Sau khi tính rõ khoản sổ sách này, vẻ bất mãn trên mặt Lâm Mạn Ny đã bị sự cảm động thay thế. Nhưng, nàng vẫn không quên nói với Vương trưởng làng:
- Đợi lát nữa ta có một việc muốn tuyên bố, Nhưng, bữa tiệc đáp tạ giống như vậy, chỉ một lần này, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.
- Còn có chuyện muốn tuyên bố?
Vương trưởng làng mặc dù là người sinh trưởng ở Tây Đại Trại hương, nhưng khác với phần lớn hương dân là, khi hắn còn trẻ đã từng ra ngoài học trung học đệ nhất, cũng từng học trong thành, coi như được chứng kiến một chút bộ mặt thành phố, nếu không cũng không thể gánh vác trọng trách của trưởng làng Tây Đại Trại hương.
Phải biết rằng, thôn trưởng không thuộc về nhân viên công vụ trong biên chế, nhưng trưởng làng thì được, nếu không có chút bản lãnh, hắn cũng không thể làm trưởng làng, cho dù Tây Đại Trại hương có nghèo khổ, cũng không tới phiên hắn được ngồi ở vị trí này.
Cho nên, vừa nghe Lâm Mạn Ny nói như vậy, trong lòng Vương trưởng làng chính là chấn động mạnh, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, cả người sửng sốt hơn mười giây, mới phục hồi tinh thần:
- Lâm tiểu thư,. . . Ý của cô là?
- Trường tiểu học, trung học cấp một, có trách nhiệm giáo dục cho hơn hai ngàn trẻ em khắp Tây Đại Trại hương.
Lâm Mạn Ny nhẹ hít vào một hơi, cũng không có ý giấu diếm Vương trưởng làng, mở miệng nói:
- Thời gian trước chúng ta từng tới trường học xem qua, lấy trường tiểu học này mà nói.
Lâm Mạn Ny chỉ tay vào trường học cũ kỹ trước mặt, nói:
- Trường học này xây dựng vào năm 1970 của thế kỷ trước, đến hiện tại cũng đã gần như đổ nát, không khó nhìn ra thời điểm kiến tạo ban đầu, chất lượng không bảo đảm, cộng thêm mưa gió hơn ba mươi năm, hiện tại trường học này đã vô cùng nguy cấp.
Dừng lại một lát, Lâm Mạn Ny nói tiếp:
- Nếu như không thừa dịp bây giờ chưa xảy ra việc gì tu sửa lại, một khi bọn nhỏ xảy ra chuyện, đến lúc đó hối hận cũng không kịp, cho nên chúng ta quyết định. . .
- Xe con, lại có một chiếc xe con vào hương rồi.
Khi Lâm Mạn Ny đang chuẩn bị nói ra tính toán của mình, ở cách đó không xa có một vị hương dân đứng trên một gò đất nhỏ, đột nhiên giơ tay chỉ về phía con đường phía tây nam trường tiểu học, nghiêng đầu gọi mọi người:
- Mọi người mau nhìn xem.
- Cho nên, sau khi trải qua nghiên cứu thảo luận, chúng ta quyết định sẽ xây dựng lại hai trường học trong hương, đồng thời, còn có thể xây dựng thêm hai ký túc xá cùng với hai phòng ăn, chủ yếu dùng để giải quyết vấn đề ăn nghỉ của học sinh học xa nhà.
Sau khi nghe được tiếng hô của hương dân kia, Lâm Mạn Ny cũng không quá để ý, chẳng qua chỉ là một chiếc xe con vào hương mà thôi, nói không chừng còn là lãnh đạo quan viên của huyện nào đó trong thành phố đến tìm nàng xin giúp đỡ. Nghĩ đến điều này, Lâm Mạn Ny không khỏi lắc đầu, tiếp theo nói với Vương trưởng làng:
- Ta hi vọng sau khi khu trường học được hoàn toàn sửa đổi, trong hương có thể chủ động gánh vác vấn đề ăn nghỉ của bọn trẻ, nếu như kinh phí không đủ..., có thể đề xuất với chúng ta.
- Chuyện này. . .
Nghe được lời nói của Lâm Mạn Ny, Vương trưởng làng lại giống như một thiếu niên mất tự nhiên, trong cái nhìn chăm chú của Lâm Mạn Ny, hắn cúi đầu, vừa lúng túng vừa kích động, xoa hai tay, nói quanh co:
- Lâm tiểu thư. . . Cám ơn, thật sự rất cảm ơn cô, cảm ơn cô đã hết lòng giúp Tây Đại Trại hương chúng ta, chúng ta cũng sẽ dốc toàn lực giải quyết vấn đề ăn nghỉ của bọn trẻ, chẳng qua là. . . Chẳng qua, toàn bộ hương có hơn hai ngàn đứa trẻ, nhưng thu nhập của hương lại rất có hạn. . .
Sau khi đến nơi này, Lâm Mạn Ny làm sao có thể còn không rõ chỗ khó xử của Vương trưởng làng? Khi nàng đang tính toán giản lược, chuẩn bị đề xuất vấn đề tài chính với trưởng làng. . .
- Gâu Gâu Gâu.
Một tiếng chó sủa đột nhiên vang lên bên tai Lâm Mạn Ny, Lâm Mạn Ny biết, tiếng chó sủa này do con chó vàng phát ra , chẳng qua việc này làm nàng có chút kỳ quái, bởi vì kể từ khi con chó vàng này đi theo các nàng tới Quý Châu, đều không sủa gì cả.
Lúc này lại nghe thấy con chó vàng truyền ra tiếng chó sủa, Lâm Mạn Ny cảm thấy kỳ quái, bất chợt quay đầu lại, đồng thời lúc đó Trần An Thiến đột nhiên hét lên vui mừng:
- A. . . Lão Diệp ngươi. . . Làm sao ngươi cũng tới?
Thân thể Lâm Mạn Ny bất chợt cứng đờ, sau khi nghe Trần An Thiến phát ra thanh âm vui mừng, cả người như hóa đá. Lão Diệp? Người có thể được Trần An Thiến gọi là lão Diệp, ngoài Diệp Dương Thành còn có thể là ai?
Hắn. . . Hắn tới thật. Lâm Mạn Ny hồi tưởng lại mấy ngày trước Diệp Dương Thành từng nói với nàng, hắn nói mấy ngày nữa hắn sẽ tới Quý Châu thăm nàng. . . Nhưng, ở nơi đất khách tha hương, Lâm Mạn Ny cũng chỉ không ngừng tự nói với mình, Diệp Dương Thành bề bộn nhiều việc, hắn có thể sẽ không tới.
Nhưng bất luận nàng thôi miên chính mình như thế nào, ở nơi này dài đến hơn một tháng, nàng cũng không cách nào khống chế được tình cảm với Diệp Dương Thành, loại tình cảnh giống như tương tư đơn phương này khiến cho Lâm Mạn Ny hết sức khó chịu, nàng nằm mộng cũng muốn trở lại bên cạnh Diệp Dương Thành,
Nhưng bố dượng nàng Diêu Tông Mộc từng nói..., cũng không ngừng thức tỉnh nàng, nàng không phải là một bình hoa, nàng nhất định phải chứng minh giá trị tồn tại của mình.
Trong loại trạng thái vô cùng mâu thuẫn này, Lâm Mạn Ny cố gắng vượt qua từng ngày, kế hoạch hành thiện cũng tiến triển hết sức khả quan, mấy ngày trước đã khai thông con đường núi đầu tiên, không đến hai ngày nữa, con đường xi măng của Tây Đại Trại hương cũng chính thức làm xong.
Nhưng bất kể kế hoạch hành thiện tiến triển như thế nào, cũng bất kể Lâm Mạn Ny nghe được bao nhiêu lời cảm kích, nàng vẫn không cách nào tránh khỏi cảm xúc nhớ tới Diệp Dương Thành, càng cách xa, loại cảm xúc nhớ nhung này lại càng làm nàng lăn lộn khó ngủ.
Bất đắc dĩ, Lâm Mạn Ny chỉ có thể dùng càng công việc để thôi miên chính mình, mỗi lúc trời tối đều hành hạ mình đến mệt, sau đó mới có thể nằm dài trên giường, ngủ khoảng sáu bảy giờ, sẽ bắt buộc mình rời giường, dẫn theo con chó vàng ra cửa chạy bộ lúc sáng sớm.
Trong tình hình như thế , ngày nhớ đêm mong hơn một tháng, chẳng lẽ, đúng vào ngày con đường núi của Tây Đại Trại hương chính thức làm xong , Diệp Dương Thành. . . Hắn thật sự tới rồi sao?
Lâm Mạn Ny xoay người rất chậm, thậm chí trong mắt người bên ngoài còn lộ ra vẻ hết sức cứng ngắc, ít nhất đối với Vương trưởng làng hiện tại đang đứng bên cạnh Lâm Mạn Ny, sau khi nhìn thấy biểu hiện này của nàng cũng hết sức khó hiểu. . .
Trong mắt Vương trưởng làng, mặc dù Lâm Mạn Ny còn trẻ tuổi, nhưng là một nữ nhân làm việc rất quyết đoán, nhất là một số lúc, khi Lâm Mạn Ny chăm chú nhìn hắn, thậm chí có thể ép hắn phải cúi đầu.
Chính vì như vậy, cho nên hắn cũng hiếu kỳ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phương hướng thanh âm của Trần An Thiến truyền đến. . .