Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 829: Chương 829: Nam Hạo quỷ vương nổi giận. (Hạ)






Chương 808: Nam Hạo quỷ vương nổi giận. (Hạ)

Tránh dưới lòng đất tuy rằng bí mật, an toàn, nhưng hắn cũng mất đi khả năng thu nhận tin tức của thế giới bên ngoài, lại thêm các sát thủ biết được bản thân mình đã phạm sai lầm, càng không khả năng thành thật báo cho hắn biết chân tướng sự tình, cho nên hắn hoàn toàn không hay biết gì, có câu nói có được tất có mất chính là như thế.

Sắc mặt biến thành tối đen, Nam Hạo quỷ vương trừng mắt, âm thanh lạnh lùng nói:

- Lúc mất tích đang chấp hành nhiệm vụ gì? Địa điểm xảy ra sự cố ở nơi nào?

- Hắn…

Nam tử e ngại, nhưng không thể không cắn răng run rẩy nói:

- Hắn tiếp được một nhiệm vụ, là ám sát con trai phó tư lệnh quân khu Lan Châu Phùng Chấn Hùng, là phó đoàn trưởng trung tá Phùng Thành Nghiệp của đặc chiến đoàn 322 quân khu Lan Châu, địa điểm xảy ra sự cố…

- Phanh!

- Răng rắc…

Lời của nam tử còn chưa nói xong, sắc mặt Nam Hạo quỷ vương hoàn toàn biến đổi, bật dậy hung hăng vỗ lên bàn bên cạnh một chưởng, chiếc bàn nổ tung điếc tai!

Sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt lãnh liệt, sát khí sâu tận xương bùng phát, thanh âm băng hàn như đến từ cửu u địa ngục:

- Con trai phó tư lệnh quân khu Lan Châu? Phó đoàn trưởng trung tá Phùng Thành Nghiệp của đặc chiến đoàn? Kỹ năng không nhỏ ah, tiền thuê không thấp đi?

- Đao…Đao chủ, tôi…

Bị ánh mắt lạnh lẽo của Nam Hạo quỷ vương trành tới, nam tử run rẩy thân hình, cúi đầu:

- Tôi…

- Nói, địa điểm xảy ra sự cố ở đâu?

Nam Hạo quỷ vương cưỡng chế sát niệm trong lòng, ngữ khí dày đặc.

- Ở…ở Ô Tố sa địa…bên trong quân doanh đặc chiến đoàn 322…

Nam tử run rẩy lên, lời nói lắp bắp, sợ hãi tới cực hạn.

- Bổn sự giỏi lắm!

Nam Hạo quỷ vương giận quá thành cười, mạnh mẽ bóp chặt cổ nam tử, lạnh lùng nói:

- Một sát thủ bình thường cũng có lá gan xông vào quân doanh đi ám sát phó đoàn trưởng trung tá! Nói, có phải các ngươi giấu diếm ta vận dụng thực lực linh hỏa võ sĩ?

- Lạc…lạc…

Cổ họng bị bóp chặt, sắc mặt nam tử trướng thành màu gan heo, hắn chỉ có thể phát ra tiếng vang khanh khách, làm sao còn trả lời được câu hỏi của Nam Hạo quỷ vương?

Hắn định ra quy củ thật khó hiểu, có một thân thực lực mạnh mẽ, ai không muốn cố ý đi ra khoe khoang một phen đây?

Đây là chuyện thường tình của con người, Nam Hạo quỷ vương hiển nhiên chưa từng nghĩ tới điểm này.

Mà bây giờ hắn căn bản không cần nghe câu trả lời, nhìn dáng vẻ của nam tử kia, hắn đã có được đáp án, trong lúc nhất thời vô cùng giận dữ!

- Các ngươi, toàn bộ đáng chết!

- Phanh!

Tay phải buông lỏng, tay trái hung hăng đập lên đầu nam tử kia, chỉ nghe một tiếng trầm đục, thậm chí người kia cũng không có cơ hội biện giải cho chính mình, đã biến thành cỗ thi thể không đầu.

- Oanh…

- Còn có ai, vi phạm mệnh lệnh của ta?

Thi thể nam tử bị Nam Hạo quỷ vương một cước đạp bay ra ngoài, đụng ngã cửa gỗ, sau đó lại vang lên tiếng gầm ngập trời của hắn!

Cùng lúc đó ở một góc gò đất nằm phía trái tổng bộ Kim Đao tổ, Vương Minh Khi mở to hai mắt, nhìn ba gốc tiểu thảo khô vàng xếp hình chữ phẩm ở trước mắt…

Tìm được rồi! Trong lòng dâng lên nỗi mừng như điên, Vương Minh Khi lập tức dùng tâm linh liên lạc báo cho mọi người:

- Mau tới chỗ của ta, đã tìm được mục tiêu!

- Ở đâu?

Thu được hội báo của Vương Minh Khi, Diệp Dương Thành lập tức xuất hiện cách hắn chưa đầy ba thước, thanh âm vang lên thật rõ ràng.

Ba giây sau mọi người cũng đã tụ tập, cùng nhau hội tụ đứng sau lưng hắn.

- Chủ nhân, ngài xem nơi này.

Vương Minh Khi quay người chỉ vào ba gốc tiểu thảo khô vàng nằm cạch một khối nham thạch cách xa năm thước, nói:

- Đây chính là dấu hiệu mà chúng ta muốn tìm!

Diệp Dương Thành nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy ba gốc tiểu thảo khô vàng thật tầm thường nằm ở đó, nếu không phải có lời cung khai của Mao Kim Bưu, chỉ sợ không ai nghĩ tới đây là dấu hiệu tổng bộ Kim Đao Tổ, thật không khó nhìn ra, Kim Đao Tổ thật sự phi thường cẩn thận.

Mà chân chính sử dụng tổng bộ này, là tân nhậm đao chủ, cũng chính là một…quỷ vương!

Quả nhiên một lát sau mọi người phát hiện được cách ba tiểu thảo chừng tám thước có một cửa gỗ thập phần bí mật dùng bùn đất bao trùm.

Diệp Dương Thành không lên tiếng, dùng tâm linh liên lạc nói:

- Ưu Tử cùng Dung Dung lưu lại, Dương Đằng Phi, Tống Lâm Lập phụ trách ngăn chặn lối ra, những người còn lại lập tức phân tán dọc theo gò đất này mau chóng tìm ra toàn bộ những cửa ra vào còn lại ngăn chặn ở cửa, nếu không tìm được cửa thì đảm nhiệm viện trợ, tùy thời chuẩn bị ra tay!

- Dạ!

Mọi người đồng thành đáp ứng, lập tức tản ra tìm kiếm.

Một phút sau, đã có sáu tin tức truyền lại, phát hiện được thêm sáu cửa ra vào, nói cách khác thời cơ động thủ đã thành thục.

- Chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu.

Diệp Dương Thành bay vọt lên tận trời, ngay sau đó hai tay hợp lại, không hề có thêm bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ vừa hợp liền vung ra, trong lòng bàn tay hiện lên tử kim sắc hào quang…

- Hoa lạp…

Ngàn vạn đạo hào quang xuyên phá trường không, lần đầu tiên Diệp Dương Thành vận dụng năng lực thần minh trong thuộc địa của mình, không cần bị hao tổn linh lực đã trực tiếp khống chế nguyên tố điện hệ trong thiên địa tự nhiên, trong khoảnh khắc hội tụ sau đó phóng thích!

- Oanh long long…

Tử kim sắc thiểm điện từ trên trời giáng xuống giống như xuyên phá vân tiêu, xa xa nhìn tới giống như ngân hà tuôn xuống, vô cùng đồ sộ mang theo khí thế kinh người, giống như khúc nhạc đạo của ngày tận thế.

Thanh âm tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa ngay trên bầu trời cao nguyên hoàng thổ, chỉ đợt công kích thứ nhất Diệp Dương Thành đã đem gò đất chém thành hai đoạn, thanh thế thật lớn, Nam Hạo quỷ vương trốn dưới lòng đất làm sao không hay biết đây?

- Hỗn đản, đám phế vật các ngươi đúng là hư việc nhiều hơn thành công!

Liên tiếp đánh chết năm sát thủ, không đợi hắn kịp ra tay lần nữa liền cảm giác được trên đỉnh đầu truyền xuống áp lực bàng bạc, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đợt công kích đầu tiên đã đánh xuống, đem gò đất chém thành hai nửa.

Mặt đất bắt đầu chấn động, bên trong khe rãnh phút chốc xuất hiện khe nứt rậm rạp, nhận thấy được công kích thình lình bộc phát, lửa giận trong lòng Nam Hạo quỷ vương càng thêm bốc cao.

Vốn hắn đã điệu thấp trốn tránh ở địa phương hoang vu này, còn tưởng rằng có thể bình tĩnh thong dong phát triển thế lực của mình, đến khi đó cho dù không thể giết được Diệp Dương Thành, nhưng ít nhất có thể tự bảo vệ mình đi? Không nghĩ tới mộng đẹp của hắn còn chưa trở thành sự thật, thủ hạ còn chưa được bao nhiêu người, Diệp Dương Thành cũng đã tìm tới cửa…

Lúc này phản ứng đầu tiên của hắn không phải xông lên đi tìm Diệp Dương Thành liều mạng, mà là làm sao thuận lợi chạy trốn, ít nhất lưu được rừng xanh không sợ không củi đốt!

Ánh mắt âm lãnh đảo qua hơn mấy chục sát thủ, ý niệm trong lòng hắn nhanh chóng chuyển động.

Nếu Diệp Dương Thành đã tìm được nơi ẩn thân của hắn, đã biết có sắp xếp kỹ càng, chỉ chờ hắn chui ra khỏi nơi này, tất nhiên sẽ bị Diệp Dương Thành cùng thủ hạ bắt giữ, cho dù hắn sử dụng bao nhiêu quỷ kế cũng không thể chạy thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.