Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 104: Chương 104: Sẽ không bỏ qua đám tôn tử này.




Diệp Dương Thành không có ấn tuợng nhiều với sở trường đồn công an Bảo Kinh Trấn, cùng lắm đâm thủng trời. Diệp Dương Thành chỉ biết trong đồn có người làm sở trưởng, hắn cần gì biết đó là ai? Bình thường có thân thiện với dân chúng không?

Trần Thiếu Thanh nhắc nhở khiến Diệp Dương Thành nhớ kỹ Lâm Phong. Lý do rất đơn giản, nghe tiếng gã gầm đại biểu chưa bị quan trường đầy chướng khí an mòn, tốt xấu còn chút lương tâm.

Diệp Dương Thành theo sau Trần Thiếu Thanh đi vào phòng bệnh, Nhung Cầu bị bỏ lại ngoài cửa phòng.trời biết bên trong xảy ra chuyện gì, lỡ có người bệnh tim sắp lìa đời bị Nhung Cầu hù sợ thì đúng là tai họa trời giáng.

Vì trừ bỏ khả năng xác xuất không cao này, Diệp Dương Thành đành dặn Nhung Cầu ngồi trước cửa, mang theo Triệu Dung Dung tàng hình đi vào phòng bệnh.

Trần Thiếu Thanh dẫn đầu đi vào, nhìn Lâm Phong đứng chống nạnh, nổi giận đùng đùng.

Trần Thiếu Thanh cười hỏi:

- Lâm sở trưởng, xảy ra chuyện gì?

Theo lý thì bây giờ Trần Thiếu Thanh là phó sở trưởng, lớn nhỏ gì cũng là sếp, thái độ với Lâm Phong nên thay đổi. Ví dụ Trần Thiếu Thanh gọi Lâm Phong là lão Lâm.

Lâm Phong chỉ nhìn Diệp Dương Thành giây lát sau đó chuyển sang người Trần Thiếu Thanh:

- Có án mạng.

Mặt Lâm Phong xanh mét:

- Loạn, nguyên cái trấn này đều loạn!

- A!

Lâm Phong vừa nói có án mạng làm Trần Thiếu Thanh ngây người, không nghe rõ câu sau.

Trần Thiếu Thanh phản xạ hỏi:

- Đã bắt được hung thủ chưa?

Lúc này Lâm Phong cũng khó xử, Trần Thiếu Thanh hỏi ngay điểm yếu làm gã băn khoăn.

Lâm Phong cáu kỉnh trả lời:

- Ngươi đi bắt thử!?

Tròng mắt Lâm Phong xoay tròn, nói với nữ nhân khóc lóc nằm sấp cạnh giường bệnh:

- Ngươi hãy thuật lại tình hình lúc đó một lần nữa.

- Ta . . .

Nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi, da ngăm đen, hai tay thô ráp bề ngoài tiêu chuẩn nông dân, loại ngươi chân chất. Ngẫu nhien có mấy nữ nhân đanh đá lẫn trong hàng này nhưng cơ bản nông dân là chất phác.

Nghe Lâm Phong hỏi, nữ nhân không biết đã khóc bao nhiêu lần suýt xỉu lại nghẹn ngào.

Nữ nhân nức nở nói:

- Nhi tử của ta mới hai mươi mốt tuổi! Hắn đã trêu chọc ai? Ta mới làm mai cho hắn vậy mà . . .

Lâm Phong nhướng mày ngắt lời nữ nhân:

- Nói trọng điểm đi.

Lâm Phong nhắc nhở nữ nhân vô đề, nghiêng đầu liếc Trần Thiếu Thanh một cái. Ánh mắt Lâm Phong chất chứa mong đợi.

Nữ nhân bị Lâm Phong ngắt lời than khóc, nàng không nằm ăn vạ dưới đất gào toáng lên, nhưng nước mắt chảy ròng ròng. Giọng nữ nhân khàn khàn nhuộm không khí nặng nề hơn.

- Chuyện là thế này . . .

Nữ nhân tên Lưu Ngọc Mai, thôn dân Tiểu Hoa Thản Thôn của Đại Thủy Hương Bảo Kinh Trấn. Hai phu thê là nông dân thành thật làm nông, trên có hai lão nhân hơn bảy mươi tuổi cần chăm sóc, cuộc sống túng thiếu.

Nhưng ông trời tuyệt tình (lời Lưu Ngọc Mai nói) không biết cố ý đùa người hay sao mà để hai phu thê sinh đứa con bị kém trí bẩm sinh. Mấy năm đầu không có gì khác, ăn ngủ khóc la, mãi khi đứa trẻ hơn bốn tuổi hai phu thê mới phát hiện nhi tử khác lạ.

Hai phu thê đưa nhi tử đi khám bệnh, chẩn đoán chính xác là kém trí bẩm sinh, xếp vào hàng nhược trí. Bắt đầu từ lúc dó cả gia đình sống càng khó khăn hơn, nhưng dù gì là nhi tử rứt ruột đẻ ra, không nỡ bỏ thì đành nuôi.

Cuộc sống khó khăn, vì nuôi lớn nhi tử nên hai phu thê bớt nă bớt xài, bề ngoài khắc khổ già hơn tuổi thật bảy, tám tuổi.

Nhưng tóm lại bọn họ nuôi lớn nhi tử, chớp mắt đã đến tuổi kết hôn có sự nghiệp. Phu thê bỏ tiền nhờ người mai mối, nhà giá là ai, làm cái gì thì Lưu Ngọc Mai kín miệng kiên quyết không nói một chữ.

Theo giao hẹn với bà mối, mười ngày nữa là nhi tử sẽ kết hôn với cô nương kia. Phu thê rất vui vẻ, trông chờ được ôm cháu. Nhưng ông trời đúng là tuyệt tình thật, khi phu thê sắp được viên mãn thì mười mấy người trẻ tuổi như sói như cọp lao vào nhàv Lưu Ngọc Mai, tình hình lúc đó là . . .

Một thanh niên giơ ba ngón tay hỏi nhi tử của Lưu Ngọc Mai:

- Đây là mấy?

Nhi tử của Lưu Ngọc Mai làm gì biết tính số?

Nhi tử của Lưu Ngọc Mai ngơ ngác nhìn hồi lâu, phun một chữ:

- Đường.

Trò chơi hỏi đáp đầu không nối đuôi lại khiến thanh niên kia vui vẻ cười to, sau đó biến sắc mặt tát mạnh vào má nhi tử của Lưu Ngọc Mai.

Thanh niên gằn hỏi:

- Nói, có phải ngươi đã giết Long ca của chúng ta?

Nhi tử của Lưu Ngọc Mai sợ ngây người, gào khóc kêu mẫu thân. Lưu Ngọc Mai đang nằm nghỉ trên tầng hai, lúc đầu nghe tiếng vang và đối thoại cứ tưởng ai đến chọc nhi tử của mình nên không để bụng. Khi nhi tử của Lưu Ngọc Mai nghe nhi tử khóc kêu mới cảm thấy sự việc không đúng, nàng vội xuống giường chạy xuống lầu.

Lưu Ngọc Mai từ lầu hai xuống tầng trệt thì mười mấy tên côn đồ đang đá đấm vào nhi tử của nàng, cái kiểu đánh thẳng tay.

Lưu Ngọc Mai là nữ nhân thành thật yên phận, sao đấu lại đám thanh niên này? Lưu Ngọc Mai bị xô đẩy té ngã, đầu đập vào cạnh bàn té xỉu. Khi chồng Lưu Ngọc Mai về nhà, kêu nàng tỉnh dậy thì nhi tử đã nằm trong vũng máu, đã tắt thở.

Lưu Ngọc Mai nghẹn ngào kể ra, mọi người tưởng tượng tình hình thê lương lúc đó. Nói đến cuối cùng Lưu Ngọc Mai khóc không thành tiếng.

Trần Thiếu Thanh nghe Lưu Ngọc Mai thuật lại, gã tức điên:

- Một đám súc sinh!

Hai tay Trần Thiếu Thanh đấm mạnh vào kệ để ti vi, giận dữ nói:

- Ta làm thịt bọn chúng!

Thấy Trần Thiếu Thanh phản ứng tức giận, mắt Lâm Phong lóe ý cười mưu kế thành công.

Biểu tình Lâm Phong nghiêm túc hỏi:

- Chuyện chưa xong.

Lâm Phong kéo lại Trần Thiếu Thanh định rời đi, nói:

- Ngày hôm nay trong trấn của chúng ta có hai trăm người bị đám khốn này đánh bị thương, bây giờ giường bệnh nằm viện không đủ, ngươi có thể đi một vòng nhìn xem. Những người này trêu chọc ai? Bị gãy tay gãy chân, chậc chậc, quá thảm.

- Tổ cha nó!

Hai tay Trần Thiếu Thanh nổi gân xanh, tuy gã nhận ra Lâm Phong là lạ nhưng không nghĩ nhiều. Trần Thiếu Thanh tức giận hít sâu vài lần, dứt khoát quay đầu lại.

Trần Thiếu Thanh nói với Lâm Phong:

- Lâm sở trưởng, hãy giao vụ án này cho ta! Ta . . .

Trần Thiếu Thanh chưa nói xong Lâm Phong đã gật mạnh đầu:

- Được!

Bàn tay thô vỗ vai Trần Thiếu Thanh, Lâm Phong thấm thía nói:

- Tiếp theo trước khi vụ án bị phá, chuyện trong sở do ngươi quyết định. Tiểu Trần, đừng để ta thất vọng.

- Sở trưởng yên tâm đi!

Trần Thiếu Thanh cắn răng nói:

- Chắc chắn ta sẽ không tha cho đám tôn tử này!

Lâm Phong đại nghĩa lẫm lẫm nói:

- Cứ thoải mái làm đi. Nhớ kỹ, sau lưng ngươi là đồn công an Bảo Kinh Trấn chúng ta, là nhân dân chính phủ!

Nói xong Lâm Phong lấy làm lạ nhìn sau lưng Trần Thiếu Thanh, hỏi:

- Ủa? Người mới rồi đi với ngươi đâu rồi?

Trần Thiếu Thanh sửng sốt:

- A?

Trần Thiếu Thanh nghiêng đầu nhìn, sau lưng gã trống rỗng không còn bóng dáng Diệp Dương Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.