- Mậu Sâm ca, làm sao bây giờ?
Vòng vây không ngừng bị thu nhỏ lại, thời gian dần qua, đàn chuột bao vây xung quanh cũng đã nhìn thấy rõ ràng, nhìn tất cả đường lui đã bị đàn chuột ngăn chặn, nữ nhân tên Mai tử khiếp sợ đến mức gần như muốn bất tỉnh.
Đưa tay túm lấy cánh tay Triệu Mậu Sâm, sắc mặt của nàng đã hoàn toàn trắng bệch, thân thể run rẩy, hỏi Triệu Mậu Sâm:
- Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Nếu ta biết nên làm gì, bây giờ còn có thể đứng ở đây hay không?
Triệu Mậu Sâm tâm phiền ý loạn, không khỏi hoảng sợ đã sớm không còn loại khí chất trấn tĩnh của chỉ huy trong ngày thường, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi khó nói nên lời.
Dưới tình huống như vậy, lại bị nữ nhân này túm lấy cánh tay lớn tiếng hỏi thăm nên làm gì bây giờ. . . Triệu Mậu Sâm trực tiếp vung tay đẩy nữ nhân kia ngã ngồi trên mặt đất, không thèm liếc nhìn Mai tử một cái, hai đầu gối khụy xuống, quỳ xuống mặt đất. . .
- Đại ca đại tỷ đại gia bác gái. . . Tiểu đệ trong lúc vô tình đi qua nơi đây, không biết phạm phải kiêng kỵ gì của các vị, van cầu các vị đại ca đại tỷ đại gia, rút lui đám chuột này, tiểu đệ đã biết lỗi, lập tức dẫn người rời đi, suốt đời này không dám bước vào ngọn núi này nửa bước. . .
Thanh âm run rẩy vang lên trong rừng, Triệu Mậu Sâm đang làm giãy dụa cuối cùng.
Nhưng những con chuột kia căn bản không vì lời cầu xin của hắn mà có dấu hiệu rút lui, ngược lại một lần nữa thu nạp vòng vây, nhe răng trợn mắt về phía đám người Triệu Mậu Sâm, tiếng kêu chít chít vô cùng chói tai.
Tiếp tục quỳ trên mặt đất mấy giây, lại dập đầu khấu đầu, nhìn thấy cầu xin vô dụng, chạy trốn vô vọng, sắc mặt Triệu Mậu Sâm hoàn toàn biến thành tro tàn.
Nhưng, hắn cũng không lập tức buông tha khát vọng chạy trốn, mà đứng dậy, mắt lộ ra hung quang:
- Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hôm nay đám súc sinh chuột các ngươi cũng dám khi dễ Triệu Mậu Sâm ta. . . Để ta xem, các ngươi rút cuộc có bao nhiêu khả năng.
Sau một tiếng gầm thét trầm thấp, Triệu Mậu Sâm gần như điên cuồng vung ống tay áo, sau đó. . .
- Mậu Sâm ca, đừng.
Mai tử bị té ngã trên đất hét lên. . .
- Còn đứng ngây đó làm gì? Theo ta xông lên.
Nghe được phía sau truyền đến tiếng thét chói tai của Mai tử, Triệu Mậu Sâm sắc mặt âm trầm xông về đường chướng ngại do đám chuột tạo thành, đồng thời quay đầu gầm hét với những người còn lại:
- Xông lên là chết, không xông lên cũng thế. . . A.
Lời gầm thét còn chưa ra khỏi miệng, Triệu Mậu Sâm đã xông ra hơn năm thước bất chợt phát ra một tiếng kêu thảm thiết, kinh thiên động địa, trình độ thê lương đủ khiến cho người bình thường sau khi nghe thấy cũng sợ đến vỡ tim.
- Xèo xèo. . .
Tiếng kêu phát ra của những con chuột cũng bắt đầu phát sinh thay đổi, trở nên càng thêm chói tai, càng làm cho người ta khó có thể thừa nhận, từ thanh âm biến hóa của bọn chúng, có thể nhận ra lúc này bọn chúng tựa hồ đã tiến vào trạng thái hoàn toàn phấn khởi, một loại khí tức thị huyết từ trong cơ thể bọn chúng phát ra, hơn nữa tràn ngập trong không khí, làm cho người ta có chút cảm giác không rét mà run.
Triệu Mậu Sâm dẫn đầu xông ra, cố gắng dùng dũng khí ngu xuẩn của mình, giành lấy một con đường sống, căn bản không tới vài giây, cũng bởi vì hai chân bị những con chuột mạnh mẽ cắn xé, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, nặng nề té xuống, trong nháy mắt bị hàng trăm ... con chuột bao trùm. . .
Hơn mười tên buôn người còn lại ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, cũng không dám động đậy, sững sờ, ngẩn người nhìn Triệu Mậu Sâm đã bị những con chuột xé thành mảnh nhỏ, nghĩ tới hơn nửa phút trước hắn còn hăng hái hô vang. . .
- Không xông lên. . . Ít nhất còn có thể sống lâu thêm vài giây. . .
Trơ mắt nhìn Triệu Mậu Sâm bị đàn chuột chen chúc gặm nhấm từ đầu đến chân không còn một mẩu, nhìn bộ xương lộ ra sau khi đàn chuột thối lui, tên nam nhân tên là du thủ du thực liếm liếm đôi môi khô khốc, có chút thất thần, trong miệng rù rì tự nói, con ngươi đã bắt đầu mở rộng. . .
Triệu Mậu Sâm phải trả giá bằng tính mạng của mình, chính là chứng minh một chân lý cho đám người này, đó chính là. . . hôm nay bọn họ chết chắc.
Mấy ngàn con chuột bị Diệp Dương Thành triệu tập đến đã bao vây bọn người này, bất kể là bọn họ xông ra cũng vậy, không xông ra cũng vậy, cuối cùng đều khó thoát khỏi cái chết.
Triệu Mậu Sâm chết đi cũng không phải hoàn toàn không có giá trị, ít nhất hắn đã dùng cái chết của hắn nói cho những người còn lại, bọn họ hiện tại đã đến đường cùng, đã hoàn toàn bước lên tuyệt cảnh, tử vong chẳng qua là vấn đề thời gian, lúc hành hạ người nhất . . . vẫn là mấy giây trước khi tử vong.
Hô hấp trở nên càng ngày càng dồn dập, thần kinh cũng càng ngày càng căng thẳng.
Hơn mười người còn lại không tự chủ làm thành một vòng tròn, mặt hướng ra ngoài, quay lưng vào trong, hai tay nắm thành quả đấm, muốn xông ra, nhưng lại có bài học máu chảy đầm đìa trước đó của Triệu Mậu Sâm, hai chân giống như đeo đá, nặng nề đến mức không thể bước đi.
Không xông ra thì sao? Những con chuột này tựa hồ đang cười đùa bọn hắn, thời gian dần qua, phạm vi vòng vây từ từ thu hẹp, trong loại khí tức thị huyết này, từ từ hành hạ thần kinh của bọn người này, khảo nghiệm giới hạn chịu đựng tâm lý của bọn hắn. . .
- A, ta chịu không nổi rồi.
Người đầu tiên không chịu được loại áp lực này , là một gã nam tử tráng niên khoảng 34-35 tuổi, chỉ nghe thấy hắn phát ra một tiếng gầm thét như dã thú, ngay sau đó liền thoát khỏi đám người, trong ánh mắt tuyệt vọng của mọi người, dẫn đầu đâm vào trong sóng triều do đám chuột tạo thành.
- Xèo xèo. . .
Phòng tuyến của những con chuột này vô cùng dày đặc, có mấy con chuột bởi vì tránh né không kịp mà bị tên nam tử này vừa vặn dẫm phải, nhất thời phát ra tiếng kêu xèo xèo, lộ ra vẻ cực kỳ thê lương.
Cũng chính vì lần “giết lầm” này, cả đàn chuột nhất thời giống như một viên thủy châu rơi vào cái nồi nóng hổi, cờ-rắc một tiếng, những con chuột toàn bộ sôi trào.
- Xèo xèo. . .
Mấy ngàn con chuột nhất tề phát ra tiếng kêu xèo xèo, quả nhiên là có một loại khí thế kinh thiên động địa, tên nam tử tráng niên xông vào phòng tuyến chuột ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đã bị những con chuột dễ dàng đẩy ngã, sau đó. . .
- A. . .
Tiếng kêu vô cùng thảm thiết trong nháy mắt bao trùm thanh âm xèo xèo của những con chuột phát ra, những con chuột này cũng mặc kệ tên nam tử có bao nhiêu thống khổ, dưới mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, mấy ngàn con chuột cuối cùng kết thúc cử động hài hước, từng đợt nối tiếp nhau, giống như nước lũ cuồn cuộn, đánh úp về phía bọn buôn người:
- Xèo xèo. . .
- Đừng, ta. . . Ta còn chưa muốn chết. . . A
Tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên, nhưng những con chuột không quản nhiều như vậy, bọn chúng chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, dựa theo giao đãi của Diệp Dương Thành, tàn sát đám người trước mắt.
Không quan tâm đến tiếng kêu thảm thiết và lời cầu xin của bọn người này, giống như châu chấu quá cảnh, chỉ sau một lát, hiện trường chỉ để lại hơn mười bộ xương dính máu. Thậm chí đến lúc chết bọn buôn người cũng không biết, mình rốt cuộc đã phạm vào kiêng kỵ gì? Mà tai hoạ ngập đầu?
Diệp Dương Thành phụ thân lên người chim sẻ, không cách nào nói cho bọn hắn biết đã phạm vào kiêng kỵ gì, nếu như bản tôn của hắn hiện ra ở đây, trước đó nhất định sẽ nói cho bọn hắn biết, các ngươi đã phạm vào kiêng kỵ của Diệp Dương Thành ta.
Đối với tràng diện máu tanh phát sinh ở trước mặt, với tâm cảnh hiện nay của Diệp Dương Thành, căn bản sẽ không sinh ra bất kỳ ba động nào, huống chi những kẻ chết trước mặt, đều là bọn buôn người đáng bị treo ngược lên bằm thây thành vạn đoạn?
Đứng trên tán cây, vẻ mặt lãnh đạm nhìn chăm chú tất cả mọi thứ phát sinh phía dưới, lúc này Diệp Dương Thành có lẽ còn không biết, tâm cảnh của hắn đã sớm xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, có lẽ chỉ có dưới loại tình huống thay trời hành đạo này, hắn mới càng giống một vị thần, chứ không phải con người.
Tận mắt nhìn thấy cả quá trình tru diệt, Diệp Dương Thành cũng không có cảm giác mảy may khó chịu, cho đến khi linh hồn của mười mấy tên buôn lậu đều tận diện, hắn mới khống chế con chim sẻ, nhẹ nhàng rung cánh phóng lên cao.
Nhưng Diệp Dương Thành cũng không lập tức rời đi, mà sau khi bay đến độ cao nhất định, mạnh mẽ cua một cái 180°, bay thẳng về phía hiện trường máu chảy thành sông, lợi dụng móng vuốt chim sẻ, sà xuống quắp lấy một chiếc điện thoại di động đã dính máu, sau khi nhìn lướt qua số điện thoại hiện ra phía trên, mới một lần nữa vỗ cánh, biến mất trong rừng rậm.
Đàn chuột còn lại bắt đầu kêu xèo xèo, tấn công về phía mười mấy bộ xương, sau một trận răng rắc làm cho người ta khiếp sợ, ở hiện trường chỉ còn lưu lại vết máu và dấu vết xốc xếch, căn bản không lưu lại bất kỳ dấu vết nào có thể chứng minh nơi này từng phát sinh huyết án.
Làm xong tất cả những việc nào, đàn chuột mới xem như viên mãn hoàn thành mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, tản đi khắp nơi. . .
Cùng lúc đó, Diệp Dương Thành đã giải trừ trạng thái phụ thân trên người chim sẻ, đang nằm trên chiếc giường trong phòng khách, có chút kinh ngạc nhìn tiêu đề Cửu Tiêu Thần Cách hiện ra trong đầu mình, sau khi nhìn đi nhìn lại mấy lần, hắn mới khó hiểu mỉm cười.
Đột nhiên trong đầu hắn hiện ra tiêu đề là:
- Cửu Tiêu Thần Cách nhiệm vụ thiện ác trọng đại số một kích động nhiệm vụ: phá huỷ đội buôn bán người, buôn bán bộ phận thân thể trong phạm vi thần quốc; mục tiêu nhiệm vụ: phá huỷ ba đội buôn bán người và buôn bán bộ phận cơ thể; thời hạn nhiệm vụ: không hạn chế; phần thưởng nhiệm vụ: công đức huyền điểm 6000000 điểm, thần nguyên 12000 điểm; trước mắt đã hoàn thành 1/3 tiến độ.
Sau khi nhìn thấy tiêu đề này, Diệp Dương Thành cũng biết, chuyện mình gây ra sự kiện thiện ác trọng đại của Cửu Tiêu Thần Cách, quan hệ đến ích lợi căn bản của Hoa Hạ thần quốc là một nhiệm vụ bị động, bởi vì hắn tiêu diệt đội buôn người do Triệu Mậu Sâm cầm đầu, cho nên mới kích phát ra nhiệm vụ này.
- Phá huỷ ba đội buôn lậu người hoặc là bộ phận cơ thể con người, là có thể đạt được sáu trăm vạn công đức huyền điểm và một vạn hai ngàn điểm thần nguyên.
Nhìn tiêu đề này, trong lòng Diệp Dương Thành thầm nói:
- Đây mới là phần thưởng nhiệm vụ giai đoạn thứ nhất. . .
Đối với Diệp Dương Thành, trên thế giới này không có thứ gì còn có thể hấp dẫn sự chú ý của hắn hơn công đức huyền điểm, ngay cả là thần nguyên và linh lực, cũng đều bị xếp phía sau công đức huyền điểm, biến thành một loại năng lượng tích lũy mang tính phụ trợ.
Hiện tại Cửu Tiêu Thần Cách kích phát nhiệm vụ bị động, thứ hấp dẫn Diệp Dương Thành nhất đương nhiên cũng là số công đức huyền điểm không hề thấp, bởi vì Diệp Dương Thành nhớ, trong nhiệm vụ hành thiện ở Quý Châu, tổng số cộng dồn lại hình như chỉ có hai trăm vạn điểm công đức huyền điểm, mà hiện tại nhiệm vụ thiện ác trọng đại này, chỉ riêng giai đoạn thứ nhất đã cao gần sáu trăm vạn điểm công đức huyền điểm.
Bây giờ Diệp Dương Thành có hơn ba tỷ 2600 vạn công đức huyền điểm, cách tấn chức thần cách cấp mười một vẻn vẹn chỉ hơn một tỉ điểm công đức huyền điểm, dựa theo tiêu chuẩn của sự kiện thiện ác trọng đại này, Diệp Dương Thành loáng thoáng cảm giác được, nếu như có thể mau sớm tiến vào giai đoạn phía sau của nhiệm vụ, có lẽ hắn rất nhanh đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất tấn chức thần cách cấp mười một.
Giai đoạn thứ nhất là sáu trăm vạn, giai đoạn thứ hai có có lẽ ít nhất phải một trăm ngàn? Giai đoạn thứ ba, thứ tư thì sao?
Vừa nghĩ tới tấn chức thần cách cấp mười một, tâm tư của Diệp Dương Thành lập tức mở ra, ở huyện tự trị Tử Vân Miêu tộc Bố Y tộc Quý Châu có Lâm Mạn Ny và Trần An Sảnh chịu trách nhiệm, hơn nữa bên cạnh bọn họ còn có hộ vệ của công ty Cẩu Vương và Bảo An đi theo, vấn đề an toàn cũng không cần lo lắng.
Nói cách khác, hiện tại hoạt động hành thiện, an toàn có thể giao cho Lâm Mạn Ny chịu trách nhiệm thi hành, bản thân Diệp Dương Thành cũng có thể bứt ra, đi làm chuyện của hắn.
Khoảng nửa tháng nữa sẽ phải mở buổi đấu giá từ thiện, lại giao cho Lâm Đông Mai chịu trách nhiệm trù tính kế hoạch an bài cho tới chủ trì, đến lúc đó cũng đi đút tiền cho mấy tên chuyên viên nhà nước. . . Cho nên, vấn đề này Diệp Dương Thành cũng có thể hoàn toàn buông tay, không cần phải bận tâm gì nữa.
Thời gian gần đây, phía bên Nhật Bản cũng không còn truyền ra động tĩnh gì, Võ Điền Cát Dã hồi báo là chính phủ Nhật Bản đang trong quá trình chuẩn bị, ít nhất trong một tháng, có lẽ sẽ không làm ra động tác gì lớn, dù sao, trong sự kiện hai lần trước Nhật Bản cũng đã tổn thất thảm trọng.
Thứ duy nhất hấp dẫn lực chú ý của Diệp Dương Thành chính là, căn cứ vào hồi báo của Võ Điền Cát Dã, chính phủ Nhật Bản tựa hồ đang mưu tính đoạt lại quyền khống chế của quần đảo Okinawa, đối với Diệp Dương Thành, tin tức này chính là tin tức con mồi tới cửa, chỉ cần chính phủ Nhật Bản dám tiến lên vùng đất Okinawa, Diệp Dương Thành sẽ không ngần ngại đưa bọn họ đi gặp Diêm vương.
Trong khoảng thời gian ngắn, phía bên Nhật Bản cũng có thể tạm thời gạt sang một bên, không cần để ý tới, có tên Nhật gian Võ Điền Cát Dã ở lại Nhật Bản, Diệp Dương Thành cũng không tin chính phủ Nhật Bản còn có thể có động tác gì có thể giấu diếm được tai mắt của Diệp Dương Thành hắn.
Ngoài Nhật Bản, phía bên Mĩ hiện tại cũng đồng dạng bể đầu sứt trán, chưa nói đến hành động quân sự gặp thất bại, ngay cả số vàng dự trữ của quốc gia cũng bị cướp sạch hơn phân nửa, hiện tại lại là thời khắc mấu chốt của quân diễn trù bị, chính phủ nước Mỹ đương nhiên cũng không thể rút ra tinh lực quá lớn, gây chuyện phiền toái cho Diệp Dương Thành.
Sau khi loại bỏ các mục tiêu phiền toái, Diệp Dương Thành lập tức nghĩ đến lão đồng học, Lưu Tuyết Doanh