Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 696: Chương 696: Cửu Tỏa liên hoàn tuyệt sát trận. (Thượng)






Chương 702: Cửu Tỏa liên hoàn tuyệt sát trận. (Thượng)

Hiện tại trạng thái của tòa nhà giống như một khối sắt yếu ớt, chỉ cần khẽ đung đưa là có thể sụp đổ.

Diệp Dương Thành không ngờ chuyện lại có thể phát sinh biến cố như vậy, nhưng lúc này, hắn cũng không còn chút sức lực suy nghĩ, toàn bộ tòa nhà đang đung đưa, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh sụp đổ.

Tám tên tử sĩ tinh anh đường nổ tung cũng không mang đến cho Diệp Dương Thành thương tổn thực chất gì, nhưng. . . tên thần sử cấp một kia . ..

- Thần sử cấp một Tôn Vĩnh Hạo dưới trướng người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách gặp phải thương tổn do âm linh lực trùng kích, linh thể giải tán, linh hồn chi lửa tắt diệt, hiện đã hồn phi phách tán. . .

Cửu Tiêu Thần Cách trong đầu Diệp Dương Thành hiện ra đề kỳ như vậy, giữa những hàng chữ lộ ra vẻ đau thương chưa bao giờ có.

Thần sử. . . hồn phi phách tán, kể từ khi Diệp Dương Thành nhận được Cửu Tiêu Thần Cách tới nay, hắn chưa từng gặp phải tổn thất như vậy ? Một gã thần sử cấp một lại hồn phi phách tán trong lúc tám tên tử sĩ tinh anh đường nổ tung.

Hai mắt đầy máu, khi nhận được đề kỳ thứ nhất của Cửu Tiêu Thần Cách, sắc mặt Diệp Dương Thành đã lạnh tựa thần chết, hiện tại hắn không biết mình nên làm cái gì, hắn chỉ biết hiện tại mình phải báo thù cho tên thần sử.

- Răng rắc. . .

Khi Diệp Dương Thành nhận được đề kỳ của Cửu Tiêu Thần Cách, trong nháy mắt sau đó, bức tường của tầng lầu rốt cục không cách nào thừa nhận áp lực cực lớn tầng lầu phía trên mang đến, một trận răng rắc văng lên, toàn bộ tòa nhà bắt đầu vỡ vụn.

- Rầm rầm. . .

Trong tiếng nổ vang khổng lồ, vô số người hoảng sợ la thét vang dội khắp bầu trời đêm Ginza.

Lúc này, Diệp Dương Thành đã thi triển thuật di động rời khỏi tòa nhà, xuất hiện trên không trung tòa nhà sụp đổ, trong tay cầm Bàn Long ngân thương trơ mắt nhìn vô số dân thường vô tội bị tòa nhà sụp đổ bao phủ, cắn nuốt, nghe tiếng hét hoảng sợ của bọn họ trước khi bị tử vong ập đến, trên mặt đã chất đầy sát ý làm cho người ta khiếp sợ . . .

- Thánh Tổ, ta phải lấy mạng của ngươi.

Mạnh mẽ nắm chắc Bàn Long ngân thương trong tay, Diệp Dương Thành trầm thấp gầm thét, ở giữa không trung đột nhiên nhìn về vị trí núi Phú Sĩ.

Từ khi có được Cửu Tiêu Thần Cách tới nay, Diệp Dương Thành thật sự chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy, trơ mắt nhìn một gã thần sử bị bạch quang xuyên thấu trước mắt mình, đánh tan linh thể sau đó dập tắt linh hồn chi hỏa. . . Đây là một món nợ máu, dĩ nhiên cần trả bằng máu.

Diệp Dương Thành là người không có tính cách chịu thiệt còn có thể nén giận, một gã thần sử cấp một chết đi, đối với hắn mà nói chính là tổn thất một khoản tài phú không rẻ, cho dù tên thần sử cấp một này cũng không có nhiều lần tiếp xúc với hắn, nhưng bất luận nói thế nào, lúc này Diệp Dương Thành đã hoàn toàn tức giận.

Trong đôi mắt lóe lên lên sát ý băng hàn, cuối cùng cúi đầu nhìn thoáng qua phế tích tòa nhà sụp đổ, Diệp Dương Thành hít vào một hơi thật sâu, khóa mục tiêu, sau đó trực tiếp thi triển thuật di động, vô thanh vô tức biến mất trên không trung.

. . .

- Khốn kiếp.

Lúc này trong trang viên dưới chân núi Phú Sĩ, lại một lần nữa vang lên tiếng gầm thét như sấm của Thánh Tổ, trong thanh âm của hắn đầy rẫy sát ý khôn cùng, giống như muốn bầm thây Diệp Dương Thành thành vạn đoạn mới có thể hả giận, rống giận trầm thấp nói:

- Lại làm tổn thương tám âm mộc hộ vệ của ta. . . Ngươi đúng là muốn chết.

Mỗi một âm mộc hộ vệ đều là hắn vất vả khổ luyện hơn năm trăm năm mới cuối cùng thành hình, hơn nữa, mỗi tên âm mộc hộ vệ đều có tác dụng đặc biệt, bất kể là âm mộc hộ vệ nào bị tổn thương, đối với Thánh Tổ mà nói cũng không cách nào tiếp nhận.

Khi tên âm mộc hộ vệ đầu tiên bởi vì ngón tay nổ tung mà gặp tổn thương, tính tình của Thánh Tổ đã bốc lửa đến cực hạn, hiện tại lại có tám tên âm mộc hộ vệ trực tiếp nổ tung.

Dựa theo số lượng âm linh lực tụ tập trong địa huyệt, muốn khôi phục đoạn tay của một âm mộc hộ vệ cũng cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, nếu như muốn khôi phục đoạn tay của chín tên âm mộc hộ vệ. . . Ít nhất cũng cần thời gian một năm mới có thể hoàn thành.

Nhưng thời gian của Thánh Tổ cũng không còn nhiều, thoáng cái toàn bộ kế hoạch bị hoãn lại một năm, đối với hắn mà nói. . . tổn thất trong chuyện này quả thực khó có thể tính ra, cho nên, hắn hoàn toàn tức giận, hắn thề, cho dù phải hợp lại thực lực tụ tập của mình trong ngàn năm qua, cũng phải nghiền xương Diệp Dương Thành thành tro.

Sau khi gầm thét, hắn hơi trầm mặc một lát, sau đó hạ chỉ lệnh với một lão bộc bị hắn hoàn toàn khống chế trong trang viên:

- Truyền mệnh lệnh của ta. . .

- Giữ đến địa ngục truyền mệnh lệnh của ngươi đi.

Lời của Thánh Tổ vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi miệng, trên bầu trời trang viên đã xuất hiện một đạo ngân quang phát sáng, ngay sau đó, Diệp Dương Thành đã tiến vào hình thái chiến đấu liền đột nhiên xuất hiện trong không trung cách mặt đất chưa đầy ba mươi thước, ánh mắt âm lãnh quét về phía trang viên.

Trang viên này mặc dù trải qua mấy đời chủ nhân nhiều lần sửa chữa, nhưng vẫn giữ lại phong mạo tương đối hoàn mỹ ban đầu, đây là một trang viên phục cổ, màu sắc cổ xưa rất dễ làm cho người ta hoài nghi mình có phải đã trở lại thời kì cổ đại hay không, hơn nữa còn đầu thai trong một hộ gia đình giàu có.

Chính giữa trang viên chính là cái gọi là Tinh Anh đường, xung quanh Tinh Anh đường, cũng chính là khu vực để các thành viên ngoại đường nghỉ ngơi, huấn luyện, người có thể được chọn lựa tiến vào trang viên này, bất luận là thành viên ngoại đường hay là Tinh Anh đường đều không phải hạng người tốt, trộm cắp, vụng trộm. . . Nói cách khác đây là điểm tụ tập của đám cặn bã.

Diệp Dương Thành nhìn thấy trên diễn võ trường thi thể xếp cao như núi, cũng nhìn thấy xung quanh diễn võ trường máu tươi tràn ngập, nhưng đối với những kẻ này, Diệp Dương Thành cũng không để trong lòng, mục đích chủ yếu hắn tới đây hôm nay, chính là giết chết kẻ tên là Thánh Tổ kia.

Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống, rung Bàn Long ngân thương trong tay, thấp giọng quát nói:

- Cho ngươi mười giây ra ngoài quang minh chánh đại đấu với ta một phen, mười giây sau nếu không xuất hiện. . . Ta sẽ hủy hoại trang viên của ngươi trong chốc lát.

Diệp Dương Thành không biết vị trí cụ thể Thánh Tổ ẩn giấu, cho dù lúc trước nghe được thanh âm của Thánh Tổ, cũng không cách nào thông qua cách này tìm được phương vị cụ thể của Thánh Tổ. Nhưng hắn đồng dạng cũng không muốn thông qua thủ đoạn bình thường tìm được Thánh Tổ.

Nếu hắn có thể ẩn núp trong trang viên này ngàn năm, dĩ nhiên cũng không khó nhìn ra tầm quan trọng của trang viên này đối với hắn. Nếu như không có lý do để hắn kiên trì ở chỗ này, làm sao hắn lại có thể ẩn mình trong trang viên này ngàn năm, không rời trang viên nửa bước?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.