Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 102: Chương 102: Lý luận phạm tội của Lục Đức Tường.




Mấy phút sau, sáu, bảy người nối đuôi nhau ra khỏi ngõ nhỏ. Đi đằng trước nhất là một thanh niên khoảng hai mươi bảy, tám tuổi, mặt mũi hung tợn. Theo sau là bốn thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi. Đi giữa năm người là nam nhân bị đánh mặt mũi bầm dập nhăn nhó. Mấy thanh niên xô đẩy nam nhân đi hướng đường Nam Môn.

Bên cạnh nam nhân mặt sưng húp là một nữ nhân khóc sướt mướt. Nữ nhân uốn tóc xù nhuộm màu đỏ, một tay cầm chặt tấm thẻ, chắc là thẻ ngân hàng.

Diệp Dương Thành ngạc nhiên là đôi nam nữ này chính là chủ nhà tiệm của hắn.

Nhưng dù thấy chủ nhà thì Diệp Dương Thành không định giúp một tay. Một là vì hai bên chỉ có quan hệ thuê mướn chứ không liên lạc gì, thứ hai hắn rất rõ ràng hai vợ chồng chủ nhà, toàn là con bạc.

Diệp Dương Thành thấy hai người bị áp giải ra khỏi hẻm nhỏ, thành phản ứng đầu tiên là số tiền trả nợ bài bạc của bọn họ có một phần tiền thuê nhà hắn giao.

Diệp Dương Thành buồn cười lắc đầu, nhìn theo đoàn người đi xa. Diệp Dương Thành xoay người vào tiệm, không để bụng chuyện này.

Không phải Diệp Dương Thành máu lạnh vô tình mà hai bên vốn không thân chẳng quen, hắn dựa vào cái gì giúp người ta? Nếu nạn nhân là người tốt có lẽ Diệp Dương Thành sẽ tốt bụng giúp một phen, vấn đề ở chỗ hai người này là con bạc! Diệp Dương Thành giúp bọn họ một lần chẳng lẽ hắn phải giúp hai người suốt đời sao?

Nhưng gặp chuyện như vậy không hoàn toàn vô dụng, ít ra khiến Diệp Dương Thành khẳng định một điều là Lục gia trở lại. Lần này Lục gia ngóc đầu trở về trừ phi người Lục gia đầu đất, nếu không chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi mặt. Diệp Dương Thành tạo thành vết thương cho Lục gia trong Bảo Kinh Trấn đau đớn khắc cốt minh tâm.

Khóe môi Diệp Dương Thành cong lên, lòng thầm quyết định tối nay tìm cách bắt ai đó để tra hỏi. Người Lục gia có kế hoạch gì cho lần trở lại này? Để Diệp Dương Thành qua đó đặt kế hoạch riêng cho người Lục gia, tốt nhất là đánh bọn họ tàn phế tránh sau này gây rắc rối cho mình.

Khi Diệp Dương Thành quay về tiệm, định kêu Vương Tuệ Tuệ lại gần hỏi thăm tình hình thì di động trong túi quần hắn phát ra tiếng chuông rung trời.

- Đây là lời nói dối rời xa ngươi lần thứ bảy mươi bảy của ta . . .

Diệp Dương Thành nghe tiếng chuông này thì cười khẽ.

Diệp Dương Thành móc điện thoại ra, nhấn nút nghe. Diệp Dương Thành chưa kịp đặt lao bên tai thì giọng Trần Thiếu Thanh mừng rỡ đã sốt ruột vang lên:

- Lão Diệp, giấy tờ bổ nhiệm đã đưa xuống dưới rồi!

Trần Thiếu Thanh cười to bảo:

- Huynh đệ ta đây cũng là sếp rồi, ngươi biết bây giờ ta ở đâu không?

Diệp Dương Thành hiểu Trần Thiếu Thanh vui sướng như thế nào, nhưng hắn câm nín trước câu hỏi ngốc nghếch của gã.

Diệp Dương Thành gãi mũi, cười mắng:

- Nhảm nhí, ngươi không ở trong đồn công an thì đi đâu?

Trần Thiếu Thanh khó nén hưng phấn nói:

- Ta đang ở đồn công an nhưng vấn đề là vị trí chỗ nào?

Không đợi Diệp Dương Thành trả lời, Trần Thiếu Thanh đắc ý dài giọng:

- Nói cho ngươi biết, ca có văn phòng! Hì hì, thoải mái quá! Đặc biệt là mặt của cái tên Trương Bảo Khang, chậc chậc, sướng! Sướng tận xương!

- Chỉ là văn phòng mà đã mừng rỡ như vậy?

Diệp Dương Thành xì cười nói:

- Quan mới lên đốt ba ngọn lửa, ngươi hãy ngẫm nghĩ nên đốt như thế nào đi.

- Dẹp đi, ta chỉ là phó sở trưởng nho nhỏ, đốt lửa làm gì?

Trần Thiếu Thanh bắt chéo chân đầu dây bên kia, miệng ngân nga làm Diệp Dương Thành nổi da gà. Trần Thiếu Thanh không rên bao lâu, chưa tới một giây đã nói tiếp.

- Nhưng dù gì mới lên chức, lập chút công là cần thiết. Không biết ngươi có chú ý thấy mấy hôm nay trấn chúng ta thêm nhiều lưu manh?

Lòng Diệp Dương Thành máy động nhưng không hỏi rõ, hắn nháy mắt, nghi hoặc hỏi:

- Có chuyện gì?

Diệp Dương Thành mở miệng hỏi:

- Chẳng lẽ đang mưu mô vụ án lớn nào?

Trần Thiếu Thanh mới làm phó sở trưởng cũng tìm về kích tình dĩ vãng đã quên.

- Mặc kệ là vụ án lớn gì, chỉ cần phạm tội trong khu vực của ca là ta sẽ khiến bọn họ biết tay!

Trần Thiếu Thanh đập bàn, lớn tiếng nói:

- Dù hắn có là Phì Long, nếu dám phạm tội thì lão tử vẫn tát hai cái, kêu vang!

Diệp Dương Thành khen Trần Thiếu Thanh:

- Có khí phách!

Diệp Dương Thành không quên nhắc nhở:

- Nhưng hình như Phì Long đã chết, ngươi đào hắn ra rồi tát vào tro cốt?

Trần Thiếu Thanh lúng túng ho khan:

- Khụ khụ, vậy sao?

Trần Thiếu Thanh qua loa cãi vài câu rồi cúp máy, chắc trốn trong góc tường tự kỉ.

Trần Thiếu Thanh không hề thấy lạ khi Diệp Dương Thành nói Lục Vĩnh Huy đã chết. Tin cái chết của Lục Vĩnh Huy lan khắp Bảo Kinh Trấn, người có chút con đường đều biết chuyện, có thể Diệp Dương Thành ngẫu nhiên nghe ai nói.

Diệp Dương Thành ngắt liên lạc với Trần Thiếu Thanh, hắn hà hơi, xoay người vào cửa tiệm, chuẩn bị nghênh đón giờ đông khách nhất buổi tối.

Phòng khách lầu ba một nhà khách đường Khê Tân.

- Vẫn không có tin tức gì?

Mặt ngoài Lục Đức Tường bình tĩnh nhưng tâm tình hơi sốt ruột. Bắt đầu từ tín giờ sáng các tiểu đệ có mặt trong Bảo Kinh Trấn tập thể hành động, đông khoảng sáu trăm năm mươi mấy người!

Qua lâu như vậy tại sao không có một chút động tĩnh gì? Tâm tình Lục Đức Tường bực tức, hoảng hốt như thể dốc sức đánh ra một đấm vào không khí, chẳng chút gợn sóng, bình tĩnh đáng sợ.

- Hôm nay đối tượng thanh tra chủ yếu là dân cờ bạc nợ tiền sòng bạc.

Nam nhân bốn mươi mấy túi khom người nói:

- Đến nay đám con bạc cứng cựa trong sổ sách sòng bạc đã bị giải quyết gần hết, số tiền nợ thu về hơn bốn trăm vạn.

Không đợi nam nhân trung niên nói hết câu, Lục Đức Tường đứng bật dậy khỏi sofa:

- Lần này chúng ta lại đây không phải vì đòi nợ bài bạc!

Lục Đức Tường vẫy tay, trầm giọng nói:

- Nếu giải quyết xong đám con bạc nhưng người kia vẫn không có chút động tĩnh chứng minh không phải do con nợ sòng bạc làm . . . Không đúng!

Lục Đức Tường lẩm bẩm, chân mày nhíu chặt. Căn phòng bỗng lặng thinh, chỉ còn tiếng hít othử của vài người.

Hơn một phút sau Lục Đức Tường suy nghĩ rõ ràng, mắt gã sáng rực, vỗ tay nói:

- Đúng rồi!

- Cái gì?

Mấy nam nhân trố mắt nhìn nhau, không biết Lục Đức Tường nghĩ ra điều gì.

- Theo lý luận phạm tội bình thường thì một người không có lý do gì bỗng nhiên phạm tội với người khác. Làm hại nạn nhân nhưng không mang đi tiền tài gì, dưới tình huống bình thường chỉ có hai khả năng.

Khóe môi Lục Đức Tường cong lên cười khẩy nói:

- Thứ nhất, tội phạm là tên điên, hoặc bình thường biểu hiện như đồ ngốc. Thứ hai, người này từng óc xung đột với sòng bạc, không thì tại sao hắn chĩa đầu mâu vào Lục gia chúng ta?

Nghe Lục Đức Tường nói, mấy nam nhân mắt sáng rực:

- Cái này . . .

Nam nhân ba mươi mấy tuổi ngần ngừ, mở miệng hỏi:

- Vậy tiếp theo chúng ta . . .

- Ra lệnh cho người bên dưới chú ý điều tra kẻ ngốc, điên, từng nợ nần hay có xung đột, hoặc xích mích gì với sòng bạc trong phạm vi Bảo Kinh Trấn.

Lục Đức Tường hít sâu, nói:

- Gọi điện thoại về tổng bộ mời mấy vị tiên sinh lại đây đi . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.