Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 331: Chương 331: Giết




- Thông qua đoạn ghi hình này, chúng ta có thể khẳng định tập kích căn cứ hải quân Ưng Kiêu chính là người Hoa Hạ, cũng chỉ có Hoa Hạ mới sử dụng loại trường thương như vậy, đặc biệt trên trường thương còn có đồ đằng thần long của Hoa Hạ.

Trong màn hình chính là hình ảnh Diệp Dương Thành tay cầm ngân thương, thân mặc ngân giáp, đằng đằng sát khí.

Từ hình ảnh mà xem, Diệp Dương Thành cũng không ẩn thân, nhưng những binh lính giống như không nhìn thấy hắn, tùy ý hắn di chuyển giữa đám người, không ngừng dùng thương đâm xuyên cổ họng mỗi binh sĩ, hình ảnh quỷ dị làm đám người Tùng Bản có chút kinh hãi đảm chiến.

Lấy lực lượng một người tiêu diệt cả một căn cứ hải quân! Đây là nhân vật thế nào? Có lẽ, không thể tính là nhân loại đi?

Hoàn toàn đắm chìm trong đoạn ghi hình, cả nhóm người đều không có ai chú ý tới Diệp Dương Thành vừa đứng bật dậy! Ánh mắt của bọn hắn gắt gao tập trung trên màn hình, hô hấp dần dần có chút dồn dập…

Sơn Khi Tường Tử nhìn màn hình phân tích:

- Đó là dấu hiệu của Hoa Hạ, bọn hắn thậm chí đem loại quái vật này cho rằng là tổ tiên! Cho nên chúng ta chỉ cần có đoạn ghi hình này, sẽ đứng ở vị trí đạo lý, chiến tranh, không cách nào tránh khỏi!

- Chiến tranh! Chiến tranh! Chiến tranh!

Bên trong phòng họp bắt đầu hưng phấn lên, như phát điên vung tay hô to, chiến tranh, hai chữ này tràn ngập trong đầu của bọn hắn!

- Một đám đồ điên!

Một thanh âm phi thường không hài hòa đánh vỡ tiếng hô chỉnh tề, mà thanh âm kia dùng tiếng Trung văn.

- …

Không khí sôi trào trong phòng họp bỗng nhiên yên tĩnh lại, không khí nháy mắt hoàn toàn cứng ngắc xuống…

Chín người đang nhìn lên hình ảnh trên tường giống như cỗ máy móc, chậm chạp quay đầu lại…

- A…

Nam nhân ngồi cách Diệp Dương Thành còn chưa đầy một thước kinh hô một tiếng, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ!

Trong phòng hội nghị làm gì còn thân ảnh Hùng Bản Mao Vũ Lang? Đứng ở nơi đó là một người thân mặc ngân giáp, tay cầm ngân thương, là người Hoa Hạ đã tiêu diệt căn cứ hải quân Ưng Kiêu!

Nhìn thấy hình dáng của Diệp Dương Thành, Sơn Khi Tường Tử vỗ bàn quát một tiếng:

- Mao Vũ Lang! Nguyên lai là ngươi làm!

- Mao Vũ Lang?

Diệp Dương Thành trầm thấp hừ một tiếng:

- Tên ngu xuẩn kia đã đi xuống địa ngục chờ các ngươi…

- Hùng Bản quân, ngươi buông ngân thương được không?

Thanh âm khiển trách biến thành mềm mại, thanh âm quyến rũ, đầy vẻ mị hoặc tinh tế thi triển đi ra…

- Nữ nhân ngu xuẩn!

Có Cửu Tiêu Thần Cách hộ thể, mị hoặc của Sơn Khi Tường Tử căn bản không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với Diệp Dương Thành, ngay khi nữ nhân kia đứng dậy đi tới gần Diệp Dương Thành, Cửu Tiêu Thần Cách truyền ra đạo khí thể lạnh lẽo làm hắn bừng tỉnh, chợt quát lớn một tiếng mạnh mẽ vung thương đâm tới:

- Sưu…

Mũi thương phát ra tiếng xé gió bên trong căn phòng nhỏ hẹp nghe càng thêm chói tai!

- Bảo hộ thánh nữ!

Nhưng vượt ngoài dự đoán của Diệp Dương Thành chính là, ngay khi hắn đâm thương thẳng vào người Sơn Khi Tường Tử, nam nhân kinh hô hoảng sợ khi nãy lại liều lĩnh hô to một tiếng, nhảy tới ngăn chặn trước mặt nữ nhân kia!

- Phốc xuy…

Ngân thương đâm thẳng qua ngực nam nhân kia, máu tươi văng lên mặt Diệp Dương Thành.

Bởi vì có nam nhân ngăn cản, chỉ trong ba giây thời gian Sơn Khi Tường Tử đã rút ra một thanh chủy thủ thủy tinh lóe ra u quang, mà Tùng Bản đã nhấn xuống nút báo động…

- Ô…

Tiếng cảnh báo vang lên ầm ĩ trong tòa lầu, đèn đỏ không ngừng chớp sáng!

- Con mẹ nó!

Bị nam nhân ngăn chặn làm đứt đoạn công kích, trong lòng Diệp Dương Thành nghẹn lên một cỗ tà hỏa, hung hăng một cước đem thi thể nam tử đã tắt thở đạp bay ra ngoài, phịch một tiếng đánh vào trên tường, huyết nhục mơ hồ!

- Phanh phanh phanh…

Tiếng súng vang lên dày đặc trong phòng họp, đám người Tùng Bản bắt đầu hướng Diệp Dương Thành nổ súng, bọn hắn cố gắng dùng phương thức này kéo dài thời gian cho Sơn Khi Tường Tử gọi tới người giúp đỡ…

- Phanh phanh phanh phanh…

Nhưng ảo tưởng luôn tốt đẹp, sự thật lại tàn khốc, những viên đạn không tạo thành chút thương tổn cho Diệp Dương Thành, ngược lại đã triệt để chọc giận hắn…

- Đều đi chết đi!

Vung tay lên, ngân thương hư không tiêu thất, Diệp Dương Thành lạnh lùng liếc qua Sơn Khi Tường Tử, phi thân nhảy lên, nắm tay ngân quang lóng lánh oanh thẳng vào đầu một nam nhân gần đó!

- Phanh!

Một đoàn huyết vụ diễm lệ thành hình giữa không trung.

- Sưu…

Ngân thương đột nhiên xuất hiện, sau đó sưu một tiếng đâm thẳng về hướng Sơn Khi Tường Tử đang muốn thoát khỏi căn phòng.

Lúc này không có ai nhào lên ngăn cản ngân thương đâm tới, nhưng ngay khi Diệp Dương Thành cho rằng mình sắp đắc thủ…

Ngân thương đâm hụt vào khoảng không, Sơn Khi Tường Tử hư không biến mất.

- Mẹ nó!

Thanh âm rít gào giận dữ vang vọng cả tầng ba, thẳng đến khi ngân thương đâm hụt vào khoảng không, Diệp Dương Thành mới quay phắt người lại, tàn hồn vốn có năng lực thuấn gian di động!

Tức giận mắng to, Diệp Dương Thành không tiếp tục chú ý hành tung của Sơn Khi Tường Tử, ngân thương vũ vũ sinh uy, hóa thành tàn ảnh đầy trời quét về hướng đám người phụ trách tình báo quốc tế!

- Phốc phốc phốc phốc…

Đám đầu lĩnh đặc công ngày thường vô cùng uy phong, lúc này chẳng khác gì gà con yếu ớt, thậm chí còn chưa kịp nổ súng ngân thương đã lướt qua cổ bọn hắn, sáu cái đầu cùng bay lên trời…

Sơn Khi Tường Tử cũng không rời khỏi quá xa, trên thực tế chỉ rời khỏi phòng họp, đứng ngay cửa cầm thanh chủy thủ thủy tinh lóe u quang, thân hình trôi nổi giữa không trung.

- Tháp tháp tháp…

Thanh âm tiếng bước chân từ một phòng hồ sơ truyền ra, rất nhanh mười hai nam nhân mặc bộ quần áo rằn ri, cao hơn 1m90, thân hình vạm vỡ cơ bắp cuồn cuộn, sắc mặt ngây dại xuất hiện trong tầm mắt của nàng.

Chứng kiến mười hai nam nhân kia, Sơn Khi Tường Tử phát ra một trận âm điệu cổ quái, làn điệu ôn nhu, khi như nước suối, khi thì biến thành luống cuống cuồng bạo!

Theo thanh âm lẩm bẩm của nàng, hai mắt mười hai nam nhân hiện lên hồng quang, đợi đến khi bọn hắn xuất hiện ở cửa phòng hội nghị, đôi mắt đã sáng như bóng đèn, lóe lên màu đỏ dữ tợn, làm cho người thấy khiếp sợ.

- Dát chi…

Cửa phòng bị đẩy ra, Sơn Khi Tường Tử vung chủy thủ, mười hai nam nhân bị nàng khống chế lập tức vây quanh đi lên, trong miệng thét ra thanh âm gào thét:

- Tê ngang…

Tình huống dự liệu lại không phát sinh, tuy cửa bị đẩy ra, nhưng Diệp Dương Thành cũng vô ảnh vô tung biến mất.

Bên trong phòng họp ngoại trừ tám thi thể quan chức cao tầng cơ quan tình báo, căn bản không có bóng dáng Diệp Dương Thành!

Giờ khắc này, Sơn Khi Tường Tử sực nhớ lại tình hình nhìn thấy trong đoạn hình ảnh khi nãy, sắc mặt biến đổi, không đợi nàng kịp lúc thi triển thuấn di, sau lưng đã vang tiếng rít gió:

- Sưu…

- Phốc xuy…

Mũi thương đâm xuyên qua thân thể Sơn Khi Tường Tử, máu tươi phun mạnh ra ngoài!

- Ngươi quá cuồng vọng!

Thanh âm bình thản của Diệp Dương Thành vang lên ngay sau lưng Sơn Khi Tường Tử…nếu nàng lựa chọn bỏ chạy, dù Diệp Dương Thành có bao nhiêu bổn sự cũng rất khó tìm được nàng, nhưng nàng lại lựa chọn ở lại, muốn khống chế đám quái vật kia xử lý Diệp Dương Thành!

Cho nên, nàng đã chết, bởi vì, cuồng vọng!

- Phát hiện tàn hồn, xin hỏi có gạt bỏ hay không?

Cửu Tiêu Thần Cách nêu lên.

- Gạt bỏ.

Rút ngân thương, Diệp Dương Thành gật đầu xác nhận.

- Gạt bỏ tàn hồn thành công, đạt được công đức huyền điểm +1000, linh lực +8000…

- Phốc xuy…

Trên một hòn đảo nhỏ tại Bách Mộ Đại, một nữ nhân toàn thân bao phủ trong hắc sa đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá, hai bên người nàng có hai đạo thân ảnh mông lung đang chậm rãi thành hình, hai thân ảnh chậm rãi biến thành ngưng thật, ngay khi sắp hoàn thành nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, đầu vừa lệch liền ngất đi.

Mà hai đạo ảnh tử mông lung bắt đầu chậm rãi tán đi, cuối cùng vô ảnh vô tung biến mất…

- Tê ngang…

Mất đi Sơn Khi Tường Tử chế ước, chủy thủ thủy tinh rơi xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ, mười hai quái vật phát ra tiếng gào thét, làn da biến thành đỏ bừng…

- Phốc xuy…

Diệp Dương Thành cầm ngân thương xông tới, nhẹ nhàng đâm xuyên trái tim của bọn hắn!

Ngay khi mười hai quái vật gào thét ngã xuống, ngay cửa thang máy cách đó không xa đột nhiên mở ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.