- Thay trời hành đạo, quản lý mọi chuyện bất bình trên đời, giết hết kẻ xấu trong thế gian. Xin hãy tích đức làm việc thiện?
Mặt Vu Tô Nhạc đỏ tía, cầm tài liệu vụ án do đồn công an Diên Đãng Trấn, Bảo Kinh Trấn giao lên. Vu Tô Nhạc nhìn hai mươi bốn chữ to rõ làm gã cực kỳ bất an, cơ mặt nhăn nhúm.
Trong tài liệu vụ án không chỉ miêu tả bằng chữ còn có các hình ảnh kinh dị chụp hiện trượng vụ án, số lượng rất nhiều. Vu Tô Nhạc nhìn từng cái xác trải qua giám định xác nhận bị động vật gặm nhấm cắn đến chết, xác bọn buôn người rách nát không thành hình. Vu Tô Nhạc vừa tức giận vừa lạnh lòng, lạnh như băng, gã run run.
Sòng bạc Vu gia lục tục khai trương trong Ôn Nhạc huyện. Cái gọi là nước đổ khó hốt, nếu đã lựa chọn khai trương thì không có lý nào sợ sệt rút lui.
Đến lúc này Vu Tô Nhạc chỉ có thể thầm an ủi mình:
- Trên thế giới có bao nhiêu là sòng bạc, chuyện Lục gia trước kia có lẽ tự Lục gia gây ra. Vu gia không trêu chọc hắn, chắc hắn sẽ không xuống tay với sòng bạc Vu gia . . .
Nói vậy nhưng cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, Vu Tô Nhạc suy đi tính lại, gã báo cáo tình huống xảy ra bên này về đại bản doanh Vu gia. Sắp xếp như thế nào thì phải xem ý của gia chủ Vu gia.
Đám con nít bị bắt cóc toàn bộ được tìm về, đây là chuyện siêu tốt cho phân cục công an Ôn Nhạc huyện. Hơn nữa bọn buôn người bị bầy chuột cắn chết có hơn phân nửa để lại hồ sơ đen trong hệ thống công an, hoặc có lệnh truy nã. Lần này một lưới bắt hết, tuy toàn là người chết nhưng vẫn người vớt vát đôi chút.
Phóng viên truyền thông không được phép chụp hình bọn buôn người, chuyện còn lại công an nói sao thì các phóng viên viết vậy.
Vu Tô Nhạc kể lại cụ thể tỉ mỉ tình hình thảm án xảy ra tại Diên Đãng Trấn tối hôm qua cho gia chủ Vu gia. Vu Tô Nhạc làm xong định rời khỏi phân cục công an đi chỗ mở họp tuyên bố tin tức, biểu tình nôn nóng bất an biến thành cười thân thiện, thông báo tin tức về vụ án.
Dây điện bị cắt đứt trở thành hành động cảnh sát đã chuẩn bị kế hoạch từ trước. Bọn buôn người bị lxu chuột cắn chết trở thành bắt giữ đám tội phạm cầm súng, sau khi loạn chiến thì sở trưởng đồn công an Bảo Kinh Trấn, sở trưởng đồn công an Diên Đãng Trấn gặp nguy không sợ dứt khoát ra lệnh giết chết.
Trong loạn chiến có tổng cộng ba mươi lăm bọn buôn người vô cùng hung ác bị cảnh sát công an anh dũng chiến đấu giết chết, thành công giải cứu hơn tám mươi nhi đồng bị bắt cóc. Từ lúc xảy ra vụ án đến khi phá án chỉ mất mười bốn, lăm tiếng, sáng tạo kỷ lục quan vinh phá vụ án nghiêm trọng lừa bán nhi đồng với thời gian nhanh nhất.
Diệp Dương Thành ấn nút remote tắt ti vi, hắn cười tủm tỉm. Lần này Trần Thiếu Thanh lập công lớn, theo tiêu chuẩn lên chức đầu năm nay vừa có cấp trên nâng đỡ vừa lập công lớn . . .
Diệp Dương Thành chắc chắn không chỉ phâncục công an Ôn Nhạc huyện mượn chuyện lần này tăng khí thế, cục công an trong thành thị cũng sẽ không tụt hậu. Dù sao đây là vụ án lừa bán nhi đồng tình tiết cực kỳ ác liệt, các phương đều muốn nương gió đông này vớt vát ích lợi.
Sức ảnh hưởng vụ án không ngừng khuếch tán, Trần Thiếu Thanh là một trong các nhân vật chính phá án thật tự nhiên được xếp vào diện thăng chức.
Huống chi trong huyện có Dương Đằng Phi nâng đỡ cho Trần Thiếu Thanh. Sở trưởng thăng lên chức gì? Diệp Dương Thành rất mong chờ.
Ngày thứ tám sau khi phá vụ án lừa bán nhi đồng, trong sự quan tâm của Dương Đằng Phi, văn kiện bổ nhiệm của thị cục công an rốt cuộc đến phân cục công an Ôn Nhạc huyện.
Khi Vu Tô Nhạc nhìn thấy chức vụ ghi trên văn kiện, gã bật cười nói:
- Điều nhiệm cùng cấp, a, tiểu tử này coi như cá vượt long môn.
Trần Thiếu Thanh kích động chạy vào tiệm của Diệp Dương Thành:
Diệp Dương Thành đang đánh bài trong vi tính sửng sốt:
- Có chuyện gì?
Diệp Dương Thành ngước nhìn Trần Thiếu Thanh, hỏi:
- Lại có chuyện tốt gì?
Trần Thiếu Thanh cười nham nhở:
- Hì hì, ta được điều đến phân cục huyện công an.
Trần Thiếu Thanh mở miệng nói:
- Tuy điều nhiệm cùng cấp nhưng sau này con đường bằng phẳng nhiều, không cần chịu cấp trên trong đồn công an đe nẹt.
Diệp Dương Thành không rành biên chế trong ngènh cảnh sát, nhưng hắn nghe hiểu điều nhiệm cùng cấp:
- Chức vụ gì?
Trần Thiếu Thanh không hề che giấu Diệp Dương Thành:
- Phó cục trưởng phân cục huyện công an.
Trần Thiếu Thanh cười toe toét nói:
- Cùng cấp với sở trưởng đồn công an nhưng quyền lực lớn hơn nhiều. Lên vị trí này thì về sau điều nhiệm lên cao nữa nhẹ nhàng hơn. Ài, ta nói mấy thứ này với ngươi làm chi, dù gì ngươi không nghe hiểu.
Diệp Dương Thành gật gù, đúng là hắn không hiểu gì.
Nhưng Diệp Dương Thành hiểu Trần Thiếu Thanh rủ hắn đi nhậu, lắc đầu, nói:
- Chắc có rất nhiều người?
Trần Thiếu Thanh bản năng trả lời:
- Ừm! Đám họ hàng, bằng hữu trong nhà ta đều . . .
Trần Thiếu Thanh bừng tỉnh:
- Suýt quên tiểu tử nhà ngươi không thích náo nhiệt.
- Ha ha, vừa vặn hôm trước mở tiệm ở Hồng Hải Trấn còn cần sắp xếp nhiều thứ.
Diệp Dương Thành cười nói:
- Hôm nay thôi đi, ngày mai giữa trưa ta mời ngươi một bữa chúc mừng.
Trần Thiếu Thanh ngẫm nghĩ sau đó không cưỡng ép, cười đồng ý:
Diệp Dương Thành lấy điện thoại di động ra bấm số của Dương Đằng Phi, khen ngợi nói:
- Làm rất tốt.
Gia chủ Vu gia năm nay gần bảy mươi tuổi vẫn rất khỏe mạnh, long hành hổ bộ được mấy bảo tiêu vây quanh đi ra cửa cổng biệt thự Vu gia.
Gia chủ Vu gia từ xa chắp tay hướng một nam nhân trẻ khoảng hai mươi bảy, tám tuổi:
- Đường tiên sinh!
Khuôn mặt tràn ngập vui vẻ, biểu tình gia chủ Vu gia kích động nói:
- Rốt cuộc người đã đến.
Thanh niên dừng lại cách gia chủ Vu gia ba thước, khí chất nho nhã toát ra rõ rệt.
Thanh niên cười khoeem tốn, gật đầu với gia chủ Vu gia:
- Ha ha, Vu gia chủ nhiệt tình mời sao Đường ta không đến được?
Thanh niên không hề tỏ ra hùng hổ lấn át, cũng không có vẻ thấp hơn người, biểu hiện thân thiện hiền hòa.
Gia chủ Vu gia thấy thanh niên thân thiện thì lòng thả lỏng hơn.
- Đường tiên sinh quá khiêm tốn.
Gia chủ Vu gia nghiêng người đứng sang một bên, giơ tay ra hiệu:
- Mời.
Thanh niên họ Đường gật đầu, nói:
- Cũng mời Vu gia chủ.
Thanh niên nhàn nhã không nhanh không chậm bước qua cổng lớn.
Gia chủ Vu gia đi theo sau thanh niên, nhìn biểu hiện của nam nhân họ Đường, lòng thầm khen:
- Hay cho rồng trong cõi người.
Vào phòng khách, gia chủ Vu gia khách sáo mời nam nhân họ Đường ngồi xuống sofa, lại kêu giúp việc bưng trà lên. Gia chủ Vu gia đuổi người đi, phòng khách to lớn chỉ còn lại lão và nam nhân họ Đường.
Gia chủ Vu gia bứt rứt nói:
- Lần này nóng lòng mời Đường tiên sinh đến đây . . .
Không đợi gia chủ Vu gia nói hết câu, nam nhân họ Đường cười khẽ ngắt ngang:
- Là vì dị nhân làm loạn trong Bảo Kinh Trấn?
Tuy nam nhân họ Đường cười hiền hòa nhưng chất chứa tự tin tràn trề, gã nói:
- Vu gia chủ đừng hoảng hốt, néu Đường ta đã đến thì dị nhân này không đáng lo. Vu gia chủ cứ yên tâm, Đường ta tự biết tính.
Gia chủ Vu gia bị nam nhân họ Đường cảm nhiễm, biểu tình hốt hoảng giảm bớt đôi chút.
- Thế thì tốt, vậy là tốt rồi.
Gia chủ Vu gia liên tục gật đầu, nói:
- Không biết Đường tiên sinh có thượng sách nào đối phó với dị nhân này không?
- Trước mắt dị nhân này uy hiếp Vu gia ở chỗ Vu gia ngoài sáng còn hắn trong tối.
Nam nhân họ Đường trầm ngâm một lát sau mở miệng nói:
- Xem tình huống hắn mấy lần ra tay thì sớm muộn gì Vu gia sẽ là mục tiêu dị nhân đó xuống tay. Vu gia chủ tuyệt đối không thể lơ là. Người này tâm ngoan thủ lạt, năng lực không thấp. Nếu Vu gia chủ ôm lòng may mắn, không chừng cuối cùng sẽ đánh mất cơ nghiệp trăm năm của Vu gia.
Nam nhân họ Đường nói làm gia chủ Vu gia giật mình đứng bật dậy.
- A!
Gia chủ Vu gia không hề nghi ngờ lời nam nhân họ Đường nói, lão đi tới đi lui.
- Vậy phải làm sao? Làm sao đây?
Nam nhân họ Đường đứng lên, nụ cười khiêm tốn, hiền hòa chưa từng thay đổi nhưng tăng phần tự tin lên.
- Đương nhiên nếu dị nhân này muốn đụng vào căn cơ của Vu gia thì ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
- Tuy Đường ta không phải cao thủ tuyệt thế gì nhưng mấy con chó mèo gì đó đừng hòng đụng vào ta. Chỉ cần Vu gia chủ có cách nào tìm ra địa điểm dị nhân đó ẩn núp, hoặc điều tra rõ thân phận thật của hắn . . .
- Như thế nào?
Nam nhân họ Đường hít sâu, nói:
- Đường ta sẽ bảo vệ cơ nghiệp trăm năm của Vu gia!
Nam nhân họ Đường nói ra một câu làm gia chủ Vu gia cực kỳ ngạc nhiên:
- Vu gia chủ có nhớ một đứa ăn mày hôn mê bên đường cái Ung Gia huyện mười ba năm trước không?
- Ngươi . . .!
Nghe nam nhân họ Đường nhắc đến mười ba năm trước, gia chủ Vu gia mơ hồ nhớ lại chút ít. Đó là ngày hè nắng nóng, gia chủ Vu gia mang theo tinh nhuệ Vu gia đi Ung Gia huyện đâm chém với xã đoàn vượt biên giới. Trên đường gia chủ Vu gia thấy một đứa nhỏ ăn xin xỉu ven đường, lão nổi lòng lương thiện đút cho một bình nước, còn để lại một tờ tiền giấy trăm nguyên.
Gia chủ Vu gia nhớ rõ khi đó nhóc ăn mày tỉnh dậy, nói câu đầu tiên là:
- Nếu có ngày nào Đường Thái Nguyên ta lớn mạnh sẽ báo ơn cứu mạng hôm nay của gia gia.
Ngày xưa có nhân thì hôm nay có quả, gia chủ Vu gia nhìn bộ dáng Đường Thái Nguyên bây giờ, rất là cảm thán.