Bởi vì chủ nhân giết số hiệu Đại Ưng, phụ thân của hắn nên Đại Trủng Cương Trí Hoành dẫn người xông vào cuộc họp nội các ép hỏi vị trí chủ nhân ở đâu. Đại Trủng Cương Trí Hoành rời khỏi Tokyo ngay, mục đích là Khánh Châu thị Trung Quốc.
- Thánh điển là căn bản Thiên Ảnh Vệ tồn tại, mất thánh điển thì truyền thừa Thiên Ảnh Vệ cũng đứt ngang. Vật quan trọng như vậy tuy tiện phó không biết các đời thống soái Thiên Ảnh Vệ làm sao bảo vệ đượ thánh điển, nhưng nếu tiện phó đoán đúng thì bây giờ thánh điển ở trên người Đại Trủng Cương Trí Hoành hoặc là . . .
Không đợi Võ Điền Cát Dã nói hết câu Diệp Dương Thành đã giơ máy thông tin lên:
- Thánh điển đã theo Đại Trủng Cương Trí Hoành đến Trung Quốc, tới trước cửa nhà ta.
Diệp Dương Thành nhảy xuống mép giường, đôi mắt sâu thẳm nhìn trời sao rực rỡ bên ngoài khung cửa sổ.
Diệp Dương Thành mỉm cười nói:
- Ngươi gửi hình chụp Đại Trủng Cương Trí Hoành vào máy thông tin của ta ngay đi.
Đây là một thanh niên trắng trẻo, mặt mxi khá đẹp trai. Nhưng nếu nhìn thanh niên lâu vài giây sẽ cảm nhận có gì đó mềm mại, ẻo lả, còn có lạnh lẽo làm tim người đập nhanh.
Diệp Dương Thành nhìn hình chụp Đại Trủng Cương Trí Hoành được Võ Điền Cát Dã gửi từ Nhật Bản sang, khóe môi hắn nhếch cao. Lúc trước Diệp Dương Thành chọn để Võ Điền Cát Dã làm cây đinh ghim vào Nhật Bản là quyết định cực kỳ sáng suốt.
Trong khi trò chuyện với Võ Điền Cát Dã, Diệp Dương Thành biểu hiện ra coi thường, xem nhự Đại Trủng Cương Trí Hoành, nhưng đó là vì giữ hình tượng chủ nhân. Nói cách khác, Diệp Dương Thành rất e ngại Đại Trủng Cương Trí Hoành.
Một mình Tây Viên Tự giết một trăm ba mươi mấy dị nhân cấp thấp nhất là A giai, bây giờ Diệp Dương Thành biến thân trong hình dạng chiến đấu cũng làm được điều đó. Nhưng dù gì đó là một trăm ba mươi mấy dị nhân cao giai chứ không phải không phải một trăm ba mươi mấy con kiến.
Tây Viên Tự đã có thực lực nghịch thiên như thế, Đại Trủng Cương Trí Hoành chém Tây Viên Tự gục ngã sẽ có thực lực cỡ nào?
Trực giác nói cho Diệp Dương Thành biết Đại Trủng Cương Trí Hoành không phải dị nhân, nghĩa là Nhung Cầu xóa sổ dị nhân của hắn rất có thể mất hiệu quả với Đại Trủng Cương Trí Hoành. Khi Diệp Dương Thành triệu hoán Cửu Tiêu thần cách ra, nhìn hình dạng của nó làm hắn nhớ lại lời Võ Điền Cát Dã đã nói.
- Tiện phó không nghe nói về thánh kinh, nhưng thánh kinh biết trong Tĩnh Quốc thần xã có một bộ sách kinh màu đen tên là thánh điển . . .
Là thánh điển hay thánh kinh không nằm trong phạm vi chú ý của Diệp Dương Thành, hắn quan tâm là thánh điển có hình dạng bộ sách kinh màu đen. Trong tay Diệp Dương Thành có quyển sách kinh màu bạc tên là Cửu Tiêu thần cách, vậy còn sách kinh màu đen Đại Trủng Cương Trí Hoành cầm thì sao? Chẳng lẽ cũng là . . .
- Không . . . Không thể nào!
Diệp Dương Thành lắc mạnh đầu vứt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình. Diệp Dương Thành nhìn kỹ hình chụp Đại Trủng Cương Trí Hoành một lúc sau nhắm mắt lại, lợi dụng thần quyền dò xét trong khu vực mình quản lý. Diệp Dương Thành xác nhận hiện giờ Đại Trủng Cương Trí Hoành chưa vào khu vực quản lý, hắn mở mắt ra, hít một hơi.
Diệp Dương Thành nhỏ giọng nói:
- Mặc kệ ngươi có cầm thần cách thật không, nếu đã chọn đến thì . . . Đừng hòng quay về.
bộ sách kinh màu đen được người Nhật Bản tôn thờ là bảo điển võ học, có tên gọi là thánh điển, xuất xứ có vẻ dính dáng đến hai thần tù giả bị nhốt trong không gian thần cấm. Diệp Dương Thành không kiêng dè Đại Trủng Cương Trí Hoành mà là sách kinh màu đen trong tay gã.
Sự việc càng lúc càng phức tạp, thế giới trở nên điên cuồng hơn.
Một mình Diệp Dương Thành ngồi trên mép giường hơn nửa tiếng, mãi khi tâm tình lộn xộn trở nên bình tĩnh lại, hắn hít sâu đưa mắt nhìn Cửu Tiêu thần cách trong lòng bàn tay. Diệp Dương Thành giở trang Cửu Tiêu thần cách ra, một trang . . . Hai trang . . . Năm trang . . . Tám trang . . .
- Chúc mừng người, thông qua quản lý nghiêm ngặt khu vực của mình, hết sức bảo vệ Hoa Hạ thần quốc. Công đức huyền điểm đột phá cửa ải lớn bốn ngàn hai trăm vạn điểm. Thần cách của người thành công thăng lên cửu giai, người có thể lựa chọn sử dụng thần quyền cửu giai trong khu vực quản lý, và lựa chọn mở rộng phạm vi khu vực quản lý . . .
Diệp Dương Thành mở ra gợi ý thăng cấp thần cách bị hắn áp chế rất lâu. Diệp Dương Thành nhìn thoáng qua dòng gợi ý sau đó tập trung nhìn trang giấy thứ chín của Cửu Tiêu thần cách, một cột sáng bạc mông lung bắn ra như cũ. Ánh sáng bạc chiué lên trần nhà được ba giây thì tan biến trong không khí.
Sai khi cột sáng màu bạc biến mất, Diệp Dương Thành nhìn chằm chằm mặt trước trang giấy thứ chín và mặt sau trang thứ tám nối liền. Một vòng sóng gợn nhạt bất quy tắc từ vị trí trung tâm khuếch tán bốn phương tám hướng. Trong sóng gợn, một hàng chữc rất nhỏ hiện ra.
[Chúc mừng người thuận lợi thăng cấp thần cách cửu giai, xin hãy lựa chọn phạm vi khu vực quản lý người sắp mở rộng.]
Gợi ý qua đi, sóng gợn tan biến, trên trang giấy hiện ra trái đất hoàn chỉnh. Hình ảnh nhanh chóng thay đổi, cuối cùng dừng lại trên bản đồ thần quốc Diệp Dương Thành vạch ra, bản đồ có một dòng gợi ý.
Xin người hãy lấy khu vực quản lý hiện tại làm trung tâm vẽ ra phạm vi sắp mở rộng trên bản đồ. Cao nhất không vượt một trăm bốn mươi vạn km vuông, thấp nhất không ít hơn một trăm hai mươi vạn km vuông.
Thấy gợi ý này, Diệp Dương Thành vỗ trán, hít sâu, nói:
- Quả nhiên là như vậy . . .
Lần này thăng cấp thần cách cửu giai, Diệp Dương Thành đã chuẩn bị tinh thần từ trước, bây giờ có kết quả. Như Diệp Dương Thành dự đoán, khu vực quản lý từ ban đầu ba mươi lăm vạn km vuông tăng vọt lên một trăm bốn mươi vạn km vuông, tương đương gấp bốn lần diện tích khu vực quản lý cũ.
Diệp Dương Thành nhìn chằm chằm bản đồ thần quốc mình tự tay vẽ ra, hắn do dự nhiều lần cuối cùng từ bỏ ý định một hơi nuốt hết ba tỉnh xung quanh, đưa mắt hướng biển cả.
Diệp Dương Thành đã xếp quần đảo Okinawa vào khu cấm quân sự, nhưng cách vùng biển Diệp Dương Thành quản lý xa mấy trăm km. Nếu đã đặt quyết tâm biến quần đảo Okinawa thành căn cứ cường hóa sinh vật của mình, vậy Diệp Dương Thành phải nuốt trọn quần đảo Okinawa.
Lúc trước Diệp Dương Thành vì tiến quân Hàng Châu nên biến khu vực mình quản lý thành hồ lô, lần này vì nuốt trọn quần đảo Okinawa, từ ý nghĩa nào đó biến tướng lấy quần đảo Okinawa về lại tay người Trung Quốc, hắn không ngại lại mở rộng khu vực hình hồ lô.
Đến bây giờ tổng diện tích khu vực Diệp Dương Thành quản lý là ba mươi lăm vạn km vuông, phủ lên toàn tỉnh Chiết Giang. Có bốn tỉnh nối liền với tỉnh Chiết Giang là Phúc Kiến, An Huy, Giang Tây, Giang Tô. Nên thẳng tiến đất liền hay tiếp tục củng cố thực lực tỉnh ven biển?
Diệp Dương Thành nhìn chằm chằm bản đồ thần quốc trên trang giấy Cửu Tiêu thần cách, hắn chìm trong suy tư. Một phút sau Diệp Dương Thành có quyết định, tiếp tục ngừng ở tỉnh ven biển.
Không chỉ vậy, sau này khi thăng cấp phải trước tiên thỏa mãn nhu cầu diện tích ven biển rồi mới phát triển trên đất liền.
Diệp Dương Thành muốn kéo ven biển đại lục Hoa Hạ thần quốc thành một dãy liền nhau. Trừ lý do kinh tế ven biển là phát triển nhất, quan trọng hơn kinh tế ven biển càng đi lên thì sẽ thúc đẩy toàn đất nước phát triển. Quét sạch tỉnh ven biển, đốc xúc kinh tể phát triển mạnh mẽ thêm, Diệp Dương Thành cảm thấy nếu hắn tính toán đúng thì khu vực này sẽ kiếm thêm thu nhập công đức huyền điểm, thần nguyên số lượng lớn cho hắn.
Sau khi Diệp Dương Thành quyết định, chuyện tiếp theo trở nên trôi chảy hơn. Kinh Hải thị kẹp giữa tỉnh Chiết Giang và tỉnh Giang Tô, diện tích đất liền là sáu ngàn ba trăm bốn mươi lăm km vuông, tổng nhân khẩu đến hơn hai ngàn vạn. Kinh Hải thị là thành phố lớn số một đại lục Trung Quốc, là một trong bốn thành phố trung tâm trực thuộc trung ương.
Kinh Hải thị có cảng mậu dịch nước ngoài lớn nhất Trung Quốc, có khu công nghiệp lớn nhất Trung Quốc, Kinh Hải thị là một trong những thành phố phát đạt nhất Trung Quốc.
Giang Tô gần tỉnh Chiết Giang, tổng diện tích là mười ngàn hai mươi sáu vạn km vuông, một trong những khu vực giàu có, đông nhất Trung Quốc. Diệp Dương Thành bỏ Phúc Kiến tuyển chọn Giang Tô, trừ vì lý do Giang Tô phồn vinh ra lý do chính là vì Diệp Dương Thành nhìn trúng Kinh Hải thị kẹp giữa hai ỉnh.
Diệp Dương Thành cầm Cửu Tiêu thần cách nhìn sơ lằn chỉ đánh dấu, chậm rãi khép mắt lại. Diệp Dương Thành chìm trong trạng thái không linh, dùng thần niệm điều khiển sợi chỉ đỏ từ điẻm xuất phát giao giới tỉnh Chiết Giang, tỉnh Giang Tô chạy dọc theo đường biên giới tỉnh Giang Tô và tỉnh An Huy, lao nhanh đến tỉnh Sơn Đông.
Đi xong nguyên đường giao giới tỉnh Giang Tô và tỉnh An Huy, vào giao giới tỉnh Giang Tô và tỉnh Sơn Đông, Diệp Dương Thành bỗng điều khiển sợi chỉ quẹo cua, dọc theo đường giao giới tỉnh Giang Tô và tỉnh Sơn Đông lên hướng đông, cuối cùng chui vào Đông Hải.
Khu vực quản lý đất liền tăng thêm một tỉnh Giang Tô, Kinh Hải thị thành phố trực thuộc trung ương là đủ rồi. Nếu tham thêm Diệp Dương Thành sợ không đủ người quản lý, trước khi lại thăng cấp thần cách, hắn quyết tâm ít nhất kéo thêm một nhân viên quản lý.
Diệp Dương Thành hừng hực quyết tâm, ngón tay không ngừng từ điểm giao giới tỉnh Giang Tô và tỉnh Sơn Đông chạy vào Đông Hả. Diệp Dương Thành điều khiển sợi dây đỏ chạy thẳng đường giao giới vùng biển Hàn Quốc và Trung Quốc chạy đến quần đảo Okinawa.
Vì tránh cho không đủ diện tích làm khu vực quản lý biến hình, không thành công nuốt trọn quần đảo Okinawa nên Diệp Dương Thành rất thận trọng tính toán diện tích lớn nhỏ, từng giây từng phút chú ý Cửu Tiêu thần cách gợi ý diện tích khu vực quản lý thay đổi.
Trong tình trạng lo âu này, rốt cuộc Diệp Dương Thành điều khiển sợi chỉ xuyên qua vùng biển Bảo Đảo và Hỉ Giới đảo Nhật Bản, quẹo vòng lao hướng đảo Đài Loan.
Diệp Dương Thành ôm trọn quần đảo Okinawa vào khu vực quản lý của mình, tuy lúc trước hắn vẽ hình dạng khu vực bởi vì hạn mức diện tích cao nhất bị ảnh hưởng thay đổi chút ít nhưng xem như hình dạng còn ngay ngắn. Diệp Dương Thành điều khiển đầu chỉ gắn liền vùng biển tỉnh Chiết Giang ban đầu. Vòng vận động rốt cuộc đặt dấu chấm hết.
Diệp Dương Thành mở mắt ra nhìn sợi chỉ đỏ vẽ ra khu vực quản lý mới nhất trong lòng bàn tay trái của mình. Diệp Dương Thành nhếch môi nở nụ cười vừa lòng.
Thanh triều vô năng làm mất Lưu Cầu chính thức rơi vào tay Diệp Dương Thành, từh ôm nay trở đi Lưu Cầu lại trở về với người Trung Quốc.
Diệp Dương Thành đứng dậy từ mép giường bước tới phòng khách, ngồi xuống sofa. Diệp Dương Thành giơ Cửu Tiêu thần cách lên trước mắt, nhìn bản đồ Hoa Hạ thần quốc, lại nhìn lằn chỉ đỏ vẽ ra khu vực mình quản lý. Diệp Dương Thành bỗng có cảm giác như ảo mộng.
Hơn nửa năm trước Diệp Dương Thành là một thanh niên bình thường vì thi rớt đại học, vì cuộc sống nên đi làm, không ngờ trong con hẻm nhỏ gặp đứng đầu các thần truyền thuyết, được đến Cửu Tiêu thần cách thay đổi vận mệnh của hắn.
Chỉ nửa năm Diệp Dương Thành đã ôm tài sản hàng ức, không nói đến tỷ phú nhưng cũng đã nửa chân bước vào giới nhà giàu. Bản thân Diệp Dương Thành ngày càng không xem trọng tiền bạc, nhưng có một hội quỹ đang chờ hắn, Diệp Dương Thành phỉ tìm cách kiếm tiền để hội quỹ vận chuyển.
Tất cả nói đến thì toàn nhờ quyển sách kinh màu bạc Diệp Dương Thành đang cầm đã thay đổi hắn. Cửu Tiêu thần cách xuất hiện hoàn toàn thay đổi cuộc đời Diệp Dương Thành, nó tựa như máy làm bừa thông thiên, không chỉ mang lại những gì hắn cần mà còn cung cấp con đường thành thần bất tử.
Diệp Dương Thành biết rõ tác dụng của Cửu Tiêu thần cách, cũng hiểu những thứ nó mang lại cho hắn. Con người đều có lòng ích kỷ, bây giờ Diệp Dương Thành chỉ là một con người chứ không phải vị thần đại triệt đại ngộ, xem chúng sịnh trên đời là con kiến.
Như một người chơi game có một máy làm bừa, vui vẻ chơi trò chơi, không hy vọng có người thứ hai cũng có cái tương tự. Diệp Dương Thành đang trong trạng thái này, sách kinh màu đen làm hắn cảm giác nguy hiểm chưa từng có. Diệp Dương Thành mặc kệ chủ nhân ban đầu của sách kinh màu đen là ai, hắn chỉ biết Đại Trủng Cương Trí Hoành đang nắm giữ sách kinh màu đen trở thành người Diệp Dương Thành quyết tâm giết chết.
Quyển sách kinh màu bạc là Cửu Tiêu thần cách, chỗ dựa lớn nhất của Diệp Dương Thành, chứa hy vọng tương lai. Đại Trủng Cương Trí Hoành cầm sách kinh màu đen là một sai lầm không thể tha thứ đối với Diệp Dương Thành.
Không nói đến Đại Trủng Cương Trí Hoành khi sư diệt tổ, chỉ nói gã cầm sách kinh màu đen rất giống với Cửu Tiêu thần cách là Diệp Dương Thành có ngàn vạn lý do dồn gã vào chỗ chết, quyết tâm không chết không ngừng.
Hiện giờ Đại Trủng Cương Trí Hoành mang lại cảm giác uy hiếp cho Diệp Dương Thành hơn xa thần tù giả sắp phá vỡ không gian thần cấm bỏ trốn, bởi vì đây là sách kinh màu đen.
Diệp Dương Thành ngồi trên sofa chậm rãi mở mắt ra, tay phải vuốt ve trang giấy Cửu Tiêu thần cách lạnh lẽo.
- Đến tốt, đến mới tốt.
Diệp Dương Thành mỉm cười giễu cợt, nhỏ giọng nói:
- Ngươi tìm chỗ nào nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ ta bận xong việc sẽ . . . Ha.
Đại Trủng Cương Trí Hoành đã đến sân bay Khánh Châu thị. Diệp Dương Thành mới hoàn thành khoanh vùng, hắn thông qua thần quyền điều tra ra vị trí Đại Trủng Cương Trí Hoành đang ở. Từ khi Diệp Dương Thành biết Đại Trủng Cương Trí Hoành cầm sách kinh màu đen tương tự như Cửu Tiêu thần cách là gã bị xếp vào kẻ thù lớn hàng đầu của hắn.
Bây giờ kẻ thù lớn nhất cầm sách kinh màu đen làm Diệp Dương Thành e ngại tìm đến cửa nhà, theo tình báo Võ Điền Cát Dã cung cấp thì Đại Trủng Cương Trí Hoành đến vì tìm hắn.
Diệp Dương Thành mặc kệ Đại Trủng Cương Trí Hoành có phải đến tìm hắn hay không, dù gã đến Khánh Châu thị không vì lý do đó cũng đừng mơ yên ổn trở về Nhật Bản. Diệp Dương Thành thầm nảy ý độc ác, hắn đứng lên bẻ các khớp ngón tay kêu răng rắc.
Đã kết thúc khoanh vùng, vậy tiếp theo là . . .