Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 893: Chương 893: Ai đeo nó lên?






Chương 868: Ai đeo nó lên?

- Ta có thể hiểu được!

Diệp Dương Thành nhìn nàng cười cười, gật đầu nói:

- Không biết các ngươi có thể gia công khối bảo thạch này hay không?

- Cái này...

Đối mặt với bảo thạch hơn mười tỷ đô la, Hầu Thần Thần căn bản không có khả năng tự mình quyết định, nàng do dự một chút, nhìn Diệp Dương Thành nói:

- Ta đi gọi điện thoại trước!

- Tùy ý!

Diệp Dương Thành cười cười, gật đầu nói.

Hơn mười phút sau, Hầu Thần Thần cầm điện thoại trở lại văn phòng, hơi khó xử:

- Tiên sinh, Bảo Thi Long không tin có viên kim cương nguyên khối lớn như thế, bọn họ tỏ vẻ muốn phái người tới đo lường một chút, ít nhất là một tuần...

- Lâu như vậy?

- A?

Hầu Thần Thần há hốc mồm, sững sờ hơn mười phút, lúc này gương mặt kích động đỏ bừng, nói năng lộn xộn:

- Đương nhiên có thể, ah, không có khả năng... Chúng ta... Tiên sinh chờ một chút, ta đi báo cáo tổng bộ.

- Đi thôi!

Diệp Dương Thành mỉm cười gật đầu.

Lại qua mười phút, Hầu Thần Thần mặt mày hớn hở đi vào văn phòng, cẩn thận nói:

- Tiên sinh, ngài chờ vài phút, mấy giám định sư của tổng bộ sẽ tới ngay, chỉ cần xem xét không có vấn đề, tờ đơn này Ngải Lệ châu báu sẽ tiếp được!

Hầu Thần Thần căn bản không dám nói mơ hồ không rõ, sợ chọc giận Diệp Dương Thành làm khối thịt mỡ không cánh mà bay.

Viên kim cương giá trị hơn mười tỷ đô la.

Một khi Ngải Lệ châu báu gia công khối kim cương này thành công, như vậy danh khí của Ngải Lệ châu báu sẽ đạt tới đỉnh cao chưa từng có.

Trong quá trình chờ giám định sư chạy tới, Hầu Thần Thần lúc này nói nhỏ:

- Tiên sinh cần gia công thành trang sức gì?

- Một đôi vòng tay, một vòng cổ, một vương miệng, hai chiếc nhẫn, một một đầu vong tay.

Diệp Dương Thành suy nghĩ rồi nói ra.

- Dùng kết hôn sao?

Hầu Thần Thần hỏi.

- Đúng vậy!

Diệp Dương Thành cười nói:

- Ta đáp ứng nàng, sẽ cho nàng hôn lễ trọn đời khó quên.

- Nàng thật hạnh phúc.

Hầu Thần Thần nói có chút vị chua, nữ hài cũng có đố kỵ thật lớn đấy.

Diệp Dương Thành rời khỏi Ngải Lệ châu báu hai giờ sau đó, Diêu Chính Khang không biết Diệp Dương Thành rốt cuộc bàn cái gì với Hầu Thần Thần, hắn chỉ chờ Diệp Dương Thành trong đại sảnh, Hầu Thần Thần hai lần ra hai lần vào, thần sắc kích động gọi điện báo cáo cái gì đó.

Sau đó có bốn nam nữ mang theo bao lớn bao nhỏ tuổi từ ba mươi tới năm mươi đi vào văn phòng, đám người này đi vào phòng Hầu Thần suốt một giờ, Diệp Dương Thành đi ra khỏi văn phòng và Hầu Thần Thần cung kính tươi cười đưa tiễn.

- Đi thôi!

Diệp Dương Thành nhìn qua Diêu Chính Khang mỉm cười, vẫy tay ý bảo hắn đã xong việc, có thể rời khỏi đây hội hợp với Lâm Mạn Ny và Diêu Mộng Mộng.

Diêu Chính Khang không biết gì về chuyện xảy ra trong văn phòng, nghe được Diệp Dương Thành đi ra, sắc mặt hiếu kỳ đi tới, cẩn thận hỏi:

- Tỷ phủ, ngươi vừa rồi lấy cái gì ra thế?

- Chỉ là một đồ vật nhỏ mà thôi.

Thần sắc Diệp Dương Thành tự nhiên, Diệp Dương Thành đi ra ngoài, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mà Hầu Thần Thần với tư cách là trưởng chi nhánh Ngải Lệ châu báu 0012, sau khi thấy hai người rời đi thì nhảy dựng lên, không hề có hình tượng hô to:

- Aaaaaaaaaaaa...

Vài nhân viên cửa hàng kinh ngạc nhìn qua Hầu Thần Thần, Hầu Thần Thần không quan tâm tới các nàng, cưỡng chế kích động trong lòng quay về phòng làm việc của mình, trong văn phòng có bốn giám định sư đang kỉm tra khối kim cương nguyên khối, chính giữa bọn họ chính là viên kim cương của Diệp DƯơng Thành.

- Màu trắng cực kỳ hiếm thấy.

- Độ tinh khiết gần như hoàn mỹ.

- Phóng to gấp mười lần, từ trong ra ngoài không có tỳ vết.

- Nặng 5769 cara, cho tới bây giờ nó là viên kim cương lớn nhất thế giới đấy.

- Trân bảo hiếm thấy!

Một nam tử gần năm mươi tuổi si mê nhìn qua viên kim cương nguyên khối trước mặt, nói:

- Giá trị của nó gần như không thể đánh giá.

Vốn Hầu Thần Thần cho rằng viên kim cương nguyên khối này chỉ nặng 4500 cara mà thôi, trải qua giám định sư đo đạc và xác nhận, lại hoảng sợ phát hiện khối kim cương này nặng tới 5769 cara.

Trước khi cắt nó, bọn họ căn bản không đoán được giá trị thực tế của viên kim cương nguyên khối này, nhưng có thể khẳng định một điểm, giá trị của nó không thấp hơn ba mươi tỷ đô la.

- Có thể nói là kim cương hoàn mỹ!

Nữ giám định hơn ba mươi tuổi nhìn qua viên kim cương, hồi lâu sau lại hâm mộ và ghen ghét nói:

- Vị Diệp tiên sinh này đúng là đại thủ bút, dùng trân bảo mấy chục tỷ đô la chế tạo thành đồ trang sức... Thật muốn biết nữ hài mang nó là ai?

...

- Đại tỷ, ngươi thử bộ này xem!

Diêu Mộng Mộng thu được tin nhắn của Diệp Dương Thành, lập tức sắm vai nhân vật phản đồ, kéo Lâm Mạn Ny đi dạo đông tây, nhìn bộ này thử bộ kia, thoáng cái đã qua ba giờ, nhưng mà nàng vẫn háo hức bừng bừng chọn quần áo phù hợp với Lâm Mạn Ny.

Lúc này bị nàng nhìn trúng là bộ váy dài hồng nhạt ngắn tay và cái quần nhỏ T shirt, từ khi Lâm Mạn Ny trở thành hội trưởng quỹ từ thiện, trang phục chức nghiệp có lẽ đã xâm nhập vào sinh hoạt của nàng.

Lúc này thấy em gái Diêu Mộng Mộng phi thường đang yêu achonj quần áo, Lâm Mạn Ny không có kháng cự, nàng bật cười nói:

- Nha đầu kia, ta chỉ chọn quần áo cho ngươi, không phải ngươi chọn quần áo cho ta.

- Là ta bảo nàng lựa chọn cho ngươi!

Lâm Mạn Ny tiếng cười chưa dứt, cửa ra vào cửa hàng đã bị đẩy ra, có tiếng Diệp Dương Thành truyền vào, hắn nói:

- Ta thấy bộ này không tệ, thử xem đi.

- Tỷ phu!

Vừa thấy Diệp Dương Thành mang theo Diêu Chính Khang xuất hiện ở cửa tiệm, Diêu Mộng mộng có trách nhiệm trên người cũng thở ra, lập tức tươi cười rạng ngời, lại không nói lời nào.

Nhìn thấy nàng tươi cười, Diệp Dương Thành biết rõ nàng đang tranh công với mình, lập tức gật đầu nói:

- Hai người có thể chọn tám bộ!

- Yeah!

Diêu Mộng Mộng hoan hô.

- Tỷ phu thật tốt!

- Còn có thể chọn thêm ba bộ?

Diêu Chính Khang cảm xúc bành trướng, hận không thể lao tới ôm hôn Diệp Dương Thành, mà Diệp Dương Thành tặng thêm cho hai người lại bị Lâm Mạn Ny trợn mắt.

Hiển nhiên Diệp Dương Thành rộng lượng, Lâm Mạn Ny xem ra không phải chuyện tốt, nàng cũng lo lắng Diệp Dương Thành rộng lượng làm Diêu Mộng Mộng hai người bị giá trị ảnh hưởng, nhưng mà nghĩ lại, nàng cảm thấy mình lo lắng quá mức, bật cười lên, xem như đồng ý cách làm của Diệp Dương Thành.

Diệp Dương Thành làm cảm xúc của Lâm Mạn Ny bị điều động, nàng nhăn nhó đi vào phòng thay đồ, thay bộ quần áo mà Diêu Mộng Mộng chọn cho, lúc nàng hiện thân, lần đầu nhìn thấy Lâm Mạn Ny ăn mặc đang yêu như thế, tâm thần Diệp Dương Thành đại động.

Thời điểm này hắn nhớ tới một chuyện, thời gian dài như thế đã xảy ra nhiều việc, Lâm Mạn Ny với tư cách là hội trưởng quỹ từ thiện, nhưng mặc kệ nàng thành thục thế nào, đều khó tránh được một thực tế.

Nàng hiện tại mới hai mươi mốt tuổi, tuổi mụ cũng chỉ mới hai mươi mốt thôi, cuối cùng vẫn còn bộ dáng thanh xuân, nàng vẫn yêu thích cái đẹp.

Nhìn qua Lâm Mạn Ny câu nệ, ánh mắt Diệp Dương Thành sáng ngời, mà đám nhân viên cửa hàng cũng làm bộ dáng kinh diễm, Diêu Mộng Mộng ngây ngốc một hồi, lại than thở:

- Tỷ, ngươi thật đẹp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.