Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 252: Chương 252: Rung động.




Lâm Mạn Ny chưa từng trải qua chuyện như vậy, nàng hoàn toàn ngẩn ngơ đứng ngây tại chỗ. Lâm Mạn Ny quay đầu nhìn Lâm Hải Đông biểu tình xấu hổ, nhắm mắt nhận mệnh. Trong phút chốc Lâm Mạn Ny cảm thấy cuộc đời, khát vọng, mục tiêu của nàng . . . Biến mất, biến mất hết.

Từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ bây giờ, cuộc đời Lâm Mạn Ny sẽ phủ trùm miếng vải đen, ánh sáng dần rời xa.

Lâm Mạn Ny chỉ là một thiếu nữ tay trói gà không chặt làm sao đấu lại năm tên du côn như sói như cọp? Trừ khóc ra Lâm Mạn Ny không biết nàng có thể làm cái gì.

Minh ca nhìn Lâm Mạn Ny đứng im không nhúc nhích, nhếch mép cười âm trầm.

Minh ca vẫy tay nói:

- Mang nàng ta đi, để Triêu ca nhìn xem . . .

Bốn tên du côn chiếm bốn hướng bao vây Lâm Mạn Ny vào giữa, xô đẩy nàng đi hướng cửa Âu Dương khu. Lâm Mạn Ny bị đám tên du côn đẩy lảo đảo đi, biểu tình dần quyết tuyệt.

Tuy nàng không thể chống cự nhưng . . . Phải chăng chết là giải thoát?

Lâm Mạn Ny thẫn thờ nghĩ.

Lâm Mạn Ny chưa bao giờ tưởng tượng sẽ gặp loại chuyện này. Cuộc đời Lâm Mạn Ny luôn tràn ngập ánh sáng, nàng cho rằng xã hội đầy ắp ấm áp.

Lâm Mạn Ny ngây thơ cho đến bây giờ đều không muốn tin chuyện xảy ra đêm nay là do Lâm Hải Đông làm, Đại Đông Qua cùng nàng lớn lên trong Quang Minh cô nhi viện, hết sức quan tâm nàng lại là đạo diễn tất cả.

Lâm Hải Đông theo sau lưng Minh ca, mím môi im lặng.

Thức tỉnh lương tri nhưng Lâm Hải Đông không có can đảm đấu tranh, lòng áy náy không thể là lý do để gã bù đắp sai lầm.

Nhận mệnh đi . . .

Đoàn người dần đến gần cửa cái Âu Dương khu, Lâm Hải Đông thầm thở dài thườn thượt.

Nhưng khi Lâm Hải Đông, Lâm Mạn Ny đều cho rằng sự việc không có đường cứu vẫn thì kỳ tích luôn vô tình xuất hiện.

Diệp Dương Thành đang lấy làm lạ, đặc biệt khi hắn bước lên bậc thang cửa Âu Dương khu nhìn Lâm Mạn Ny biểu tình thẫn thờ bị bốn tên du côn ăn mặc không ra gì bao vây đưa ra ngoài. Diệp Dương Thành tưởng đâu hắn nhìn lầm người, chớp chớp mắt, dụi mi mắt, lại nhìn Lâm Mạn Ny chằm chằm.

Không sai, đây đúng là Lâm Mạn Ny.

Diệp Dương Thành chặn đường Lâm Mạn Ny đi, hắn mỉm cười dịu dàng mà tùy ý hỏi:

- Mạn Ny, nàng đi đâu vậy?

Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử theo bên cạnh Diệp Dương Thành nhận được lệnh bay tới bên cạnh Lâm Mạn Ny.

Diệp Dương Thành cứ nghĩ hắn nhìn lầm, Lâm Mạn Ny nghe hắn hỏi thì cũng tưởng đã nghe lầm.

Trước khi Diệp Dương Thành lên tiếng kêu, Lâm Mạn Ny luôn nghĩ có nên nhân dịp này hô to mấy tiếng cứu mạng, tuy rằng cơ hội xa vời nhưng ít ra có một, hai phần hy vọng.

Lâm Mạn Ny chưa quyết định thì Diệp Dương Thành đột nhiên xuất hiện. Khi Lâm Mạn Ny ngước lên trông thấy Diệp Dương Thành, nàng chợt nhớ lúc trước hắn có bảo muốn đến uống ké.

Nhưng Lâm Mạn Ny không nói năm chữ: Diệp đại ca cứu mạng.

Bởi vì lúc Diệp Dương Thành chặn giữa đường, Lâm Mạn Ny thấy rõ tên du côn đi bên phải trước mặt nàng cảnh giác lấy một con dao gấp giắt bên hông ra.

Ánh sáng phản chiếu trên lưỡi dao làm Lâm Mạn Ny bừng tỉnh. Diệp Dương Thành có một mình, đi bên Lâm Mạn Ny là năm tên du côn.

Không lẽ kéo Diệp Dương Thành xuống nước luôn sao? Lâm Mạn Ny sẽ không làm chuyện có lỗi với người, đặc biệt là Diệp Dương Thành. Diệp người siêu tốt bụng cho Trầm Vũ Phàm ánh sáng thật sự, khiến nhiều gia đình nghèo khổ trong Ôn Nhạc huyện nở nụ cười.

Lâm Mạn Ny cố nén không khóc, cười gượng khô khan nói:

- Không . . . Không có, ta cùng mấy bằng hữu đi ra ngoài chơi.

- . . .

Diệp Dương Thành cứ nghĩ đã nghe lầm, hắn ngạc nhiên nhìn Lâm Mạn Ny nhưng sau đó hiểu ngay. Cái cớ cùng bằng hữu đi ra ngoài chơi là vì Lâm Mạn Ny không muốn liên lụy đến hắn.

Diệp Dương Thành bỗng cảm thấy Lâm Mạn Ny rất hoàn mỹ, bản tính lương thiện, khuôn mặt xinh đẹp.

Diệp Dương Thành nhìn nụ cười gượng ép trên mặt Diệp Dương Thành, hắn rất muốn ôm nàng vào lòng cẩn thận che chở. Giờ phút này, trái tim Diệp Dương Thành rung động.

Diệp Dương Thành sửng sốt vài giây sau mỉm cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Vậy sao?

Diệp Dương Thành gật đầu:

- Thế thì chúc các người chơi vui vẻ.

- Ừm!

Nghe Diệp Dương Thành trả lời, tâm tình Lâm Mạn Ny rất phức tạp, có vui mừng, lạc lõng, vui vẻ, tuyệt vọng.

Lâm Mạn Ny chậm rãi gật đầu, nàng cười với Diệp Dương Thành, nụ cười thật tươi:

- Thế thì . . . Diệp đại ca, hẹn gặp lại.

Tim Diệp Dương Thành đau nhói, nhưng hắn tránh sang một bên chừa đường cho mấy tên du côn, Lâm Mạn Ny đi qua.

Triệu Dung Dung xuất hiện bên cạnh Diệp Dương Thành, thần không biết quỷ không hay nhận chìa khóa xe từ tay hắn.

Diệp Dương Thành biểu hiện hợp tác nhưng mấy tên du côn không hề thả lỏng cảnh giác, bọn chúng vây quanh Lâm Mạn Ny lướt qua hắn sau đó bình tĩnh lại. Lâm Mạn Ny đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Không phải Lâm Mạn Ny không dám hét cứu mạng, nàng chỉ sợ kêu lên xong liên lụy tới người khác, bản thân nàng cũng sẽ bị đám côn đồ này đánh. Lâm Mạn Ny sẽ không tránh khỏi kết cục bị người làm nhục.

Nếu đã vậy cần gì liên lụy người khác? Có lẽ đám côn đồ sẽ đưa nàng lên xe mang đi. Lâm Mạn Ny thẫn thờ suy nghĩ. Khi lên xe không biết khung cửa có rắn chắc không? Đập đầu vào đó chắc rất đau?

Mặt Lâm Mạn Ny buồn bã, nàng thầm nhủ:

- Lâm mụ mụ, các em trai em gái, Diệp đại ca, vĩnh biệt.

Lâm Mạn Ny, mấy tên du côn không chú ý thấy khi bọn họ lướt qua Diệp Dương Thành, hắn không quay người vào quán bar mà đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng đám người.

Gần . . . . . Càng gần.

Khi mấy tên du côn kèm hai bên Lâm Mạn Ny đi vào bãi đỗ xe ngoài cửa quán bar Hải Đế, dần tới gần chiếc Curls Octavia của Diệp Dương Thành, biểu tình hắn trầm xuống. Diệp Dương Thành vọt ngay tới chỗ Lâm Mạn Ny.

Tốc độ chạy nhanh của Diệp Dương Thành bị giới hạn trong phạm vi người bình thường. Trong khi chạy nhanh Diệp Dương Thành bản năng huơ nắm tay dường như đang ước lượng sức mạnh nắm đấm chút nữa tung ra.

Minh ca, Lâm Hải Đông đi sau lưng hai tên du côn áp giải Lâm Mạn Ny.

Minh ca vừa đi vừa sắp xếp đêm nay:

- Tối nay phát đầu là cho Triêu ca, ta thứ hai . . .

Minh ca chưa nói xong chợt nghe tiếng gió rít bên tai, đầu óc gã ngừng vận động.

Rầm!

Minh ca bị Diệp Dương Thành một đấm đánh té xuống đât, trán đập vào đuôi một chiếc xe việt dã, ngất xỉu.

Lâm Hải Đông đứng bên cạnh Minh ca ngây ra giây lát, gã chưa kịp phục hồi tinh thần thì cú đấm của Diệp Dương Thành đã đập mạnh vào gáy gã.

Rầm!

Lâm Hải Đông cũng bị Diệp Dương Thành đánh một đấm xỉu. Bốn tên du côn đi đằn trước dừng bước, ngoái đầu lại. Hai tên du côn đi sau cùng chỉ cảm giác có bóng đen lướt qua trước mặt, sau đó phần lực bị lực xung kích mạnh mẽ đập vào.

Bùm bùm!

Diệp Dương Thành rất ít đánh nhau, chưa từng học một chiêu nửa thức. Nhưng trước lực lượng tuyệt đối, người trong nghề không thấy chiêu thức của Diệp Dương Thành có đẳng cấp gì, nhưng nó không ảnh hưởng nắm đấm của hắn tạo thành thương tổn.

Giây lát sau bốn tên du côn bị Diệp Dương Thành cho bốn cú đấm té cái bịch xuống đất. Dưới tình huống như vậy, Diệp Dương Thành không quan tâm bốn tên du côn có bị chấn động não hoặc bị hắn đấm chết không.

Thanh lý bốn tên du côn đằng sau xong, Diệp Dương Thành sải bước kéo cổ tay Lâm Mạn Ny chạy ra vòng vây côn đồ. Diệp Dương Thành giơ chân phải đạp mạnh.

Rầm!

Tên du côn thứ năm bị Diệp Dương Thành đá trúng ngực văng ra xa hơn một thước, té cái bịch xuống đất.

Tất cả xảy ra trong giây lát, tốc độ ra tay của Diệp Dương Thành vượt xa cực hạn người bình thường làm được.

Không ai chú ý đến Diệp Dương Thành có ra tay nhanh hay không, điều bọn họ có thể thấy là năm tên du côn không kịp rên một tiếng đã bị hắn đánh ngã dưới đất.

Mãi khi tên du côn thứ năm bị đá bay ra ngoài, Lâm Mạn Ny lấy lại tinh thần.

- Diệp đại ca!

Nhìn Diệp Dương Thành kéo tay mình, nhấc chân đạp tên du côn thứ sáu, Lâm Mạn Ny khóc kêu:

- Diệp đại ca!

Cảm giác thấy hy vọng ở ngõ cụt làm Lâm Mạn Ny mừng hết lớn. Nàng cứ nghĩ Diệp Dương Thành đã đi ai ngờ hắn bỗng xuất hiện trước mặt nàng, niềm vui đó khiến Lâm Mạn Ny mừng rớt nước mắt.

Rầm!

Tên du côn thứ sáu đỡ hơn chút, hoàn toàn biến sắc mặt và kêu được một chữ:

- Ngươi . . .

Tốc độ của Diệp Dương Thành nhanh làm người ta run sợ.

Sau khi đạp bay tên du côn cuối cùng, Diệp Dương Thành không kịp nói lời an ủi Lâm Mạn Ny, hắn kéo nàng chạy mấy bước, mở cửa Curls Octavia ra.

Diệp Dương Thành vội vàng giục:

- Mau lên xe!

Quanh bãi đỗ xe toàn là người của Phủ Thủ bang, chuyện xảy ra bên này khiến đám côn đồ rải rác gần bãi đố xe chú ý.

Diệp Dương Thành không muốn ngay mặt gây nhiều rắc rối, muốn đối phó đám cặn bã này thì hắn có trăm ngàn loại thủ đoạn ngầm.

Chờ Lâm Mạn Ny bối rối chạy lên xe, Diệp Dương Thành chui vào ghế lái, khởi động xe, chỉnh cần số. Diệp Dương Thành đạp chân ga, quay đầu xe, lại điều chỉnh cần số, lại đạp ga.

Xình xịch xình xịch!

Động cơ phát ra tiếng gầm rú, Curls Octavia vọt nhanh ra ngoài.

Từ lúc Diệp Dương Thành xông lên đánh gục Minh ca tới leo lên xe bỏ trốn, toàn quá trình chưa được một phút.

Khi đám tên du côn khác lấy lại tinh thần, kéo nhau đến thì Diệp Dương Thành đã lái xe bỏ chạy xịt khói, để lại sáu người Minh ca nằm im dưới đất.

Trong một phòng riêng karaoke trên con đường khác cách đường Triêu Hồng Âu Dương khu khoảng 10 km. Một nam nhân hơn ba mươi tuổi, mười ngón tay đeo tám chiếc nhẫn vàng đứng bật dậy từ sofa.

Nam nhân hơn ba mươi tuổi biến sắc mặt hỏi:

- Cái gì? Chạy?

Nam nhân hơn ba mươi tuổi tức giận quát:

- Tổ cha nó, đứa nào dám càn rỡ đụng vào người của Trương Triêu Chính ta trong địa bàn của Huy ca?

Đầu dây bên kia là một tay du côn phụ trách tuyền lời. Đối diện Trương Triêu Chính nổi giận, tên du côn chỉ có thể cẩn thận lời ăn tiếng nói.

- Triêu ca, Minh ca nói không thấy rõ là ai ra tay.

Tên du côn ngập ngừng nói:

- Không biết ai làm hỏng camera giám sát trong bãi đỗ xe, nhưng Lâm Hải Đông còn ở đây.

Trương Triêu Chính càng tức giận hơn:

- Có Lâm Hải Đông thì sao?

Trương Triêu Chính chửi um sùm:

- Vô dụng, một đám rác rưởi!

Tên du côn liên tục vâng dạ, không dám hó hé:

- Vâng vâng vâng . . .

Khó khăn lắm chờ Trương Triêu Chính chửi xong, tên du côn cẩn thận mở miệng nói:

- Triêu ca, đã đưa nhóm Minh ca đi bệnh viện. Minh ca muốn Triêu ca phái người lấy tiền qua đó . . .

Mặt Trương Triêu Chính đen thui suýt nhảy cẫng lên:

- . . .

Nhưng lần này Trương Triêu Chính cố kiềm nén, khuôn mặt vặn vẹo nở nụ cười kỳ quái:

- Muốn tiền đúng không? Trong bệnh viện nào? Ta sẽ tự mình đưa cho hắn.

Tên du côn giật mình kêu lên:

- A?

Truyền lời xong thì không chuyện gì liên quan tới tên du côn nữa, gã không muốn biết chuyện các đại nhân vật.

Tên du côn nói:

- Ở bệnh viện Hàng Đức.

Trương Triêu Chính nhẹ gật đầu, mặt không biểu tình cúp máy.

Lúc này nữ tiếp viên trước đó cùng Trương Triêu Chính tán tỉnh nhau những từ tục tĩu dán sát gã, nũng nịu nói:

- Triêu ca, chuyện gì làm ca giận . . .

Bốp!

Trương Triêu Chính tát mạnh một cái, phun cục đàm vào người nữ tiếp viên bị tát té xuống đất.

- Con điếm, chuyện của lão tử liên quan gì ngươi?

Diệp Dương Thành lái xe chở Lâm Mạn Ny về nhà ngay, trong quá trình hắn không nói lời nào, cũng không hỏi gì. Lâm Mạn Ny quá sợ hãi, trên đường đi nàng giữ im lặng.

Diệp Dương Thành vào phòng khách trong nhà, Nhung Cầu nghe tiếng vang chạy ra ngoài, hớn hở xoay vòng trước mặt Diệp Dương Thành. Nhung Cầu ngước nhìn Lâm Mạn Ny rồi chạy trở về phòng ngủ Diệp Dương Thành cố ý để trống cho nó, khi đi vào còn biết dùng chân sau đóng cửa lại.

Lâm Mạn Ny thấy biểu hiện kỳ lạ của Nhung Cầu, nàng mỉm cười nói:

- Con chó này thú vị thật.

Lâm Mạn Ny dẫn đầu phá vỡ không khí yên lặng:

- Là Diệp đại ca nuôi nó sao?

Vấn đề không chút dinh dưỡng nhưng cho Diệp Dương Thành cảm nhận được nỗi bàng hoàng của Lâm Mạn Ny, hắn quay đầu cười với nàng.

Diệp Dương Thành gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Đã nuôi được mấy tháng.

Lâm Mạn Ny cười gượng:

- Khá đáng yêu.

Lâm Mạn Ny chưa lấy lại tinh thần từ chuyện đó.

Diệp Dương Thành nhìn bộ dạng Lâm Mạn Ny vào lúc này, bất chợt lòng hắn máy động, thật tự nhiên nắm tay nàng.

Diệp Dương Thành cười nói:

- Nào, hãy ngồi xuống ghế đi, ta pha ly nước chanh cho nàng.

- Ta . . . Ta uống nước lọc là được.

Lâm Mạn Ny phản xạ nói:

- Nước ấm.

Lâm Mạn Ny không giật tay khỏi bàn tay Diệp Dương Thành.

Diệp Dương Thành chú ý thấy phản ứng của Lâm Mạn Ny, hắn cười tủm tỉm đồng ý. Diệp Dương Thành dắt Lâm Mạn Ny ngồi xuống sofa, lấy một ly giấy từ dưới bàn, bước tới trước máy nước uống rót hai phần năm nước lạnh, hai phần năm nước sôi. Diệp Dương Thành nắm trong tay cảm giác nhiệt độ đã ấm, hắn xoay người đặt ly nước trước mặt Lâm Mạn Ny, sau đó ngồi xuống sofa bên cạnh nàng.

Im lặng mấy phút sau, Lâm Mạn Ny cầm ly nước uống, tinh thần bối rối. Diệp Dương Thành ngồi trên sofa yên lặng nhìn Lâm Mạn Ny, không lên tiếng.

Chờ Lâm Mạn Ny uống hết ly nước, Diệp Dương Thành ngồi thẳng người.

Diệp Dương Thành do dự một lúc sau, nói:

- Nàng có muốn nói ra vụ việc cho ta nghe không?

Lâm Mạn Ny ngẩn ngơ:

- Ta . . . . .

Lâm Mạn Ny cúi đầu thổ lộ:

- Trước kia khi còn trong cô nhi viện có một đại ca ca tên Lâm Hải Đông . . .

Lâm Mạn Ny nghẹn ngào kể, Diệp Dương Thành yên lặng lắng nghe. Bất giác hai nắm tay Diệp Dương Thành siết chặt, biểu tình cực kỳ khó xem.

Chờ Lâm Mạn Ny kể xong từ đầu đến đuôi, trong lòng Diệp Dương Thành đã tràn ngập tức giận.

Mặt Diệp Dương Thành xanh mét nói:

- Nếu đêm nay ta không đi qua . . .

Lâm Mạn Ny cười thảm:

- Thì bây giờ ta đã chết.

Giọng Lâm Mạn Ny thê lương nói:

- Lâm Hải Đông, Đại Đông Qua . . . Hu hu . . .

Lâm Mạn Ny bật khóc thành tiếng, hốc mắt đỏ rực, nước mắt rơi tí tách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.