Giờ thì tốt rồi, Triệu Nguyên Đằng chết, Triệu Hợp Đức đã chết, rốt cuộc Độc Nhãn Xà có thể thoiả mái xông pha.
Trong lòng Độc Nhãn Xà hơi thất vọng nhưng càng nhiều là hy vọng vào tương lai. Độc Nhãn Xà lộ nụ cười vui vẻ tận đáy lòng, nhưng nụ cười chưa hoàn toàn nở thì giọng nam trẻ tuổi lạnh băng phá vỡ mọi vui sướng, chỉ để lại nỗi sợ bao trùm.
- Đi? Các ngươi muốn đi đâu?
Thanh âm rất nhẹ, rất lạnh. Một giọng nói nhẹ nhàng như thế như vọng về từ bốn phương tám hướng, như người phát ra thanh âm này đang đứng bên cạnh bọn họ, dán sát vành tai hỏi ra vấn đề.
Độc Nhãn Xà rùng mình, gã nghĩ đến phụ tử Triệu Hợp Đức chết kỳ lạ, sự kiện lạ lùng xảy ra trên Tiền Đường giang. Độc Nhãn Xà không có can đảm hỏi lại đối phương là ai, gã nhấc chân chạy ngay hướng cửa ra tầng hầm. Trong đầu Độc Nhãn Xà chỉ có một suy nghĩ: Chạy khỏi đây, chạy khỏi Hàng Châu càng xa càng tốt.
Nhưng khát vọng của Độc Nhãn Xà bị tan vỡ.
Độc Nhãn Xà chưa chạy được mấy bước thì cửa sắt nặng nề di chuyển, rầm một tiếng đóng kín. Tầng hầm chìm trong hắc ám đưa tay không thấy được năm ngón.
Tuy Độc Nhãn Xà là đại ca một băng nhóm, mấy năm nay gã trải qua nhiều chuyện, hiểu biết sâu sắc tình huống quái dị nên mới cảm nhận ớn lạnh, bị đè nén không thể chống cự. Cánh cửa đóng lại, Độc Nhãn Xà bản năng quỳ xuống đất.
Độc Nhãn Xà run giọng nói:
- Tha . . . Tha chúng ta đi, chúng ta không cố ý chống đối các người. Ta bảo đảm sau khi ra ngoài tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện hôm nay, ta. . . Chúng ta không thấy gì hết.
Nam nhân trẻ tuổi cười khẽ:
- Ha ha ha ha ha ha!
Thanh âm hư ảo mơ hồ:
- Chống đối chúng ta? Các ngươi có tư cách đó sao?
Độc Nhãn Xà run cầm cập:
- Vâng vâng vâng, chúng ta không đủ tư cách, không đủ tư cách!
Độc Nhãn Xà liên tục nói:
- Chúng ta không dám xen vào chuyện của người, xin người hãy xem chúng ta là rác rưởi, làm ơn tha cho chúng ta!
Độc Nhãn Xà là kẻ tàn nhẫn nhưng năng lực ngả theo chiều gió giỏi hơn người bình thường. Độc Nhãn Xà độc ác, có thể vứt bỏ sĩ diện, đây là nguyên nhân chủ yếu để gã sống yên đến tận bây giờ.
Nhưng lúc trước cũng có người quỳ xuống trước mặt Độc Nhãn Xà lại bị gã âm trầm bắn bể sọ. Người đó là đại ca đời trước của Độc Giao bang, cũng là ca ca ruột của Độc Nhãn Xà.
Lý do Độc Nhãn Xà giết ca ca là vì Triệu Nguyên Đằng hứa hẹn cho gã nhiều ích lợi, vì lợi lộc gã giết luôn ca ca ruột. Vậy bây giờ vì mạng sống, Độc Nhãn Xà quỳ xuống xin tha cũng hợp lý.
Tiếc rằng Độc Nhãn Xà quên năm xưa gã đối xử với ca ca ruột như thế nào, cũng quên mấy năm nay gã làm bao nhiêu việc ác vô nhân đạo.
Nghe Độc Nhãn Xà cầu xin, thanh niên lại cười khẽ, sau đó đá gã rớt xuống mười tám tầng địa ngục, rợn tóc gáy.
- Hãy suy nghĩ những thiếu nữ vô tội đã bị các ngươi tai họa đi, hãy hưởng thụ bữa tiệc lớn phong phú chủ nhân chuẩn bị cho các ngươi. Sau khi chết xuống địa phủ đừng quên ca tụng chủ nhân nhà ta khoan hồng độ lượng, cho đám khốn kiếp các ngươi chết nhẹ nhàng như thế.
Độc Nhãn Xà hoảng hốt, lớn tiếng hét to:
- Không!!!
Nhưng dường như thanh niên đã bỏ đi, không còn thanh âm nào.
Trong tầng hầm im lặng.
Quỳ dưới đất hơn mười giây sau một nam nhân đến bên cạnh Độc Nhãn Xà, run run hỏi:
- Đại . . . Đại ca . . . Bây giờ . . . Chúng ta nên làm gì?
Mắt thấy cầu xin tha thứ vô vọng, Độc Nhãn Xà nổi máu liều mạng.
- Tiếp tục ở lại đây chỉ có đường chết!
Độc Nhãn Xà đứng bật dậy, nói:
- Các huynh đệ cùng ta xông lên, mở cửa lao ra!
Nếu Độc Nhãn Xà biết lúc này cánh cửa tầng hầm bị hai thiếu nữ như hoa như ngọc đóng chặt chắc chắn sẽ càng dốc sức xông lên.
Hơn bốn trăm người cùng lao về cánh cửa sắt, đặc biệt là cửa này khóa từ bên trong, xác xuất thành công lớn bao nhiêu?
Chợt vang lên một chuỗi tiếng bùm bùm, cánh cửa không nhúc nhích.
Hơn bốn trăm người như bầy dã thú bị nhốt trong phòng phát ra tiếng gầm rống rung động lòng người. Tiếc rằng mặc cho bọn họ cố gắng cỡ nào cũng không thoát khỏi vùng vẫy sắp chết, chỉ phí công.
Dường như đang chờ bọn họ từ đấu tranh đến tuyệt vọng, giọng nam nhân trẻ tuổi dứt lời mười phút sau trong tầng hầm không có chuyện gì lạ xảy ra.
Nhưng đau khổ vùng vẫy trong bóng tối xòe tay không thấy năm ngón, đặc biệt biết rõ có người muốn giết, mỗi phút mỗi giây đều là nỗi dằn vặt.
Mười phút sau, có mấy người hoàn toàn tan vỡ. Bọn họ ngồi bệch dưới đất, chờ đợi cái chết giáng xuống.
Đáng tiếc, bọn họ lại đoán sai. Đám người chờ đến không phải chết ngay mà là thanh niên lẩm bẩm:
- Rốt cuộc dùng con chuột cắn chết hay con gián chui vào màng tai? Hoặc kiếm mấy vạn con giòi chui vào lỗ mũi, lỗ tai, miệng, chỗ kín? Ài, phức tạp quá.
- A!
Một nam nhân không chịu nổi chờ đợi mòn mỏi, đứng bật dậy. Nam nhân dùng tốc độ nhanh nhất trong đời xông đến một bức tường. Bùm một tiếng, đầu rơi máu chảy, óc văng khắp nơi.
Thanh niên chú ý đến hành động của nam nhân, kinh ngạc hỏi:
- Ủa? Sao lại tự sát?
Thanh niên tiếp tục bảo:
- Thôi, vậy dùng con chuột cắn chết các ngươi đi, đỡ cho các ngươi chết quá nhẹ nhàng.
Thanh niên dứt lời, tầng hầm lặng yên nghe tiếng kim rơi.
- Chít chít chít!!!
Tiếng vang khẽ phá vỡ tĩnh lặng, tiếng chít chít từ ban đầu nhẹ nhàng trở nên cực kỳ rõ ràng rồi đinh tai nhức óc.
- Chít chít chít!!!
Dường như có ngàn vạn con chuột lao tới.
Tràn ngập bên tai là tiếng chít chít khiến đám cặn bã Độc Giao bang đứt dây thần kinh. Bọn chúng thụt lùi ra sau, người run bần bật, không còn vẻ kiêu căng bá đạo ăn hiếp vừa dụ dỗ thiếu nữ trước kia nữa.
Lúc này bọn họ chỉ là một đám kẻ yếu, một đám đáng thương tùy thời bị người ăn hiếp, thắt cổ.
Tiếng chuột kêu đinh tai nhức óc ngày càng gần hơn. Không biết là cố ý hay vô tình, bóng đen cách Độc Giao bang hơn ba mươi thước bỗng sáng lên. Bọn họ nương ánh sáng nhìn từng sóng con chuột ùa tới gần ngay trước mắt.
Từ hắc ám vô hình chuyển biến thành rõ mồn một vốn nên là chuyện tốt, nhưng trong khoảnh khắc chẳng khác nào búa tạ đập vỡ vách ngăn tâm lý, một chút ảo tưởng của đám khốn nạn Độc Giao bang.
Hiện thực buộc Độc Giao bang tan vỡ.
Nam nhân thứ hai ngửa đầu rú lên:
- A!
Nam nhân móc một con dao nhọn lóe tia sáng lanh ra khỏi túi quần đâm mạnh vào trái tim, gã rú lên sau đó té xuống đất chết.
Hành động của nam nhân như ngọn đèn chỉ đường các thành viên Độc Giao bang. Ở trong hoàn cảnh kinh khủng này mười mấy phút, tâm lý của Độc Giao bang yếu ớt không chịu nổi một kích. Giờ phút này, nhìn rõ ràng sóng triều con chuột, bọn họ không nổi lên được chút can đảm chống cự. Tự sát là lựa chọn không tệ.
Vài giây sau, lại có mười mấy người chọn con đường tự sát không lối về.
Mắt thấy các đàn em thi nhau tự sát, mắt Độc Nhãn Xà rực lửa.
Độc Nhãn Xà rút đao phá núi từ bên hông ra, tức giận quát:
- Theo ta lên, làm thịt bầy chuột này!
Độc Nhãn Xà rống xong gã xông thẳng ra ngoài, đầu tiên nghênh đón bầy chuột.
Nhưng mãi khi Độc Nhãn Xà và đại quân chuột xáp lá cà mới giật mình nhận ra bên cạnh gã không còn một ai. Đám thuộc hạ không có một người cùng Độc Nhãn Xà xông lên.
Độc Nhãn Xà vung đao phá núi giết ba, bốn con chuột, nhưng chỉ có thế. Nhát thứ hai chưa kịp chém xuống thì đại quân chuột ồ ạt lao tới, vô tình cắn nuốt Độc Nhãn Xà.
- A!
Tiếng gào rú cực kỳ thê lương như đến từ chín tầng địa ngục, khiến người rợn tóc gáy.
Quá trình chết của Độc Nhãn Xà dẫn đến kết quả là . . .
Đại quân chuột ập đến, đám cặn bã Độc Giao bang chỉ còn lại mấy thành viên sợ ngây người, còn lại hoặc ta giết ngươi hay ngươi giết ta rồi tự sát.
Mấy phút sáu, tầng hàm ngập máu dần tĩnh lặng. Ba thành viên Độc Giao bang sợ ngây người ngồi trên xác chết, vẻ mặt thẫn thờ lẩm bẩm:
- Con chuột biết . . . ăn thịt người . . .
* * *
Mấy trăm lá thư sám hối từ trên trời giáng xuống tựa ưnh máy bay thời kháng chiến rải truyền đơn, nhiều người qua đường nhặt lên. Trên thư sám hối viết trong văn phòng của Triệu Nguyên Đằng có chứng cứ Triệu gia phạm tội trái pháp luật, thế này thì dù có người cố ý muốn giấu giùm Triệu gia nhưng ít nhất phải lấy ra chút gì đó.
Nếu không lấy ra những chứng cứ buộc Triệu Nguyên Đằng nhảy lầu tự sát, hoặc muốn giấu đầu hở đuôi thì bọn họ quá xem thường chỉ số thông minh của quần chúng. Tóm lại chuyện Triệu gia phải có một kết quả.
Đặc biệt là mấy người trẻ tuổi nhặt thư sám hối đã chụp hình lại đăng lên internet, nhanh chóng truyền đi. Trừ phi có người đồng ý mạo hiểm chống đối thiên hạ vì Triệu gia đã rơi vào vũng bùn, nếu không thì Triệu gia chết chắc.
Sau khi Triệu Nguyên Đằng nhảy lầu gần mười phút, sở công an tỉnh tỉnh Chiết Giang khẩn cấp thành lập tổ chuyên án xông vào cao ốc Hoành Hải, canh giữ văn phòng Triệu Nguyên Đằng chặt chẽ. Nhìn cái thùng đen trên bàn làm việc, bên trong họp chứa các loại chứng cứ, ba tổ trưởng, phó tổ trưởng chuyên án trố mắt nhìn nhau, không biết nên làm sao.
Trong rương để lại chứng cứ không như vụ án nhỏ bình thường. Tham gia buôn lậu, bán ma túy, bán người, cái nào cũng là tội lớn bị bắn chết. Kết bè tham gia xã hội đen, sai khiến người làm tội ác, giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích, cái nào cũng là tội lỗi khiến người trời căm giận.
Chứng cứ đầy đủ, phong phú, bao gồm Triệu Hợp Đức vì giành ích lợi cho Triệu gia tàn hại nhiều nhân viên công vụ không chung đường với lão. Triệu Hợp Đức lợi dụng quyền lực trong tay lấy việc công làm việc tư, thậm chí có băng ghi âm Triệu Hợp Đức kêu Độc Nhãn Xà giết người giùm. Một khi công bố những chứng cứ này ra ngoài sẽ dậy sóng trong xã hội, Triệu gia tan tác không còn đường gượng dậy.
Nhưng có thể làm tổ trưởng, phó tổ trưởng chuyên án lớn có ai không phải loại người khôn khéo? Những chứng cứ này thoạt trông chỉ nhằm vào Triệu gia, nhưng nếu bị công bố, trên xã hội có nhiều người độc miệng, cuối cùng họa thủy đông dẫn chụp mũ mấy sếp lớn.
Bọn họ là tổ trưởng, phó tổ trưởng, một khi cửa thành cháy thì con cá trong ao sẽ gặp vạ lây.
Ba người đều nghĩ đến hậu qur đó nhưng không chịu trước tiên nêu ý kiến giải quyết, giương mắt ếch ngó nhau.
Cuối cùng tổ trưởng hơn bốn mơi tuổi mở miệng nói:
- Đóng nắm hòm lại, đưa đến chỗ sở trưởng ngay.
Hai phó tổ trưởng mắt sáng rực, gật mạnh đầu:
- Vâng!
Thứ trong rương là tội chứng đủ để hủy diệt Triệu gia, nhưng ba người đẳng cấp cao nhất là phó thính, cánh tay sao dài bằng đùi? Dù Triệu gia đã nhú mầm suy sụp nhưng có một câu nói rất hay: Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Không ai muốn dây vào con lạc đà sắp chết này.
Giao khoai nóng cho người khác, dứt khoát đứng ngoài ngó là cách giải quyết tốt nhất cho ba người.
Bọn họ chưa kịp cất thùng đen thì một nam nhân hơn ba mươi tuổi mặc trang phục cảnh sát vội vàng xông vào văn phòng Triệu Nguyên Đằng.
Giọng cảnh sát hơn ba mươi tuổi run run:
- Tầng . . . Tầng hầm . . . Phát . . . Phát hiện có nhiều . . .
- Cái gì?
Ba tổ trưởng, phó tổ trưởng cùng quay đầu lại, nhướng đuôi chân mày, động tác ăn ý như thể đã luyện tập rất nhiều lần.
Cảnh sát trẻ nuốt nước bọt khan:
- Trong tầng hầm phát hiện có nhiều . . .
Cảnh sát trẻ run giọng nói:
- Có nhiều . . . Xác chết, thật nhiều xác chết!
Ba tổ trưởng, phó tổ trưởng như bị điện giật đứng ngây như phỗng.
- A?
Một lúc sau tổ trưởng mạnh giậm cân, tức giận nói:
- Đứng ngẩn ra làm gì? Dẫn đường đi!
Cảnh sát trẻ lấy lại tinh thần, sợ hãi liên tục gật đầu, nói:
- Vâng vâng vâng!
Cảnh sát trẻ bước chân rối loạn đi ra cửa văn phòng trước, muốn bước vào thang máy xuống tầng hầm. Nghĩ đến cảnh tượng đã thấy trong tầng hầm làm bụng cảnh sát trẻ quặn thắt, nôn khan.
Ba tổ trưởng, phó tổ trưởng một trước hai sau ra khỏi văn phòng của Triệu Nguyên Đằng. Bọn họ chưa đợi thang máy đi xuống tầng hầm mở cửa thì một thang máy khác nằm bên cạnh bỗng mở cửa ra. Thanh âm đinh đong vang lên, năm nam nhân bước ra. Bốn nam nhân mặc quân phục thẳng tắp, già dặn. Một nam nhân mặc đồ thường, bình thường như dân chúng tóc húi cua.
Nhìn năm người ra khỏi thang máy, ba tổ trưởng chuyên án ngây người, phản ứng đầu tiên chính là: Chẳng lẽ quân đội sắp nhận vụ án này?
Mắt ba người tỏa sáng. Một Triệu Nguyên Đằng đã đủ rắc rối, nghe nói dưới tầng hầm có nhiều xác chết. Vụ án lớn như vậy phá được là công to, không phá được thì chức vụ sau này sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Nếu quân đội nhận vụ án là chuyện siêu tốt cho ba người.
Nhưng nam nhân mặc thường phục nói một câu làm ba tổ trưởng chuyên án siêu thất vọng.
Nam nhân mặc thường phục thản nhiên nói:
- Các người cứ làm việc đi, chúng ta chỉ đến xem.
Ba tổ trưởng, phó tổ trưởng ngây ra, nhưng sẽ không nghi ngờ thân phận của năm người này. Cao ốc Hoành Hải đã bị phong tỏa, có thể vào được ít nhất đã rõ thân phận.
Công an và quân đội không cùng biên chế. Nhìn bốn nam nhân quân phục cung kính đứng sau lưng nam nhân mặc thường phục biểu tình thản nhiên, ba tổ trưởng, phó tổ trưởng suy đoán nam nhân này chắc là thủ trưởng gì đó ngành mới trong quân đội thời gian gần đây.
Ba tổ trưởng, phó tổ trưởng cười gượng với nam nhân mặc thường phục, bọn họ nhấc chân đi vào thang máy xuống tầng hầm.
- . . .
Ba tổ trưởng, phó tổ trưởng và mấy thành viên chuyên án im lặng vào thang máy. Nam nhân mặc thường phục nhấc chân vào văn phòng của Triệu Nguyên Đằng, chỉ đứng yên ở cửa một lúc lâu sau đó nhìn chằm chằm cái thùng đen đặt trên bàn.
Nam nhân mặc thường phục quay đầu liếc hai nam nhân mặc quân phục đứng bên trái mình, ra lệnh:
- Hai người gác trước cửa, không có mệnh lệnh của ta không cho phép ai đi vào.
Hai nam nhân mặc quân phục nhện lệnh lộ biểu tình cuồng nhiệt như thể chấp hành mệnh lệnh từ nam nhân mặc thường phục là vinh dự to lớn.
Hai nam nhân mặc quân phục gật mạnh đầu, đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh thủ trưởng!
Thanh âm vang dội khắp tầng lầu.
Hai nam nhân mặc quân phục ra khỏi văn phòng, cửa phòng đóng lại. Nam nhân mặc thường phục hít sâu, sải bước đi hướng cái thùng đen, biểu tình thản nhiên, hờ hững.