Diệp Dương Thành nhẹ nhàng gật đầu, sau khi lưu lại những lời này, liền trực tiếp rời khỏi nhà hàng.
Dương Đằng Phi vẫn đứng ở đó, nhìn phương hướng Diệp Dương Thành rời đi có chút thất thần.
Công pháp tu luyện? Làm thần sử lâu như vậy, đi theo Diệp Dương Thành không ngừng tấn chức, một số người hiểu chuyện như Dương Đằng Phi đã sớm hiểu rõ, công pháp tu luyện. . . Công pháp tu luyện thần sử.
Tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, trong hai tròng mắt Dương Đằng Phi mạnh mẽ bắn ra một đạo tinh quang chói mắt, còn ánh mắt lửa nóng của Lưu Khải Minh nhìn hắn lại vô cùng hâm mộ.
Thần sử dựa vào linh lực tấn chức, chẳng khác nào sủng vật của chủ nhân, dựa vào tu luyện đạt được lực lượng tấn chức, chính là tay làm hàm nhai, mặc dù trong quá trình tu luyện khó tránh khỏi cần Diệp Dương Thành giúp đỡ, nhưng khác biệt giữa hai người, cũng là một trời một vực.
Lúc này Dương Đằng Phi chỉ biết, nếu tấn thăng cấp bậc thần sử đến cực hạn, sẽ phát sinh một số biến hóa làm cho người ta không khỏi kích động, ngay cả Diệp Dương Thành cũng không rõ đó là những thứ gì.
Chỉ cần cấp bậc thần sử tăng lên tới đẳng cấp cao nhất, nếu như lại có một tấm thần cách phụ trợ..., thần sử sẽ lột xác làm một vị thần chân chính, trở thành thần dưới trướng Diệp Dương Thành chứ không phải. . . Thần sử.
Chỉ có điều Diệp Dương Thành cũng không hiểu rõ chuyện này lắm, sư phụ của hắn cũng không nói với hắn biến hóa này, thậm chí, Kreis Baer cũng chưa từng nói với Diệp Dương Thành, quản lý một tinh cầu, chẳng qua là con đường thành thần mà thôi. . .
Hiện tại Diệp Dương Thành không suy nghĩ xa như vậy, chỉ riêng tấn chức thần cách cấp mười tám, cũng đủ khiến hắn bận rộn rồi.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Diệp Dương Thành trực tiếp trở về căn phòng thuê của mình, ngồi xuống ghế sa lon âm thầm suy tư kế hoạch hành động tối hôm nay.
Nhưng suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn không thể hủy bỏ một điều, Lưu Tuyết Doanh không phải kẻ ngu ngốc, muốn dụ nàng ra ngoài không phải chuyện dễ dàng?
- Nhưng, vẫn phải thử một chút.
Diệp Dương Thành khép hai mắt lại.
Ngồi trên ghế sa lon chờ đợi màn đêm phủ xuống. . .
- Vẫn chưa bị phát hiện sao?
Hoàng Lương Yến lẳng lặng ngồi trước bàn gần vị trí cửa sổ của nhà hàng, xuất thần nhìn cảnh tượng xe cộ đi lại ngoài cửa sổ, trên mặt hiện lên nụ cười khiên cưỡng khổ sở.
Đây chính là kết quả của thực lực quá thấp, để mặc cho người ta vuốt ve, để mặc cho ngươi ta nhào nặn. Kể từ khi nàng tới huyện Ôn Lạc, suốt ngày giống như bình tĩnh mở cửa đóng cửa, nhưng tâm tình sợ hãi trong lòng cũng càng ngày càng rõ.
Hoàng Lương Yến không phải kẻ ngu ngốc, sau nhiều ngày suy nghĩ, nàng cũng đã nhận ra thân phận của mình, đó chính là bất cứ lúc nào cũng sẽ bị quẳng đi! Ai cũng biết, dị nhân huyện Ôn Lạc có chính sách giết không tha đối với dị nhân của nơi khác dám tự tiện xông vào phạm vi huyện Ôn Lạc.
Nhiều dị nhân cấp A, cấp S đều đã thất bại ở huyện Ôn Lạc, Hoàng Lương Yến nàng chỉ là một dị nhân cấp độ B nhỏ nhoi, lại bị phái đến nơi này, lấy danh nghĩa là nằm vùng ẩn núp.
Ban đầu, Hoàng Lương Yến còn suy nghĩ, nếu như mình gặp phải những dị nhân giết người không chớp mắt của huyện Ôn Lạc, nàng có thể là đối thủ của bọn họ sao? Đáp án hiển nhiên là không thể.
Nhưng nếu không là đối thủ, như vậy, nàng cũng biết bất cứ lúc nào mình cũng có nguy hiểm tánh mạng, nhưng nàng vẫn bị phái tới, suy nghĩ hồi lâu, nàng tìm ra đáp án làm cho nàng tuyệt vọng, đó chính là. . . Nàng chính là mồi nhử, giá trị tồn tại duy nhất của nàng chính là thu hút của huyện Ôn Lạc xuất thủ!
Chỉ khi mục đích này đạt được, nhiệm vụ của nàng mới kết thúc, tính mạng của nàng cũng đi đến điểm cuối. Vậy mà ban đầu nàng còn suy nghĩ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ không biết mình sẽ nhận được phần thưởng như thế nào, sẽ có bao nhiêu chỗ tốt, hiện tại mới nhận ra, kể từ khi mình bước vào địa giới huyệnÔn Lạc, nàng cũng đã là người chết, cho dù có chỗ tốt cực lớn, nàng cũng không còn mạng đi hưởng thụ!
- Hiện tại, có lẽ có rất nhiều người đang ngó chừng ta.
Ánh mắt vô ý thức quét qua đường cái ngoài cửa sổ, Hoàng Lương Yến đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Lương Yến không khỏi cười thê lương, thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn nửa cốc Cocacola trước mặt.
Cách đây không lâu, khi tổ chức dị sát còn diễu võ dương oai trên thế giới, nàng đã từng chẳng thèm đặt tính mạng người bình thường vào trong mắt, mỗi lần hành động thường sẽ chọn tính mạng của rất nhiều người bình thường là vật chôn theo, cùng mục tiêu xuống địa ngục.
Khi đó tiêu chuẩn phán đoán của nàng rất đơn giản, đó chính là ta mạnh hơn các ngươi, cho nên ta giết các ngươi, còn các ngươi vô lực phản kháng! Không ngờ báo ứng lại tới nhanh như vậy, người đã từng là kẻ mạnh, trong nháy mắt biến thành người bị hại, không thể phản kháng, chỉ có thể chờ đợi tử thần phủ xuống.
Bưng cốc Coca lên, lẳng lặng uống phần nước còn lại trong cốc, ý thức của Hoàng Lương Yến bất chợt mơ hồ, lúc này đột nhiên xuất hiện cảm giác, giống như chim sợ ná nhảy lên, cảnh giác đưa mắt nhìn khắp nhà hàng, nhưng. . . tất cả đều bình thường.
Cũng không có bất kỳ người khả nghi nào tiến vào trong nhà hàng, những khách nhân đang ăn cơm, thậm chí cũng không có người nào quay đầu liếc nhìn nàng một cái, trực giác nói cho nàng biết, tình hình có cái gì không đúng, nhưng những thứ này nhìn thấy đều hết sức bình thường.
Trong không khí mâu thuẫn cực độ này, Hoàng Lương Yến cảnh giác ngồi trở lại trên ghế, chẳng qua tâm trí đã hoàn toàn phân tán đến những nơi khác, một loại cảm giác sợ hãi trong lòng, khiến cho Hoàng Lương Yến ngồi trên ghế như ngồi trên than nóng.
Lúc này Hoàng Lương Yến cũng không biết, bên trong phòng tập thể thao đối diện nhà hàng, có một đôi mắt đã chú ý tới phản ứng vừa rồi của nàng, vừa nhìn thấy Hoàng Lương Yến biểu lộ hoảng sợ, chủ nhân của đôi mắt này mỉm cười, trầm giọng nói:
- Chú ý, mục tiêu có thể đã xuất hiện!
Đây là một phòng VIP, hiệu quả cách âm cực tốt, nghe thấy giọng nói trầm thấp của tên nam tử này, trong bóng tối đột nhiên nhảy ra hơn mười tên đại hán khôi ngô, xuất hiện bên cạnh tên nam tử này, hơn mười người xếp thành một hàng, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía nhà hàng đối diện.
Cùng lúc đó, trong nhà hàng Hoàng Lương Yến cũng cảm giác được bất an trong lòng càng lúc càng nồng đậm, khi nàng đang hoài nghi, cửa xoay của nhà hàng bất chợt xoay tròn. Một nữ nhân xấp xỉ tuổi nàng, xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Nữ nhân này mặc một bộ trang phục bó sát màu đen, lúc này cũng đã sắp chín giờ tối, nhưng người này vẫn đeo một chiếc kính mát, nàng cũng không tiến vào bên trong nhà hàng, chỉ đứng ở cửa, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hoàng Lương Yến, bất chợt cười nói:
- Lá gan không nhỏ.
Nữ nhân kia nói với Hoàng Lương Yến:
- Nơi này không phải chỗ giải quyết vấn đề, ngươi đi theo ta.
Không có bất kỳ thương lượng nào, mà giống như ra lệnh, kêu Hoàng Lương Yến đi cùng nàng, còn Hoàng Lương Yến, cũng đã nhận ra khí tức đáng sợ trên người đối phương, đây tuyệt đối là một dị nhân cấp độ S trở lên!
- Trời ạ. . .
Đã đoán được thực lực của đối phương, chẳng qua nàng chỉ là dị nhân cấp độ B. Hoàng Lương Yến không khỏi kêu một tiếng thê lương trong lòng, dị nhân vượt qua cấp độ S, há lại là người nàng có thể đối phó hay sao?
Nhưng, trước cái nhìn soi mói lạnh lẽo của đối phương, Hoàng Lương Yến vẫn không tự chủ được, nơm nớp lo sợ từ trên ghế đứng lên, tựa hồ nhẹ như không tiếng động trả lời:
- Được.
Sau đó liền rời khỏi bàn ăn, đi theo nữ nhân kia.
Mỗi một bước đều cực kỳ thống khổ, Hoàng Lương Yến biết, hiện tại mình đang bước về phía cánh cửa địa ngục, nhưng nàng không thể không làm vậy, nàng biết chắc, nếu nàng cự tuyệt mệnh lệnh của đối phương, như vậy, chờ đợi nàng tuyệt đối là kết quả vô cùng thê thảm!
Hoặc cho thành thật nghe lời, đi theo cô ta, có thể còn được chết tương đối an nhàn.
Nữ nhân kia xoay người rời khỏi nhà hàng, còn Hoàng Lương Yến thì nơm nớp lo sợ đi theo phía sau, trong đầu chỉ nghĩ tới lát nữa mình sẽ chết như thế nào, đối phương có cho mình thống khoái hay không? Nàng. . . có thể sống sót hay không? Suy nghĩ lộn xộn xuất hiện trong đầu Hoàng Lương Yến, nhưng nàng không biết, trong mắt người khác, lúc này nàng chỉ là tự đứng dậy rời khỏi bàn, sau đó đi tới cửa xoay của nhà hàng!
Dị nhân vượt qua cấp độ S trong mắt nàng, căn bản là một đoàn không khí, hoàn toàn không tồn tại!
- Hoàng Lương Yến, ngươi đi đâu vậy?
Nhìn thấy Hoàng Lương Yến đột nhiên đứng dậy, thất thần đi tới cửa xoay của nhà hàng, một gã nam tử hơn 40 tuổi bất giác từ bên trong quầy ba đứng dậy, thần sắc đột biến.
Hoàng Lương Yến không trả lời hỏi thăm của tên nam tử này, nàng chỉ ngơ ngác đi theo người đàn bà kia, đi tới một chiếc xe taxi đậu cách nhà hàng không xa, sau khi lên xe, nàng nghe được nữ nhân kia nói với nàng:
- Nói cho tài xế, tới núi Tê Giao Ma Dư.
- Vâng. . .
Hoàng Lương Yến sợ hết hồn hết vía đáp ứng, hơi có chút cà lăm nhìn tài xế xe taxi, há mồm nói:
- Làm phiền. . . tới núi Tê Giao Ma Dư. .
Tài xế xe taxi là một nam nhân hơn 40 tuổi, sau khi nghe được lời nói của Hoàng Lương Yến, hắn rất là kỳ quái nhìn thoáng qua nữ nhân cổ quái này, sau đó còn có chút kinh ngạc quay đầu nhìn ghế ngồi trống rỗng phía sau, không biết tại sao Hoàng Lương Yến cứ đưa mắt nhìn về chỗ đó?
Nhưng, sau khi Hoàng Lương Yến móc ra một trăm đồng tiền xe, tài xế kiềm chế nghi hoặc trong lòng, cười đáp:
- Cô nhớ ngồi vững, chúng ta đi!
- Hoàng Lương Yến, cô rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Trong cả quá trình căn bản không nhìn thấy Hoàng Lương Yến nói câu nào, tình huống quỷ dị như thế khiến một tên nam tử trong nhà hàng vô cùng hoảng sợ, đợi đến khi hắn đuổi theo ra nhà hàng, Hoàng Lương Yến đã lên xe taxi, đi về hướng núi Tê Giao Ma Dư!
Nam tử cắn răng, dậm chân, đã nhận thấy có chuyện gì không đúng, hắn rất hiểu rằng nếu như lúc này hắn không đuổi theo, cho dù tránh được đám dị nhân xuất quỷ nhập thần của huyện Ôn Lạc, tuyệt đối không tránh khỏi. . . nữ nhân lòng dạ độc ác kia!
Nghĩ tới đây, hắn cũng bước nhanh đến một chiếc xe taxi, mở cửa xe, nói với tài xế xe taxi:
- Bám theo chiếc xe taxi phía trước, nhanh lên!
- Được. . . Được. . .
Tài xế xe taxi thầm run sợ, sau khi cà lăm đáp ứng, liền vội vàng vàng khởi động xe, đuổi theo chiếc xe của Hoàng Lương Yến.
Đợi sau khi tên nam tử này và Hoàng Lương Yến đều rời khỏi nhà hàng, trong phòng tập thể thao đối diện chạy ra hơn mười tên đại hán vạm vỡ, lên ba chiếc xe đậu phía sau phòng tập thể thao, đuổi theo.
Trong quá trình xe chạy, trên chiếc xe thứ hai một gã đại hán vạm vỡ móc ra một chiếc điện thoại di động, bấm một dẫy số, sau khi bên kia bắt máy, hắn cung kính báo cáo với Lưu Tuyết Doanh:
- Thánh mẫu, mục tiêu có thể đã xuất hiện, thuộc hạ đang dẫn người theo sát. . .Vâng. . . Vâng. . . thuộc hạ hiểu rồi!
Nhưng tất cả những người trong năm chiếc xe đang chạy đều không biết, trên vị trí cách đỉnh đầu bọn họ khoảng ba trăm thước, có một đôi mắt đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của bọn hắn. . .
Hoàng Lương Yến tay chân lạnh như băng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nữ nhân ngồi phía sau, sau đó, mỗi lần bị ánh mắt lạnh như băng của nữ nhân kia quét qua, cả người đều phát run, vội vàng quay đầu lại, trong lòng chất đầy cảm xúc đau khổ.
Nàng muốn chạy, nhưng người đàn bà ngồi phía sau kia làm cho nàng không có can đảm, nàng không chắc chắn nếu như mình chạy trốn, nữ nhân kia có thể không đột nhiên xuất thủ đuổi giết nàng hay không? Hơn nữa, tình huống khiến cho nàng kiêng kỵ chính là, linh hồn của dị nhân vượt xa người thường, một khi bỏ mình mà linh hồn không kịp chạy trốn. . . Nếu linh hồn rơi vào trong tay đối thủ, đây mới thực sự là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Dưới tình huống như vậy, Hoàng Lương Yến chỉ có thể tự an ủi mình, đối phương sẽ cho mình một cái chết thống khoái, chứ không phải bị câu linh hồn, tìm mọi cách hành hạ.
Bàn tay toát đầy mồ hôi, Hoàng Lương Yến vô cùng bất lực, nhắm hai mắt lại.
Nhưng Hoàng Lương Yến không biết, những cử động nàng cho là bình thường, trong mắt tài xế xe taxi lại trở nên cực kỳ cổ quái, chỗ ngồi phía sau rõ ràng không có một bóng người, tại sao nữ nhân này cứ thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn chỗ ngồi phía sau?
Núi Tây Giao Ma Tử cách huyện Ôn Lạc ước chừng 40 km, một nơi vắng vẻ rời xa thành trấn như vậy không phải rất thích hợp để giết người cướp của hay sao?
Tài xế từng nghe nói, hiện tại còn có nữ nhân đặc biệt lừa gạt xe taxi đến chỗ vắng vẻ, sau đó cùng đồng bọn mai phục ở đó động thủ cướp bóc, vơ vét tài sản thậm chí giết người. . .
Càng nghĩ lại càng thấy sợ, tài xế có chút hối hận mình vì một trăm đồng tiền xe mà đẩy bản thân tới tình cảnh nguy hiểm, nhưng hiện tại hắn lại có chút cảm giác may mắn, cũng may phản ứng kịp thời, lúc này xe đang còn chạy trên đường quốc lộ, hơn nữa, nữ nhân này nhìn qua lại là loại trói gà không chặt...
Trong đầu âm thầm suy nghĩ, lo lắng, chiếc xe rất nhanh đã chạy đến đầu đường lối vào ngọn núi Tây Giao Mã Tử, tài xế đạp chân ga, nói với Hoàng Lương Yến:
- Cô nương, thật xin lỗi, xe tôi sắp hết xăng, nếu chạy tiếp, sợ lát nữa sẽ hết xăng giữa đường.
Chờ giây lát, thấy Hoàng Lương Yến không thay đổi sắc mặt, tài xế taxi càng cảm thấy sợ hãi, hắn nuốt nước miếng, cười mỉa nói:
- Cô xem, đi theo đường này mấy phút nữa là đến chân núi rồi, nếu không như vậy, ta trả cho cô năm mươi đồng tiền xe. . .
- Ừ?
Cho đến lúc này, Hoàng Lương Yến mới chú ý tới lời nói cuả tài xế, nàng mờ mịt nghiêng đầu, nhẹ nhàng ừ.
Ai ngờ, nàng ừ như vậy, tài xế kia lập tức thay đổi lời nói, hắn nói:
- Xin lỗi, thật xin lỗi, một trăm đồng tiền xe tôi trả hết cho cô được không?
- Xuống xe.
Nhưng vào lúc này, người đàn bà chỉ tồn tại trong mắt Hoàng Lương Yến đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng.