Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 699: Chương 699: Khốn kiếp! Ta liều mạng với ngươi! (Thượng)






Chương 704: Khốn kiếp! Ta liều mạng với ngươi! (Thượng)

Bàn Long ngân thương mang theo Cửu Tiêu lực, dưới hình thái chiến đấu còn không thể phá vỡ phòng ngự thân thể của những âm mộc hộ vệ này, thậm chí khi Bàn Long ngân thương đâm vào người bọn chúng, Diệp Dương Thành cảm giác Bàn Long ngân thương trong tay mình giống như không bị mình khống chế, trực tiếp trượt đi.

Cường độ thân thể của những âm mộc hộ vệ này đã đạt đến một loại trình độ không thể tưởng tượng nổi, bất kỳ vũ khí nào công kích trên người bọn chúng, cũng sẽ mất đi gắng sức lực, bị ép trượt đi, căn bản không thể tạo thành bất kỳ thương tổn nào với thân thể của bọn chúng.

- Rống...

Một lớp công kích mất đi hiệu lực, đám âm mộc hộ vệ cũng đã tránh thoát trói buộc giam cầm thuật của Diệp Dương Thành, nhất tề phát ra gầm thét rung trời.

Lúc này, Thánh Tổ lại cười to nói:

- Âm mộc hộ vệ trải qua mấy trăm năm tế luyện âm linh lực, đã sớm đạt đến trình độ đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm.

Nói xong câu đó, Thánh Tổ bất chợt thu liễm nụ cười, vô cùng âm lãnh hừ nói:

- Ngày này sang năm...

- Sẽ là ngày giỗ của ngươi.

Diệp Dương Thành cười lớn nhận lấy nửa câu sau của Thánh Tổ, hai cánh tay rung lên, trực tiếp phóng lên cao.

Diệp Dương Thành chưa bao giờ làm chuyện thả hổ về núi, cho nên, trước khi chưa xác định vị trí Thánh Tổ ẩn giấu, Diệp Dương Thành cũng giữ lại không ít thực lực, lặng lẽ tra tìm địa điểm Thánh Tổ trốn giấu. Nếu như hắn không mở miệng nói nhảm hết bài này đến bài khác, có lẽ Diệp Dương Thành đã không biết hắn rốt cuộc núp ở chỗ nào, nhưng hắn lại phảng phất nắm chắc phần thắng, nhiều lần mở miệng khoe khoang...

Cái này gọi là trời tạo nghiệp chướng còn có thể tha thứ, tự gây nghiệt chướng không thể sống, lúc trước Diệp Dương Thành một phen nương tay thử dò xét, rốt cục giúp cho hắn tìm được vị trí Thánh Tổ ẩn núp, sau khi vững vàng xác định vị trí của đối phương, lúc này Diệp Dương Thành mới hoàn toàn buông tay, trong lòng đã không còn cố kỵ.

Thánh Tổ vô cùng tàn nhẫn, càng như vậy, Diệp Dương Thành lại càng không thể để hắn thu liễm trước khi rời đi, đâm kích để Thánh Tổ không ngừng mở miệng, khi Diệp Dương Thành âm thầm tra tìm được vị trí của hắn, đồng thời cũng làm tê dại cảnh giác của hắn, cho rằng Diệp Dương Thành chỉ có chút thực lực này, không đến nỗi bị hù dọa bỏ chạy trối chết.

Có thể nói, từ khi Diệp Dương Thành bắt đầu đến trang viên này, ngoài mặt hắn tựa hồ liên tục chịu thiệt, khó có thể chống đỡ, nhưng trên thực tế, đủ loại biến cố lúc trước đều nằm trong tay Diệp Dương Thành hắn.

Nếu như Thánh Tổ hơi thu liễm, đoán chừng Diệp Dương Thành nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra được, hắn lại ẩn giấu ở một chỗ dưới đất trang viên 10 mét, đừng nói là đào sâu ba thước, cho dù là đào đất ba mươi thước cũng không thể tìm được hắn.

Đợi đến khi Diệp Dương Thành phát hiện tung tích của hắn, trong đầu hơi có chút cảm giác may mắn nghĩ đến, cũng may lúc trước biểu hiện không mạnh không yếu, nếu như vừa rồi làm ra đại động gì, đã khiến Thánh Tổ vứt bỏ chỗ này, trực tiếp rời khỏi trang viên rồi.

Tình huống khiến Diệp Dương Thành cảm thấy kinh ngạc là, Thánh Tổ lại không phải là người sống, mà là một linh thể, từ khí tức hắn lộ ra, đây là một ác quỷ có thực lực vô cùng cường đại, thậm chí còn mạnh hơn mấy phần mấy ác quỷ Diệp Dương Thành gặp lần trước ở địa phủ tổng hợp lại.

Sau khi xác định điểm này, trong đầu Diệp Dương Thành có một loại vọng động không nói ra, giết chết hắn, cướp lấy năng lượng lạnh như băng trong cơ thể hắn, trong đầu có quyết định, động tác cũng theo đó tăng nhanh tiến độ, Diệp Dương Thành phải dọn dẹp hết đám âm mộc hộ vệ này trước khi hắn hành động, sau đó...

Trong đôi mắt nổi lên hàn mang mãnh liệt, hai cánh tay mở ra giống như muốn ôm lấy bầu trời, trực tiếp điều động Cửu Tiêu lực trong cơ thể, khống chế nguyên tố Thủy hệ trong vòng mấy trăm cây số vuông không ngừng tụ tập về hướng bầu trời núi Phú Sĩ.

Trên bầu trời âm vân giăng đầy, tầng mây đông nghịt phảng phất biểu thị ngày tận thế sắp kéo đến...

- Không hay rồi.

Thánh Tổ ở dưới đất 10 mét “nhìn” cảnh tượng trên bầu trời, trong tầng mây không ngừng phun ra nuốt vào điện xà, mặc dù không rơi xuống, nhưng hắn phảng phất như bị điện xà đánh trúng, cả người chấn động kinh hãi.

Thân thể của âm mộc hộ vệ hoàn toàn do âm linh lực tế luyện mà thành, tuy nói đã đến trình độ đao kiếm khó làm thương tổn, nước lửa khó xâm, chỉ khi nào gặp phải công kích chí cương chí dương, bọn họ mới đặc biệt gặp phải bùa đòi mạng, nếu không cẩn thận sẽ gặp cảnh thân thể nổ tung, trực tiếp hồn phi phách tán.

Đến lúc này, Thánh Tổ mới hơi hiểu ra, đủ loại cử động lúc trước của Diệp Dương Thành thật ra chỉ làm tê dại thần kinh của hắn, mục đích chủ yếu chính là muốn cắt giảm lòng cảnh giác của hắn, sau đó đột nhiên phát lực... cho hắn một kích trí mạng.

Chẳng qua, hắn hiểu được hơi trễ, còn không đợi hắn có bất kỳ cử động nào, Diệp Dương Thành đã giơ tay phải lên, cầm Bàn Long ngân thương chỉ vào chín mươi chín tên âm mộc hộ vệ đang hoảng loạn đứng trên mặt đất, lạnh lùng nói:

- Đánh bọn chúng.

- Ầm ầm...

Trong phút chốc trong mây đen có trăm ngàn tia chớp đánh xuống phía dưới, chỉ có điều mục tiêu tập kích của những tia chớp này cũng không là chín mươi chín tên âm mộc hộ vệ, mà là khắp trang viên.

Chỗ tốt của triệu tập lực nguyên tố thi triển công kích chính là diện tích che phủ rộng, còn chỗ xấu chính là lực lượng vô cùng phân tán không tập trung. Lúc trước đã từng giao thủ với những âm mộc hộ vệ này, Diệp Dương Thành dĩ nhiên biết thân thể của bọn chúng rốt cuộc mạnh mẽ đến loại trình độ nào.

Cho dù trong tia chớp bí mật mang theo dương cương khí là khắc tinh trời sinh đối với đám âm mộc hộ vệ, nhưng cũng phải cường độ đầy đủ mới có thể tạo thành thương tổn chân chính đối với chúng. Hiển nhiên, tia chớp do lực nguyên tố tạo thành cũng không thể đạt tới hiệu quả như vậy, vì vậy, Diệp Dương Thành lựa chọn kiểu công kích bao trùm, đầu tiên là hoàn toàn biến trang viên này đại dương của nguyên tố điện hệ.

Nguyên tố điện hệ phân tán trong khu vực này, hơn nữa Diệp Dương Thành cố ý khống chế, trực tiếp để cho nguyên tố điện hệ thâm nhập xuống dưới đất mấy chục thước, đoạn tuyệt cơ hội chạy trốn của Thánh Tổ.

Nguyên tố điện hệ bàng bạc phân tán đến khu vực này, chín mươi chín tên âm mộc hộ vệ cũng giống như chịu áp chế cực lớn, thậm chí có một tên âm mộc hộ vệ muốn nhảy lên, nhưng chân trước vừa mới rời khỏi mặt đất, chân sau phảng phất giống như không có trọng lực, mạnh mẽ ngã trở về chỗ cũ, không thể động đậy.

Nhìn thấy tình huống này, Diệp Dương Thành cầm thương đứng ngạo nghễ trên hư không không khỏi lộ ra nụ cười khoái trá, giơ tay lên quát khẽ:

- Thần lôi thuật.

- Ầm ầm...

Thần lôi thuật chín ngàn điểm linh lực bỗng nhiên xuất hiện trong tầng mây, đạo thiểm điện này vừa xuất hiện, lại một lần nữa chiếu sáng cả vùng đất, giống như một con hồng hoang cự thú thoát khỏi giam cầm, gào thét lao ra khỏi lồng, đánh về phía chín mươi chín tên âm mộc hộ vệ đứng yên dưới đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.