Cả hội sinh viên lẫn clb âm nhạc đều rời đi vào lúc 10h30. Sau đó ai về nhà nấy.
Ngày hôm sau là chủ nhật cũng là thời gian Đan Ý đi làm thêm.
Cô mới ra cổng trường liền thấy Trác Khởi, cậu ấy hôm nay cũng phải đến quán bar hỗ trợ.
Vì thế hai người cùng nhau đi qua đó.
Đi tới cửa, Đan Ý mới thấy tên của quán bar này, mấy hôm trước nó vẫn được che bằng một tấm vải đỏ, hôm nay mới được bỏ xuống.
Dùng chữ nghệ thuật viết thành từ tiếng anh, Insomnia.
Có ý nghĩa là mất ngủ.
Đan Ý: “Anh cậu đặt tên quán bar cũng khá văn hoa nha”
Trác Khởi: “Giả vờ thôi”
Vừa nói xong, lỗ tai đã bị người ta nhéo, “Tiểu tử, cậu đang nói xấu tôi đấy à”
Trác Khởi lập tức lật mặt ngay, “Sao có thể chứ, em vừa nói chính là....”
“Soái đi?”
“Tên này thật soái ạ!!”
Trác Nhất ghét bỏ liếc thằng em trai một cái, sau đó buông tay, đá cậu ta một cái, “Hỗ trợ dọn rượu đi”
Đan Ý tưởng phải đi theo cùng, “Tôi cũng đi hỗ trợ”
Trác Nhất liếc cô một cái, trong mắt tràn ngập sự nghi ngờ, nói thẳng, “Cô đừng đem rượu của tôi đổ lộn”
Đan Ý cố gắng chứng tỏ bản thân mình, “Ông chủ, tôi sức lực rất lớn”
Trác Nhất không nói câu nào, ý tứ cam chịu.
Sau đó lại không quản bọn họ, đi sang một bên bận rộn.
Trác Khởi ban đầu chỉ nghĩ Đan Ý nói chơi thôi, không ngờ cô khỏe không thua gì bọn con trai.
“Ý tỷ, hoá ra chị là kiểu nhân vật 'mặt baby, body lực sĩ' “
Đan Ý dễ dàng mà nâng một rương rượu lên, “Trước kia có làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, tôi chưa bao giờ di chuyển bất kỳ vật nặng nào”
Trác Khởi tò mò hỏi: “Ý tỷ, kinh nghiệm làm việc trước đây của cậu phong phú thật đấy”
Lần đầu tiên hắn gặp Đan Ý chính là ở cửa hàng tiện lợi, lúc này cô đang làm nhân viên thu ngân.
Trác Khởi quen biết cô hơn hai năm, từ trong miệng cô nghe được không ít công việc mà cô đã từng làm, bao gồm cửa hàng tiện lợi, nhà hàng thịt nướng, gia sư, bồi bàn,... đều có.
Hiện tại là hát tại quán bar.
Đan Ý: “Bởi vì thiếu tiền”
Trác Khởi dừng một chút, không biết trong lời của cô là thật hay giả. Thời điểm lấy lại tinh thần, liền nhìn đến bóng dáng nữ sinh đang đi dọn cái rương rượu.
......
Bảy giờ tối, có không ít người lục tục đến quán bar.
Khi Mộc Cận Mộc Niên cùng Ôn Di Ninh tới, họ đã gọi trước cho Đan Ý, cô ấy đang chuẩn bị hát nên đã nhờ Trác Khởi giúp đỡ.
Sau khi nhìn thấy ba người họ, Trác Khởi nói rằng mình được Đan Ý nhờ đưa họ vào. Do đây là lần đầu tiên ba người đến quán bar, không tránh khỏi có chút thận trọng, ban đầu còn không tin tưởng anh ta.
Trác Khởi chỉ vào mặt mình, “Tôi lớn lên giống người xấu vậy à?”
Ba người ăn ý gật đầu.
Trác Khởi: “...”
Anh ta lôi thẻ căn cước ra và nói: “Xin tự giới thiệu, tên tôi là Trác Khởi, là em trai của chủ quán bar này và cũng là bạn của Đan Ý, chung tôi quen nhau từ thời trung học”
“Hiện tại cô ấy đang có việc bận, một lát nữa mới tiếp đón được mọi người nên mới nhờ tôi giúp đỡ, không tin mấy người có thể xem di động, xem cô ấy có nhắn gì không”
Ôn Di Ninh cầm lấy di động nhìn nhìn, lúc ở ký túc xá Đan Ý có gửi tin nhắn đến, ý nghĩa không khác gì so với nam sinh trước mặt nói.
Cô đem điện thoại đưa cho hai chị em Mộc Cận Mộc Niên nhìn, lúc này mới tin Trác Khởi là tới đón bọn họ.
Sau khi được tin tưởng, hắn đưa ba người họ đến một bàn sáu người ngồi.
Ôn Di Ninh hỏi: “Cậu vừa rồi làm thế nào mà nhận ra được chúng tôi?”
Trác Khởi một miệng lời ngon tiếng ngọt, “Này cũng đơn giản đi, tìm ba người đi chung đẹp nhất ở đây”
Hắn kêu bartender lấy mấy bình rượu có nồng độ thấp nhất mang lại đây.
“Ý tỷ có nói mọi người là lần đầu tiên tới, đừng uống quá nhiều, rượu này có nồng độ thấp, mọi người nếm thử hương vị là được”
“Đợi một lát nữa cô ấy sẽ lên đài hát, mọi người sẽ gặp lại cô ấy thôi”
Âm thanh đột nhiên tăng lên, Trác Khởi sợ các cô không nghe rõ lời mình nói, vì thế kề sát vào cô gái gần mình nhất.
Ôn Di Ninh nhận thấy nam sinh trước mặt đột nhiên tới gần, thân thể không tự giác mà cứng đờ một ít, mắt hạnh hơi hơi trợn to, không rõ nguyên do mà nhìn hắn.
Trác Khởi duỗi tay chỉ chỉ quầy bar bên kia, “Hiện tại tôi có việc bận chút, có gì cứ gọi cho tôi nhé”
Hắn ra dấu “OK” với cô, ánh mắt dò hỏi.
Tay đang đặt bên hông khẽ nắm chặt váy, sau đó cô nhẹ nhàng gật đầu.
Chàng trai mỉm cười với cô, cũng chói lọi như mái tóc vàng của anh ấy.
Khi anh ấy quay đi, chiếc khuyên tai màu bạc trên tai trái hơi sáng lên.
Ngay cả nhịp tim của cô cũng lắc lư theo nó.
Mộc Cận Mộc Niên lúc này đang cúi đầu uống rượu, không để ý đến hàng động của hai người kia.
Hai người đều chưa động đến rượu bao giờ, cảm thấy rượu hương vị thế nhưng lại uống khá tốt, vì thế vội vàng chia sẻ cùng với Di Ninh.
Ôn Di Ninh lơ đãng mà cầm lấy ly rượu.
Mộc Niên nhìn cô một cái, “Di Ninh, sao mặt cậu lại đỏ thế?”
Ôn Di Ninh hơi mất tự nhiên mà sờ sờ mặt mình, nhớ tới nụ cười của nam sinh vừa nãy, mơ hồ nói: “Có thể là do nóng quá, nóng”
......
8 giờ, Đan Ý lên sân khấu.
Tiết mục chọn bài hát đã diễn ra trước lúc 8 giờ, các bài hát được chọn sẽ theo thứ tự được trình diễn lần lượt từ bài này sang bài khác.
Nếu đã diễn xong các bài hát được chọn mà chưa kết thúc chương trình, lúc đó e là Đan Ý phải tự do phát huy rồi.
Hệ thống hiển thị bài hát đầu tiên được chọn là 《分手快乐》*.
(* Chia tay vui vẻ - Lương Tịnh Như (cô này hát bài “Hôn hôn”, “Đáng tiếc không phải anh”, “Dũng khí”,.. rất hay ạ)
Đan Ý cảm thấy khởi đầu của chính mình có chút đặc biệt tốt đẹp.
Cô hơi hơi điều chỉnh vị trí của micro, sau đó ra hiệu cho bộ phận âm thanh đã sẵn sàng.
Khúc nhạc dạo đầu vang lên.
Đan Ý bắt đúng nhịp mà cất tiếng hát.
Người chung quanh bị choáng ngợp bởi giọng hát đầy cuốn hút ấy, không khí sôi nổi chợt an tĩnh, hướng ánh nhìn lên khán đài.
Cô gái mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, quần thể thao sọc đỏ bên hông, ngồi ở trên một chiếc ghế đẩu cao.
Khuôn mặt tươi tắn và sinh động, đôi bàn tay lộ ra trắng nõn và thon thả, cầm micro trước mặt, môi mấp máy.
Lời bài hát được cất lên từ miệng cô ấy, như đang kể một câu chuyện, một cách hùng hồn và thú vị.
——
Có một khoảng nghỉ ở giữa.
Sau khi Đan Ý rời khỏi sân khấu liền hỏi Trác Khởi vị trí bạn cùng phòng của cô, sau đó đi tìm bọn họ.
Hai chị em Mộc Niên Mộc Cận đã sớm chơi đùa vui vẻ, nhảy nhót loạn xạ trong sân nhảy.
Ôn Di Ninh không uống một giọt rượu nào, ánh mắt nhìn về phía hai chị em họ, cô phải giữ đầu óc tỉnh táo mới có thể kéo bọn họ trở về.
Trong lúc đó, Trác Khởi lại tới, thấy cô không đụng một giọt rượu nào liền tri kỉ gọi cho cô một ly nước trái cây.
Ôn Di Ninh cuối cùng cũng đem ly trái cây kia uống hết.
Sau khi cả hai trò chuyện được một lúc, cũng đến thời gian nghỉ ngơi của Đan Ý.
“Tớ đêm nay không trở về trường học, các cậu trở về sớm một chút, đến ký túc xá thì nhắn tin cho tớ”
Ôn Di Ninh gật đầu, cô ấy đại khái cũng biết hát trong quán bar thường về rất muộn.
“Thế đêm nay cậu ngủ ở đâu?”
Đan Ý nói đùa: “Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường”
Ôn Di Ninh cũng phối hợp với cô: “ Có cần khoan xuống đất không?”
Đan Ý ôm lấy cổ cô ấy: “Nói giỡn thôi, nơi này có phòng ngủ dành cho tớ”
Ôn Di Ninh hỏi: “Có an toàn không?”
Đan Ý chỉ chỉ Trác Khởi đang phục vụ ở quầy bar, “An toàn, bạn tớ đêm nay cũng ở đây, nếu tớ xảy ra chuyện gì thì cậu có thể kiện cậu ấy”
Ôn Di Ninh nhìn thoáng qua nam sinh kia rất nhanh đã thu hồi ánh mắt trở về.
Lúc này mới yên lòng.
Đan Ý đi phía trước, Ôn Di Ninh nhớ tới một chuyện, nhắc nhở cô, “ Đúng rồi, ngày mai buổi sáng có tiết học, 9 giờ bắt đầu, cậu nhớ về sớm một chút”
“Được”
............
11 giờ, lại tiếp tục nghỉ ngơi một lần nữa, mở điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn của Ôn Di Ninh trong nhóm ký túc xá, nói rằng bọn họ đã trở về phòng an toàn.
Lúc này, có một nữ sinh phục vụ nói với cô ngoài cửa có người tìm.
Đan Ý vẻ mặt buồn bực, ai đến tìm cô?
Nữ sinh phục vụ: “Một người ưa nhìn, đặc biệt đẹp trai, là bạn trai cô sao?”
Đặc biệt đẹp trai?
Người đầu tiên hiện lên trong đầu Đan Ý chính là hình bóng của Đường Tinh Chu.
Ngẫm lại cô cảm thấy không thể nào có chuyện đó.
Nhưng có một trực giác khiến cô không thể giải thích được.
Cô nhanh chóng nói một tiếng “Cảm ơn”, sau đó chạy nhanh ra cửa.
Ở lối vào quán bar, có một bóng người thon dài đang đứng dưới ngọn đèn đường.
Ánh sáng màu cam của ngọn đèn đường chiếu vào anh, lờ mờ, thường ngày nét mặt anh lạnh lùng xa cách giờ trở nên có chút mơ hồ và dịu dàng.
Nghe được tiếng bước chân ở đằng sau, Đường Tinh Chu quay đầu lại, trước mặt xuất hiện khuôn mặt của một nữ sinh.
Đan Ý tiến lại gần, trong thời gian ngắn không biết nên mở miệng nói cái gì.
Cuối cùng khô cằn nghẹn ra được một câu: “Sao anh biết tôi ở đây?”
“Ở trường học có đụng phải bạn cùng phòng em, bọn họ nói em làm thêm ở đây” Đường Tinh Chu nói đúng sự thật.
Tối nay anh tình cờ đi ngang qua ký túc xá nữ, gặp được ba người Ôn Di Ninh nhưng không thấy cô đâu vì thế mới hỏi.
Ôn Di Ninh nói Đan Ý đang làm thêm ở quán bar. Anh nhanh chóng nghĩ ngay đến vấn đề sinh hoạt của cô, biết được quán bar đó là do anh trai Trác Khởi mở ra, Trác Khởi cũng đang làm việc ở đó. Anh mới yên tâm một chút.
Bạn bè của Trình Tinh Lâm, anh vẫn tin tưởng cậu ấy.
Đường Tinh Chu không biết tình huống nhà Đan Ý là như thế nào, nhưng lúc học trung học chỉ biết cô thường xuyên đi làm thêm.
Biết cô đang làm thêm ở quán bar, phản ứng đầu tiên của anh là muốn giới thiệu cho cô một công việc khác như làm gia sư.
Dù sao quán bar vẫn luôn là một nơi hỗn loạn.
Nhưng rất nhanh đã bị anh bác bỏ.
Có một số việc, anh không thể giúp, cũng không nên nhúng tay vào.
Cô chưa bao giờ giấu việc mình thiếu tiền, nhưng không có nghĩa là người ngoài có thể can thiệp vào việc kiếm tiền của cô.
Cô chỉ muốn tự mình kiếm tiền.
Chỉ không cần thẹn với lương tâm là được.
Anh muốn bảo vệ lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh ấy của cô.
Đường Tinh Chu đưa cho cô chiếc túi trong tay, đây cũng là mục đích anh đến thăm cô.
“Cầm”
Đan Ý mờ mịt trừng mắt nhìn anh, chậm nửa nhịp mới nhận chiếc túi, trong lòng có chút nặng nề, “Đây là cái gì?”
“Bình xịt cay, máy báo nguy, cui điện...”
Đan Ý: “???”
Đường Tinh Chu: “Đều dung để phòng thân, con gái ở bên ngoài phải biết bảo vệ chính mình”
Anh nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô gái, lại nói thêm một câu.
“Nhất là bộ dạng xinh đẹp như này”
Tác giả có lời muốn nói:
Đan Ý: Anh khen tôi xinh đẹp ư TvT
Đường Tinh Chu: Ngốc, cái này là trọng điểm sao =_=