Phá huỷ ba mươi hai đội, bắt được ba mươi bảy người. . . Hai cái này tách ra, cũng không có cảm giác gì, nhưng tổ hợp lại sẽ làm cho người ta khó tránh khỏi có chút giật mình.
Hơn nữa điều khiến bọn họ cảm thấy khiếp sợ chính là, đánh gục tại chỗ gần ba trăm chín mươi sáu tên, nếu như không tồn tại con số giải cứu trẻ em và phụ nữ , những ký giả truyền thông thậm chí cũng hoài nghi phòng công an tỉnh Quảng Đông có phải cuồng sát hay không.
Nhưng, trước mặt sự thật, cũng không ai dám đưa ra thanh âm chất vấn, tất cả đều hiểu ý, nhắm vào hoạt động giải cứu phụ nữ và trẻ em.
Điền Khu Mậu cũng không lo lắng sau khi ký giả truyền thông tiếp xúc với những phụ nữ nhi đồng được giải cứu, sẽ phát hiện ra những lời nói dối thiện ý của hắn, bởi vì những người được giải cứu đều nhất trí với tình huống xảy ra lúc đó, đó chính là một đội vũ cảnh che mặt phá cửa sổ, phá cửa mà vào, sau khi giao chiến kịch liệt với những tội phạm kia, mới thuận lợi giải cứu bọn họ. . .
Điền Khu Mậu bị vây trong trạng thái vui sướng cũng không ý thức được, chuyện này thật sự quỷ dị đến mức làm cho người ta có chút không dám tin tưởng
Nhìn Điền Khu Mậu giống như ngôi sao được các ký giả vây quanh, Bí thư ban Kỷ Luật Thanh tra Hướng Vinh Huy cười cổ quái, dùng thanh âm chỉ có hắn có thể nghe được rù rì nói:
- Dương đại ca, dựa theo phân phó của chủ nhân, chuyện đã giải quyết viên mãn. . .
. . .
- Làm tốt lắm.
Nghe được báo cáo của Dương Đằng Phi chuyển đạt tới, Diệp Dương Thành không khỏi gật đầu lộ ra nụ cười.
Trong thời gian ba ngày, hắn cũng không rời khỏi tỉnh Quảng Đông, bởi vì nhân số dân ngoại tỉnh đến tỉnh Quảng Đông đông đảo, tình hình xã hội cũng cực kỳ phức tạp, hàng năm cũng phát sinh đủ loại vụ án lừa gạt, mua bán người, cung cấp hoàn cảnh hoạt động cực kỳ thuận lợi cho bọn buôn lậu.
Sự thật cũng chứng minh lựa chọn của Diệp Dương Thành không sai, chỉ tính riêng ở Quảng Đông, trong thời gian ba ngày hắn cũng đã trước sau tiêu diệt ba mươi hai đội buôn lậu người và nội tạng thân thể con người, tiến độ nhiệm vụ cũng từ giai đoạn thứ hai tiến vào giai đoạn thứ ba.
Nếu như tiếp theo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..., nhiều lắm là ba ngày nữa, Diệp Dương Thành có thể hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn thứ ba tiến vào giai đoạn tầng thứ tư.
- Sau khi hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn thứ tư. . . cấp bậc Thần cách cũng nên tấn thăng đến cấp mười một.
Khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời đang lặn về phía tây, trên mặt Diệp Dương Thành lộ ra vẻ chờ mong. . .
Nhiệm vụ của giai đoạn thứ nhất là phá huỷ ba đội buôn người hoặc nội tạng con người, phần thưởng nhiệm vụ là sáu trăm vạn công đức huyền điểm cùng với một vạn hai ngàn điểm thần nguyên, đối với loại nhiệm vụ cường độ này mà nói, phần thưởng như vậy đã coi như vô cùng hậu hĩnh rồi.
Nhưng điều khiến Diệp Dương Thành cảm thấy kinh ngạc là, nhiệm vụ của giai đoạn thứ hai là phá huỷ chín đội buôn lậu hoặc nội tạng con người, phần thưởng biến thành một ngàn hai trăm vạn công đức huyền điểm và hai vạn bốn ngàn điểm thần nguyên.
Dựa theo suy tính này, Diệp Dương Thành cảm thấy giai đoạn thứ ba có lẽ là hai nghìn bốn trăm vạn công đức huyền điểm, nhưng trên thực tế, khi hắn hoàn thành nhiệm vụ của giai đoạn thứ hai, tiêu đề xuất hiện trong đầu hắn cũng là phá huỷ hai mươi bảy đội buôn người hoặc nội tạng con người, còn phần thưởng nhiệm vụ là. . .
Bốn ngàn tám trăm vạn công đức huyền điểm và chín vạn sáu ngàn điểm thần nguyên, đổi lại phần thưởng nhiệm vụ giai đoạn thứ ba, trực tiếp gấp bốn lần giai đoạn thứ hai, dựa theo suy tính này..., phần thưởng nhiệm vụ giai đoạn thứ tư ít nhất cũng gấp tám lần giai đoạn thứ ba. . .
Bốn ngàn tám trăm vạn nhân với tám. . . sau khi đưa ra kết luận ba tỷ tám ngàn bốn trăm vạn, Diệp Dương Thành thật sự vô cùng hối hận, nếu sớm biết phần thưởng nhiệm vụ hậu hĩnh như thế. . . Hắn cần gì phải phí sức làm nhiều chuyện như vậy? Sớm kích phát nhiệm vụ, sau đó dốc sức đi làm là được.
Trong lòng mất thăng bằng nửa ngày, Diệp Dương Thành mới thấy buồn cười xóa bỏ ý niệm này ra khỏi đầu mình, nhiệm vụ này vốn là bị động, nói cách khác, nếu như hắn không đi làm những chuyện bát nháo kia, có thể cũng không cách nào kích phát ra nhiệm vụ
Nếu như ngay cả nhiệm vụ cũng không kích phát được, vậy còn nói gì đến tấn chức cấp bậc thần cách? Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Diệp Dương Thành cũng có chút tâm tình phiền não, sau đó tâm bình tĩnh, đi tìm hiểu nguồn gốc của những đội buôn người, phía đông xoá sạch một cái, phía tây phá huỷ một cái, bất giác chỉ trong thời gian ba ngày, ba mươi hai đội đã bị tiêu diệt trong tay Diệp Dương Thành.
. .
Lúc này trong cảnh nội tỉnh Quảng Đông có thể có lẽ còn có đội buôn lậu tồn tại, nhưng muốn tìm ra bọn chúng cũng muôn vàn khó khăn.
Cái đó xung đột với ước nguyện tốc chiến tốc thắng ban đầu của Diệp Dương Thành, cho nên, Diệp Dương Thành lập tức di động, rời khỏi tỉnh Quảng Đông, lao thẳng tới tỉnh Giang Tây, hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn thứ ba ở đấy.
Thời gian một tuần lễ đảo mắt trôi qua, hơn tám giờ sáng, trong căn phòng đi thuê của Diệp Dương Thành bất chợt truyền ra tiếng vang sột soạt, những hạt bụi trong phòng khách, trên mặt đất, trên ghế sa lon, trên bàn trà không gió mà bay, rất nhanh tạo thành từng vòng xoáy nhỏ, nhanh chóng chuyển động, đồng thời tro bụi trong phòng khách cũng được tụ tập lại một chỗ.
- Ưu tử, nhanh mở nắp thùng rác ra.
Triệu Dong Dong mặc một chiếc váy màu vàng nhạt bỗng nhiên xuất hiện trong phòng khách, giang hai cánh tay, vừa khống chế hơn mười vòng xoáy cỡ nhỏ trong phòng khách từ từ kết hợp cùng nhau, vừa hô vang về phía phòng ngủ của Diệp Dương Thành.
- A, tới đây.
Nghe được tiếng kêu của Triệu Dong Dong, Tiểu Thương Ưu Tử đang ở trong phòng ngủ thu thập tàn cuộc lên tiếng, thân ảnh chớp động, thoáng qua liền xuất hiện tại trong góc phòng khách, cũng không thấy nàng va chạm vào thùng rác góc tường, nhẹ nhàng giơ tay, chiếc thùng rác vốn đang đóng nắp tự động mở ra.
Đồng thời, Triệu Dong Dong khống chế vòng xoáy cũng xuất hiện phía trên thùng rác, khi nàng thu hồi hai cánh tay, vòng xoáy xoay tròn lập tức tiêu tán, rác rưởi tro bụi chính xác rơi xuống thùng rác, thậm chí không có nửa điểm tro bụi bay ra ngoài thùng rác.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Triệu Dong Dong mới hài lòng quét mắt vừa căn phòng đã được thu dọn sạch sẽ, nói với Tiểu Thương Ưu Tử:
- Chủ nhân có lẽ cũng sắp trở lại rồi, đi, chúng ta đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho chủ nhân thôi.
- Ừ.
Tiểu Thương Ưu Tử đã rời xa Diệp Dương Thành hơn mấy tháng, đương nhiên cũng sẽ không phản đối, gật đầu đáp ứng, cùng Triệu Dong Dong tiến vào phòng bếp.
Cho đến lúc này, mấy nam tử Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên, Ngô Chấn Cương vẻ mặt buồn bực nhìn về phía phòng bếp, Vương Minh giơ tay lên gãi đầu, quay đầu hỏi:
- Dung Dung tỷ đang cùng Ưu Tử quét dọn phòng khách phòng ngủ, Ngọc Thiến tỷ dọn dẹp phòng vệ sinh, còn đang giặt quần áo cho chủ nhân. . . Còn chúng ta thì sao? Chúng ta có thể làm gì?
- Cái gì cũng không làm được.
Hình Tuấn Phi bất đắc dĩ nhún vai, nói:
- Kiên nhẫn đợi chủ nhân trở lại đi.
- Á. . .
Mấy người Vương Minh Kỳ và Đường Thái Nguyên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đáp ứn, cơ hội có thể biểu hiện đều bị mấy phụ nhân cướp đoạt, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi rời xa Diệp Dương Thành lâu như vậy, mặc dù không có ai lên tiếng, nhưng trong lòng bọn họ đều từng nghĩ, có phải sau khi rời xa Diệp Dương Thành, theo thời gian, cũng sẽ bị Diệp Dương Thành từ từ lãng quên? Chính vì ôm lo lắng như vậy, làm cho cuộc sống hàng ngày của bọn họ cũng bất an.
Cho đến khi Diệp Dương Thành chính miệng nói, muốn bọn họ trở lại bên cạnh hắn xuất lực, tâm tình khẩn trương của bọn họ mới hoàn toàn buông lỏng, hiện tại, rốt cục đang cùng nhau đợi Diệp Dương Thành trở lại. . . Cảm giác như vậy, xác thực khiến cho bọn họ kích động vạn phần.
Cũng may, Diệp Dương Thành cũng không để bọn họ chờ đợi quá lâu, khi Triệu Dong Dong và Tiểu Thương Ưu Tử bận rộn trong phòng bếp một hồi, mang ra một bát canh heo nóng hôi hổi, không tới hai phút, thanh âm của Diệp Dương Thành đột nhiên vang lên trong phòng khách:
- Ha ha, đều trở về rồi sao?
Nghe thấy thanh âm này, đám người Dương Đằng Phi lập tức lộ vẻ cung kính, nhất tề quỳ trên đất, hô to:
- Thần sử cấp hai Dương Đằng Phi ( Triệu Dong Dong, Vương Minh Kỳ, Tiểu Thương Ưu Tử, Ngô Chấn Cương, Tống Lâm Lập, Hình Tuấn Phi, Trương Ngọc Sảnh, Đường Thái Nguyên, Sở Minh Hiên ) ra mắt chủ nhân, chúc chủ nhân thần uy vĩnh tồn, thống ngự tứ phương -
- Ha ha. . .
Diệp Dương Thành vừa trở về, nghe thấy đám người Dương Đằng Phi hô to, liền cảm giác buồn cười nói:
- Thần uy vĩnh tồn, thống ngự tứ phương? Miệng lưỡi của các ngươi cũng càng ngày càng trơn tru, tất cả đứng lên đi.
- Tạ chủ nhân.
Trên khuôn mặt có chút già nua của Dương Đằng Phi thoáng chốc ửng đỏ, ngượng ngùng cười một tiếng, từ trên mặt đất đứng dậy, cũng không dám giải thích gì nữa.
Cũng may Diệp Dương Thành cũng không quá để ý những chuyện này, sau khi cười giỡn, liền hỏi mười người trước mặt:
- Các ngươi đã an bài thích đáng chuyện của mình chưa?
- Hồi bẩm chủ nhân, đã an bài thích đáng rồi.
Dương Đằng Phi mới vừa đứng dậy, lại khom người đáp:
- Phương diện công việc cũng đã hoàn toàn chứng thực.
- Ừ, không tệ.
Diệp Dương Thành gật đầu cười một tiếng, cũng không nói thêm lời nào, nhấc chân đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, nhìn thấy bát gan heo nóng hôi hổi bày trên bàn, quay đầu mỉm cười nhìn Triệu Dong Dong và Tiểu Thương Ưu Tử, cầm lấy chiếc đũa lập tức giải quyết . . .
Trong gần mười ngày bôn ba bên ngoài, bởi vì mong muốn sớm ngày tấn chức cấp bậc thần cách, Diệp Dương Thành làm việc cũng giống như lên dây cót, bên này làm xong lại đánh về phía bên kia, hoàn toàn không có nhiều thời gian dừng lại.
Trong bảy ngày đó, Diệp Dương Thành hối hả ngược xuôi, từ Quảng Đông đến Giang Tây, Chiết Giang, An Huy, Giang Tô, Sơn Đông, trước sau phá huỷ tám mươi sáu đội buôn người và nội tạng con người, không chỉ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của giai đoạn thứ ba, đồng thời cũng hoàn thành nhiệm vụ của giai đoạn
thứ tư.
Công đức huyền điểm để tấn chức thần cách cấp mười một rốt cục cũng tích lũy xong. . .
Lúc này, thật vất vả trở lại căn phòng của mình phòng, nhìn thấy bát gan heo nóng hôi hổi trước mặt. . .
Diệp Dương Thành, thậm chí quên hết chính sự, ngồi xuống giải quyết vấn đề cái bụng
Đây là Diệp Dương Thành lần đầu tiên cảm thấy món gan heo ngon như vậy, giống như một con sói nhịn đói lâu ngày phát hiện ra một con thỏ, nhào tới hung hăng cắn xé, cũng không nghĩ tới cái gì khác, chỉ muốn ăn no nê.
Lão nhân thường nói, khi cực đói, cho dù ăn rễ cỏ cũng cảm giác như đang ăn thịt heo, tước kia Diệp Dương Thành thật sự chưa từng nhận thức qua cảm giác như vậy, hiện tại hắn cảm nhận được, bởi vì trong thời gian một tuần lễ, hắn đã bức bách mình bôn tẩu qua năm tỉnh, vì cái gì, chỉ vì mau sớm tích lũy công đức huyền điểm cần thiết để tấn chức, nhìn từ điểm này, có đôi khi Diệp Dương Thành thật ra cũng rất ác độc với bản thân mình.
Sau khi nhanh chóng ăn sạch bát gan heo, thậm chí ngay cả một ngụm nước canh cuối cùng cũng không bỏ qua, lúc này Diệp Dương Thành mới ôm bụng đứng lên, nghiêng đầu nói với bọn người Dương Đằng Phi:
- Đúng rồi, hiện tại các ngươi cũng chỉ dừng lại ở trình độ thần sử cấp hai sao?
- Cái này. . .
Nghe được câu hỏi của Diệp Dương Thành, mặc dù đám người Dương Đằng Phi rất bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đỏ mặt gật đầu, ngượng ngùng cười một tiếng, coi như trả lời hỏi thăm của Diệp Dương Thành.
Còn Diệp Dương Thành nhìn thấy bọn họ lần lượt gật đầu, mới xoa cằm như có điều suy nghĩ nói:
- Tự chủ tu luyện ít nhất cần tấn chức thần sử cấp ba, nếu đã như vậy. . .
- A. . .
Lần này căn bản không cần Diệp Dương Thành chỉ thị cái gì, vừa nghe đến lời của hắn, đám người Dương Đằng Phi trải qua nhiều lần tấn chức như vậy làm sao có thể không rõ?
Trong lòng vừa động, lập tức vô cùng tự giác há to miệng, phát ra một trận a a thật dài, chờ đợi Diệp Dương Thành cung ứng linh châu, nhìn thấy bọn họ có phản ứng chỉnh tề như thế, Diệp Dương Thành cũng khó tránh khỏi cảm thấy thấy buồn cười, nhìn dáng dấp, bọn họ đã thèm chảy nước chảy rồi. . .
Lắc đầu, đuổi những ý niệm hỗn độn này ra khỏi đầu, sau khi nhẹ hít vào một hơi, Diệp Dương Thành nhẹ nhàng vung tay phải lên, linh lực chứa đựng trong Cửu Tiêu Thần Cách lập tức giống như chảy ra, ngưng tụ thành vô số viên linh châu trong lòng bàn tay của hắn, bay vù vù về phía miệng đám người Dương Đằng Phi, giống như súng máy càn quét, quét qua bên này, quét tới bên kia. . .
Linh lực bên trong Cửu Tiêu Thần Cách điên cuồng xông ra, số lượng linh lực tiêu hao cũng theo linh châu không ngừng ngưng tụ mà không ngừng tăng vọt, mười vạn, ba mươi vạn, tám mươi vạn, một trăm bốn mươi vạn, ba trăm bảy mươi vạn. . .
Thời gian dần qua, sắc mặt Diệp Dương Thành cũng có chút thay đổi, hắn không ngờ muốn từ thần sử cấp hai tấn chức lên thần sử cấp ba, lại cần số lượng linh lực nhiều như thế, tổng số linh lực tiêu hao của Diệp Dương Thành cũng đã đột phá hơn tám trăm vạn, nhưng đám người Triệu Dong Dong phảng phất như những cái động không đáy, còn đang không ngừng hấp thụ linh lực, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại tấn chức.
Một trăm ngàn, một ngàn hai trăm vạn, một ngàn bốn trăm vạn, một ngàn bảy trăm vạn. . . theo thời gian, lượng linh lực tiêu hao của Diệp Dương Thành vẫn tiếp tục gia tăng, khi tổng số linh lực tiêu hao đột phá một ngàn tám trăm vạn, Diệp Dương Thành thậm chí còn hoài nghi không biết chỗ nào có vấn đề, khiến đám người Triệu Dong Dong căn bản không cách nào tấn chức thần sử cấp ba?
Nhưng suy đoán này mới vừa xuất hiện trong đầu, đã bị Diệp Dương Thành tự xóa bỏ, bởi vì đây là chuyện hoàn toàn không có đạo lý, đám người Triệu Dong Dong tấn chức thần sử cấp hai đã một thời gian ngắn, hơn nữa, dựa theo vị lão giả trong không gian Thần Tộc chiến tu thuật giải thích, thần sử cấp ba cũng chỉ là nhập môn mà thôi.