Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 411: Chương 411: Thánh kinh lạc mất.




Nghe Đại Ca ruồi trâu ra kết luận điều tra, Tiểu Ô hầm hừ nói:

- Ta mang hai con cua móng ngựa đi lật quân hạm của bọn họ, ngươi giải quyết đám người định ở lâu. Không ai được phép làm trái với mệnh lệnh của chủ nhân.

Đại Ca ruồi trâu đập cánh:

- Ta giải quyết đám người định ở lâu, còn ngươi lật quân hạm của bọn họ, chúng ta so tai thử xem?

Đại Ca ruồi trâu nói với Tiểu Ô:

- So xem tốc độ của ai nhanh hơn? Ta biết ngươi kêu ta là Đại Ca chỉ là gọi tên, nhưng đôi khi lớn xác không đại biểu toàn bộ. Chúng ta hãy so tài ai hoàn thành hành động trước, mực thua phải kêu côn trùng thắng là đại ca. Ngươi hiểu là ta không nói đến cái tên.

Tiểu Ô tràn đầy tự tin trả lời:

- Hừ hừ? Tại sao không phải là côn trùng thua gọi mực là đại ca? So thì so, ai sợ ai?

Tiểu Ô không hay biết nó đã rơi vào cái bẫy của Đại Ca ruồi trâu.

Nghe Tiểu Ô trả lời, Đại Ca ruồi trâu cười gian nói:

- Đây là ngươi nói, không cho phép đổi ý.

Tiểu Ô hầm hừ trả lời:

- Ai đổi ý kẻ đó là sâu!

Tiểu Ô cắt đứt liên lạc tinh thần, điểm danh binh mã lao hướng Na Bá thị.

Nhưng Tiểu Ô mới mang hai con cua móng ngựa viễn cổ xuất phát được năm phút bỗng cảm ứng tín hiệu rung Đại Ca ruồi trâu phát đến. Tiểu Ô chuyển hóa kỹ lại sau đó nó khóc không ra nước mắt. Quái vật biển nói là ngươi còn chưa đến Na Bá thị đúng không? Ta đã xử lý mục tiêu . . .

Mãi đến lúc này Tiểu Ô mới hiểu ra ngay từ đầu Đại Ca ruồi trâu đã dẫn đại đội ong vàng ẩn núp gần căn cứ quân sự kia. Tiểu Ô thì cách Na Bá thị mấy chục hải lý, không nói gì khác, chỉ tính thời gian đi đường đủ dể Đại Ca ruồi trâu giảm quyết đám binh sĩ quân Mỹ.

Tiểu Ô vừa phân tích ra ý nghĩa tín hiệu rung từ Đại Ca ruồi trâu, nó tiếp tục nhận được tín hiệu rung mới, tức hộc máu: Ngươi có nghĩ đến không? Lật tung quân hạm thì người nhặt xác làm sao mang theo xác chết rời đi?

Đúng rồi, tại sao nó không nghĩ ra? Tiểu Ô rất là buồn bực huơ txúc tu thô to lật một bụi san hô to dưới đát biển. Tiểu Ô hiểu được mình túng gian kế, tâm tình rất khó chịu. Lúc này Tiểu Ô mơ hồ nghe trên mặt biển có tiếng bì bõm.

Tiểu Ô cảm giác có người lặn xuống nước, tâm tình nó đang khó chịu nảy ý trêu đùa.

- Các ngươi tìm chỗ trốn ngay đi.

Tiểu Ô kêu hai con cua móng ngựa viễn cổ núp trong mấy rặng san hô, nó thì biến thành trong suốt chờ người đó bơi tới.

Tuy Diệp Dương Thành dặn dò không được tổn thương người bình thường nhưng trêu chọc không tính là làm hại đúng không?

Tiểu Ô gần như tàng hình núp trong mấy chỗ đá ngầm. Ba phút sau, ba bóng đen lần lượt xuất hiện trong tầm mắt của Tiểu Ô, đây là ba nam nhân cao to cỡ một thước chín trở lên.

Khiến Tiểu Ô ngạc nhiên là ba nam nhân này không cõng bình dưỡng khí, chỉ mặc quần đùi tam giác một hơ ilặn xuống biển hai trăm thước. Tiểu Ô nhận ra sự việc không đúng, từ bỏ ý định trêu đùa, nó nhìn chằm chằm vào ba nam nhân bơi trong biển.

- Ủa?

Trong khi Tiểu Ô khó hiểu đối phương lặn xuống đáy biển làm gì, chợt ngạc nhiên phát hiện ba nam nhân chui vào bãi cát mềm. Ba nam nhân như chìm vào đầm lầy, nhanh chóng biến mất.

Thấy hình ảnh này trán Tiểu Ô đầy dấu hỏi, với trí thông minh của nó rất khó đoán ra ba nam nhân đang yên lành tại sao chui xuống bãi cát.

Tiểu Ô ôm nghi hoặc nhẹ nhàng huơ xúc tu từng chút một đến gần chỗ ba nam nhân biến mất. Rất nhanh bên dưới bãi cát vọng lên tiếng thảo luận nho nhỏ truyền vào cảm ứng của Tiểu Ô.

- . . . đại ca, đã kiểm tra, toàn bình thường, có thể tùy thời kích hoạt điều động.

- Đại ca, bên ta cũng vậy. Ba mươi sáu cái toàn là bình thường, bây giờ đặt hồn châu vào kích hoạt bọn họ sao?

- Kích hoạt ngay đi. Còn nửa tháng là thánh chủ thánh mẫu phá quan ra, chúng ta không chờ được nữa. Phải lấy lại báu vật thánh chủ thánh mẫu đánh rơi trước khi thánh chủ thánh mẫu phá quan ra.

- Nhưng Tây Viên Tự tọa trấn Tĩnh Quốc thần xã . . .

- Chúng ta không còn nhiều thời gian dây dưa với bọn họ. Bảy mươi hai người này là át chủ bài của chúng ta, khiến bọn họ vây công Tây Viên Tự đi. Dù không giết được thì bám chân Tây Viên Tự, để hắn tự lo thân còn không xong. Nhân dịp này chúng ta đi tìm thánh kinh . . .

- Vâng!

Sau tiếng nói chuyện xì xào, dưới bãi cát bỗng lóe luồng sáng xanh yêu dị, Tiểu Ô nghe tiếng gào thét như của dã thú.

- Grao!

- Mau lên, lấy chủy thủ ra!

Nam nhân được gọi là đại ca vội hét lên:

- Bọn họ ngâm trong lực lượng âm hàn đáy biển mấy chục năm đã mất lý trí, mau khống chế lại!

Một nam nhân thuận miệng đồng ý:

- Tốt . . . Nguy rồi!

Giây sau nam nhân kia hét to:

- Súc sinh, ngươi muốn đi đâu?

Vù vù vù vù vù!

Tiểu Ô cảm giác trước mắt hoa lên, cách nó ba thước, một cái bóng đỏ rực nhảy lên bãi cát. Tiểu Ô chưa thấy rõ hình dạng cái bóng đỏ thì đã như tên lửa bay mất khỏi tầm mắt Tiểu Ô.

Tiếng rống giận dữ từ dưới bãi cát vọng lên:

- Chết tiệt, đừng đứng ngây ra đó, mau đuổi theo!

Ba nam nhân lúc trước lặn xuống bĩa cát nối đuôi nhau vọt lên, đuổi theo hướng bóng đỏ biến mất.

Tiểu Ô nằm yên không nhúc nhích quan sát toàn quá trình. Tiểu Ô lắng nghe, biêt ba nam nhân to lớn đuổi theo bóng đỏ biến mất khỏi tầm mắt của nó. Tiểu Ô tò mò đi tới mấy thước, thò xúc tu xuống bãi cát.

- Không ngờ rỗng.

Xúc giác từ xúc tu truyền về nói cho Tiểu Ô biết bên dưới bãi cát là không gian lạnh lão, ẩm ướt không có nước.

Lại nghĩ đến biểu hiện khác lạ của ba nam nhân cao to, bóng đỏ vèo một tiếng biến mất tăm, Tiểu Ô không quá thông minh nhưng cũng biết vấn đề nghiêm trọng. Tiểu Ô đứng dậy chạy nhanh đi vùng biển Diệp Dương Thành quản lý.

Bản năng của mực nói cho Tiểu Ô biết nó nên nhanh chóng nói những gì đa nghe, thấy, cảm giác được cho Diệp Dương Thành biết.

Sau khi Tiểu Ô rời khỏi rặng san hô khoảng năm phút sau, bóng đỏ lúc trước chạy trốn bị ba nam nhân rượt về chỗ cũ, ngoan ngoãn đứng trên bãi cát mặc cho cát cắn nuốt. Bóng đỏ chìm xuống, bãi cát chôn đến đỉnh đầu rồi biến mất.

Thấy nam nhân cao trên hai thước, làn da toàn thân đỏ rực như bị nung nóng quay về không gian dưới cát, một trong ba nam nhân hung dữ trừng một nam nhân khác đứng cạnh mình.

- Lần sau hãy chú ý chút!

Nam nhân khuyên nhủ:

- Trước khi kích hoạt hồn châu phải dùng chủy thủ khống chế hồn châu của bọn họ. Bảy mươi hai người này là thánh chủ tốn nhiều công sức mới luyện chế ra, hấp thu lực lượng âm hàn mấy chục năm cuối cùng thành hình. Nếu bảy mươi hai người này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tại đây hại chúng ta không lấy lại được thánh kinh mà thánh chủ làm mất thì . . .

Nam nhân nghe lời răn dạy, cầm chủy thủ gật đầu, nói:

- Đại ca, ta biết rồi.

Nam nhân cầm chủy thủ cười nịnh nói:

- Chắc chắn sau này sẽ chú ý hơn.

Nam nhân được gọi là đại ca liếc người cầm chủy thủ, hít sâu, nói:

- Xuống đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.