Sau khi tên hộ vệ xoay người rời đi, cánh cửa đại điện dĩ nhiên cũng được nhẹ nhàng đóng lại, cho đến lúc này, Koichi Yamaguchi mới khẽ đại khái khom lưng nói với Chính Nhân Thiên Hoàng:
- Chưởng môn nhân thứ mười ba của tài phiệt Yamaguchi, Koichi Yamaguchi bái kiến Thiên Hoàng bệ hạ.
Giọng nói bình tĩnh giống như máy móc, Koichi Yamaguchi quả thật cũng không xem Chính Nhân Thiên Hoàng vào đâu, chẳng qua biểu hiện của hắn có chút quá mức rõ ràng, có thể nói người này đã tự tin đến trình độ coi trời bằng vung.
Nhưng, hắn càng biểu hiện như thế, càng làm cho Diệp Dương Thành cảm thấy hoài nghi, sau lưng Koichi Yamaguchi khẳng định còn có một bàn tay vô hình đang thao túng hắn. . .
Hai mắt nhẹ nhàng nheo lại, sát cơ mãnh liệt bùng lên trong đôi mắt Diệp Dương Thành, hắn không sợ có người đối phó hắn, càng không sợ có người đối kháng với, nhưng đối với những nhân vật ở trong bóng tối giở trò, hắn chỉ có một loại chán ghét khó tả, đối với loại người này, tiêu chuẩn của Diệp Dương Thành cũng rất đơn giản, đó chính là một đao chém chết, xong hết mọi chuyện.
- Ha ha, Yamaguchi quân mời ngồi.
Nhìn thấy biểu hiện của Koichi Yamaguchi, Chính Nhân Thiên Hoàng cũng không tức giận, mà bình thản mỉm cười, tay giơ lên ý bảo Koichi Yamaguchi ngồi xuống một chiếc ghế dựa, nghiêm khắc mà nói, cái này kêu là ban thưởng ghế ngồi.
Nhưng hôm nay Koichi Yamaguchi tựa hồ muốn biểu hiện hắn không đặt Thiên Hoàng trong lòng, sau khi nghe thấy lời nói của Chính Nhân Thiên Hoàng, hắn không nhấc chân đi về phía chiếc ghế dựa, mà bình thản nhìn lướt qua đại điện, sau đó ánh mắt rơi xuống chiếc ghế cẩm thạch đối diện cái ghế dựa kia, không chút chần chờ, trực tiếp nhấc chân đi về phía chiếc ghế cẩm thạch.
- Tạ ơn Thiên Hoàng bệ hạ ban thưởng ghế ngồi.
Vừa đi vừa nói, cử động của Koichi Yamaguchi đã hoàn toàn phá vỡ quy củ quân thần, nhưng theo hắn thấy, hắn có thể nói một tiếng ‘ tạ ơn ’, cũng đã rất nể mặt Chính Nhân Thiên Hoàng rồi.
Nhưng hiện tại người ngồi trên ghế cẩm thạch là ai? Là Diệp Dương Thành.
Mà Diệp Dương Thành là ai? Là chủ nhân của Chính Nhân Thiên Hoàng.
Lúc này Koichi Yamaguchi lại trực tiếp đi về phía chiếc ghế cẩm thạch Diệp Dương Thành đang ngồi, cho dù hắn không cách nào thấy được thân ảnh của Diệp Dương Thành, nhưng tranh đoạt chỗ ngồi với Diệp Dương Thành. . . Đây là tội danh muốn chết.
Miễn cưỡng trấn định tâm tình của mình, sau khi mạnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng, Chính Nhân Thiên Hoàng cười khẽ một tiếng, lên tiếng ngăn cản cử động của Koichi Yamaguchi, hắn ôn hòa nói:
- Yamaguchi quân vẫn nên ngồi ở chiếc ghế kia đi, di chuyển cũng thuận tiện hơn một chút, cách chỗ ta cũng gần hơn.
- Ừ?
Lúc này Koichi Yamaguchi chỉ còn cách cái ghế cẩm thạch chưa đầy hai thước, chợt dừng bước, khẽ cau mày nhìn Chính Nhân Thiên Hoàng, thản nhiên nói:
- Trong điện yên tĩnh không tiếng động, ở xa hay gần đều có thể nghe rõ lời của Thiên Hoàng bệ hạ, chiếc ghế dựa kia quá mềm yếu, ta thích cái ghế cứng rắn một chút.
Bình thản nói xong câu đó, Koichi Yamaguchi tiếp tục đi tới một bước, sau đó ngừng lại, quay đầu lại cười nói với Chính Nhân Thiên Hoàng:
- Tạ ơn Thiên Hoàng bệ hạ quan tâm.
- Yamaguchi quân thật sự muốn ngồi trên chiếc ghế cẩm thạch kia?
Sắc mặt Chính Nhân Thiên Hoàng từ từ âm trầm.
- Lừa gạt Thiên Hoàng là tội lớn mổ bụng, Yamaguchi dĩ nhiên không dám lừa gạt Thiên Hoàng bệ hạ.
Koichi Yamaguchi đứng lại, nheo mắt nhìn Chính Nhân Thiên Hoàng, nói như đinh chém sắt:
- Cái ghế này rất hợp ý ta.
- Ngươi. . .
- Muốn ngồi cứ để cho hắn ngồi.
Không đợi Chính Nhân Thiên Hoàng phát hỏa, Diệp Dương Thành vẫn ngồi trên chiếc ghế cẩm thạch đã sử dụng liên lạc tâm linh ngăn cản hắn bộc phát, từ trên chiếc ghế cẩm thạch đứng dậy, thản nhiên nói:
- Nhớ kỹ, xong chuyện này sẽ tính toán một thể.
- Vâng. . .
Trong đầu đầy biệt khuất sợ hãi, nhưng đối mặt với mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, Chính Nhân Thiên Hoàng cũng chỉ có thể cắn răng đáp ứng.
Diệp Dương Thành nhường chỗ ngồi cho Koichi Yamaguchi, trước khi Koichi Yamaguchi ngồi xuống, Diệp Dương Thành cũng đã bất động thanh sắc đứng qua một bên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Koichi Yamaguchi hết sức tự tại ngồi xuống chiếc ghế cẩm thạch, trong đôi mắt lóe ra tinh quang.
Koichi Yamaguchi tương đối cuồng vọng cũng vô cùng tự tin, từ trong mỗi tiếng nói cử động của hắn cũng không khó nhìn ra, hắn có mười phần nắm chắc, tự tin Chính Nhân Thiên Hoàng sẽ không làm gì hắn, cho nên, từ khi hắn tiến vào bên trong điện đã hoàn toàn không để mắt đến Chính Nhân Thiên Hoàng, mọi cử động đều mang theo ý thức tự chủ mãnh liệt.
Nhưng bất kể đây là một người như thế nào, trong đầu Diệp Dương Thành thật sự đã dâng lên một luồng vọng động xóa bỏ, kể từ khi nhận được Cửu Tiêu Thần Cách tới nay, Diệp Dương Thành hắn đã nhường chỗ ngồi cho ai? Chính Nhân Thiên Hoàng là ai? Đó là người hầu của Diệp Dương Thành hắn.
Làm trò đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Koichi Yamaguchi trước mặt Chính Nhân Thiên Hoàng, mặc dù Diệp Dương Thành bây giờ đang ở trạng thái ẩn thân, nhưng cảm giác không vì vậy mà yếu bớt nửa phần.
Chỉ vì mau sớm bắt được người điều khiển thực tế sau lưng Koichi Yamaguchi, chút ẩn nhẫn này Diệp Dương Thành vẫn có thể làm được, nếu như Koichi Yamaguchi còn không thức thời, hoặc là sau khi chân tướng chuyện này rõ ràng, căn bản không cần Diệp Dương Thành tự mình động thủ, Chính Nhân Thiên Hoàng sớm đã đến trạng thái bạo tẩu sẽ lập tức giết chết hắn.
Thiên Hoàng có thể không cần tôn nghiêm, Thiên Hoàng nhất mạch có thể từ bỏ, nhưng Koichi Yamaguchi làm như thế, chính là đang gây hấn với uy nghiêm của một vị thần, nếu hắn đã làm như vậy, như vậy, cũng chỉ có thể dùng máu tươi của hắn để rửa sạch. . . Đối với thần sử mà nói, Diệp Dương Thành mới là tín ngưỡng cao nhất của bọn hắn.
Tuy trong đầu đã dâng lên một trận sát ý mãnh liệt, nhưng Chính Nhân Thiên Hoàng vẫn có thể chế trụ vọng động của mình, cũng hiểu được nhiệm vụ trên người mình còn chưa hoàn thành. Hắn khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Như vậy, chúng ta có thể đi thẳng vào chủ đề không?
- Dĩ nhiên như thế.
Nghe được lời nói của Chính Nhân Thiên Hoàng, nhìn vẻ mặt hắn mơ hồ tức giận nhưng lại không thể phát tác, trong lòng Koichi Yamaguchi sướng khoái đến cực hạn, nhưng trên mặt không lộ ra nụ cười đắc ý, mà nghiêm túc gật đầu nói:
- Thiên Hoàng bệ hạ muốn biết những gì?
- Chuyện này vô cùng quan trọng, tin tưởng Yamaguchi quân cũng biết thánh điển cung phụng trong đền thờ Tĩnh Quốc đã rơi vào trong tay người ngân giáp, mà người này còn có thâm cừu bất cộng đái thiên với đế quốc Nhật Bản chúng ta. . .
Chính Nhân Thiên Hoàng nhìn thẳng Koichi Yamaguchi, nhấn mạnh từng chữ từng câu:
- Ta hi vọng Yamaguchi quân có thể nói chi tiết cho ta biết, người biết thân phận thật sự của người ngân giáp, ngoại trừ ngươi, còn có ai?
Lấy thánh điển ra làm ngụy trang, những câu hỏi của Chính Nhân Thiên Hoàng cũng sẽ không khiến Koichi Yamaguchi sinh ra tâm tư hoài nghi, dù sao thánh điển là bảo vật truyền thừa trong cơ cấu bạo lực cao nhất của Thiên Hoàng nhất mạch, một khi mất đi. . . hậu quả quả thực không chịu nổi.