Buổi tối Diệp Dương Thành lăn lộn khó ngủ, trong đầu một mực tự hỏi vấn đề, nếu thân phận của hắn thật sự bại lộ, hắn có thể làm được gì?
Tổ chức Dị Sát đã liệt hắn vào hàng ngũ chung cực đại địch, song phương căn bản không có khả năng giải hòa, vừa thấy mặt nếu bọn hắn không chết thì Diệp Dương Thành tử vong.
Mà ở một phương khác, Diệp Dương Thành là cây đinh trong mắt vô số tham quan, cây gai trong thịt, chỉ cần hắn bị bại lộ thân phận, tuyệt đối sẽ trở thành công địch, không có khả năng giải hòa.
Suy đi nghĩ lại, nếu hắn bị bại lộ thân phận, ngoại trừ trốn chết tựa hồ không còn đường nào khác, huyện Ôn Nhạc là đại bản doanh của hắn, một khi rời khỏi, hắn biến thành con diều đứt dây, bay về phương nào căn bản không có định luận.
Trừ phi hắn hạ quyết tâm làm một trận với quân đội, nhìn xem vũ khí kiểu mới của họ lợi hại, hay sinh vật đại quân của hắn càng mạnh mẽ.
Nếu Diệp Dương Thành không muốn cao điệu như vậy, sau này khi làm bất cứ chuyện gì, việc che giấu thân phận chính là mấu chốt trọng yếu nhất, nếu phải bại lộ thân phận của mình đi đổi lấy ba mươi vạn công đức huyền điểm, Diệp Dương Thành thà rằng lựa chọn bỏ qua!
Tránh trong góc âm u đánh lén, âm thầm phát tài mới là vương đạo! Năng lực hiện tại hắn nắm giữ cơ hồ đem hắn cách ly với bốn chữ quang minh chính đại, chỉ phải bảo trì thần bí, hắn mới có thể nắm giữ chủ động!
- Trong khoảng thời gian này quả thật có chút đắc ý vênh váo.
Nằm trên giường, hai tay gối đầu, Diệp Dương Thành lẩm bẩm:
- Sau này phải chú ý, sai lầm như vậy quyết không thể tái phạm lần thứ hai!
Lần này gặp vận khí tốt, chạy tới kịp trước khi Trương Chí Nghiễm gọi điện cho Triệu Hợp Đức, may mắn tránh thoát nguy hiểm bị bại lộ lần này, nhưng có thể tránh được một lần nhưng còn lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí là lần thứ mười sao?
Vốn dựa theo kế hoạch mà Hình Tuấn Phi an bài, tính toán để Sở Minh Hiên chiếm cứ thân thể Trương Chí Nghiễm, sau đó nhắn tin tức giả dối cho Triệu Hợp Đức, đem chỗ dựa của hắn dẫn dụ đến huyện Ôn Nhạc sau đó gạt bỏ.
Nhưng kế hoạch không kịp với biến hóa, Hình Tuấn Phi vừa hoàn thành việc an bài, bên Sở Minh Hiên đã ném ra quả bom nặng cân, Triệu Hợp Đức dựa vào một ngành đặc thù mới thành lập của quân đội, Trương Chí Nghiễm đã đem ánh mắt hoài nghi dừng lại trên người Diệp Dương Thành!
Hai chuyện này hoàn toàn làm rối kế hoạch của Hình Tuấn Phi, cho nên Diệp Dương Thành chỉ có thể lựa chọn binh đi hiểm chiêu, để Sở Minh Hiên ám ảnh trên người Trương Chí Nghiễm, tùy tiện tìm cái cớ đến Hàng Châu gặp mặt Triệu Hợp Đức.
Thời gian dài trải qua đủ loại sự tình, làm cho Diệp Dương Thành hiểu thật rõ một đạo lý: ra tay trước mạnh hơn!
Nếu như đã biết Triệu Hợp Đức luôn theo dõi mình, thời khắc đều nghĩ muốn giết mình báo thù cho cháu trai, dưới tình huống như thế nếu Diệp Dương Thành còn ngồi yên chờ hắn giết tới cửa, vậy hắn cũng không còn là Diệp Dương Thành, mà là một kẻ nhược trí thêm não tàn mười phần!
Triệu Hợp Đức muốn báo thù cho cháu trai, điều này không sai.
Diệp Dương Thành giết Triệu Dật Phong bảo hộ thân phận của mình, cũng không có gì đáng trách.
Đôi bên cũng không ai có lỗi với mình, định luận sinh tử chỉ là ý nguyện của mỗi bên, ít nhất Diệp Dương Thành không vì lòng dạ mềm yếu nhất thời mà lưu lại tai họa ngầm cho mình, huống chi tai họa ngầm còn là một biên cương đại tướng cấp phó bộ!
Trong lòng luôn lo lắng việc này đến ba giờ sáng hắn mới mơ màng thiếp ngủ.
Hơn bảy giờ sáng hôm sau Diệp Dương Thành không thể không rời giường, rửa mặt thay đồ, sau đó mới ngáp dài đi xuống lầu, lái xe rời khỏi tiểu khu.
Xe chạy thẳng đến lối đi từ huyện thành đi lên đường cao tốc, hắn cho xe tấp vào ven đường, bên trong xe mở nhạc rock thật lớn, muốn dùng phương thức này xoa dịu ủ rũ trong người mình.
Dừng ở ven đường chờ đợi chừng năm phút, một chiếc xe chậm rãi chạy đến gần xe của Diệp Dương Thành…
Cửa kính xe hạ xuống, chưa đầy mười giây thời gian Diệp Dương Thành đã chuẩn xác đem ba mươi viên linh châu ném vào miệng Sở Minh Hiên ngồi bên xe kia, khi hai chiếc xe lướt qua nhau, Diệp Dương Thành khẽ gật đầu xem như cổ vũ Sở Minh Hiên trước khi hành động.
Gần đây tính tình Triệu Hợp Đức thật nóng nảy, nói chính xác là phi thường nóng nảy.
Từ sau khi Triệu Dật Phong mất tích ly kỳ trong huyện Ôn Nhạc, hắn giống như thay đổi thành người khác, vĩnh viễn giữ khuôn mặt tối sầm, không ai chứng kiến chút vẻ tươi cười trên mặt hắn.
Chỉ hơn một tháng thời gian ngắn ngủi, bên trong đại viện ủy ban tỉnh không biết có bao nhiêu người bởi vì chuyện nhỏ mà bị Triệu Hợp Đức lớn tiếng la mắng, bị mắng vẫn còn nhẹ, nếu nghiêm trọng hơn một chút sẽ bị trực tiếp đuổi việc.
Cũng may những người bị tai ương cũng chỉ là nhân viên cấp thấp, không có ai đứng ra chỉ trích Triệu Hợp Đức làm sai chuyện gì, nhưng trong bất tri bất giác thật nhiều người không dám đến gần hắn, chỉ sợ bản thân trêu chọc phải tai bay vạ gió.
- Di, Trương thư ký!
Hơn mười hai giờ trưa, một nữ nhân hơn ba mươi dè dặt đi qua văn phòng Triệu Hợp Đức, đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa, không nghĩ tới còn chưa đi được vài bước tới ngã rẽ thì xuất hiện một người khiến nàng kinh ngạc kêu lên:
- Ngài sao lại trở về?
- Nga, là tiểu Lưu ah.
“Trương Chí Nghiễm” đang mải miết đi đường nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, sau đó mỉm cười nói:
- Tôi tìm lão gia tử có chút việc, đúng rồi, hiện tại lão gia tử ở văn phòng sao?
- Lão gia tử đang tức giận đâu.
Tiểu Lưu khẩn trương quay đầu nhìn thoáng qua, lại nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi lão gia tử gọi điện cho bí thư thành ủy Cù Châu thị, nổi trận lôi đình, thanh âm vang lớn ngay cả tôi cũng nghe được rõ ràng.
- Nga? Là sự tình gì vậy, làm cho lão gia tử tức giận như thế?
Sở Minh Hiên nỗ lực làm cho mình càng thêm tự nhiên một ít, càng giống như Trương Chí Nghiễm ngày thường, cố ý lộ vẻ sầu lo, nói:
- Bí thư thành ủy kia thật là, còn có chủ tịch thành phố hay phó chủ tịch, chẳng lẽ bọn họ không biết thân thể lão gia tử không tốt sao? Còn chọc giận lão gia tử!
- Ha ha…
Nghe được lời của Sở Minh Hiên, tiểu Lưu cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cười một tiếng nói:
- Cụ thể là sự tình gì thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được tòa lầu thị chính gì đó, đoán chừng đã xảy ra chuyện gì đi.
Dừng một chút, tiểu Lưu mới nói tiếp:
- Nếu như không có việc gì, tôi đi dùng cơm trưa trước?
- Nga, được.
Sở Minh Hiên gật đầu cười:
- Cô đi đi.
- Vậy tạm biệt Trương thư ký.
Mặc dù biết Trương Chí Nghiễm đã điều tới huyện Ôn Nhạc làm chủ tịch huyện, nhưng vấn đề xưng hô nàng vẫn chưa sửa được, thói quen vẫn gọi Trương thư ký mà không phải Trương chủ tịch.
- Ha ha, tạm biệt.
Sở Minh Hiên rất có phong độ mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn nữ nhân biến mất ở góc rẽ, ý cười chậm rãi giảm xuống, nhẹ nhàng nhếch môi hừ một tiếng, sau đó thay đổi diễn cảm nghiêm túc quay người đi tới văn phòng Triệu Hợp Đức, chỉ có mười giờ, không thể chậm trễ!
Nhưng Sở Minh Hiên thật không ngờ hắn vừa xoay người, nữ nhân kia quay trở lại, nhỏ giọng kêu:
- Trương thư ký, anh chờ một chút!
- Ân?
Sở Minh Hiên không khỏi dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại:
- Sao vậy?
- Lúc này lão gia tử hẳn đang tiếp khách đâu.
Nữ nhân nhắc nhở:
- Vừa rồi tôi nhìn thấy có hai nam nhân mặc quân trang đi vào văn phòng, đến bây giờ vẫn chưa đi ra, không biết đang nói gì với lão gia tử, ngài nên ở bên ngoài đợi một chút đi, vạn nhất quấy rầy ông ấy, ngô…gần đây tính tình lão gia tử không tốt lắm.
- Nam nhân mặc quân trang?
Trong lòng Sở Minh Hiên vừa động, trên mặt mỉm cười, nhìn như thật tùy ý hỏi:
- Bao nhiêu tuổi, vào khi nào vậy?
- Đều hơn ba mươi tuổi.
Nữ nhân không cảm thấy gì không ổn thỏa, cười cười trả lời:
- Đã đi vào sắp nửa giờ, vừa rồi bên khoa thư ký Trần thư ký đưa tư liệu tới, còn bị lão gia tử mắng đi rồi, hẳn đang bàn chuyện chính sự gì đi.
- Nha…
Sở Minh Hiên như có suy nghĩ gì gật đầu, cân nhắc chốc lát cười nói:
- Được, tôi đã biết, cảm ơn!
- Không cần cảm ơn.
Nữ nhân ngượng ngùng cười:
- Vậy tôi đi ăn cơm trưa, ngài ở đây chờ một chút?
- Được, cô đi đi.
Thần thái Sở Minh Hiên tự nhiên, làm cho người ta cũng không cảm thấy có gì không ổn thỏa.
Mãi đến khi nữ nhân đã rời khỏi, Sở Minh Hiên mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về hướng văn phòng Triệu Hợp Đức, sờ cằm lẩm bẩm: