Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 316: Chương 316: Chết cha nhà ngươi




Nhìn bộ dạng biến thân của quái vật, Dương Đằng Phi sớm trốn ra đằng sau biến sắc mặt nói:

- Là nó!

Dương Đằng Phi nhớ đến những quái vật bị giết ở Bảo Kinh Trấn, tuy hơi khác với quái vật này nhưng bộ dạng đại khái giống nhau.

Quái vật biến thân xong không mất lý trí, nói tiến người:

- Các ngươi . . . Phải . . . Chết . . . Grao!!!

Mặt Dương Đằng Phi trầm trọng chưa từng có, lão hiểu rằng quái vật có lý trí đem lại y nghĩa gì.

Gầm rống xong nam nhân, không, là quái vật, quái vật toàn thân đỏ rực lắc người xuất hiện trước mặt các siêu chiến sĩ quân đội. Quái vật không cho các siêu chiến sĩ thời gian bắn súng lần hai, một đấm đập mạnh vào siêu chiến sĩ xếp ngay hàng thứ nhất.

Rầm!

Không chút bị ngăn cản hay dừng lại, siêu chiến sĩ quân đội không kịp phản ứng bị đấm bể sọ.

Quái vật há mồm máu nuốt tủy não siêu chiến sĩ bay giữa không trung.

Tháy cảnh tượng kinh dị đó, mười siêu chiến sĩ quân đội còn lại phát ra tiếng gầm giận dữ:

- A!!!

Các siêu chiến sĩ quân đội bóp cò súng nhắm bắn quái vật gần trong gang tấc.

Viên đan bay ra như suối phu đập vào người quái vật, đáng tiếc . . .

Quái vật lông tóc không bị tổn thương gầm rống vang vọng cả ngọn núi.

- Grao!!!

Quái vật nhảy lên cao, vung đùi phải.

Bùm bùm bùm!

Ba cái đầu thành ba đoàn máu.

- Grao!!!

Lại giết ba siêu chiến sĩ quân đội, quái vật rất hưng phấn, thanh âm kỳ lạ khiến người run rẩy ầm ầm như sấm vang bên tai bảy siêu chiến sĩ còn sống.

- Chết! Chết hết đi! Grao!

- Hộc hộc . . .

Ba đoàn máu giữa không trung bị quái vật hút vào miệng, nó càng hưng phân và bạo ngược hơn.

Lúc này bảy siêu chiến sĩ quân đội còn sống lấy lại tinh thần, bất chấp xác chết không đầu của chiến hữu, bọn họ hét to:

- Tản ra!

Các siêu chiến sĩ tản ra tứ phía.

Dương Đằng Phi đứng một bên hút ngụm khí lạnh:

- Lớn chuyện rồi.

Dương Đằng Phi nhìn ra được thế cục bây giờ hoàn toàn là đồ sát nghiêng về một phía.

Những siêu chiến sĩ quân đội căn bản không phải đối thủ của quái vật này.

Có nên ra tay hay không?

Dương Đằng Phi do dự.

Trong khi Dương Đằng Phi do dự thì Diệp Dương Thành đã chạy tới nơi cũng vô cùng kinh ngạc. Vì Diệp Dương Thành trông thấy quái vật biến thân liên tục giết bốn người, không nhìn viên đạn công kích. Diệp Dương Thành vốn định kéo quái vật vào ảo cảnh tu di sau đó tiêu diệt cơ thể của nó.

Nhưng khi Diệp Dương Thành nhớ bộ dạng quái vật kết hợp đôi mắt chuẩn bị xây dựng ảo cảnh tu di cường hóa sơ giai thì Cửu Tiêu thần cách gợi ý là không có mục tiêu.

Lần đầu tiên Diệp Dương Thành gặp tình huống như vậy. Rõ ràng quái vật gầm rống cách hơn ba mươi thước nhưng tại sao Cửu Tiêu thần cách gợi ý là mục tiêu không tồn tại? Hiển nhiên bây giờ không phải lúc để Diệp Dương Thành rối rắm vấn đề này.

Dương Đằng Phi không thể ra tay, bảy siêu chiến sĩ quân đội còn lại không đánh gục quái vật kia nổi. Bên Diệp Dương Thành không thể dùng ảo cảnh tu di, tức là . . .

Diệp Dương Thành hít sâu, nói:

- Phải đấu đơn.

Diệp Dương Thành lộ biểu tình mong chờ, nhưng hắn hiểu rằng từ sức chiến đấu của quái vật có lẽ bên Phó Diệc Chi cũng chiến đấu rất vất vả. Diệp Dương Thành giải quyết quái vật xong hắn phải chạy đi giúp đỡ Phó Diệc Chi.

Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành rùng mình, khẽ quát:

- Biến thân, hình dạng chiến đấu!

Keng!

Khi Diệp Dương Thành ra lệnh, Cửu Tiêu thần cách nằm ở vị trí trái tim bỗng biến thành dòng nước lũc tuôn ra từ lỗ chân lông. Chất lỏng đỏ nhạt trong phút chốc phủ lên toàn thân Diệp Dương Thành, biến thành bộ áo giáp ửng đỏ nhưng sắc màu chính vẫn là bạc. Áo giáp bao bọc Diệp Dương Thành từ cổ xuống dưới, toàn thân kín kẽ.

Da đầu Diệp Dương Thành lại ngứa ngáy, hai giây sau tóc dài màu bạc tay thế tóc đen ngắn ban đầu. Ánh trăng chiếu trên sợi tóc lấp lánh ánh bạc.

Lòng Diệp Dương Thành máy động, mặt nạ màu bạc che nửa bên mặt, giấu đi nửa khuôn mặt thật. Diệp Dương Thành giơ tay phải lên, bàn long ngân thương dài một thước tám hiện ra trong lòng bàn tay của hắn. Diệp Dương Thành siết chặt bàn long ngân thương, đôi mắt cháy bỏng nhìn quái vật gào thét lao hướng siêu chiến sĩ quân đội tiếp theo.

Trong thời gian Diệp Dương Thành biến thân gần năm giây, quái vật lại tàn sát một siêu chiến sĩ quân đội.

Những siêu chiến sĩ quân đội này là thuộc hạ của Phó Diệc Chi, mà Phó Diệc Chi tôn xưng Diệp Dương Thành là phụ thần. Nói cách khác những siêu chiến sĩ quân đội xem như thuộc hạ . . . Gián tiếp của Diệp Dương Thành?

Quái vật liên tục giết năm siêu chiến sĩ cộng với thảm kịch xảy ra đêm qua, Diệp Dương Thành không nhịn được nữa.

Diệp Dương Thành siết chặt bàn long ngân thương, cắn răng thầm nghĩ:

- Tổ cha nó, tối nay chúng ta thanh toán nợ mới nợ cũ một lượt đi!

Sáu siêu chiến sĩ quân đội bị quái vật dồn đến đường cùng đang liều mạng chống cự không chú ý đến Diệp Dương Thành ở bên cạnh đã biến thân xong. Giờ phút này, bọn họ tập trung chú ý vào quái vật, liên tục kéo cò súng.

Đoàng đoàng đoàng!

Các siêu chiến sĩ quân đội định dùng viên đạn dày đặc kéo dài thời gian.

Quái vật càng nóng nảy hơn khi bị viên đạn công kích, xé xác một siêu chiến sĩ quân đội ra.

Quái vật phát ra tiếng gầm tàn bạo:

- Grao!!!

Mắt thấy quái vật đến càng lúc càng gần, một siêu chiến sĩ hai mươi mấy tuổi hét to:

- Các huynh đệ, ngày mai chúng ta xuống địa phủ uống rượu! Bà nội nó!

Siêu chiến sĩ hai mươi mấy tuổi ném súng ngắn hết đạn, rút dao găm xanh đen bên hông ra, biểu tình tràn ngập bi tráng.

- Bà nội cha nó!

Năm siêu chiến sĩ còn lại cảm ứng cái chết đến gần, vào phút tuyệt vọng này bọn họ vứt bỏ súng ngắn, rút dao găm bày ra tư thế liều mạng.

Quái vật đã vào trạng thái cực kỳ hưng phấn, thấy viên đạn làm nó đau đã bắn hết, khuôn mặt dữ tợn lộ vẻ tàn bạo.

Quái vật ngửa đầu rống to:

- Grao! Các ngươi . . . Chết đi!

Quái vật dứt khoát xông hướng sáu siêu chiến sĩ quân đội còn lại.

Rầm!

Một tiếng trầm đục vang lên làm sáu siêu chiến sĩ quân đội sẵn sàng liều mạng giật nảy mình.

Một bóng đen từ trên trời giáng xuống đầu quái vật. Chợt vang tiếng nổ, quái vật ở giữa không trung cười nhe răng định lao hướng sáu siêu chiến sĩ quân đội bỗng chốc té cái bịch xuống đất. Thân hình to lớn va chạm mặt đất làm đất đai nhẹ rung rinh.

Lúc này sáu siêu chiến sĩ quân đội thấy rõ ràng bóng đen từ trên trời giáng xuống là một cây thương bạc dài, thần long xoay quanh thân thương.

Lúc trước tốc độ bay áo nhanh nên cây thương tạo thành bóng râm trông như có thác nước bạc từ chín tầng trời đổ xuống, sẽ không làm người ta liên tưởng đây là cây gậy bình thường.

Tiếp theo sáu siêu chiến sĩ quân đội dọc theo thương bạc nhìn thấy Diệp Dương Thành đáp xuống đất đứng thẳng. Áo giáp bạc phong cách làm sáu siêu chiến sĩ tập thể ngây người. Người ngoài hành tinh tấn công trái đất sao? Não sáu sáu siêu chiến sĩ quân đội chết máy.

Diệp Dương Thành biết hắn chỉ có một phút miễn phí, vừa rồi lãng phí gần mười giây. Vì khoe mẽ mà lãng phí linh lực là chuyện cực kỳ đáng xấu hổ.

Vì vậy Diệp Dương Thành cầm thương bạc làm gậy đập té quái vật, sau đó hắn phóng lên cao, hai tay cầm đuôi bàn long ngân thương kèm tiếng rít chói tai đập mạnh xuống.

Rầm!

Quái vật té dưới đất chưa lấy lại tinh thần từ đòn tấn công đột ngột thì cú đập thứ hai của Diệp Dương Thành giáng ngay xuống đầu nó. Thanh âm cực kỳ trầm đục vang lên.

Bị trúng cây gậy thứ hai làm quái vật tỉnh táo lại, tiếng rống chất chứa nhục nhã, giận dữ, bạo ngược vang lên:

- Grao!!!!

Nhưng mà . . .

Diệp Dương Thành tức giận quát:

- Tưởng sủa to là giỏi sao?

Diệp Dương Thành huơ bàn long ngân thương vù vù quét hướng quái vật đã đứng thẳng dậy.

Rầm!

Gáy quái vật bị đập một phát.

- Grao!

Quái vật mới đứng lên bị đập quỳ xuống đất. Diệp Dương Thành không dừng lại.

Rầm!

Lại một tiếng trầm đục vang lên, quái vật té sấp xuống.

Quái vật nổi khùng, nó nhảy cẫng lên bay ra xa hơn mười thước. Tuy nhiên . . .

Diệp Dương Thành rống to:

- Bây giờ tốc độ của lão tử là một ngàn một trăm bốn mươi km!

Bàn long ngân thương quét qua.

Rầm!

Một gậy đập ngay sống mũi của quái vật.

Lỗ mũi phun máu tung tóe, năm gậy đập liên tục làm quái vật ngây người, bản năng gào thét:

- Grao!!!!

Quái vật gầm rống:

- Khốn kiếp, ta giết!

Rầm!

Nhâm Mỹ Anh lại ăn đòn, Diệp Dương Thành tức giận quát:

- Khốn kiếp, tổ cha nó, giết giết giết, giết cái đầu ngươi!

- Ta . . .!

Quái vật ăn đòn đau đầu nhức óc, tuy hàng loạt cây gậy của Diệp Dương Thành không tạo thành tổn thương thực chất nhưng cũng kích thích nó nổi máu hung dữ. Xương cốt quái vật kêu răng rắc, chiều cao từ hai thước rưỡi tăng vọt lên ba thước.

Quái vật biến thân lần thứ hai phát ra tiếng hú lảnh lót:

- Grao!

Quái vật ngửa đầu gầm rống hướng vầng trăng sáng.

Nhưng mà . . .

- Hừ!! Thần lôi thuật, đốt!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thần lôi thuật sáu trăm điểm linh lực cộng với tăng phúc lực công kích hai trăm phần trăm trong hình dạng chiến đấu, một tia chớp tím vàng thô cỡ năm cái thau cộng lại từ trên trời giáng xuống ngay đỉnh đầu quái vật. Chợt vang tiếng nổ, trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng.

Quái vật bị đánh ngu người, nó gào rú thảm thiết:

- Grao grao!!!

Lúc này quái vật không giống mấy quái vật lúc trước bị Diệp Dương Thành giết trong Bảo Kinh Trấn, nó đã mở linh trí.

Trong tình huống biết rõ không đấu lại, quái vật hiểu hai chữ bỏ chạy.

Quái vật gầm rống mấy tiếng xong co giò cắm cổ chạy.

Tình huống đột ngột làm Diệp Dương Thành sững sờ nhưng sau đó lửa giận bùng lên. Muốn tới thì tới muốn đi thì đi, ngươi xem lão tử là gì?

Tiếng rông tràn ngập tức giận quát:

- Cấm cố thuật, đốt!

Một năng lượng vô hình bắn hướng quái vật đã chạy ra ngoài hơn năm mươi thước. Diệp Dương Thành mặc kệ cấm cố thuật có phát huy tác dụng hay chưa, hắn vác bàn long ngân thương đuổi theo.

Rầm!

Thân hình cao ba thước nặng nề té xuống đất. Diệp Dương Thành không đợi cấm cố thuật mất hiệu lực, không cho quái vật cơ hội đứng dậy, hắn nhảy lên cao vung bàn long ngân thương đập mạnh xuống.

Rầm!

Thanh âm trầm đục như tiên thi.

Diệp Dương Thành chửi tục không chút phong độ:

- Chạy bà nội ngươi!

Diệp Dương Thành múa bàn long ngân thương kêu vù vù biến thành cái bóng đầy trời như giọt mưa rơi xuống.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Diệp Dương Thành đánh cục tình báo quốc tế tơi tả.

- Không còn nhiều thời gian.

Diệp Dương Thành nhận được Cửu Tiêu thần cách nhắc nhở, hắn biết một phút miễn phí sắp hết. Diệp Dương Thành không rảnh đánh quái vật hả giận, hai đầu gối co lại, hắn bay lên cao.

Diệp Dương Thành tiêu sái quay một vòn trong không trung, đầu thương lấp lánh tia sáng lạnh đâm xuống.

Phập xoẹt!

Mũi thương bị cấn một chút nhưng tiếp tục đâm vào cơ thể quái vật.

- Grao!!!

Tiếng gầ rống tuyệt vọng đau đớn vang vọng thật lâu trong rừng cây.

Một siêu chiến sĩ quân độitrợn tròn mắt nhìn vị trí lúc trước Diệp Dương Thành đứng, thè lưỡi liếm môi khô:

- Mới . . . Mới rồi đó . . .

Siêu chiến sĩ do dự hỏi:

- Đó là thần tiên sao?

- Ta không biết có phải là thần tiên hay không.

Một siêu chiến sĩ khác đứng bên tay trái gã mắt sáng rực nói:

- Nhưng đẹp trai quá, oách kinh hồn.

Siêu chiến sĩ thứ ba biểu tình trầm trọng nhìn quái vật nằm ngay đơ cách mấy chục thước:

- Quá mạnh.

Siêu chiến sĩ nói tiếp:

- Sợ là sếp cũng không đấu lại hắn.

- Ta nghĩ ta biết hắn là ai . . .

Siêu chiến sĩ thứ bốn nhíu mày nói:

- Chỗ này là Ôn Nhạc huyện.

Mấy siêu chiến sĩ tập thể ngây ra sau đó lộ vẻ mừng rõ.

- Ý ngươi nói . . .

Một siêu chiến sĩ vỗ tay nói:

- Chúng ta đã thấy hắn!

- Có lẽ . . . Không thấy.

Một siêu chiến sĩ ngập ngừng nói:

- Hình như hắn đội mặt nạ, mặc áo giáp.

- Nhưng mái tóc của hắn là màu bạc.

Siêu chiến sĩ lúc trước suy đoán lại bảo:

- Chỉ cần tìm được người có tóc bạc thì chắc chắn là hắn!

- Các ngươi cảm thấy hắn sẽ đi khắp nơi với mái tóc bạc sao?

Siêu chiến sĩ cuối cùng khẽ thở dài:

- Là hắn ngốc hay chúng ta ngu?

Tập thể không biết nên nói cái gì:

- . . .

Hồi lâu sau một siêu chiến sĩ chỉ vào Dương Đằng Phi giả bộ xỉu nằm cách xa hơn chục thước, nói:

- Đưa vị kia về trước đi.

Diệp Dương Thành dùng bàn long ngân thương tiễn quái vật kia lên dường xong hắn vội vàng lao nhanh hướng Long Khẩu Khu. Tuy Diệp Dương Thành đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn biết có lẽ Phó Diệc Chi sẽ rơi vào trận ác chiến, nhưng hắn không bao giờ ngờ hiện trường lại thảm liệt, làm người ta ghê sợ hơn bên Ôn Nhạc huyện.

Vùng ngoại ô tiếp giáp Long Khẩu Khu và Ôn Nhạc huyện, giữa một mảnh đồng ruộng, khi Diệp Dương Thành chạy tới thì Phó Diệc Chi đã bị thương nặng. Hai mươi mấy siêu chiến sĩ quân đội được Phó Diệc Chi điều động chỉ có ba người kéo dài hơi tàn.

Mảnh nhỏ cơ thể rơi đầy đất, máu chảy lai láng, hiện trường tràn ngập mùi máu gay mũi.

- Grao!!!

Lại là tiếng gầm rống đầy bạo ngược vang lên trong bơ ruộng. Quái vật cao ba thước nhắm ngay mục tiêu vào Phó Diệc Chi biểu tình tràn đầy cảnh giác nhìn nó.

Khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo nhe răng cười nói:

- Chết đi!

- Chết bà nội ngươi!

Diệp Dương Thành chạy tới hiện trường, lửa giận ngút trời, lại nghe quái vật rít gào. Diệp Dương Thành vào trạng thái biến thân, tay cầm bàn long ngân thương giơ tay tung ra một đòn cấm cố thuật.

Xoẹt phập!

Quái vật bị cấm cố thuật cố định cơ thể, Diệp Dương Thành đâm bàn long ngân thương từ sau lưng xuyên thủng cơ thể nó.

Toàn quá trình chỉ mất ba giây, mới rồi quái vật còn gầm rú trong phút chốc tắt thở. Quá trình dứt khoát nhanh lẹ làm người ta trố mắt líu lưỡi.

Phó Diệc Chi ngẩn ngơ, ba siêu chiến sĩ quân đội may mắn sống sót cũng ngây người. Mãi khi Diệp Dương Thành rút bàn long ngân thương rời đi mấy chục giây sau, Phó Diệc Chi hít sâu, né tránh vấn đề hắn đột nhiên xuất hiện.

Phó Diệc Chi trầm giọng nói:

- Dọn dẹp hiện trường.

Hơn một tiếng sau, Diệp Dương Thành quay về phòng khách căn hộ, ngồi trên sofa, mặc bộ đồ rộng thùng thình.

Giải trừ biến thân, cả người không một mảnh vải đến nay còn ký ức mới mẻ với Diệp Dương Thành. Bộ đồ mặc trên người hắn là mượn gió bẻ măng trộm từ ban công nhà người ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.