Tám nam nhân vạm vỡ mặt mộc, nhìn Đổng Trường Xuân nằm dưới đất như phát hiện mục tiêu, đôi mắt đỏ rực trầm thấp gầm rống:
- Grao!
Tiếng gào như dã thú gầm qua đi, tám nam nhân vạm vỡ chen chúc nhau nhào lên người Đổng Trường Xuân, cảnh tượng xảy ra tiếp theo đủ làm bất cứ
ai nhát gan sợ chết khiếp.
- A!!!!
Tiếng gào thét cực kỳ thê lương vang lên. Một nam nhân vạm vỡ siết chặt
cánh tay trái của Đổng Trường Xuân, vang tiếng xé rách, máu phun tung
tóe. Cánh tay trái của Đổng Trường Xuân bị nam nhân vạm vỡ xé ra. Mặc kệ tình trạng của Đổng Trường Xuân như thế nào, nam nhân vạm vỡ xé cánh
tay trái của gã xuống nhai ngấu nghiến như sói đói, không tha cả xương
cứng. Thanh âm răng rắc không ngừng vang lên, khiến người rét run.
Ngay sau nam nhân vạm vỡ đó, cánh tay phải, chân phải, gan, ruột, đầu
Đổng Trường Xuân bị xé ra. Một con người bị phân thây sống.
Tám quái vật mặc đồ tây đen trông như con người chớp mắt chia cơ thể
Đổng Trường Xuân ra. Chung Tú Tuệ còn chừa lại xương chứ đám quái vật
này chỉ để lại đống vải rách chứng minh Đổng Trường Xuân từng tồn tại
trên cõi đời.
Một con người đang yên lành, sống sờ sờ lại bị ngược giết máu me tàn
bạo. Trong quá trình bị thương tổn, án niệm tích lũy đủ chống đỡ người
đó sống trên thế giới này mấy năm. Nếu gặp mảnh đất cửu âm thì có thể
thuận lợi biến thành lệ quỷ, thực lực cao hơn lệ quỷ bình thường nhiều.
Cách nóc nhà văn phòng mấy cm, oan hồn Đổng Trường Xuân lơ lửng nhìn xuống dưới chỉ còn lại một xương chân, không dám rục rịch.
Vì khi Đổng Trường Xuân trở thành oan hồn, giây sau gã cảm nhận hơi thở
khiến gã sợ hãi, cực kỳ khó chịu tràn ngập trong văn phòng. Nếu so sánh
tình trạng của Đổng Trường Xuân bây giờ là vong linh thì năng lượng kia
là quang minh thần thánh.
Đổi cách nói đạo gia Trung Quốc thì đó là hạo nhiên chính khí chẳng biết bao phủ trong văn phòng từ bao giờ. Nghãi là bao gồm Đổng Trường Xuân,
thật ra mọi người trong văn phòng đã ở trong rọ, bị vô hình phong tỏa.
Phát hiện này làm Đổng Trường Xuân sợ teo tim, ý định tìm Chung Tú Tuệ
trả thù cũng nén lại. Đổng Trường Xuân biết chiến đấu đẳng cấp cỡ này
Đổng Trường Xuân oan hồn nho nhỏ như gã có thể tham gia. Điều bây giờ
Đổng Trường Xuân làm được là cẩn thận bảo vệ mình, tránh cho văng miểng.
Khiến Đổng Trường Xuân thấy lạ là gã phát hiện hạo nhiên chính khí nhưng tại sao tám quái vật, ma nữ Chung Tú Tuệ tự xưng thánh nữ ở bên dưới
lại như không hề nhận ra, chẳng chút lạ thường?
Đổng Trường Xuân không biết tám quái vật không có linh trí cao, năng lực tập trung tác chiến thân xác, không phát hiện ra hơi thở đó là tất
nhiên. Chung Tú Tuệ tự xưng là thánh nữ nhưng nàng chỉ là con rối bị tàn hồn khống chế. Đừng nói tàn hồn kia núp trong cơ thể Chung Tú Tuệ, nàng không rảnh quan tâm chuyện khác. Dù tàn hồn rời khỏi xác Chung Tú Tuệ
cũng không thể phát hiện hơi thở kia, vì bẩm sinh yếu thế, sau nay cố
gắng cũng không thể bù đắp.
Người phát ra hạo nhiên chính khí tất nhiên là Diệp Dương Thành biết tin tình báo nên từ Khánh Châu thị vội vàng chạy đến tỉnh Đông Sơn. Qua
kinh nghiệm có được từ lần trước giam tàn hồn, Diệp Dương Thành hiểu
rằng kết giới có khả năng áp chế đám quái vật. Mặc dù kết giới diện tích bao phủ lớn làm Diệp Dương Thành tiêu hao nhiều linh lực, nhưng biến
thân hình dạng chiến đấu, tăng phúc pháp thuật lên hai trăm phần thì
không tiêu hao quá nhiều.
Diệp Dương Thành thi triển hành không thuật từ ngoài khung cửa vào tầng
mười hai tòa cao ốc, trong hình dạng chiến đấu hắn thi triển tự nhiên
chi đạo, hắn đã có mặt trong văn phòng làm việc. Nói cách khác Diệp
Dương Thành dùng thanh trường kiếm do Cửu Tiêu thần cách huyễn hóa ra,
mũi kiếm cách trái tim Chung Tú Tuệ gần 30cm.
- Đám phế vật.
Chung Tú Tuệ nhìn đống thịt nát Đổng Trường Xuân để lại trên thế giới này, hừ lạnh một tiếng:
- Chút việc nhỏ cũng không làm sao, để bọn họ lại có ích gì? Thật không
biết thánh chủ nghĩ sao nữa, xem ra ta đành tự mình hành động.
Chung Tú Tuệ rất mẫn cảm với ba chữ Ôn Nhạc huyện, nhưng mục tiêu nhiệm
vụ có hơn phân nửa tập trung tại Ôn Nhạc huyện. Chờ thánh chủ, thánh mẫu rời khỏi không gian thần cấm mà nàng chưa hoàn thành nhiệm vụ thì kết
quả của nàng chỉ có một chữ chết, còn chết siêu thê thảm.
Vì hiểu điều này nên Chung Tú Tuệ mới giới hạn Đổng Trường Xuân trong
vòng hai ngay làm xong việc. Chỉ cần Đổng Trường Xuân thanh lý hết mục
tiêu trong hai ngày, nàng phái vài người đi kiểm tra là xong nhiệm vụ.
Nhưng Chung Tú Tuệ không thể ngờ là đám thuộc hạ của Đổng Trường Xuân
chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ còn toàn quân bị diệt. Đến nay
Chung Tú Tuệ không rõ đám người kia chết như thế nào, là ai làm? Là ai
phát hiện ý đồ của nàng?
Chẳng lẽ là những dị nhân luôn đối đầu với tổ chức Giới, từng một lần
chiếm ưu thế? Chung Tú Tuệ ngẫm nghĩ, cảm thấy khả năng này không lớn.
Đám dị nhân Ôn Nhạc huyện giới hạn số người, không thể hành động nhanh
chóng mà dứt khoát như thế.
Trong ấn tượng của Chung Tú Tuệ thì đám dị nhân hoạt động trong Ôn Nhạc huyện chỉ khoảng bảy, tám người.
Nhưng trừ những dị nhân kia có xác xuất hành động ra còn ai làm? Trung
tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên trung ương mới thành lập? Hay đơn giản
là cảnh sát địa phương?
Đầu óc Chung Tú Tuệ mờ mịt, nàng chỉ biết rằng không thể ngồi chờ nữa.
Dù Ôn Nhạc huyện là đầm rồng hang hổ thì Chung Tú Tuệ phải cắn răng xông pha, không chỉ vì nhiệm vụ, đơn giản là giữ mạng nhỏ của mình.
Chung Tú Tuệ giơ chủy thủ lên, nàng đang định ra lệnh chạy tới Ôn Nhạc
huyện, khi Diệp Dương Thành định đâm trường kiếm vào tim nàng tiễn Chung Tú Tuệ lên đường. Chủy thủ bỗng có rục rịch đánh gãy hành động của
Chung Tú Tuệ và Diệp Dương Thành.
Ong ong ong ong ong!
Tiếng vù vù như ong mật vỗ cánh phát ra từ chủy thủ, mặt ngoài chủy thủ
nổi lên sương khói màu đen. Nhìn thấy khói đen dâng lên, Chung Tú Tuệ,
tám quái vật cùng quỳ hai gối xuống đất.
Chung Tú Tuệ giơ hai tay nâng chủy thủ qua đầu, cung kính hét to:
- Cung nghênh thánh chủ hàng lâm!
Diệp Dương Thành trong trạng thái tự nhiên chi đạo giật nảy mình nghe
Chung Tú Tuệ hét to, phản ứng đầu tiên là tình báo có sai lầm? Thần tù
giả trốn khỏi không gian thần cấm ngay bây giờ?
Nghĩ đến khả năng này, tay phải của Diệp Dương Thành bản năng siết chặt
chuôi trường kiếm bạc. Chỉ chờ thần tù giả lộ mặt, Diệp Dương Thành mặc
kệ có đánh lại hay không, giơ trường kiếm đâm một nhát rồi tính.
Diệp Dương Thành quyết định xong nhẹ nhàng thụt lùi hai bước, từ thảm
mềm lùi đến trên sàn gỗ, vì tránh cho dưới chân hõm xuống khiến đối
phương cảnh giới. Diệp Dương Thành chuẩn bị sẵn sàng, trong hình dạng
chiến đấu khoảng cách mười thước, trăm thước đều không thành vấn đề.
Trong cảm xúc vừa căng thẳng vừa mong chờ, Diệp Dương Thành nhìn chằm
chằm khói đen bốc ra từ chủy thủ, nhìn nó lăn lộn trong không trung dần
biến thành trắng, cuối cùng hình thành nửa người trên của nam nhân.
Diệp Dương Thành nhớ đến hai chữ ảnh chiếu, nhớ những thần tộc hắn đã thấy trong không gian thần tộc chiến tu thuật.
Chẳng lẽ thần tù giả này đúng là từ không gian bên ngoài vào trái đất?