Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 486: Chương 486: Các huynh đệ, lên xe, đi thôi!




- Là Kiến Hoa sao.

Trong nhà truyền ra thanh âm một vị lão thái thái, chỉ nghe bà nói:

- Ở nhà, đều ở nhà, cửa không khóa, cháu vào đi.

- Dạ, dạ được.

Mã Kiến Hoa đáp, sau đó nhìn đôi nam nữ hít sâu một hơi, gượng cười, nói:

- Hình như Mã Niệm Màu cùng vợ con hắn đều đang ở nhà, đi thôi, vào nhà.

- Được.

Đôi nam nữ nhìn nhau, ân một tiếng gật gật đầu đi theo Mã Kiến Hoa vào nhà…

Cửa phòng được đẩy ra, bên trong cũng không có bài trí hay điện gia dụng gì, một ngôi nhà thật sơ sài, nhưng một nhà già trẻ đang gói bánh trôi cạnh bàn bát tiên lại cấp cho căn nhà một cỗ khí tức ấm áp hòa thuận.

Thấy Mã Kiến Hoa đẩy cửa đi vào, lão thái thái ngồi trên ghế đẩu dài ngẩng đầu, câu nói đầu tiên làm đôi nam nữ chấn động, trong lòng nổi lên cảm giác chua xót khôn kể…

- Cháu đến thật vừa lúc, trong nhà đang bao bánh trôi đâu, giữa trưa lưu lại cùng ăn một chút.

Động tác của lão thái thái mềm nhẹ bao xong bánh trôi trong tay, thanh âm rất nhẹ:

- Hôm nay là sinh nhật Thải Thải, nha đầu kia sao, thích ăn bánh trôi mà bác làm nhất…

- Hai vị này là?

Mẹ của Mã Thải Thải lẩm bẩm nói chuyện, hồi ức về sở thích của con gái, em trai của Mã Thải Thải là Mã Niệm Thải nhìn thấy đôi nam nữ đi sau lưng Mã Kiến Hoa, không khỏi có chút kỳ quái nhìn Mã Kiến Hoa hỏi.

- Nga, để tôi giới thiệu một chút.

Nghe được câu hỏi của Mã Niệm Thải, Mã Kiến Hoa lách người tránh sang bên, thần sắc dị thường phức tạp nhìn người nhà của Mã Thải Thải nói:

- Hai vị này là người của ủy ban huyện, hôm nay mục đích chủ yếu tới nhà là…

- Các người không phải đã đem vụ án của chị tôi bỏ qua rồi sao?

Không đợi Mã Kiến Hoa nói hết lời, Mã Niệm Thải lập tức biến sắc, mang theo oán hận nồng đậm nhìn đôi nam nữ, ngữ khí không chút khách khí:

- Các người còn muốn tới đây làm gì? Nhà của tôi không…

- Niệm Màu!

Cha Mã Niệm Thải đầu đầy tóc bạc, trên khuôn mặt ngăm đen tràn đầy nếp nhăn, hắn bất mãn trừng mắt nhìn con trai, ngắt lời của con đang nói, sau đó chống tay lên bàn đứng dậy, nhìn đôi nam nữ nói:

- Tính tình con tôi khá nóng nảy…

- Không sao, lão nhân gia.

Đôi nam nữ tựa hồ đã sớm đoán được phản ứng của Mã Niệm Thải, không có vẻ gì bất mãn, mỉm cười trả lời, nam thư ký nói:

- Hôm nay chúng tôi tới đây, chủ yếu là muốn mời các vị đi cùng chúng tôi lên trấn Bảo Kinh…

- Bác trai, bác gái, Niệm Thải.

Lúc này Mã Kiến Hoa nhịn không được xen lời nói:

- Hung thủ sát hại Thải Thải năm đó đã bị bắt được, họ đến muốn mời cả nhà cùng đi đối chất.

- Cái gì?

Bỗng nhiên nghe được lời nói của Mã Kiến Hoa, chẳng những cha mẹ Mã Thải Thải ngây ngẩn cả người, ngay cả Mã Niệm Thải cùng vợ con của hắn cũng ngây dại…

Bên trong phòng lâm vào im lặng khó tả, con trai của Mã Niệm Thải đã lên trung học chần chờ nói:

- Cha, chú Kiến Hoa nói, hung thủ giết cô đã bị bắt rồi…

- Bắt…bắt rồi…

Trên khuôn mặt Mã Niệm Thải nhất thời tràn ngập thần sắc phức tạp, càng nhiều là cừu hận tràn lòng, ánh mắt đầy sát khí cơ hồ làm nam thư ký cùng nữ khoa viên hoảng sợ.

Nam thư ký nói:

- Hiện tại đã bắt được kẻ bị tình nghi, tình huống cụ thể còn cần tiến một bước điều tra mới có thể xác định, tôi hi vọng các vị có thể bảo trì trấn định, đợi lát nữa khi cùng những kẻ bị hiềm nghi đối chất, ngàn vạn lần không thể ra tay đả thương người, có thể làm được sao?

- Đương nhiên có thể.

Mã Niệm Thải hiện tại chỉ còn mong muốn nhanh chóng nhìn thấy những kẻ hiềm nghi kia, lời dặn dò của nam thư ký xem như gió thoảng bên tai, khi gật đầu đáp ứng, lại hỏi:

- Hai vị có thể chờ một chút không?

- Chờ lát nữa?

Nam thư ký sửng sốt, gật đầu:

- Có thể thì có thể, nhưng mà…

Vốn định hỏi Mã Niệm Thải định làm gì, nhưng căn bản không đợi hắn nói hết lời, Mã Niệm Thải đã vội vã chạy lên lầu, rất nhanh trong tay cầm một vật thể thật dài, dùng vải trắng bao lại đi nhanh xuống, nhìn nam thư ký nói:

- Hiện tại có thể đi rồi chưa?

- Có thể.

Nam thư ký cảnh giác nhìn thoáng qua đồ vật mà Mã Niệm Thải cầm trong tay, thoáng do dự gật đầu, hắn không tin Mã Niệm Thải lấy theo bằng chứng năm xưa gì đó, nhưng có một số việc hắn cũng không muốn làm rõ ràng, thậm chí theo lập trường lương tâm, hắn cũng hi vọng chứng kiến những kẻ tình nghi kia bị trừng phạt.

Cũng không hỏi trong tay Mã Niệm Thải là vật gì, nam thư ký xoay người chuẩn bị mang theo người của Mã gia rời đi, lại phát hiện Mã Kiến Hoa đã vắng mặt, đôi nam nữ có chút khó hiểu, hắn không phải nói sẽ cùng đi sao? Vì sao lại đột nhiên đi mất?

- Cha, mẹ, chúng ta đi.

Mã Niệm Thải cùng vợ con dìu cha mẹ đang run rẩy không ngừng đi ra xe, thanh âm của Mã Niệm Thải có chút khó thể ức chế run lên:

- Cùng đi với bọn họ, vụ án của chị cả…rốt cục có thể giải quyết.

Nói xong, nam nhân đã bốn mươi tuổi như hắn cũng không nhịn được chảy xuống nước mắt vui mừng, năm đó khi Mã Thải Thải xảy ra sự cố, hắn chỉ mới mười bảy tuổi.

Thoáng chớp mắt đã qua hai mươi ba năm, cừu hận năm đó chẳng những không hề sút giảm theo thời gian dài trôi qua, ngược lại càng thêm sâu sắc.

Giơ tay lên, lau khô nước mắt trên mặt mình, Mã Niệm Thải hơi có chút nghẹn ngào nói:

- Mẹ, cha, chúng ta không thể khóc, hôm nay là sinh nhật của chị cả, chúng ta hẳn nên cao hứng mới đúng…

Nghe động tĩnh truyền đến sau lưng, trong lòng đôi nam nữ đi phía trước tràn đầy cảm xúc, tuy rằng họ cũng không xen tay vào vụ án, chỉ đảm đương làm chân chạy, nhưng tâm tình kích động vẫn có.

Mang theo người nhà Mã Thải Thải đi qua khỏi đường nhỏ dọc theo con suối đến đầu thôn Tiểu Khanh Loan, chờ khi họ đi vòng qua một dãy nhà gạch thì một màn trước mắt làm họ sợ ngây người…

Xe thương vụ, xe hơi, xe Pieca, máy kéo, xe máy, xe điện…ngay đầu thôn Tiểu Khanh Loan dừng đầy đủ loại xe, mấy chục người tuổi tác từ hơn ba mươi đến bốn năm mươi tụ tập ở đó, hơn nữa còn có thật nhiều hương thân liên tục tràn ra từ đủ mọi phương hướng tập hợp ở ngay lối vào trong thôn.

Nhìn thấy nam thư ký cùng nữ khoa viên đi cùng gia đình Mã Thải Thải, Mã Kiến Hoa từ một chiếc Audi A6 màu đen nhảy xuống, đi tới trước mặt nam thư ký, hỏi:

- Hiện tại có thể xuất phát sao?

- Ah…

Đầu óc nam thư ký đã có chút ngây dại, cuối cùng hắn đã biết vì sao Mã Kiến Hoa đi mất, thì ra hắn đi gọi người!

Nam thư ký cũng không biết để các thôn dân cùng đi sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng hắn biết họ tự lái xe tới, dù hắn cự tuyệt không cho họ cùng đi, họ cũng có thể tự phát đi theo sau, trọng yếu hơn chính là…hắn không dám chọc nhiều người tức giận!

Miễn cưỡng đáp ứng cho các thôn dân Tiểu Khanh Loan cùng đi, Mã Kiến Hoa mở cửa xe của mình, trước khi lên xe, hô lớn:

- Các huynh đệ, lên xe, đi thôi!

Chậm rãi, đủ loại xe tụ tập ở đầu thôn từ thôn Tiểu Khanh Loan xuất phát, tiếng động cơ gầm rú kinh thiên động địa.

Nam thư ký lái xe mang theo gia đình Mã Thải Thải, chợt hết hồn nghe tiếng động cơ gầm rú phía sau, trong lòng thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng xảy ra hỗn loạn gì ah!

Ngay lúc hơn trăm thôn dân thôn Tiểu Khanh Loan chạy về hướng trấn Bảo Kinh, trên mảnh đất trống trước Chu gia, Diệp Dương Thành đẩy cửa xe bước xuống, đứng cạnh xe vươn vai, nhấc chân đi về hướng viên công an hơn ba mươi tuổi.

- Diệp tiên sinh.

Trong nửa tiếng này, viên công an kia xem như đã hoàn toàn suy nghĩ thông suốt, thậm chí vì phân rõ giới hạn cùng người của Chu gia, phủi sạch quan hệ với Trần Hải Bân, khi Trần Hải Bân muốn đứng dậy đi làm gì đó, hắn còn tiến lên vài bước hung hăng đạp mấy cước.

Khống chế được người của Chu gia, áp chế đám người Trần Hải Bân, viên công an kia cảm thấy mình xem như đã tỏ ý dựa dẫm rõ ràng.

Giờ phút này nhìn thấy Diệp Dương Thành xuống xe đi tới, khuôn mặt hắn liền cười sáng lạn, vui vẻ tiến lên nghênh đón.

- Ân, anh đi gọi điện thoại về đồn đi.

Diệp Dương Thành bỏ di động vào trong túi, nói:

- Báo tin Hoàng cục trưởng phân cục huyện cùng Lưu đội trưởng đội công an hình sự đã mang người đi tới, đại khái ba phút sau sẽ đến nơi này.

- A?

Tuy rằng trong lòng đã sớm suy đoán, nhưng giờ phút này nghe được Diệp Dương Thành nói thẳng rõ ràng, viên công an khó tránh có chút kinh ngạc, lại cười gật đầu nói:

- Dạ dạ, tôi lập tức thông tri về đồn, Diệp tiên sinh còn có dặn dò nào khác sao?

- Tạm thời không có, đi gọi điện đi thôi.

Diệp Dương Thành lắc đầu khoát tay nói, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chu gia đại bá sắc mặt ngây dại dựa trên tường, lại đưa mắt nhìn qua Chu Vệ Quân, khóe môi thoáng nhếch lên, đi tới.

- Mày…mày muốn làm gì…

Lúc này đầu óc Chu Vệ Quân còn có chút choáng váng, thấy Diệp Dương Thành đi về phía mình, hoảng sợ thối lui bốn năm bước, thần tình cảnh giác nhìn Diệp Dương Thành, bộ dáng lo lắng hãi hùng, làm gì còn vẻ điên cuồng cùng tự đắc như lúc ấu đả Vương Tuệ Tuệ?

- Tao không đánh mày.

Nhìn thoáng qua thần tình kinh cụ của Chu Vệ Quân, Diệp Dương Thành nhếch môi cười một tiếng, đứng cách hắn chừng hai thước, nói:

- Chỉ muốn nói với mày một tiếng, chuyện mày làm đối với Tuệ Tuệ, đợi lát nữa chính mình chủ động khai ra đi, có lẽ còn giúp mày giảm bớt vài năm, nếu mày cảm thấy tao không làm gì được mày, bày cứ việc nói bậy bạ, nhưng hậu quả phải hiểu rõ ràng, ít nhất mười năm.

- Tao…

Nghe được lời của Diệp Dương Thành, Chu Vệ Quân gian nan nuốt nước bọt, lúng túng nhìn hắn không nói nên lời.

Diệp Dương Thành thật sự hù dọa hắn, nhưng nếu cứ vậy mà đi ngồi tù, hắn thật không cam lòng, một tia tâm lý may mắn cuối cùng hiện lên, thúc đẩy hắn đem lời nói của Diệp Dương Thành xem như gió thoảng bên tai.

Chu Vệ Quân cảm thấy chỉ cần mình cắn chặt răng không thừa nhận đã ngược đãi Vương Tuệ Tuệ, không thừa nhận lừa gạt hôn nhân đoạt của hồi môn của nàng, hắn sẽ không có chuyện gì.

Dù sao việc này không có chứng cớ lại không chứng nhân, chỉ cần mình sống chết không thừa nhận, chẳng lẽ còn có người bắt được hắn sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Chu Vệ Quân lại mơ hồ cảm thấy bất an…

- Hừ, nhìn mày có thể làm gì tao!

Áp chế bất an, liếc mắt nhìn bóng lưng Diệp Dương Thành, trong lòng Chu Vệ Quân thầm hừ một tiếng…

Giờ phút này tâm tình Chu gia đại bá thập phần hoảng sợ, Diệp Dương Thành càng mặc kệ hắn, trong lòng hắn càng sợ hãi, hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra được, huyết án phạm phải hai mươi ba năm trước như thế nào sẽ rơi vào trong tai Diệp Dương Thành?

Nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt của hắn, thậm chí Diệp Dương Thành còn chuẩn xác nói ra vị trí hiện trường phạm án của ba anh em nhà hắn, điều này không cho phép hắn không tin.

Nhưng trải qua hơn nửa giờ kiệt lực giãy dụa, Chu gia đại bá bỗng nhiên nghĩ tới một việc, chuyện này làm trong lòng hắn vốn đang tuyệt vọng hiện lên vài tia ánh sáng, nháy mắt làm cả người hắn thanh tỉnh lại.

Đã hai mươi ba năm trôi qua, thi thể Mã Thải Thải sớm hóa thành bùn đất, trong hai mươi ba năm nay không ai đem ánh mắt hoài nghi lên người ba anh em Chu gia, nói cách khác, cho dù Diệp Dương Thành biết vụ án kia là ba anh em hắn đã làm, thì tính sao?

Vụ án hai mươi ba năm trước một không chứng cớ, hai không nhân chứng, đừng nói Diệp Dương Thành làm sao biết được chuyện này, dưới tình huống không đủ chứng cớ, ở niên đại luôn có pháp chế, hắn có thể làm gì mình? Chỉ dựa vào lời nói một bên của hắn, pháp viện có thể phán xét ba anh em mình có tội sao?

Ra tòa án là phải có chứng cớ, không chứng cớ cho dù trong lòng mọi người hiểu được, cũng không thể phán án, như vậy sẽ không còn là lỗi của Chu gia, mà là Diệp Dương Thành vô cớ đả thương người khác, gặp phải tội lớn đánh người trọng thương.

Tìm được hi vọng, hắn thuận thế nghĩ tiếp, đôi mắt tuyệt vọng của hắn khôi phục vẻ sáng rọi, nhìn thoáng qua Diệp Dương Thành, hắn vịn vách tường đứng dậy, lảo đảo đi về hướng cha Chu Vệ Quân cùng Chu gia tam thúc.

Ngồi xuống giữa hai người, hắn kéo hai người tới trước mặt, giảm thấp thanh âm nói:

- Chuyện hai mươi ba năm trước chúng ta đã làm, đã bị tiểu súc sinh họ Diệp kia phát hiện…

- A?

Không đợi hắn nói hết lời, cha Chu Vệ Quân cùng Chu gia tam thúc sắc mặt đại biến, thất thanh kinh hô, đây là bí mật chôn sâu tận đáy lòng bọn hắn, như thế nào lại…

- Đừng khẩn trương.

Nhìn thấy thần sắc khẩn trương của hai đứa em trai, vẻ mặt Chu gia đại bá bình tĩnh, trấn an một tiếng kiệt lực đem thanh âm giảm xuống thấp nhất, nói:

- Hai người chớ quên, hai mươi ba năm trước chúng ta làm gì, cho dù hắn có biết nhưng trong tay nhất định không có chứng cớ, chúng ta cần làm chính là, thống nhất lời khai, thề sống chết không thừa nhận…

Sau một phen thì thầm, hai người còn lại liên tục gật đầu, lúc này ánh mắt Chu gia đại bá đầy oán hận nhìn Diệp Dương Thành, nhìn chằm chằm hơn mười giây sau, quay đầu lại nói tiếp:

- Chỉ cần phủi sạch chuyện chúng ta, còn lại là chuyện của tiểu súc sinh kia, làm bị thương nhiều người như vậy, chúng ta chỉ cần…

Trong lúc xì xào bàn tán ba người đều không hay biết, những lời mình nói đều rơi vào trong tai Diệp Dương Thành, đối với thủ đoạn của ba người, Diệp Dương Thành bĩu môi khinh thường, nhưng Chu gia đại bá mở miệng mắng hắn tiểu súc sinh sao…

- Xây dựng, sơ cấp cường hóa tu di huyễn cảnh!

Trong tiếng lẩm bẩm, Diệp Dương Thành thoáng nhắm mắt lại…

- Ò e ò e…

Hai phút sau, bên ngoài đường nhỏ truyền ra tiếng còi công an dồn dập, toàn bộ lực chú ý của mọi người đều bị tiếng còi hấp dẫn, căn bản không ai chú ý tới sắc mặt có chút ngây dại của Chu gia đại bá, hắn đang ngồi dưới đất lẩm bẩm:

- Là tôi…tôi có tội…

Năm chiếc xe công an gào thét đi vào đường nhỏ, một dãy xếp hàng ngang ngăn chặn con đường, cửa xe đẩy ra, hơn mấy chục người mặc chế phục công an nối đuôi nhau nhảy xuống, đi đầu là một công an trung niên trắng trẻo hơn bốn mươi tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.