Nghe Diệp Dương Thành giải thích, Lâm Đông Mai chỉ có thể cười khổ, cả ban lãnh đạo đến đây bởi vì dự thính thôi sao? Bà thật không quá tin tưởng, nhưng không thể đưa ra nghi ngờ chỉ đành áp chế nỗi nghi hoặc trong lòng, an bài nhân thủ đi khắp các nơi hiệp đàm phát hành quảng cáo.
Về phương diện khác, quỹ từ thiện Dương Thành dưới sự chủ trì của Lâm Đông Mai cùng một công ty quảng cáo tại Hàng Châu ký kết hợp đồng quảng cáo công ích, thời gian quảng cáo dài 35 giây, yêu cầu tuyệt hảo, thật dễ dàng khiến mọi người nảy sinh lòng đồng tình, đồng thời cần thông tri hoạt động từ thiện bên trong đó.
Tóm lại, bởi vì Diệp Dương Thành cần bắt đầu hành động từ thiện này, cả quỹ từ thiện đều được điều động, giống như một cỗ máy móc không biết mệt mỏi, không ngừng chuẩn bị, dựa theo nhiệm vụ Diệp Dương Thành bố trí cố gắng tiến hành được hoàn mỹ nhất.
Nhất là những người giúp đỡ từ các loại ngành nghề được điều động tới, lại càng cẩn thận tỉ mỉ chấp hành mệnh lệnh của hắn, hiển nhiên trước khi đi qua đã được chuẩn bị tâm lý trước tiên.
Năm ngày thời gian thoáng chốc trôi qua, khi Diệp Dương Thành tu luyện xong hồi tỉnh, đã hơn bảy giờ sáng, còn hai giờ đã đến giờ mở cuộc họp báo.
- Đã tới lúc.
Mở mắt nhảy xuống giường, vươn vai, trên mặt Diệp Dương Thành lộ ra ý cười nồng đậm.
Trải qua năm ngày liên tục tu luyện, cảnh giới tầng thứ ba của Cửu Tiêu Thần Quyết đã hoàn toàn ổn định, căn cơ đã tương đối vững chắc, không cần tiếp tục lo lắng bởi vì Cửu Tiêu lực đột ngột bạo tăng tạo thành cảm giác khó chịu.
Nói cách khác trải qua lần tu luyện đêm qua, Diệp Dương Thành đã có thể tiến vào âm phủ địa phủ liệp sát ác quỷ, lần trước khi tiến vào vẫn chỉ đến tầng thứ hai đỉnh phong, mà hiện tại hắn đã hoàn toàn ổn định tại cảnh giới tầng thứ ba.
Nhìn vào gương vũ động nắm tay, điều chỉnh tốt tâm tình của mình, lúc này Diệp Dương Thành mới đi vào phòng tắm, sửa soạn một lúc mới rời khỏi phòng ngủ, dùng xong bữa sáng mới đứng dậy.
- Dung Dung, Ưu Tử, Dương Đằng Phi, Đường Thái Nguyên, bốn người cùng đi với ta một chuyến.
Diệp Dương Thành nói:
- Sở Minh Hiên, các ngươi ở lại đây tiếp tục tu luyện đi.
- Dạ, chủ nhân.
Nghe Diệp Dương Thành phân phó, mọi người cùng đáp ứng, sau đó bốn người Triệu Dung Dung đi theo Diệp Dương Thành rời khỏi Thủy Tinh Hoa Uyển trực tiếp đến khách sạn Kim Bằng, mà nhóm người Sở Minh Hiên lưu lại trong nhà tiếp tục tu luyện Thần Tu thuật.
…
- Làm phiền một chút, thỉnh trình thư mời của ngài.
Ngay cửa phòng hội nghị trên lầu ba khách sạn Kim Bằng, hai gã công an đứng canh gác, khi Lưu Phương Hoa đi vào khách sạn, đã bị hai viên công an ngăn lại, thật lễ phép hỏi thăm thư mời đến tham gia cuộc họp báo.
Nhìn thấy hai viên công an, trong mắt Lưu Phương Hoa lướt qua tia kinh ngạc, một công ty điện tử không có danh tiếng gì mời dự cuộc họp báo, không ngờ còn được công an đến canh gác? Đây rốt cục là một công ty mời dự cuộc họp báo, hay là ngành chính phủ tổ chức họp báo?
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lưu Phương Hoa càng thêm hiếu kỳ mãnh liệt, công ty kia thật sự chỉ là một tiểu xí nghiệp thôi sao?
Ôm theo nỗi nghi hoặc cùng chờ mong trong lòng, Lưu Phương Hoa lấy ra thư mời vốn thuộc về Hoàng Trung Minh, cười nói:
- Tôi là phóng viên tập đoàn quảng điện tỉnh Giang Tô.
Không mang theo camera hay máy quay phim gì đó, nhưng thư mời là thật sự, hai viên công an cầm thư mời kiểm tra một phen, nhìn nhau, sau đó trả lại cho Lưu Phương Hoa, tránh đường:
- Mời vào.
- Cảm ơn.
Thần sắc Lưu Phương Hoa bình tĩnh cầm thư mời, mỉm cười gật đầu với hai viên công an, thần thái tự nhiên nhấc chân đi vào hiện trường cuộc họp báo.
Hai viên công an này cũng do Diệp Dương Thành an bài, để cho Dương Đằng Phi an bài thần sử phái người đến gác cửa, đúng như lời của Khắc Lai Tư Ba đã nói, Diệp Dương Thành còn vô danh, nên cao điệu thì quyết không cần làm ra chuyện điệu thấp để làm gì.
Cho nên không chỉ có hai công an thủ vệ ngoài cửa, sau khi đi vào hiện trường cuộc họp báo, những phóng viên truyền thông được mời mới phát hiện, hiện trường còn có mười mấy công an đang duy trì trật tự.
Khi Lưu Phương Hoa nhìn thấy rõ tình huống hiện trường, trong lòng càng thêm kinh ngạc, bởi vì trong phòng hội nghị chẳng những có nhiều công an đang duy trì trật tự, còn có mấy chục phóng viên mang theo dụng cụ đi tới hiện trường.
Phải biết rằng thời gian mời dự họp báo là 9h20 sáng, lúc này chỉ mới hơn 8h, thời gian còn quá sớm, nói cách khác hiện tại các phóng viên đã có mặt, tuyệt đối cũng không phải toàn bộ phóng viên được mời dự cuộc họp báo lần này.
Nàng liếc mắt quan sát một vòng, trong lòng đã có phán đoán đại khái, hiện tại xuất hiện ở nơi này đã có phóng viên của mười ba nhà truyền thông, trong đó có tòa soạn báo, còn có đài truyền hình.
Làm cho nàng càng không cách nào tin tưởng chính là, ngay cả phóng viên đài truyền hình trung ương cũng đã có mặt sớm tại nơi này…công ty điện tử hữu hạn Dương Thành rốt cục lại có lai lịch gì?
Cưỡng chế nỗi rung động trong lòng mình, Lưu Phương Hoa lấy ra một bút ký bổn cùng bút máy mà nàng giả vờ giả vịt chuẩn bị sẵn, thập phần điệu thấp tìm chỗ hẻo lánh ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi thời gian đến.
Theo thời gian trôi qua, cảm xúc của Lưu Phương Hoa từ chỗ kinh ngạc biến thành khiếp sợ, cuối cùng đã muốn chết lặng.
Đài truyền hình trung ương, đài truyền hình Trùng Khánh, đài truyền hình Tây Tang, đài truyền hình Bắc Kinh, đài truyền hình Quảng Châu…phóng viên của từng nhà truyền thông nổi tiếng lần lượt xuất hiện tại hiện trường cuộc họp báo, căn phòng chừng hơn 600m2 tiếng người ồn ào.
Lưu Phương Hoa thoáng quan sát giản lược, ngoại trừ những đài truyền hình cấp tỉnh cùng trung ương, các thành thị trực thuộc trung ương trong cả nước, chính là Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thẩm Quyến đều đến đông đủ, mà hơn bốn mươi thành thị nhị tuyến chính là Ôn Châu, Nam Kinh, Tế Nam, Hàng Châu vân vân, cũng đều có mặt.
Ngoại trừ phóng viên tập đoàn quảng điện tỉnh Giang Tô vắng mặt, còn lại đều đến đông đủ.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Lưu Phương Hoa thật sự chấn kinh, quy mô như thế, đội hình như vậy, chỉ sợ chỉ có lúc quốc gia phát sinh chuyện đại sự mới có thể tụ tập đầy đủ như vậy đi? Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ là một công ty nhỏ mở một cuộc họp báo tuyên bố hành động từ thiện thì đã…
Đây không phải là rất thái quá? Lưu Phương Hoa bây giờ đã nghĩ, cho dù công ty Dương Thành là do một vị thái tử gia thủ đô mở ra, tuyệt đối cũng không có khả năng tụ tập được đông đảo phóng viên truyền thông xuất hiện ở nơi này như thế.
Mãi đến 9h03 phút, lại có một nhóm người xuất hiện trong hiện trường cuộc họp báo, mà nhóm người này xuất hiện làm Lưu Phương Hoa hoàn toàn chết lặng.
Bí thư thành ủy Khánh Châu, chủ tịch thành phố Khánh Châu, phó chủ tịch, phó chủ tịch thường vụ, bộ trưởng tổ chức, bộ trưởng tuyên truyền…
Lưu Phương Hoa cưỡng chế chấn động trong lòng, tỉ mỉ quan sát toàn bộ mười một ủy viên thường ủy Khánh Châu đều có mặt.
Sau thoáng kinh hãi ngắn ngủi, nàng đã chết lặng.
Điều này ý vị như thế nào? Ý nghĩa công ty Dương Thành tuyệt không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy, hậu trường cường ngạnh tới mức làm người sợ hãi…rất có thể đây chính là sân khấu mà nàng vẫn luôn một mực tìm kiếm!
- Thỉnh mọi người im lặng một chút, tiếp theo xin mời Diệp Dương Thành tiên sinh, chủ tịch công ty điện tử hữu hạn Dương Thành lên đài đọc diễn văn.
Ngay khi Lưu Phương Hoa có chút xuất thần, bên tai truyền ra thanh âm thanh thúy của một cô gái trẻ.