bàn, rót vào cốc mình.

Lâm Hạ cuối cùng cũng đá được tên chướng mắt kia xuống sân khấu, đoạt lấy chiếc micro, đứng ở giữa sân khấu.

“Chào mọi người, tôi là Lâm Hạ”

Clb âm nhạc bên này mọi người vỗ tay sôi nổi.

Lâm Hạ: “Hôm nay là bữa tối đầu tiên tụ họp giữa sinh viên năm hai với năm nhất. Mọi người đã có một khoảng thời gian vui vẻ chứ?”

“Vui vẻ!!!”

Lâm Hạ: “Vui vẻ là tốt, mọi chi phí của buổi liên hoan hôm nay đều do phó nhóm Trần Tư Hằng tài trợ. Chúng ta hãy cùng cảm ơn cậu ấy bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt nào”

Cùng với tiếng vỗ tay vang lên, Trần Tư Hằng dưới khán đài mặt đầy mộng bức, trừng lớn hai mắt, liền đứng phắt dậy phản bác: “Tớ có nói qua khi nào...”

Lâm Hạ thấy sắc mặt cậu ta thay đổi rõ rệt, đưa tay chỉ chỉ hai nam sinh bên cạnh, “Che miệng cậu ta lại!”

Trần Tư Hằng trong nháy mắt bị hai nam sinh khống chế được, cơ thể bị ép chặt vào ghế, miệng cũng bị bịt lại, chỉ có thể phát ra tiếng “ngô ngô ngô*“.

(*không không không)

Đôi mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn nữ sinh đang đứng trên khán đài kia.

Lâm Hạ, cậu thật tàn nhẫn!!

Này rõ ràng là công khai lấy việc công trả thù riêng đây mà. Lâm Hạ vẻ mặt đầy đắc ý, tiếp tục nói vào micro: “Đây là khoảng thời gian để mọi người tự do vui chơi thoải mái, ai muốn hát hay biểu diễn tài năng gì thì cứ tự nhiên”

Phía dưới có người hô: “Nhóm trưởng, cậu hát một bài trước đi”

Ngay sau đó liền có người phụ họa: “Đúng vậy, cậu là trưởng nhóm nên bắt đầu đi”

“Nhóm trưởng nhóm trưởng!!!”

Lâm Hạ cũng không phải thiếu nữ dễ xấu hổ nên sảng khoái mà đồng ý, “Được, để tôi hi sinh lên trước chịu sào vậy”

Cô đến khu chọn bài, gõ một vài từ, sau đó tên bài hát được hiển thị trên màn hình lớn phía sau cô.

——《算什么男人》 *

(* Bài hát của Châu Kiệt Luân ---- Thứ đàn ông gì vậy ----- bài hay lắm mọi người có thể nghe thử trên youtube nha)

Âm thanh khúc nhạc dạo vang lên.

Hội sinh viên bên kia, Đường Tinh Chu đẩy đẩy vào người Chu Mộ Tề.

“Dậy đi, Lâm Hạ hát cho cậu kìa”

Chu Mộ Tề vừa rồi bởi vì buồn bực mà uống không ít rượu, đầu có hơi choáng váng.

Nghe được anh nói vậy, trong nháy mắt trở nên tỉnh táo hẳn, hai mắt sáng lên, “Cái gì cơ?”

Bên tai truyền đến giọng nữ quen thuộc: “Mày có phải đàn ông không vậy? Thứ đàn ông kiểu gì vậy?...”

Chu Mộ Tề sau khi nghe xong, “...”

Có lẽ bài hát này vô tình lại chạm đến nỗi lòng tâm sự của các nữ sinh, vì thế các nàng bắt đầu hát theo Lâm Hạ.

“Thứ đàn ông kiểu gì vậy?

Mày chỉ biết trơ mắt nhìn cô ấy bước qua

Mà chẳng hỏi han một lời

Mày còn ngây thơ đến mức nào đây

Thôi tốt nhất đừng nên gắng gượng nữa

Hy vọng cô ấy quay về

Nhưng lại nhẫn tâm trao cô ấy cho người khác...”

Càng hát về sau càng thêm nức nở, đau lòng đến mức xé ruột xé gan.

Phía dưới nam sinh ăn ý mà không phát ra tiếng, cũng không tham gia hợp xướng cùng.

Bọn họ không dám hít thở mạnh, vì sợ rằng sẽ không sống sót đến giây tiếp theo.

Bài hát kết thúc.

Bầu không khí xung quanh đã được Lâm Hạ làm nóng lên, sau khi cô hát xong, cô như không có gì, biểu cảm vẫn như mọi khi.

“Được rồi, tiếp theo đến lượt mọi người, lần này tôi sẽ chỉ định một người nha”

Đan Ý lập tức có dự cảm không lành, giây tiếp theo, Lâm Hạ chỉ vào cô, “Đến đây đi, Đan Ý”

Quả nhiên.

Đan Ý theo lời gọi mà đi lên đài, nhận lấy micro trong tay Lâm Hạ.

Cô trong lúc nhất thời luống cuống không nghĩ ra được bài gì, “Hmm, danh sách bài hát của tôi có hạn, mọi người có muốn nghe bài gì không?”

Phía dưới có nam sinh hô một câu: “Giày cao gót đỏ!”

Đó là tiết mục Đan Ý đã biểu diễn trong buổi tối tiệc chào tân sinh viên, cũng là buổi biểu diễn làm cô nổi tiếng khắp toàn trường.

Đan Ý cười cười, giương mặt tinh xảo sinh động, nói đùa trả lời lại: “Xin lỗi, hôm nay tôi không mang giày cao gót đỏ, đổi bài khác ha”

Mộc Cận Mộc Niên ở phía dưới nói: “Chỉ cần là bạn hát, chúng mình đều thích”

Hai chị em kia còn tạo một hình trái tim lớn tặng cho cô.

Đan Ý nhìn xuống phía dưới có không ít nữ sinh hốc mắt hơi hơi đỏ, hình như cô cũng hơi xúc động, “Vậy thì tôi sẽ hát bài 《情非得已》* đi”

(* bài “Tình yêu bất đắc dĩ”-Dữu Trừng Khánh)

Rất tinh tế lại hợp với bài trước.

Đủ loại vướng mắc về cảm xúc, xét đến cùng, đó chẳng qua chỉ là do tình bất đắc dĩ.

“Khó mà quên được lần đầu gặp anh...”

Giọng của cô truyền từ micro đến mọi ngóc ngách, thanh âm lười biếng mang theo sự quyến rũ động lòng người.

“Ánh mắt mê người ấy

Hình bóng anh lúc nào cũng ngự trị trong tâm trí em

Em nắm lấy đôi tay ngập tràn hơi ấm của anh

Thực sự có chút khó thở...”

Trong lúc hát bài này, ánh mắt cô không tự chủ mà nhìn sang hội sinh viên bên kia.

Không nghiêng không lệch, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Đường Tinh Chu.

Trong ánh mắt anh dường như có những vì sao sáng lấp lánh, nhìn cô gái đứng trên sân khấu hát, khuôn mặt nhu hòa.

Bên cạnh, Chu Mô Tề nghe bài hát có chút tủi thân.

“Tại sao giữa người với người lại khác nhau lớn đến vậy”

“Đối với tôi chính là thứ nam nhân gì vậy, đối với người khác thì là tình bất đắc dĩ “

“Cậu nói xem, tớ tệ như vậy sao...”

Đường Tinh Chu cũng lười nhìn anh ta, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt vẫn như cũ nhìn trên đài, thanh âm nhàn nhạt, “Cậu làm phiền tôi rồi”

Ảnh hưởng đến anh nghe nhạc.

Chu Mộ Tề: “...”

Tác giả có điều muốn nói:

Đan Ý: Anh không ăn còn lấy của người ta đi làm gì?

Đường Tinh Chu: Nhìn vật nhớ người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.