Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 400: Chương 400: Kẻ cuồng nhiệt chủ nghĩa dân tộc.




Khi Diệp Dương Thành ra lệnh, năm trăm con ong vàng cường hóa chung cực nhanh chóng kích phát năng lực đặc biệt, biến mất trước mặt hắn trợn trừng muốn lồi tròng mắt.

Chút may mắn cuối cùng tan vỡ, Diệp Dương Thành không muốn thừa nhận nhưng sự thật bày ra trước mặt hắn.

- Tía nó, thật sự tàng hình!

Diệp Dương Thành nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, không ghen tỵ năm trăm con ong vàng may mắn nữa. Diệp Dương Thành suy tư vấn đề khác.

Có một điều chắc chắn rằng năm trăm con ong vàng hoàn toàn có năng lực tàng hình, cộng với chất độc trí mạng, 600km/1h của chúng nó, Diệp Dương Thành khẳng định bầy ong vàng này sẽ là sát thủ trí mạng đến vô ảnh đi vô tung.

Diệp Dương Thành không tin ai có thể thoát khỏi năm trăm con ong vàng cường hóa chung cực tàng hình công kích, càng không tin có ai phản kích lại khi bị chúng nó tập kích.

Nếu vận dụng năm trăm con ong vàng tốt sẽ phát huy ra sức sát thương cao hơn cả bộ đội cấp đoàn trang bị hiện đại hóa vũ khí trung bình là hạng nhất quốc tế.

Diệp Dương Thành nhìn năm trăm con ong vàng cường hóa chung cực tiến vào trạng thái ẩn, hắn hít sâu, xoay người ngồi bên mép giường.

Diệp Dương Thành búng tay kêu lên:

- Đại Ca, không có xuống đây.

Đại Ca ruồi trâu cường hóa chung cực rực rỡ nhiều màu luôn xoay quanh đợi lệnh bên trên đầu Diệp Dương Thành. Qua thời gian dài phát triển, Diệp Dương Thành có ngày càng nhiều công đức huyền điểm, linh lực, đám con ong vàng cường hóa chung cực biểu hiện ra thực lực hơn hẳn Đại Ca ruồi trâu nhưng hắn không hề có ý định từ bỏ nó. Từ đó thấy được Diệp Dương Thành là loại người nghĩ tình cũ.

Đại Ca ruồi trâu từ độ cao hai trăm thước vèo một tiếng chui vào phòng Diệp Dương Thành, đáp xuống lòng bàn tay trái của hắn.

Không hiểu sau khi Đại Ca ruồi trâu đáp xuống lòng bàn tay Diệp Dương Thành, một loại cảm giác huyền diệu đột nhiên dâng lên trong lòng hắn. Bản năng làm Diệp Dương Thành rút ra một phần linh lực trong Cửu Tiêu thần cách hình thành viên khu vực quản lý trong lòng bàn tay.

Cảnh tượng tiếp theo làm Diệp Dương Thành bất ngờ không kịp trở tay.

Đại Ca ruồi trâu bò tới gần khu vực quản lý vừa hình thành, nó như bọ hung phát hiện cục phân hăng hái nhào lên. Trong ánh mắt câm nín của Diệp Dương Thành, Đại Ca vươn ra xúc giác đâm vào trong linh châu, như kẻ nghiện thuốc nhanh chóng hút.

Diệp Dương Thành không cản trở Đại Ca ruồi trâu hấp thu linh lực trong linh châu, hắn yên lặng nhìn. Diệp Dương Thành lấy làm lạ suy nghĩ, tại sao Đại Ca ruồi trâu đột nhiên hút linh lực, hơn nữa vừa phản ứng bản năng đó là sao?

Trực giác nói cho Diệp Dương Thành biết Đại Ca ruồi trâu sẽ đem lại niềm vui bất ngờ cho hắn, còn là loại niềm vui gì thì hắn không đoán ra được.

Trong ánh mắt chăm chú của Diệp Dương Thành, cơ thể Đại Ca ruồi trâu như bong bỏng nhanh chóng trướng to ra. Khi Đại Ca ruồi trâu hút hết linh lực chứa trong linh châu, ngoài người nó lóe ánh sáng trắng mông lung, cơ thể trướng to nhanh chóng xẹp xuống.

Diệp Dương Thành cứ nghĩ một viên linh châu đã đủ cho Đại Ca ruồi trâu, ai dè nó chút linh lực xong hết thì xao động vây quanh Diệp Dương Thành.

Diệp Dương Thành cực kỳ khó hiểu:

- Việc lạ.

Diệp Dương Thành nhìn Đại Ca ruồi trâu nóng nảy, hắn ngần ngừ sau đó lại sinh ra một viên linh châu hiện trong lòng bàn tay.

Đại Ca ruồi trâu mới hút xong linh lực ẩn chứa trong linh châu nhìn thấy viên linh lực mới thì như kẻ nghiện nhìn thấy ma túy, nó vội vàng lao lên. Xúc giác cắm vào linh châu, Đại Ca ruồi trâu hút từng ngụm.

Hơn mười phút sau, thân hình Đại Ca ruồi trâu lúc thì biến to khi lại thu nhỏ, hút xong một viên linh châu nó lại xin thêm viên khác. Diệp Dương Thành không chút do dự trước thái độ xin xỏ của Đại Ca ruồi trâu, hắn ngưng tụ ra từng viên linh châu trong lòng bàn tay, mặc cho ruồi trâu hút sạch.

Diệp Dương Thành không hiểu nổi tại sao cơ thể nhỏ xíu của Đại Ca ruồi trâu chứa được số lượng linh lực lớn như thế. Khi Diệp Dương Thành ngưng tụ viên linh châu thứ ba mươi bảy, chờ xem cực hạn của Đại Ca ruồi trâu là lúc nào, chợt phát hiện ruồi trâu liên tục hút ba mươi sáu viên linh châu ngừng xông lên.

Đại Ca ruồi trâu như trúng độc té xuống bên viên linh châu thứ ba mươi bảy, cứng đơ như xác chết.

Diệp Dương Thành giật mình kêu lên:

- Tía nó, chắc không phải no nứt bụng đi?

Diệp Dương Thành đang định đứng lên xem xét ruồi trâu té ngã, người nó bốc lên sương mù màu trắng như tơ tằm tưng vòng quấn quanh Đại Ca ruồi trâu, bao bọc nó tong cái kén ánh sáng trắng.

Diệp Dương Thành nhìn linh châu trong lòng bàn tay mình, lại nhìn Đại Ca ruồi trâu bị cái kén ánh sáng trắng bao bọc.

Diệp Dương Thành ngần ngừ giây lát, vẫy tay với đại đội ong vàng ở dưới đất:

- Một con ong vàng đến đây.

Ong ong ong ong ong!

Con ong vàng xếp hàng thứ nhất giải trừ trạng thái tàng hình vỗ cánh bay lên, đáp xuống lòng bàn tay phải xòe ra của Diệp Dương Thành.

Diệp Dương Thành đổi linh châu từ tay trái sang tay phải đặt trước mặt con ong vàng.

Diệp Dương Thành nói với con ong vàng:

- Hút sạch nó.

Vài giây sau, con ong vàng vòng quanh linh châu hai vòng nhưng không xông lên hút linh lực. Diệp Dương Thành thấy vậy ánh mắt nghi ngờ quan sát kén ánh sáng trắng bao bọc Đại Ca ruồi trâu. Diệp Dương Thành phất tay, viên linh châu tan biến trong không khí, gian phòng trở nên tươi mát nhẹ nhàng.

Đợt thí nghiệm này cho Diệp Dương Thành biết Đại Ca ruồi trâu có biến đổi nào đó mà hắn chưa hiểu hết, vì vậy nó hút linh khí trong linh châu. Côn trùng cường hóa chung cực bình thường, ví dụ như con ong vàng mới cường hóa chung cực xong không có năng lực hoặc nhu cầu đó.

Diệp Dương Thành lại nhìn cái kén ánh sáng trắng, hắn phỏng đoán sẽ mất một thời gian dài chờ Đại Ca ruồi trâu đi ra. Diệp Dương Thành không định ngồi yên chờ, hắn nhẹ nhàng đặt kén ánh sáng trắng xuống giường cạnh bên mình.

Diệp Dương Thành đưa mắt nhìn con ong vàng còn trong lòng bàn tay trái, thầm nghĩ:

- Bám người.

Giác quan thứ sáu chuyển sang con ong vàng cường hóa chung cực, Diệp Dương Thành bò mấy vòng trên lòng bàn tay mình, thích ứng cơ thể ong vàng.

Diệp Dương Thành ra lệnh:

- Tất cả ong vàng cùng đi, mục tiêu . . . Quần đảo Okinawa!

Ong ong ong ong ong!

Năm trăm con ong vàng cường hóa chung cực bao gồm ong vàng bị Diệp Dương Thành bam xác tiến vào trạng thái tàng hình, xếp một hàng dài bày ra khỏi phòng. Diệp Dương Thành dẫn đại đội ong vàng cường hóa chung cực bay đi quần đảo Okinawa.

Căn cứ hải quân số hai mươi bảy quân Mỹ đóng tại Nhật gặp phải quái vật biển tập kích, thành công đẩy lùi quái vật biển, tin tức này được đặt ở trước mặt các quan viên Nhà Trắng. Trong phòng họp chỉ có tổng thống Armstrong, phó tổng thống Gu Siding, ngoại trưởng Fischer tham gia cuộc thảo luận nghiên cứu.

Ba người nhìn bộ tư lệnh Thái Bình Dương truyền về tình báo và nhiều hình chụp hiện trường, nhìn nước biển bị máu quái vật biển nhuộm thành màu tím yêu diễm.

Tổng thống Armstrong xoa trán, hít sâu, nói:

- Bây giờ ta nghĩ chúng ta chúng ta có thể khẳng định lý do bầy quái vật biển tập kích hạm đội Nhật Bản, tập ích căn cứ quân sự của chúng ta

Ngoại trưởng Fischer cầm một tấm hình lên:

- Đám quái vật biển chết tiệt là con rối bị người khống chế giật dậy!

Ngoại trưởng Fischer trầm giọng nói:

- Phải tiêu diệt kẻ khống chế quái vật biển.

- Vấn đề là căn cứ hải quân số hai mươi bảy không bắt được quái vật biển, thậm chí không giữ được một cái xác quái vật biển!

Phó tổng thống Gu Siding cực kỳ bất mãn đứng dậy nói:

- Không chút nghi ngờ, Gershon thượng tá là sĩ quan vô dụng.

- Gu Siding.

Armstrong lắc đầu, nói:

- Bây giờ không phải lúc thảo luận mấy chuyện này, điều chúng ta nên làm là nhanh chóng tìm ra kẻ đối địch với chúng ta, kẻ điều khiển quái vật biển, tìm cách giải quyết hắn.

Gu Siding thở dài thườn thượt:

- Nhưng sự thật là người này chưa từng lộ mặt ra.

Biểu tình Gu Siding trầm trọng ngồi xuống ghế, nói:

- Còn chúng ta thì hoàn toàn không biết gì về hắn.

Nghe Gu Siding than thở, Armstrong cười khẽ đứng dậy:

- Không không không, Gu Siding, không phải chúng ta hoàn toàn không biết gì về hắn.

Armstrong xoay người lấy ba phần hồ sơ trên giá sách sau lưng gã xuống, đặt hai phần hồ sơ xuống trước mặt Gu Siding, Fischer.

Armstrong nói:

- Các ngươi nên biết, mấy tháng trước, tại Las Vegas . . .

Gu Siding, Fischer cùng sửng sốt:

- A?

Armstrong đứng dậy, biểu tình kinh ngạc nói:

- Ý tổng thống nói đây là cùng một người làm?

Armstrong giơ tay ra hiệu Gu Siding, Fischer ngồi xuống sofa:

- Có lẽ các ngươi nên nghe ta phỏng đoán đã.

Chờ hai người ngồi xuống ghế, Armstrong giở hồ sơ ra, nói:

- Chuyện xảy ra ở Las Vegas là một người Trung Quốc nắm giữ năng lực chỉ huy côn trùng muốn làm siêu nhân anh hùng phiên bản phương đông. Nhìn hành động của hắn, lời nhắn để lại trước pho tượng đầu người mình sư tử thì đây tuyệt đối là một kẻ cuồng nhiệt chủ nghĩa dân tộc, còn là người Trung Quốc.

Armstrong ngước lên nhìn Gu Siding, Fischer, thấy hai người gật gù.

Armstrong tiếp tục bảo:

- Vậy chúng ta hãy phỏng đoán to gan là người Trung Quốc này không chỉ nắm giữ năng lực điều khiển côn trùng mà có cả hả năng chỉ huy quái thú đáy biển. Đợt tập kích căn cứ quân sự nhằm vào nước ta tại hải ngoại thật ra là trả thù chúng ta âm thầm nâng đỡ tổ chức khủng bố ETLO. Các ngươi cũng biết là quần đảo Okinawa gặp nạn trong tam giác vàng, và . . .

Armstrong phân tích sâu, vài manh mối thoạt trông nhỏ bé dần bị xâu chuỗi lại, kết quả hiện ra trước mặt bọn họ là . . .

Armstrong nheo mắt nói:

- Ở phương đông Trung Quốc có một thành thị tên là Ôn Nhạc huyện.

Armstrong lẩm bẩm:

- Nơi đó từng xảy ra sự kiện côn trùng tấn công con người.

Nghe đánh gái cuối cùng của Armstrong, Gu Siding và Fischer liếc nhau, thấy rõ mặt tức giận ngút trời.

Gu Siding nói:

- Có lẽ chúng ta nên mở quốc hội . . .

Armstrong lắc đầu nguầy nguậy:

- Không không không.

Armstrong cười nói:

- Hắn điều khiển quái vật biển đã bị Gershon thượng tá anh dũng của chúng ta giải quyết. Quái vật biển to như vậy, dù là dưới đáy biển, ta tin tưởng không có bao nhiêu con. Không có quái vật biển uy hiếp thì căn cứ quân sự của chúng ta vô cùng an toàn.

- Cái này . . .

Gu Siding, Fischer kinh ngạc hỏi:

- Ý của ngài tổng thống là . . .

- Chúng ta ên báo tin này cho Nhật Bản.

Armstrong bưng ly cà phê đặt trên bàn lên, lắc nhẹ cà phê trong ly.

Armstrong cười nói:

- Có lẽ điều này sẽ rất thú vị, đúng không?

Gu Siding ngây ra giây lát sau cũng cười, gật đầu nói:

- Người Nhật Bản toàn là kẻ điên, diều bây giờ chúng ta nên làm là chuẩn bị một ly cà phê rồi nhìn con chó điên hành động. A, đây là chuyện thoải mái biết mấy.

Không khí nặng nề trong phút chốc mất sạch, phòng họp vang vọng tiếng cười.

Diệp Dương Thành nhập xác con ong vàng cường hóa chung cực, dẫn theo đại đội ong vàng mới tọa xông thẳng đến quần đảo Okinawa Na Bá thị, lên bờ đã là hai giờ chiều. Trên bầu trời mây đen che kín, cảnh tượng gió mưa sắp đến.

Diệp Dương Thành ngừng lại ở Na Bá thị một lúc, hắn không dẫn đại đội ong vàng thẳng tới căn cứ hải quân số hai mươi bảy quân Mỹ trú đóng tại Nhật đã làm hắn chịu thiệt. Diệp Dương Thành mang đại đội ong vàng chờ trong rừng rậm Y kế đảo tại quần đảo Okinawa chờ lệnh. Diệp Dương Thành điều khiển con ong vàng chạy hướng An Điền Tập Lạc, tức vùng biển cách căn cứ hải quân số hai mươi bảy hai trăm hải lý. Trước khi hành động Diệp Dương Thành còn cần sắp xếp thật kỹ càng.

Diệp Dương Thành xoay quanh trong không trung cách mặt biển ba thước, liên lạc với Tiểu Ô ở bên dưới.

- Tiểu Ô.

Giọng Tiểu Ô non nớt trung tính lập tức vang lên:

- Chủ nhân, có Tiểu Ô.

Khiến Diệp Dương Thành bất ngờ là trong thanh âm của Tiểu Ô chất chứa tức giận.

Tiểu Ô nói:

- Tiểu Ô đã chuẩn bị sẵn sàng, chủ nhân kêu Tiểu Ô xử lý ai là Tiểu Ô làm thịt kẻ đó!

Giọng điệu hùng hổ khiến Diệp Dương Thành ngạc nhiên, hắn suy nghĩ một lúc liền hiểu ngay. Có lẽ Tiểu Ô tức giận vì chịu thiệt ở căn cứ hải quân số hai mươi bảy.

Diệp Dương Thành buồn cười thầm đoán, nói với Tiểu Ô:

- Nếu trời không đổ mưa thì tám giờ tối ngươi hãy mang nhóm Tiểu Tuyết đến vùng biển gần Sơn Nguyên, tức là vòng ngoài căn cứ hải quân số mười sáu của đối phương. Sau khi đến nơi nhớ giữ liên lạc với ta, chuẩn bị sẵn sàng tập kích. Nếu trời mưa thì . . .

Diệp Dương Thành trầm ngâm một lát sau nói:

- Dẫn đội xuất phát ngay, mục tiêu vẫn là căn cứ hải quân số mười sáu gần Sơn Nguyên . . .

Diệp Dương Thành chưa nói hết câu trên bầu trời rơi lác đác giọt mưa, cốc lát sau mưa đổ ập xuống như trút nước.

Rào rào rào!

* * *

- Chết tiệt, tiếp tục huấn luyện!

Trong căn cứ hải quân số mười sáu gần Sơn Nguyên, một sĩ quan thượng úy thúc giục binh sĩ huấn luyện vẻ mặt xui xẻo vẫy tay, ra hiệu các binh sĩ lăn lông lốc trên bờ cát tiếp tục huấn luyện. Sĩ quan thượng úy chạy hướng mái che gần đó, đứng dưới mái che gã tiếp tục trông chừng binh sĩ huấn luyện, vừa móc bao thuốc lá ra. Sĩ quan thượng úy đốt cháy một điếu thuốc, phun ra khói.

Cơn mưa tích lũy thật lâu rơi rất lớn, bầu trời tối đen. Trong khi sĩ quan thượng úy đứng dưới mái hiên che mưa, một sĩ quan quân hàm thượng úy phủi nước mưa dính trên người đi tới bên cạnh gã.

Sĩ quan thượng úy nói:

- Mưa lơn qua . . .

Nghe bên cạnh có thanh âm, sĩ quan thượng úy luôn tập trung nhìn đám binh sĩ quay đầu nhìn người đứng cạnh mình.

- Ủa? Beane?

Sĩ quan thượng úy kinh ngạc hỏi:

- Kết thúc nhiệm vụ rồi?

Sĩ quan thượng úy tên Beane vẻ mặt xui xẻo phẩy tay:

- Thôi, đừng nhắc đến.

Nhưng trong giọng nói của Beane chất chứa đắc ý:

- Đám quái vật biển đã chạy trốn trước khi chúng ta đến nơi.

- Chẳng phải các ngươi đi vớt xác quái vật biển sao?

Sĩ quan thượng úy đặt câu hỏi biết nhiệm vụ của Beane, lấy làm lạ hỏi:

- Chẳng phải quái vật biển đã bị căn cứ số hai mươi bảy đánh lùi?

Beane muốn mượn dịp này khoe khoang nghe sĩ quan thượng úy kia nói thì cơ mặt cứng ngắc:

- Cái này . . . Ha ha, cứ cho là vậy đi.

Beane làm vẻ mặt thản nhiên cười nói:

- Nhưng chúng ta không phát hiện xác quái vật biển gì ở căn cứ số hai mươi bảy, tất cả quân hạm, tàu ngầm của căn cứ số hai mươi bảy bị quái vật biển đánh chìm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.