Nghe xong giải thích của Takeda Yoshino, Diệp Dương Thành vốn có chút lo lắng bận tâm côn trùng bị thương tổn, lập tức tiêu tán, gật đầu nói với Takeda Yoshinoi:
- Ngươi tiếp tục theo dõi cử động của chính phủ Nhật Bản, một khi có phát hiện mới, lập tức báo cho ta.
- Vâng, chủ nhân.
Takeda Yoshino lập tức gật đầu đáp ứng, một mực cung kính đáp một tiếng, lúc này mới cúp điện thoại, cẩn thận thu hồi chiếc điện thoại lần trước Diệp Dương Thành đưa cho hắn khi ở lại Nhật Bản, giơ tay lên xoa mồ hôi trên trán, rù rì nói:
- Cũng may. . . Chủ nhân không tức giận. . .
Trên thực tế Takeda Yoshino hoàn toàn tự hù dọa mình, mặc dù hắn chỉ là quỷ bộc bất nhập lưu, nhưng Diệp Dương Thành cũng sẽ không bụng dạ hẹp hòi tùy ý xử tử hắn.
Đối với phản ứng của Takeda Yoshino, Diệp Dương Thành không biết gì cả, cũng không muốn biết, sau khi xác định phương pháp giải quyết năng lực phòng ngự của binh lính Nhật Bản đối với côn trùng, hắn lập tức bấm một số điện thoại khác, trực tiếp gọi cho Phó Diệc Chi.
- Phụ thần, ngài rốt cục. . .
Vừa nhìn thấy Diệp Dương Thành gọi điện thoại tới, Phó Diệc Chi đang truy kích một gã nam tử mặc trang phục màu đen, lập tức dừng bước, khi đang định cảm khái hai tiếng, mới phát hiện được hiện tại mình đang làm gì.
Sau khi cười một tiếng, hắn tiếp tục truy kích tên nam tử mặc trang phục màu đen, đồng thời một tay giơ máy điện thoại, nói với Diệp Dương Thành:
- Phụ thần, phía bên Đài Loan xuất hiện một số lượng lớn người cặn bã náo động, muốn đòi độc lập, phía bên Tây Tạng đồng thời cũng xuất hiện tín đồ Lạt Ma đốt giết, đánh cướp khắp nơi . . . Bọn họ nói quốc gia cố ý hủy diệt văn hóa Tây Tạng, tóm lại là đầu độc dân chúng, Nhưng, Diệc Chi hoài nghi sau lưng chuyện này có bàn tay nào đó đang âm thầm thao túng. . .
- Bàn tay đó chính là chính phủ Nhật Bản.
Không đợi Phó Diệc Chi nói hết, sau khi Diệp Dương Thành nghe được mấy tiếng đốt giết đánh cướp, lập tức sắc mặt lạnh lẽo, nói:
- Bây giờ ngươi đang ở đâu?
- Diệc Chi đang ở Tây Tạng.
Giọng nói Phó Diệc Chi trở nên ngưng trọng, nhanh chóng hồi đáp:
- Thì ra là Nhật Bản giở trò quỷ, khó trách có những người cầm đao võ sĩ Đông Dương bảo vệ những người này, xem ra những người cầm đao võ sĩ là ảnh vệ Nhật Bản rồi.
- Ở Tây Tạng.
Nghe được trả lời của Phó Diệc Chi, Diệp Dương Thành nhẹ nhàng hít vào một hơi, hỏi:
- Tình huống Tây Tạng thế nào?
- Rất nát bét.
Phó Diệc Chi cười khổ một tiếng, nói:
- Toàn bộ mấy khu huyện ở thành phố Lhasa đều bị nhóm phần tử tập kích, các tòa nhà làm việc của chính phủ bị oanh tạc, cảnh sát bị giết, còn có rất đông dân thường bị chết hoặc bị thương. . . Nhưng, hiện tại phần lớn diện tích bạo loạn đã bị đè áp, chẳng qua những tên Lạt Ma nhảy ra tuyên truyền thấy sự không ổn, dưới sự bảo vệ của đám ảnh vệ Nhật Bản đã thoát khỏi hiện trường, sợ rằng trong thời gian tới. . .
- Có hình ảnh của những tên Lạt Ma này không?
Nếu như nói hồi báo của Takeda Yoshino chỉ là một đống lửa trong lòng Diệp Dương Thành, như vậy, tình huống theo lời Phó Diệc Chi, còn là xối lên một thùng xăng trên đống lửa đã bốc cháy trong lòng Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành tựa hồ đã không còn kiểm soát, hai mắt đầy máu nhìn Phó Diệc Chi hỏi:
- Chỉ cần có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo là được.
- Hình ảnh?
Phó Diệc Chi sửng sốt, tiện đà gật đầu:
- Phụ thần, ảnh chụp từ màn hình giám sát có được không?
- Dĩ nhiên là được.
-
Diệp Dương Thành cười dữ tợn:
- Ngươi dẫn người đi giải quyết đám ảnh vệ Nhật Bản, những tên cặn bã còn lại. . . đừng tên nào chạy thoát.
- Vâng.
Phó Diệc Chi nặng nề gật đầu đáp ứng.
Đối với Phó Diệc Chi..., hắn chưa bao giờ hoài nghi, cũng không dám hoài nghi nếu Diệp Dương Thành nói đừng hòng chạy thoát. . . Vậy bọn họ có thật sự không chạy thoát hay không?
Sau khi cắt đứt liên lạc với Phó Diệc Chi, Diệp Dương Thành nhẹ nhàng buông máy điện thoại xuống, xoa nắn hai bàn tay, thấp giọng nói:
- Các ngươi đã muốn chơi như vậy, vậy ta sẽ chơi đến cùng với các ngươi. . .
Diệp Dương Thành xác thực tức giận.... Hắn có thể tiếp nhận âm mưu, cũng có thể tiếp nhận khiêu khích, nhưng hắn tuyệt đối không cách nào tiếp nhận sự thật những tên cặn bã lấy tính mạng dân thường ra làm trò đùa.
Mặc dù sau khi Diệp Dương Thành nhận được Cửu Tiêu Thần Cách, hắn đã giết không ít người, nhưng hắn có thể vỗ ngực nói, những người bị giết đều là những kẻ đáng chết, vì vậy hắn không hổ thẹn với lương tâm.
Con đường thành thần gian khổ, cũng đầy máu tanh, nhưng Diệp Dương Thành đến nay cũng không đánh mất đi bản thân mình, hắn cũng có giới hạn của hắn, chỉ cần không chạm đến điểm giới hạn này, như vậy mọi sự đều dễ thương lượng, nếu có người nào mắt mù, làm ra một số chuyện chạm đến điểm giới hạn của hắn, vượt ra khỏi phạm vi hắn có thể tiếp nhận. . . Diệp Dương Thành cũng tuyệt đối không ngần ngại đại khai sát giới.
Đối với Diệp Dương Thành mà nói, tấn chức cấp bậc thần cách cố nhiên trọng yếu, nhưng nếu kêu hắn vì tấn chức mà bất chấp tính mạng con người. . . Tim của hắn còn chưa lạnh lùng đến trình độ này, hắn cũng biết tức giận, cũng biết cao hứng, còn hiện tại, hắn rất tức giận.
Sau khi tìm hiểu chân tướng sự việc, Diệp Dương Thành cũng không chần chờ nữa, đơn giản thu thập quần áo của mình, mở cửa rời khỏi phòng ngủ.
- Thần sử cấp ba Triệu Dong Dong ( Dương Đằng Phi, Vương Minh Kỳ, Tống Lâm Lập, Ngô Chấn Cương, Tiểu Thương Ưu Tử. . . ) tham kiến chủ nhân, nguyện vì chủ nhân. . .
- Được rồi được rồi, tất cả đứng lên đi.
Không đợi đám người Triệu Dong Dong tái diễn những lời ca tụng, Diệp Dương Thành liền trực tiếp khoát tay cắt đứt lời của bọn hắn, sắc mặt lộ vẻ âm trầm, cũng có chút ngưng trọng.
Đám người Triệu Dong Dong đương nhiên cũng không phải ngu xuẩn, năng lực nhìn mặt đoán ý của bọn họ thật ra cũng không kém, vừa nhìn thấy thần sắc của Diệp Dương Thành bọn họ có thể đoán được có chuyện xảy ra, hơn nữa, còn không phải chuyện bình thường, nếu không. . . Diệp Dương Thành sẽ không dễ dàng tức giận như vậy?
Nghĩ tới đây, đám người Triệu Dong Dong mới vừa hoàn thành tấn chức thần sử cấp ba bất giác đưa mắt nhìn nhau, cùng kêu lên nói:
- Vâng, chủ nhân.
Mười người lần lượt đứng dậy, cung kính xếp thành một hàng trước mặt Diệp Dương Thành, bọn họ biết, nếu quả thật xảy ra chuyện đại sự, Diệp Dương Thành tuyệt đối sẽ hạ lệnh với bọn họ. Thay vì đợi Diệp Dương Thành mở miệng, chi bằng tự giác xếp thành hàng, chờ Diệp Dương Thành ra lệnh.
Nhưng, lần này đám người Triệu Dong Dong đã đoán sai, Diệp Dương Thành cũng không nhắc tới bất cứ chủ đề gì, nhìn thoáng qua mười tên thần sử cấp ba xếp thành một hàng, Diệp Dương Thành nhẹ nhàng hít vào một hơi, đi tới trước mặt Trương Ngọc Mỹ, nói:
- Buông lỏng ý thức của ngươi, đưa ngọn lửa linh hồn của ngươi từ trong hồn phách ra đây.