Thời gian gần đây, người ngân giáp Trung Quốc có lẽ đã trở thành ám ảnh của tất cả ảnh vệ, chỉ cần buổi tối đi ngủ, đa số đều bị giật mình tỉnh lại, thậm chí ngay cả tu luyện cũng không dám tiến hành.
Nhưng trên thế giới có câu nói rất hay, sợ cái gì sẽ tới cái đó. . .
Diệp Dương Thành căn bản cũng không có ý tứ phản ứng Arai Kan, khoát tay chặn lại, Bàn Long ngân thương màu bạc xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, không nói hai lời liền vũ động trường thương, đánh về phía Arai Kan.
Còn Arai Kan , vừa nhìn thấy trong tay Diệp Dương Thành bỗng nhiên xuất hiện Bàn Long ngân thương, thần sắc nhất thời đại biến, vẻ kinh hãi hiện lên trên mặt. Bàn Long ngân thương đã trở thành vũ khí đặc trưng của người ngân giáp Trung Quốc, nhất là đối với những ảnh vệ, càng vô cùng sợ hãi Bàn Long ngân thương.
Diệp Dương Thành không lên tiếng, nhưng lấy ra Bàn Long ngân thương đã đủ chứng minh thân phận của hắn, người ngân giáp Trung Quốc xuất hiện ở đền thờ Tịnh Quốc.
- Khốn khiếp ta với ngươi. . .
Arai Kan rống giận, đang chuẩn bị rút thanh đao Đông Dương bên hông liều chết đánh cược một lần, bỗng nhiên cảm giác cổ mình chợt lạnh. . .
- Phụt.
Với thực lực bây giờ của Diệp Dương Thành, trừ phi là thần tù giả đến đây, nếu không, trên địa cầu không có ai là đối thủ của hắn? Ngay cả Otsuka Cương Trí Hồng được xưng là mạnh nhất Nhật Bản cũng chết trong tay hắn, Arai Kan cũng muốn liều mạng với hắn?
Cây thương lớn nhất thiên hạ xuyên qua cổ Arai Kan, trong vẻ mặt không thể tin của ở Arai Kan, Diệp Dương Thành cầm trường thương, hung hăng rút ra khỏi cổ Arai Kan, mang theo một đạo máu tươi, đồng thời hắn quát khẽ:
- Giết.
Nhận được mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, Tiểu Thương Ưu Tử ở phía sau đã sớm chuẩn bị, nhất thời khẽ kêu lên một tiếng, giơ bàn tay nhỏ bé, đồng thời, một đạo ánh sáng màu xanh biếc từ trong lòng bàn tay nàng chợt lóe lên:
- Tước đoạt tính mạng.
Quang mang màu xanh biếc trong nháy mắt tăng vọt, hơn mười tên nhân viên thần chức còn lại thậm chí không có cơ hội phản kháng, dưới ảnh hưởng của ánh sáng màu xanh biếc, cả thân thể bắt đầu phát sinh biến hóa, trong nháy mắt, toàn bộ đã chết trên đường nhỏ trong rừng cây.
Bởi vậy có thể thấy được, sau khi Tiểu Thương Ưu Tử tu luyện tính mạng quyết tới cực hạn, sẽ phát huy ra thực lực như thế nào.
- Giết.
Cùng lúc đó, Dương Đằng Phi và Đường Thái Nguyên đã sớm xuất hiện ở địa điểm đám ảnh vệ còn lại tụ tập, nhận được tin tức phía bên Diệp Dương Thành đã động thủ cũng hiển lộ thân hình, thi triển bản lĩnh xuất chúng của mình.
Trước sau không tới ba phút, tổ chức ảnh vệ được xưng là tổ chức bạo lực mạnh nhất Nhật Bản, đã toàn bộ tử trận trong công kích của chủ tớ Diệp Dương Thành, thậm chí ngay cả linh hồn của bọn hắn, Diệp Dương Thành cũng không tùy ý bỏ qua, trực tiếp móc ra thần ngục lệnh, gọi một gã thần ngục phán quan đến trước mặt mình. . .
- Chủ nhân.
Tên phán quan này vừa còn đang nghỉ ngơi trong Thẩm Phán điện thần ngục, lần đầu được triệu hoán, cũng có chút ngây người, sau khi liếc nhìn cảnh tượng thê lương trước mặt, hắn mới nhìn Diệp Dương Thành, lúc này hai đầu gối quỳ rạp xuống đất:
- Thần ngục phán quan Thái Xương Hoa tham kiến chủ nhân.
- Đứng lên đi.
Diệp Dương Thành thu hồi ngân thương, chỉ hồn phách của đám ảnh vệ bị hắn dùng kết giới thuật nhốt lại bên cạnh, nói với Thái Xương Hoa:
- Dẫn bọn hắn trở về tra hỏi một phen, có thể phán tội nặng thì cứ phán.
- Vâng, chủ nhân.
Nghe được phân phó của Diệp Dương Thành, Thái Xương Hoa theo bản năng ngẩng đầu nhìn hơn ba mươi hồn phách bị Diệp Dương Thành nhốt lại, lập tức gật đầu đáp ứng , sau đó tiến lên hai bước bắt giữ hơn ba mươi hồn phách này, sau khi khom người hành lễ với Diệp Dương Thành, mới lợi dụng trận pháp của Xuất Nhập điện, trong nháy mắt biến mất trước mặt Diệp Dương Thành. . .
Đợi sau khi phán quan Thái Xương Hoa rời đi, lúc này Diệp Dương Thành mới sảng khoái tinh thần, nhìn cuộc đại chiến mới trải qua, đã phá hư rất nhiều kiến trúc trong đền thờ Tịnh Quốc, khóe miệng nhếch lên:
- Hi vọng chính phủ Nhật Bản có thể dựng lên một nhà vệ sinh công cộng ở chỗ này. . .
Hơn một phút sau, bốn người chủ tớ Diệp Dương Thành biến mất ở đền thờ Tịnh Quốc, còn đền thờ Tịnh Quốc ban đầu giống như thế ngoại đào nguyên, lúc này đang dấy lên đại hỏa hừng hực, cắn nuốt tất cả mọi thứ trong đền thờ.
Đợi đến khi đội phòng cháy chữa cháy Nhật Bản nhận được điện báo của cảnh sát chạy tới hiện trường, đại hỏa từ vị trí trung ương đã từ từ khuếch trương đến xung quanh, nếu không tiến hành dập lửa sẽ ảnh hưởng đến nhà dân xung quanh đền thờ.
- Khốn khiếp.
Một gã nam tử mặc chế phục của đội phòng cháy chữa cháy từ trên xe bước xuống, vừa nhìn thấy đền thờ Tịnh Quốc đã bị cháy gần như hoàn toàn, lập tức có cảm giác mê muội, hắn chửi ầm lên nói:
- Khốn kiếp, mau cứu hoả cho ta, mau cứu hoả.
Các đội viên phòng cháy chữa cháy há hốc mồm lúc này mới phục hồi tinh thần, bắt đầu tiến hành khẩn cấp công tác dập lửa, cho đến lúc này, Diệp Dương Thành vẫn ẩn mình trên không trung theo dõi tình thế, sau khi xác định đại hỏa sẽ không lan đến nhà dân xung quanh, mới vô ảnh vô tung biến mất. . .
- Kuroda quân, hành động cụ thể sáng ngày mai cứ quyết định như vậy, ngươi chịu trách nhiệm chỉ huy ở hiện trường.
Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng trong một căn phòng họp của nội các Nhật Bản, đám người của thủ tướng Ōtsuka Ochi vẫn bận rộn thương thảo hành động sáng ngày mai.
Bởi vì thái độ mập mờ của nước Mỹ, khiến hành động cụ thể tiếp theo còn cần tạm thời điều chỉnh.
- Rõ…..
Nghe được lời nói của Ōtsuka Ochi, Kuroda no Rogu lập tức đứng dậy, nặng nề đáp lại.
Thấy Kuroda no Rogu tỏ vẻ hiểu ý, Ōtsuka Ochi lại đưa ánh mắt nhìn về hướng quan ngoại giao Nohara Yasumasa của nội các Nhật Bản , nói với hắn:
- Nohara quân, ngươi là người phát ngôn trong buổi công bố tin tức ngày mai, phải nhớ từng câu nói phải nghiêm khắc dựa theo nội dung trong bản thảo diễn giảng.
- Rõ.
Nohara Yasumasa cũng đồng dạng đứng dậy đáp ứng, sắc mặt bình tĩnh, không cách nào làm cho người khác nhìn ra lúc này tâm tình của hắn rốt cục là kích động, hay lo lắng.
Sau khi xác định rõ ràng hành động cụ thể sáng sớm ngày mai, đại thần phòng vệ Itō Gurīnman lại bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Các vị, có lẽ chúng ta còn có thể tiến hành trang trí cho buổi công bố tin tức sáng sớm ngày mai.
- Sao?
Nghe được lời nói của Itō Gurīnman..., đám người Ōtsuka Ochi khẽ động, nhất tề nhìn về phía Itō Gurīnman, đợi hắn trình bày.
Trong ánh mắt soi mói chờ đợi của mọi người, Itō Gurīnman nhẹ nhàng hít vào một hơi, nói:
- Buổi công bố sáng sớm ngày mai chính là đoạn quay phim căn cứ hải quân Ưng Kiêu bị tập kích, mà căn cứ hải quân Ưng Kiêu gặp phải tập kích, hoàn toàn là hành động khiêu khích của người ngân giáp Trung Quốc . . .
- Itou quân xin hãy nói rõ hơn.
Đến thời điểm mấu chốt này, Ōtsuka Ochi không còn kiên nhẫn, lập tức khoát tay cắt đứt lời Itō Gurīnman, kêu hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.