Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 449: Chương 449: Giơ thương đứng ngạo nghễ, nghênh chiến thần tù giả!




Vù vù vù vù vù!

Một luồng sáng xanh bay ra khỏi cái lỗ, quay vài vòng giữa không trung. Ánh sáng xanh biến mất, một nam nhân toàn thân trong vải đen bao bọc đứng giữa không trung, hai tay chắp sau lưng, cằm hếch lên. Mấy chục khói đen lượn lờ quanh người nam nhân.

Nam nhân giơ tay vén vải đen trên mặt mình lên. Có mũi, có mắt, nhìn khuôn mặt thì giống nhân loại bình thường. Nhưng làn da màu xanh, tròng mắt đỏ như máu, nhìn trái nhìn phải khó thể công nhận gã là người bình thường. Đa số người nhìn nam nhân, phản ứng đầu tiên là liên tưởng đến hai chữ: Ác ma.

Đôi mắt lạnh băng không chứa chút tình cảm quét qua hơn một trăm nam nữ quỳ trên mặt băng.

Nam nhân nhíu mày, lạnh băng hừ mũi:

- Một đám phế vật.

Nghe nam nhân hừ lạnh, hơn một trăm nam nữ quỳ trên mặt băng đánh rùng mình, dập đầu bùm bùm, run cầm cập van xin:

- Xin thánh chủ thứ tội!

Đám người biết tại sao nam nhân tức giận, vì bọn họ không lấy được thánh kinh mà gã muốn. Giá trị tồn tại duy nhất của bọn họ là cướp thánh kinh cho gã. Bây giờ nam nhân đã trốn khỏi không gian thần cấm, nhưng hơn một trăm nam nữ này không cách nào cướp lại thánh kinh.

Vù vù vù vù vù!

Trong khi nam nhân nhíu mày, lòng bàn tay phải lóe ánh sáng xanh thì một luồng sáng xanh khác chui ra khỏi cái lỗ đen sau lưng gã.

Giọng nữ thô kệch như sấm rền vang lên giữa không trung:

- Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, bọn họ còn có ích.

Thanh âm cuồn cuộn như sâm vang vọng trong không trung. Bên cạnh thần tù giả nam lúc trước đi ra trước xuất hiện một thần tù giả toàn thân trùm trong vải đen. Thần tù giả vén vải đen lộ ra khuôn mặt xanh, đôi mắt đỏ máu.

Thần tù giả nữ nhìn Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, nói:

- Đừng giết bọn họ.

- Ta nghe lời nàng, Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư.

Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ nhìn Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư đứng cạnh mình, nặn ra nụ cười gượng:

- Nhưng bây giờ có lẽ nàng nên mang ta rời khỏi đây trước, ta cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư nhìn Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, lộ biểu tình dâm dục:

- Phá mở thứ nguyên không gian tổn thương rất lớn cho ngươi, đơn thuần nghỉ ngơi không thể giúp ngươi nhanh chóng phục hồi.

Không thấy Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư làm gì nhưng vải đen bao phủ người nàng biến mất.

Toàn thân Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư Không mảnh vải, nàng chẳng hề ngại ngùng lắc mông to đứng trước mặt Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, cởi áo giùm gã.

Vù vù vù vù vù!

Cùng lúc đó, trong lỗ đen đột nhiên tuyền ra tiếng xé gió dày đặc, một luồng sáng xanh dẫn đầu, hơn mười luồng sáng xám theo sát. Giây lát sau trên bầu trời xuất hiện một nữ nhân ẩn mình trong vải đen, mười sáo tàn hồn gần như hoàn mỹ ẩn hiện.

Thấy nữ nhân áo đen xuất hiện trong không trung, Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư ngừng hành động cởi đồ Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, cười quái dị.

Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư vẫy tay với nữ nhân áo đen:

- Nữ nhi qua đây, ngậm cho phụ thân ngươi . . .

Nữ nhân áo đen khom lưng, thanh âm mềm mại vang trong không trung:

- Vâng thưa mẫu thân.

Nữ nhân áo đen cởi trường sam trên người xuống lộ thân hình trắng nõn, vóc dáng thon thả nóng bỏng trong không khí.

Nữ nhân lắc eo bước tới trước mặt Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, ngồi xổm xuống, hé mở môi anh đào ngậm vật xấu xí vào.

Một nam hai nữ đại chiến trong không trung, chẳng hề xấu hổ. Hai thân hình màu xanh, một màu trắng quấn quýt lấy nhau, tuy hai mà một.

Hơi thở mục nát lan tỏa trong không khí. Nhìn cảnh tượng diễn ra trong không trung cách mình mấy trăm thước, Diệp Dương Thành thi triển tự nhiên chi đạo, Hành không thuật lơ lửng giữa không trung trố mắt líu lưỡi.

Diệp Dương Thành trợn mắt há hốc mồm:

- Dâm quá vậy?

Diệp Dương Thành xoa trán, mắt nhìn chằm chằm thân thể lõa lồ, lòng thầm thắc mắc.

- Lạ lùng, Lưu Tuyết Doanh đi đâu?

Cơ thể trắng nõn rất đẹp, nàng là mỹ nữ nhưng Diệp Dương Thành nhìn cả buổi, vóc dáng, khuôn mặt, thanh âm đều không phải là Lưu Tuyết Doanh.

Vấn đề là hai thần tù giả chỉ có một thánh nữ, nếu nữ nhân này không phải là Lưu Tuyết Doanh thì nàng đi đâu?

Tình hình vượt sức tưởng tượng của Diệp Dương Thành, hành đành kiềm chế không ra tay ngay, tiếp tục quan sát.

Không phải Diệp Dương Thành định gặp Lưu Tuyết Doanh rồi đưa nàng đi. Trước kia hai người không có tình cảm tốt đẹp gì, Diệp Dương Thành chỉ muốn biết bây giờ Lưu Tuyết Doanh đã biến thành bộ dạng gì, đó là phản ứng rất bình thường. Dù gì Diệp Dương Thành và Lưu Tuyết Doanh có chút quan hệ, dù rằng quan hệ rất bình thường.

- Ưm . . . A . . . Á . . .

Từng tiếng rên rỉ làm người nhũn xương vang vọng trên bầu trời, tiếng kêu dâm dục quanh quẩn bên tai Diệp Dương Thành. Nữ nhân được Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư gọi là nữ nhi dường như đã hoàn toàn chìm trong điên cuồng, nghênh đón Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ trùng kích.

Rất nhanh Diệp Dương Thành phát hiện không thích hợp, nói đúng hơn là hắn nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn. Nữ nhân thanh tú xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng thon thả giao hợp với Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ hai phút sau bỗng phát hiện tiếng hét chói tai cao vút.

- A!!!

Đau cũng khoái, Diệp Dương Thành nhìn thấy biểu tình trên mặt nữ nhân là sự giải thoát.

Làn da trắng nõn nhanh chóng héo rút, tóc dài đen nhánh sáng bóng biến trắng, khô ráo. Khi nữ nhân phát ra tiếng hét chói tai, năm giây sau nàng thành cái xác khô rớt xuống, đập vào khối băng, vỡ vụn.

- Ui!

Thay đổi đột ngột làm Diệp Dương Thành hút ngụm khí lạnh. Diệp Dương Thành biết sức sống, tinh huyết, tinh khí của nữ nhân đều bị Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ cướp mất.

Tất cả xảy ra ngay trước mắt Diệp Dương Thành.

Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư Không thèm nhìn xác nữ nhân đã thành bộ phấn, nàng yêu kiều ngồi lên người Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, nhẹ nhàng lắc lư lên xuống.

- Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, ngươi có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?

Nghe Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư hỏi, Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ gật đầu, nói:

- Phục hồi chút ít.

Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ tiếc nuối thở dài:

- Nhưng nữ nhân trái đất này không đến trạng thái tốt nhất, nếu nàng tu luyện thêm hai năm trái đất thì ta ít nhất phục hồi năm phần lực lượng.

Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư nhấc lên lại ngã xuống, hai tay xoe ngực, rên rỉ hỏi:

- Vậy thì . . . A, Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, bây giờ ngươi phục hồi được bao nhiêu? A . . .

Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ trả lời:

- Chỉ có ba phần.

Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ nhướng mày nói:

- Nữ nhân ngốc kia còn núp ở bên trong làm gì?

Khóe mắt Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư chứa ý cười:

- Có lẽ nàng ta muốn ở trong đó mãi mãi.

Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư bắn luồng sáng xanh hướng lỗ hổng đang dần thu nhỏ, cơ thể vẫn lắc lư.

Vù vù vù vù vù!

Ánh sáng bay vào trong không gian thần cấm, ngay sau đó có luồng sáng xanh chui ra. Lần này vẫn là một nữ nhân toàn thân trùm vải đen.

Nữ nhân vén vải đen lên, biểu tình đau đớn quỳ trong không trung, mặt trắng bệch.

Nữ nhân áo đen cắn môi, run giọng nói:

- Cầu . . . Cầu thánh mẫu tha cho ta . . .

Lần này thì Diệp Dương Thành thấy rõ ràng

Lưu Tuyết Doanh!

Nữ nhân áo đen quỳ giữa không trung chính là là Lưu Tuyết Doanh mất tích trong tai nạn biển, xác nên vùi dưới lòng biển.

Nhìn thấy Lưu Tuyết Doanh xuất hiện, trong phút chốc Diệp Dương Thành nhìn nàng chằm chằm. So với trước khi mất tích thì Lưu Tuyết Doanh không có gì thay đổi, khác biệt duy nhất là tính nô lệ, như con chó vẫy đuôi mừng chủ.

Diệp Dương Thành nhìn Lưu Tuyết Doanh cỡ một phút, thấy nàng dập đầu với hai thần tù giả trong không trung.

Nhìn biểu hiện của Lưu Tuyết Doanh làm Diệp Dương Thành bực bội mà không hiểu vì sao.

- Đây còn là Lưu Tuyết Doanh lúc xưa sao?

Thần tù giả là đối thủ số một với Diệp Dương Thành. Lưu Tuyết Doanh thì dù có quan hệ không mấy tốt đẹp với Diệp Dương Thành nhưng dù sao là người quen, nhìn người mình quen biết quỳ van xin trước địch thủ lớn nhất của mình làm Diệp Dương Thành cực kỳ khó chịu.

Diệp Dương Thành nhìn Lưu Tuyết Doanh chằm chằm một lúc sau lặng lẽ tiến vào hình dạng chiến đấu, giáp bao phủ toàn thân, tay hắn cầm bàn long ngân thương.

Diệp Dương Thành chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, hắn hít sâu nhìn Lưu Tuyết Doanh quỳ giữa không trung, biểu tình nhẹ nhàng hơn nhiều. Chấp niệm cuối cùng khiến Diệp Dương Thành tụ thanh âm thành một sợi chỉ, giọng điệu trầm thấp truyền vào tai Lưu Tuyết Doanh:

- Phụ mẫu, bạn học, người nhà, bằng hữu của nàng đều bị hai ác ma trước mặt nàng giết. Nếu nàng còn chút tính người thì ta sẽ mang nàng rời khỏi đây . . .

Nhưng chút ý tốt, chấp niệm cuối cùng của Diệp Dương Thành bị Lưu Tuyết Doanh không chút do dự bán đứng. Vừa nghe có thanh âm vang bên tai Lưu Tuyết Doanh liền đứng dậy.

- Thánh chủ, thánh mẫu, có người!

Lưu Tuyết Doanh hét to:

- Ai? Đi ra!

Lưu Tuyết Doanh hét lên, hơn một trăm nam nữ cùng đứng dậy, biểu tình cảnh giác.

Thần tù giả tức Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư lắc người lại khoác lên vải đen bao trùm toàn thân. Khói đen quanh người hai thần tù giả biến thành từng luồng sáng xanh, tốc độ xuyên qua siêu nhanh.

Ánh sáng Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ lạnh lùng liếc hướng Diệp Dương Thành đứng, do dự giây lát sau gã nhắm mắt lại. Một chuỗi chú ngữ trúc trác khó nghe vang lên. Một luồng sáng xanh bên cạnh Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ nổ tung thành lưới cầu khuếch tán bốn phương tám hướng.

Rất nhanh Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ nhờ vào luồng sáng xanh phát hiện nơi Diệp Dương Thành đứng, ghi nhớ hơi thở của hắn.

Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ tức giận gầm lên, tay chỉ hướng Diệp Dương Thành không nên bị gã phát hiện ra.

Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ hét to:

- Ba mươi sáu huyết vệ, giết hắn cho ta!

Hơn một trăm nam nữ đứng trên mặt ăng, có mười tám nam, mười tám nữ quỳ một gối, hai tay chắp vào nhau trầm giọng nói:

- Tuân lệnh!

Người bọn họ lóe ánh sáng đỏ, sau khi ánh sáng biến mất, ba mươi sáu người bao phủ trong sương khói đỏ mông lung.

Nhận được Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ chỉ huy, ba mươi sáu huyết vệ tỏa định Diệp Dương Thành trong trạng thái tự nhiên chi đạo cũng dễ dàng phát hiện ra. Ba mươi sáu người co đầu gối tựa ba mươi sáu viên đạn phóng lên cao, lao hướng Diệp Dương Thành.

Lúc này Diệp Dương Thành bị lộ nhưng không hề tỏ ra kinh hoàng, hắn giơ thương đứng ngạo nghễ trong không trung, cười tủm tỉm.

Lưu Tuyết Doanh dứt khoát lựa chọn nhận giặc làm cha, chút ý tốt cuối cùng Giới dành cho nàng cũng biến mất ngay khi nàng quyết định.

Diệp Dương Thành là loại người rất bao che. Đối với kẻ thù Diệp Dương Thành không nương tay bao giờ, nhưng với bằng hữu thì hắn nhẹ nhàng, hiền lành như gió xuân, không hề giả bộ.

Lúc trước Lưu Tuyết Doanh không có quan hệ tốt với Diệp Dương Thành nhưng dù sao học chung cấp 3 hai năm, sau khi đi vào xã hội có tiếp xúc ngắn ngủi. Huống chi quan niệm của Diệp Dương Thành là tất cả đồng bạn chết thảm, hung thủ không phải Lưu Tuyết Doanh mà là thần tù giả.

Với quan niệm đó, Diệp Dương Thành rất khó cứng rắn giết Lưu Tuyết Doanh, nhưng bây giờ thì khác.

Khi Lưu Tuyết Doanh không chút do dự chọn bán đứng Diệp Dương Thành thì hắn bật cười, chút thiện ý và chấp niệm quấn quanh đã tan thành mây khói. Lưu Tuyết Doanh có lẽ vẫn Lưu Tuyết Doanh năm xưa, nhưng khi nàng biết phụ mẫu, người thân, bằng hữu bị thần tù giả xếp vào mục tiêu truy sát vẫn quyết định nhận giặc làm cha.

Điều này cắt đứt sợi dây mỏng liên kết giữa Lưu Tuyết Doanh và Diệp Dương Thành, không phải bằng hữu thì chỉ có thể là kẻ thù.

Đối với kẻ thù Diệp Dương Thành chưa bao giờ mềm lòng, nói cách khác bây giờ mà có cơ hội là hắn giết Lưu Tuyết Doanh ngay. Một nữ nhân nhận giặc làm cha thì chết cũng chẳng sao, ít ra sau khi nàng chết, những người bình thường bị nàng liên lụy mà luôn trong nguy hiểm không cần tiếp tục bị thần tù giả truy sát.

Tâm tình Diệp Dương Thành trở nên rất nhẹ nhàng, hắn giải trừ tự nhiên chi đạo đã không cần thiết, ngạo nghễ đứng trong không trung. Đối diện ba mươi sáu luồng sáng đỏ ập đến, Diệp Dương Thành cười nghiền ngẫm. Nếu không chuẩn bị đầy đủ làm sao Diệp Dương Thành tùy tiện đến đây?

Ba mươi sáu ánh sáng đỏ nhanh chóng tới gần Diệp Dương Thành còn hơn một trăm thước. Diệp Dương Thành hành động, tay phải cầm thương, giơ tay trái lên.

- Trọng lực thuật, cấm cố thuật, phân giải thuật, đốt đốt đốt!!!

Một ngàn năm trăm linh lực cộng thêm hình dạng chiến đấu tăng phúc hai trăm phần, phất tay thi triển ba pháp thuật chạm vào luồng sáng đỏ dẫn đầu.

Trọng lực thuật nháy mắt đè ánh sáng đỏ từ hơn ba mươi thước cao xuống còn gần mười thước. Ánh sáng đỏ lắc lư chống cự trọng lực bỗng nhiên tăng lên, cấm cố thuật theo sát sau đó. Ánh sáng đỏ mất đi khả năng khống chế cơ thể tiếp tục rơi xuống, lúc sắp rơi vào biển thì phân giải thuật cũng đến.

Diệp Dương Thành cứ nghĩ mình tiêu hao bốn ngàn năm trăm điểm linh lực ít ra có thể xử lý một huyết vệ, nhưng khi phân giải thuật sắp có hiệu quả thì bỗng nhiên huyết vệ phát ra tiếng gầm của dã thú.

- Grao!

Toàn thân huyết vệ tỏa ánh sáng đỏ chói mắt, trọng lực thuật, cấm cố thuật mất hiệu quả. Phân giải thuật cũng bị ánh sáng đỏ rực rỡ đánh tan.

Thấy tình trạng đó Diệp Dương Thành thu về cái nhìn coi thường, biểu tình kỳ lạ nhỏ giọng nói:

- Má ơi, còn có hàng thật.

Diệp Dương Thành vung bàn long ngân thương thi triển hành không thuật trực tiếp nghênh đón ba mươi lăm huyết vệ đã đến gần.

Bôn Lôi thương thuật như sấm sét liên miên bất tận phát ra tiếng trầm đục đinh tai nhức óc trong không trung. Tuy đám huyết vệ có năng lực đối kháng với pháp thuật của Diệp Dương Thành nhưng ít ra pháp thuật gây chút ảnh hưởng cho huyết vệ.

Diệp Dương Thành vừa dùng bàn long ngân thương đánh đỡ vừa khẽ quát:

- Cấm cố thuật, đốt!

Một huyết vệ đang tấn công Diệp Dương Thành dồn dập bị trúng chiêu, gã chưa kịp vận dụng ánh sáng đỏ để tránh thoát thì Diệp Dương Thành vận chuyển lực lượng Cửu Tiêu bám vào thân bàn long ngân thương.

Diệp Dương Thành hét to một tiếng:

- Chết đi!

Diệp Dương Thành thi triẻn Quy Nhất thân thuật né tráVù vù vù vù vù! Hai huyết vệ giáp công. Giây tiếp theo bàn long ngân thương trong tay Diệp Dương Thành tỏa ánh sáng màu xám. Khi mọi người ngây ra thì đầu thương đâm mạnh vào ngực trái của huyết vệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.