Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 431: Chương 431: Thống ngự vạn thú.




Lâm Mạn Ny cùn mười mấy đứa nhỏ thảo luận xong nàng nhếch môi cười, đứng thẳng dậy, cố gắng làm biểu tình nghiêm túc.

Lâm Mạn Ny nói với Diệp Dương Thành:

- A Thành, qua mười bảy người chơi nghiên cứu thảo luận thì chúng ta nhất trí cho rằng . . .

- Cái gì?

Diệp Dương Thành không hiểu ra sao, thắc mắc nhìn Lâm Mạn Ny và đám nhóc đứng bên cạnh nàng cười khúc khích, hắn có cảm giác không ổn.

Lâm Mạn Ny giang hai tay:

- Ngươi nên làm diều hâu!

Đám nhóc cười xếp hàng sau lưng Lâm Mạn Ny.

Diệp Dương Thành thấy ảnh này suýt té ngã.

Trời, ra là trò diều hâu bắt gà con.

Đêm nay Diệp Dương Thành chơi điên cuồng. Lâm Mạn Ny xúi giục, Diệp Dương Thành buông dè dặt người lớn, diều hâu bắt gà con chỉ là khai vị, ném khăn tay, cảnh sát bắt cướp, đấu gà mới là bữa chính.

Tiếng cười của đám nhóc khiến Diệp Dương Thành quên mất các buồn phiền,chìm trong không khí ngây thơ hồn nhiên, chơi thật vui.

Diệp Dương Thành quên đi giọng vịt cồ của mình, gân cổ hú:

- Ô . . . Muội muội hãy to gan đi về phía trước đi . . . A . . . Đừng quay đầu . . .

Đây là đêm điên cuồng và buông thả. Bữa tiệc kết thúc, Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny đi khách sạn mướn phòng càng điên hơn. Mãi đến chín giờ sáng hôm sau, Diệp Dương Thành ngủ một đêm tinh thần hưng phấn vén chăn bước xuống giường làm động tác vỗ ngực mấy lần, duỗi người. Diệp Dương Thành quay đầu nhìn Lâm Mạn Ny ngủ say, hắn mỉm cười.

Diệp Dương Thành nhẹ nhàng khom người đắp chăn cho Lâm Mạn Ny, hắn ngồi xuống sofa, nhìn gợi ý Cửu Tiêu thần cách ngày hôm qua không rảnh xem.

- Cường hóa thành công!

- Chó tàng Ngao: Động vật chó lai cường hóa chung cực, bẩm sinh tính bướng bỉnh cương cường. Cao 90cm, nặng: 48kg. Trạng thái: Cực kỳ hưng phấn. Tốc độ chạy nhanh: 420km/1h. Thời gian cực hạn tốc độ chạy: Mười hai tiếng. Tuổi thọ: Ba trăm hai mươi năm. Sức cắn: 1880kg. Độ phù hợp người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách: Chung cực. Nắm giữ kỹ năng đặc biệt: Chớp mắt tăng gia tốc, thống ngự vạn thú.

Diệp Dương Thành xem xong số liệu cường hóa chung cực của Nhung Cầu, kế bá chủ biển cả mực đại vương Tiểu Ô, Đại Ca ruồi trâu vua loài sâu, hắn lại chế tạo một thú vương trên đất liền: Nhung Cầu Tàng Ngao.

Kỹ năng đặc biệt chớp mắt tăng gia tốc không có giá trị gì, nhưng thống ngự vạn thú đủ để Nhung Cầu ngồi vững trên ngia vua thú vương. Mực đại vương Bảo Kinh Trấn có thể thay thế Diệp Dương Thành quản lý đại quân sinh vật biển, Đại Ca ruồi trâu giúp đỡ hắn chỉ huy đại quân côn trùng. Tiểu Ô hay Đại Ca ruồi trâu đều có một đặc điểm giống nhau, đó là . . .

- Giao lưu!

Mắt Diệp Dương Thành sáng rực, tâm tình kích động. Đại Ca ruồi trâu, Tiểu Ô có thể giao lưu với Diệp Dương Thành, tuy cách thức khác nhau nhưng kết quả tương tự. Nếu Nhung Cầu nắm giữ năng lực đặc biệt thống ngự vạn thú vậy phải chăng nó có thể giao lưu câu thông cùng Diệp Dương Thành?

Nếu Nhung Cầu làm được điều này, lực lượng của Diệp Dương Thành lại tăng tiến một bước, kế hoạch xây dựng dại quân lục chiến đã có mặt mày.

Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành khó thể kiềm nén tâm tình. Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn Lâm Mạn Ny còn nằm ngủ trên giường, hắn đứng lên khỏi sofa. Diệp Dương Thành bước tới gần Lâm Mạn Ny, khom lưng nhẹ hôn mặt nàng. Diệp Dương Thành định đi sớm về sớm thì Lâm Mạn Ny tỉnh dậy, mắt mông lung.

Lâm Mạn Ny nhỏ giọng nói:

- A Thành . . . Mấy giờ rồi?

Diệp Dương Thành sửng sốt giơ cổ tay xem đồng hồ, thuận miệng trả lời:

- A, chắc chín giờ rưỡi.

Diệp Dương Thành định kêu Lâm Mạn Ny ngủ tiếp thì nàng vén chăn ngồi bật dậy.

Thật là xuân quang tràn ra, đừng nói quần áo, ngay cả đồ lót của Lâm Mạn Ny không biết bị Diệp Dương Thành cởi ném đi đâu. Da thịt trắng nõn, bụng phẳng, không lớn không nhỏ vừa vặn . . .

Cộng với sáng sớm Lâm Mạn Ny thức dậy vô tình lộ ra dáng vẻ lười biếng, tất cả kết hợp lại dụ người phạm tội. Trong khoảnh khắc này đầu Diệp Dương Thành nóng lên, hắn nhào lên giường định hoạt động buổi sáng thì bị Lâm Mạn Ny đẩy ra.

Lâm Mạn Ny nhìn ánh mắt nóng cháy của Diệp Dương Thành, nàng bản năng kéo chăn che người, gò má hây hồng.

Lâm Mạn Ny nhỏ giọng nói:

- Ta nên đi thay ca chỗ . . . Lâm mụ mụ.

Hiếu thảo, hiếu thảo là nhất. Nghe Diệp Dương Thành nói, Diệp Dương Thành còn làm gì được? Diệp Dương Thành cười ngại ngùng, ngoan ngoãn đứng dậy, ân cần nhặt quần áo cho Lâm Mạn Ny. Diệp Dương Thành không quá thành thật sờ soạng vài chỗ làm Lâm Mạn Ny cười khúc khích.

Diệp Dương Thành sờ đã tay xong lệch xệch vào phòng vệ sinh, đánh răng súc miệng. Khi Diệp Dương Thành đi ra Lâm Mạn Ny đã mặc quần áo ngay ngắn.

Nhìn tròng mắt lưu manh của Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny xụ mặt nói:

- A Thành, ta phát hiện ngươi trở nên xấu xa.

Diệp Dương Thành thu tầm mắt về ngay, bày ra bộ dạng nghiêm túc nói:

- Có không?

Diệp Dương Thành sờ cằm, trầm ngâm nói:

- Có lẽ là nàng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhìn lầm đi . . .

Mười giờ trả phòng khách sạn, Diệp Dương Thành lái xe đưa Lâm Mạn Ny đến cổng bệnh viện nhân dân Ôn Nhạc huyện

Diệp Dương Thành do dự một lúc sau nói với Lâm Mạn Ny:

- Mạn Ny, đoạn thời gian tiếp theo có lẽ ta sẽ đi công tác.

Lâm Mạn Ny mới hưởng thụ thời gian hai người nghe vậy sửng sốt:

- A?

Lâm Mạn Ny thấy vẻ mặt Diệp Dương Thành xin lỗi thì cười tự nhiên, rướn người, hếch cằm nhẹ hôn gò má Diệp Dương Thành.

Lâm Mạn Ny nói:

- Không sao, đi xa nhớ chú ý thời tiết thay đổi, nếu lạ nước lạ cái khó chịu trong người nhớ đi bệnh viện khám, biết chưa?

Diệp Dương Thành nhẹ gật đười, cười cười.

Lâm Mạn Ny không bao giờ hỏi Diệp Dương Thành muốn đi đâu, làm gì. Diệp Dương Thành rất cảm động điều này, hiểu ý người không chỉ mặt ngoài, quan trọng là từng giây từng phút vô tình toát ra. Diệp Dương Thành xem Lâm Mạn Ny là thê tử của mình, dù giữa hai người chưa có danh phận.

Lâm Mạn Ny cầm túi xách chuẩn bị xuống xe, Diệp Dương Thành ngồi ở ghế lái đột nhiên nói:

- Mạn Ny, chờ ta trở về sẽ cùng nàng đi Cù Hằng thị thăm nhạc mẫu, sau đó chúng ta đính hôn đi?

- A?

Lâm Mạn Ny một chân đạp mặt đất, nàng cứng người lại, sau đó cười rạng rỡ.

Lâm Mạn Ny quay đầu lại, gật mạnh đầu:

- Được . . . Được.

Diệp Dương Thành thấy hốc mắt Lâm Mạn Ny đỏ ửng, giọt lệ sắp tràn ra. Trước khi Lâm Mạn Ny xuống xe, Diệp Dương Thành bắt chặt cổ tay nàng, xấu xa chu môi.

Lâm Mạn Ny nhìn hành động buồn cười của Diệp Dương Thành, nàng không kiềm được bật cười Lâm Mạn Ny vừa khóc vừa cười xuống xe, xoay người, cúi xuống nhẹ hôn môi Diệp Dương Thành.

Lâm Mạn Ny đỏ mặt nói:

- Ta chờ ngươi trở lại.

Hai người biểu hiện tình cảm thắm thiết làm bác sĩ thực tập khoa nhi Lưu Chính Khải tình cờ đi ngang trông thấy. Hôm qua Lưu Chính Khải vỡ tim hai lần chưa khép lại nát bấy.

Diệp Dương Thành nhìn theo Lâm Mạn Ny vào cổng bệnh viện, hắn nặng lòng công việc không ở lại lâu, xoay vô - Lăng lái xe chạy nhanh hướng Quang Minh cô nhi viện. Diệp Dương Thành cần xác định Nhung Cầu có làm được đến mức độ hắn mong chờ không? Nếu Nhung Cầu có thể thì Diệp Dương Thành không ngại xây dựng đại quân sinh vật lục địa.

Trong đầu Diệp Dương Thành suy nghĩ về đại quân sinh vật lục địa, tốc độ lái xe khá nhanh. Khi Diệp Dương Thành đến Quang Minh cô nhi viện khoảng mười một giờ. Hiện trường đêm hôm qua cả đám điên cuồng quậy tiệc tối đã được phục vụ dọn dẹp sạch sẽ. Trên sân thể dục trừ khoảnh đất đen như mực, trong không khí nồng nặc mùi rượu, vị ngọt, mùi thức ăn hỗn tạp chứng minh chuyện xảy ra đêm hôm qua, còn lại không khác gì ngày trước.

Bởi vì đêm hôm qua chơi quá trễ nên đám nhóc hiếm khi được ưu đãi ngủ đến mười hai giờ. Diệp Dương Thành vào Quang Minh cô nhi viện, không gian tĩnh lặng, nếu không nghe kỹ thì không biết còn người ở trong.

Diệp Dương Thành quét mắt qua sân thể dục trống rỗng, hắn nhớ đến tối hôm qua mình quậy tưng. Diệp Dương Thành cười cười, lắc đầu, nhấc chân đi hướng sân bóng rổ bên cạnh ký túc xa. Nhung Cầu đã chờ Diệp Dương Thành tại đó.

Có lẽ vì Diệp Dương Thành khống chế cường hóa không thay đổi bề ngoài nên Nhung Cầu cường hóa chung cực không khác gì lúc trung giai. Điều thay đổi duy nhất là Nhung Cầu phát ra hơi thở sắc bén hơn nhiều, nó lười biếng nằm trên sân bóng rổ cũng đã rất bắt mắt.

Diệp Dương Thành chậm rãi đến gần Nhung Cầu, phát hiện lông màu nâu sáng bóng của nó càng sẫm màu hơnn, ánh nắng chiếu xuống phản quang.

Diệp Dương Thành đi hướng Nhung Cầu, hắn phát hiện ngay chủ nhân đến, vội đứng dậy lắc người đầy lông.

Nhung Cầu vui vẻ sủa:

- Gâu gâu!

Khiến Diệp Dương Thành ngạc nhiên là Nhung Cầu mới lắc người đã có một đống tro bụi bay lên.

Nhung Cầu chạy đến trước mặt Diệp Dương Thành, nó như mới tắm xong, không ngửi được mùi lạ gì. Diệp Dương Thành nhìn Nhung Cầu sạch sẽ, biết rằng sau khi cường hóa chung cực nó có năng lực mới.

Sau này đỡ tiền mua sữa tắm rồi. Diệp Dương Thành vuốt đầu Nhung Cầu, hắn buồn cười thầm nghĩ.

Diệp Dương Thành dắt Nhung Cầu lặng lẽ rời khỏi Quang Minh cô nhi viện, hắn không chọn ở lại chỗ này. Diệp Dương Thành dắt Nhung Cầu lên xe, lấy máy thông tin ra bấm tin nhắn chuyển đến điện thoại di động của một lão sư dạy toán, nói mình mang Nhung Cầu đi, bọn họ đừng lo.

Diệp Dương Thành nhắn tin xong ngoái đầu nhìn Nhung Cầu nằm trên ghế sau, hắn cười tủm tỉm. Diệp Dương Thành cần mang Nhung Cầu đi chốn không người rồi từ từ làm thí nghiệm.

Nhung Cầu nằm trên ghế sau, đôi mắt đen như mực nhìn Diệp Dương Thành lái xe. Nhung Cầu đã cường hóa chung cực, trí tuệ tiến bước dài. Bây giờ Nhung Cầu đã hiểu được cái gì gọi là suy nghĩ, nhưng nó không ở trong trạng thái suy nghĩ. Nhung Cầu nhìn Diệp Dương Thành, thè lưỡi, bộ dáng lười biếng.

Diệp Dương Thành lái xe chở Nhung Cầu đến nơi cách Quang Minh cô nhi viện không quá xa, chạy hơn mười km ngừng lại dưới chân ngọn đồi nhỏ. Diệp Dương Thành mở cửa xe, dắt Nhung Cầu lên núi.

Diệp Dương Thành dừng bước trong rừng cây giữa sườn núi, hắn vụt ngoái đầu nhìn Nhung Cầu hỏi ngay bài kiểm tra:

- Ba cộng chín thừa sáu trừ tám thêm hai trừ bốn dư hai trừ bảy là mấy?

Nói thật Diệp Dương Thành làm vậy chỉ do nổi hứng, hắn cũng không biết đáp án là cái gì.

Nhung Cầu nhìn Diệp Dương Thành hai giây, há mồm sủa hai tiếng:

- Gâu gâu.

Diệp Dương Thành cúi đầu suy nghĩ một lúc sau mắt sáng rực, ngồi xuống vỗ đầu Nhung Cầu.

Diệp Dương Thành khen:

- Giỏi, tiểu tử, thông minh.

- Gru gru . . .

Nhung Cầu dụi đầu to vào lòng bàn tay Diệp Dương Thành, khẽ rên.

Diệp Dương Thành không hiểu Nhung Cầu muốn biểu đạt cái gì với mình, hắn nhìn nó chằm chằm, hỏi:

- Ngươi muốn nói cái gì?

Nhung Cầu lại sủa:

- Gâu gâu!

Nhung Cầu xoay tại chỗ, trong ánh mắt khó hiểu của Diệp Dương Thành nó bỗng dừng lại, cố gắng quay người, thè lưỡi liếm vị trí ngày hôm qua bị chủy thủ đâm.

Diệp Dương Thành nhìn hành động của Nhung Cầu, dò hỏi:

- Vết thương tái phát?

Nhung Cầu lắc đầu to:

- . . .

Nhung Cầu tiếp tục liếm vị trí bị thương, nức nở cầu xin:

- Gru gru . . .

Diệp Dương Thành lại nhớ đến Đại Ca ruồi trâu từng xoay vòng trong lòng bàn tay mình, nghĩ đến biểu hiện lúc đó của nó. Lòng Diệp Dương Thành thít chặt.

- Là cái này sao?

Diệp Dương Thành xòe tay ra, trong lòng bàn tay ngưng kết ba viên linh châu. Trông thấy ba viên Nhung Cầu, mắt Diệp Dương Thành sáng trưng, gật đầu ý bảo Diệp Dương Thành đoán đúng.

Nhung Cầu đòi linh châu là việc siêu tốt đối với Diệp Dương Thành, hắn không tiếp tục hỏi bài kiểm tra nó.

Diệp Dương Thành vủi vẻ vỗ đầu Nhung Cầu:

- Nhóc này, ngươi ngày càng thông minh.

Diệp Dương Thành đưa ba viên Nhung Cầu đến bên miệng Nhung Cầu:

- Ăn đi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Được Diệp Dương Thành hứa hẹn, Nhung Cầu không chút khách sáo thè lưỡi nuốt hết ba viên linh châu vào miệng.

Hơn mười phút tiếp theo Diệp Dương Thành liên tục ngưng kết linh châu, Nhung Cầu thì không khách sáo nuốt hết, có bao nhiêu nó nuốt bất nhiêu.

Nhung Cầu cứ thế nuốt mấy trăm viên linh châu, cảnh tượng Diệp Dương Thành mong chờ rốt cuộc xuất hiện.

Nhung Cầu như bị người cầm súng bắn chết, nó cứng người té xuống đất. Rất nhanh sương trắng ngà toát ra khỏi người Nhung Cầu, như tằm kết kén vòng quanh cơ thể nó từng vòng từng vòng, hình thành cái kén to tỏa ánh sáng màu trắng ngà.

Tất cả giống y như Đại Ca ruồi trâu, quá trình tương tự không biết có sinh ra kết quả giống nhau không? Diệp Dương Thành hơi mong chờ.

Vì bảo đảm Nhung Cầu tiến hóa không bị người phát hiện, Diệp Dương Thành cắn răng lại hao phí một ngàn năm trăm điểm linh lực xây dựng kết giới cho nó, bao phủ cả người Nhung Cầu lại.

Làm xong tất cả Diệp Dương Thành rảnh rỗi búng tay điều khiển một áng mây che nắng, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, lây điện thoại di động ra chơi.

Diệp Dương Thành chờ khoảng bốn mươi mấy phút, trong quá trình hắn tăng thêm ít linh lực giữ cho kết giới vận chuyển. Diệp Dương Thành đang định thêm linh lực lần ba thì trong kết giới có tiếng gầm gừ trầm thấp.

- Ư . . .

Diệp Dương Thành nghe thanh âm phát ra từ Nhung Cầu, hắn rụt về tay phải giơ cao, nhảy cẫng lên. Diệp Dương Thành nhìn chằm chằm chỗ Nhung Cầu, trái tim vừa hồi hộp vừa mong chờ.

Tiếng nức nở trầm thấp biến thành gào thét. Diệp Dương Thành nghe ra thanh âm chất chứa đau đớn như thay da đổi thịt, hành hạ Nhung Cầu phải gào ra tiếng.

Diệp Dương Thành rất muốn đánh tan kết giới nhìn xem tình hình Nhung Cầu bên trong ra sao, nhưng vì tránh cho xảy ra ngoài ý muốn, hắn cố nén xúc động, đè ép cảm xúc căng thẳng. Diệp Dương Thành buộc mình phải bình tĩnh nhìn tất cả.

Quá trình kéo dài khoảng ba phút, tiếng gầm của Nhung Cầu chậm rãi biến mất. Lại ba mấy phút, Diệp Dương Thành nghe thấy thanh âm hắn muốn nghe nhất.

- Gâu gâu!

Nghe tiếng sủa đầy khí thế của Nhung Cầu, Diệp Dương Thành chắc chắn trạng thái nó tốt đẹp. Diệp Dương Thành mặc kệ linh lực trên kết giới đã hao hết chưa, hắn giơ tay đánh tan kết giới bao trùm Nhung Cầu. Khi kết giới tán đi, Diệp Dương Thành nhìn thấy Nhung Cầu phấn chấn tinh thần.

Ngoại hình không có thay đổi gì lớn nhưng đôi mắt đen láy lóe sáng không nên có trên người động vật. Diệp Dương Thành nhìn Nhung Cầu chằm chằm, nó cũng nhìn hắn đăm đăm. Một người một chó nhìn nhau gần mười lăm giây sau Diệp Dương Thành dẫn đầu phá vỡ không khí kỳ lạ này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.