Chương 578: Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! (Hạ)
Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt Vương ca vô cùng khó coi, hắn trợn tròn hai mắt gầm hét:
- Xem các ngươi bất tài như thế nào? Lão tử đúng là nuôi các ngươi phí cơm.
Những người vây xem, đương nhiên không vì lòng hiếu kỳ mà đánh mất lý trí, nghe thấy Vương ca gầm thét nhanh chóng tản đi, nhưng nam tử hắc ý chắc chắn sẽ là chủ đề nghị luận của bọn họ trong thời gian dài, người nam nhân này, rút cuộc là người nào?
Dĩ nhiên, lúc này Vương ca căn bản sẽ không đi suy nghĩ vấn đề này, lòng tràn đầy sợ hãi, hắn nhấc chân đá vào một gã lưu manh, cả giận nói:
- Lão tử uổng công nuôi các ngươi.
- Vương mặt rỗ.
Khi Vương ca đang nổi giận, ngoài cửa khách sạn dừng lại một chiếc xe Benz màu đen, một gã nam tử tóc hoa râm, mặc đồ tây đen, từ trên xe bước xuống, trực tiếp tiến vào đại sảnh khách sạn, đứng cách cửa không tới một thước, âm trầm đưa mắt nhìn quét qua đại sảnh, sau đó đưa mắt nhìn Vương ca, trong thanh âm mang theo tức giận:
- Chuyện gì xảy ra?
- Mã. . . Mã lão đại.
Bất chợt nghe thấy có người gọi ngoại hiệu của mình, Vương mặt rỗ mạnh mẽ xoay người lại, đang định tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy người này, nhất thời biến sắc, tức giận tựa hồ biến mất, thay vào đó, tràn đầy vẻ lấy lòng :
- Làm sao ngài lại tới đây. . .
- Ta không đến, chờ ngươi đóng cửa khách sạn của ta sao?
Nam tử trung niên sắc tiến lên mấy bước, túm lấy cổ áo Vương mặt rỗ, trầm giọng nói:
- Hai ngày nay tình thế rất khẩn trương, lại có một nhóm hàng sắp đến, vào lúc mấu chốt này ngươi lại gây chuyện, đừng tưởng rằng ngươi là đệ đệ của Vương Vĩ, lão tử không dám phế ngươi.
- Mã lão đại, ngài đừng hiểu lầm. . .
Bị nam tử trung niên hù dọa, Vương mặt rỗ lúc trước còn uy phong lẫm liệt lập tức biến sắc, hơi có chút cà lăm nói:
- Chuyện này cũng không phải do ta, ta cũng là tới đây thay ngài giữ trật tự.
Nói đến đây, Vương mặt rỗ mới nghĩ tới lời nói của tên nam tử hắc y trước khi rời đi, nhìn nam tử trung niên trước mặt, hắn lập tức giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, vẻ mặt đưa đám nói:
- Mã ca, lần này ngài cũng không thể thấy chết mà không cứu.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nam tử trung niên bị biểu hiện của Vương mặt rỗ khiến cho nóng nảy, buông lỏng cổ áo của Vương mặt rỗ, nói:
- Mau nói đi.
- Dạ dạ dạ. . .
Vương mặt rỗ xoa mồ hôi trên trán, giảm thấp thanh âm nói:
- Chuyện là như vậy. . .
Trong quá trình ngục tốt bắt giữ của thần ngục ra ngoài bắt tội phạm, Diệp Dương Thành ngồi ngay ngắn bên cạnh một chiếc bàn đá lộ thiên bên ngoài Diêm La đại điện, lấy ra một bình trà xanh từ trong không gian Cửu Tiêu, tự rót uống một mình.
Thần ngục Diêm La Hình Tuấn Phi và mười tên thần sử cấp ba đều đang lẳng lặng đứng phía sau Diệp Dương Thành, không nói tiếng nào phụng bồi, chờ đợi. . .
Bưng chén trà trên tràn, sau khi đưa tới khóe miệng nhấp một ngụm, Diệp Dương Thành đặt chén trà xuống bàn, ngồi trên ghế đá lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ.
Khu vực quản lý đã mở rộng đến hơn hai ngàn vạn cây số vuông, được phân công cho hơn hai ngàn tên thần sử cấp một, thật ra cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến yêu cầu thống trị khu trực thuộc, muốn triệt để quản lý khu trực thuộc của mình, Diệp Dương Thành tính toán đơn giản, ít nhất cũng cần sáu ngàn đến tám ngàn tên thần sử mới có thể làm được.
Mấy con số này, bây giờ đối với hắn mà nói, hiển nhiên là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, nói cách khác, trong thời gian tương đối dài, việc quản lý khu trực thuộc cũng chỉ có thể dừng lại ở cục diện miễn cưỡng duy trì.
Nếu như có thể hoàn toàn thống trị khu trực thuộc hiện hữu, mỗi ngày Diệp Dương Thành ít nhất có thể có được hơn một trăm vạn, thậm chí mấy trăm vạn điểm công đức huyền điểm chứ không phải như bây giờ, mỗi ngày chỉ có vài chục vạn điểm công đức huyền điểm.
Nhưng, nói ra, thành lập thần ngục cũng có ý nghĩa hết sức trọng yếu, thần ngục các nơi chỉ cần đơn giản hoàn thành một số công việc, sau đó chuyển giao phần lớn tài liệu cho thần ngục. . . Diệp Dương Thành tính toán, chỉ cần tất cả thuận lợi..., trong tương lai không xa, mỗi ngày công đức huyền điểm thu vào ít nhất có thể đạt tới ba bốn trăm vạn điểm, thậm chí nhiều hơn.
Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành bất giác lộ ra nụ cười thỏa mãn, hiển nhiên kết quả như vậy khiến cho hắn hết sức hài lòng.
Khi Diệp Dương Thành đang âm thầm suy tư việc cần phải làm, Hình Tuấn Phi đột nhiên bước về phía trước, nhẹ giọng nói:
- Chủ nhân, nhóm tội phạm đầu tiên đã được mang về. . .
- Nhanh như vậy sao?
Nghe thấy nhắc nhở của Hình Tuấn Phi, Diệp Dương Thành cũng sửng sốt một chút. Hắn tổng cộng ngồi không ở đây chưa tới nửa giờ, toàn bộ nhóm tội phạm đầu tiên đã được bắt về?
Có lẽ là nhìn thấu kinh ngạc của Diệp Dương Thành, Hình Tuấn Phi khẽ mỉm cười, giải thích:
- Chủ nhân có điều không biết, ngục tốt bắt giữ của thần ngục cầm lệnh bắt, xuất hiện bên trong địa điểm ở khu trực thuộc, chỉ cần xác định vị trí chỗ ở của tội phạm, ngay lập tức có thể đến trong phạm vi cách chỗ tội phạm trong vòng ba trăm cây số.
- Ồ. . .
Nghe được giải thích cặn kẽ của Hình Tuấn Phi, lúc này Diệp Dương Thành mới chợt hiểu gật đầu, trước đó mặc dù hắn đã biết chức năng đại khái của Xuất Nhập điện, nhưng không ngờ chức năng của Xuất Nhập điện lại mạnh mẻ tới mức như thế, ngay lập tức đã tới bất kỳ địa điểm nào bên trong khu trực thuộc?
Đây không phải là nhanh hơn thuật di động của hắn sao? Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, trên mặt Diệp Dương Thành xuất hiện nụ cười, tám mươi vạn điểm thần nguyên, thật là đáng giá.
Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành không khỏi có chút buồn cười, lắc đầu đứng dậy, khẽ mỉm cười với đám người Hình Tuấn Phi, khoát tay nói:
- Đi, đi xem một chút xem sao.
- Vâng, chủ nhân.
Đám người Hình Tuấn Phi nhất tề đáp ứng, mười người cứ như vậy đi theo phía sau Diệp Dương Thành, đi tới hướng Thẩm Phán điện cách đó không xa, đối với Diệp Dương Thành mà nói, đây là lần đầu tiên thẩm phán sau khi thần ngục kiến thành, cũng là cơ hội để hắn càng thêm hiểu rõ về cách vận hành thần ngục.
Huống chi, Diệp Dương Thành cũng muốn biết, thần ngục mà mình hao phí tám mươi vạn điểm thần nguyên xây dựng, rốt cuộc sẽ trừng phạt, xóa bỏ ác nhân như thế nào? Đồng thời, Diệp Dương Thành thật ra cũng nghĩ đến một vấn đề gặp phải khi xây dựng thần ngục.
Đó chính là giữ bí mật công việc, để có thể tiếp tục duy trì, nhưng tồn tại của thần ngục, nhất là quy trình ngục tốt bắt giữ phạm nhân, nhất định phải để lộ tin tức tồn tại của thần ngục trong tầm mắt của dân chúng.
Dù sao, địa điểm thần ngục thành lập là Okinawa, mà Okinawa lại là một trong những khu vực có giá trị chiến lược lớn nhất khu vực Đông Á, Okinawa bị đổi làm thần ngục, làm sao có thể không khiến mọi người chú ý? Hơn nữa. . . gần trăm vạn dân bản địa trên đảo Okinawa tử vong toàn bộ, còn không biết ngoại giới có vì chuyện này mà nhấc lên bao nhiêu gợn sóng?